Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 155: 155: Mất Tích





Ma Kim đích thân tới Trang Viên lấy vài mẫu linh thảo để thử nghiệm.
Hắn cầm hết đóa này đến đóa ngắm nghía thật kỹ nhưng vẫn không hiểu lý do gì mà Ngụ Mộc Linh lại ngừng phát triển vào giai đoạn ra hoa.
Vốn loại linh thảo này không mọc ở khu rừng phía Đông mà chỉ xuất hiện trong Trung Tâm, là hắn vào đợt thí luyện trước đã kêu thủ hạ đem ra gieo giống.
Mấy cái cây cũ đã ra hoa thì vẫn phát triển rất tốt, còn mấy cái cây non thì ngưng sinh trưởng, không có cách nào để gieo phấn từ nhị sang đầu vòi nhụy.
Hắn vẫn ngồi đó quan sát mẫu vật, chờ đợi xem khả năng phân tích siêu phàm có hoạt động được không.
"Nếu vấn đề nằm ở việc thụ phấn thì trong Trung Tâm có khác gì với khu rừng phía Đông nhỉ.

Hừm, thụ phấn trong tự nhiên thì cần tới côn trùng.

Ở đây cũng có côn trùng, thậm chí ta đã chỉ bọn thuộc hạ cách làm nhân tạo.

Chẳng nhẽ có thứ gì ở Trung Tâm khác với ở đây à? Đất, nước? Ta cũng kêu chúng đem về một ít để thử nghiệm rồi.

Ta còn bỏ sót thứ gì sao? Thứ gì nhỉ? Khoan đã! Côn trùng! Loại côn trùng ở đây khác hoàn toàn so với trong Trung Tâm.

Ở đây không có Linh Trùng!"
Ma Kim không chắc phân tích như vậy đã đúng chưa, nhưng ít ra đã có cớ để trốn việc làm bạn với mấy cái cây rồi.
Hắn liền viết một lá thư gửi cho bộ phận chuyên về chăm sóc linh thảo để họ nghiên cứu sâu hơn về mối tương quan giữa linh trùng và linh thảo.
.
Sau đó, không còn việc gì làm, hắn quay sang nghiên cứu về cái địa điểm bí mật còn dở dang.

Mấy tên thuộc hạ đã đem về vài sấp tài liệu đáng tin cậy về thứ ngôn ngữ cổ xưa và thông tin về gia tộc họ Hắc.
Bằng phân tích siêu phàm, Ma Kim trong một canh giờ đã học được loại ngôn ngữ này, quả là một thiên phú không thể bá đạo hơn.

Hắn tiếp tục tìm hiểu về gia tộc bí ẩn.
Hắc thế gia là một gia tộc cổ xưa, đã tồn tại từ hơn hai mươi vạn năm trước, khi ấy, tồn tại cùng họ là gia tộc họ Bạch, họ Hồng, họ Lục, họ Lam, năm gia tộc đó chính là năm thế lực mạnh mẽ nhất Nam Lục Địa thời bấy giờ.

Nhưng gia tộc họ Hắc là thế lực vượt trội nhất và cũng tàn bạo nhất, họ sở hữu những bí thuật có thể giúp con người điều khiển nguồn năng lực hắc ám "Chắc là ma khí ấy nhỉ?"
Chính vì vậy bốn gia tộc còn lại đã hợp sức với nhau để tiêu diệt Hắc gia.

Tuy nhiên kết cục hai bên cùng chịu tổn thất vô cùng nặng nề, bốn gia tộc Hắc, Hồng, Lục, Lam dường như bị xóa sổ, chỉ còn lại gia tộc họ Bạch thoi thóp, họ phân tản ra khắp Lục Địa Phía Nam, hiện chỉ còn họ Bạch là có tên trong danh sách thế gia nhưng so với thời kỳ huy hoàng vẫn còn kém xa.
"Hê hê, ta mà cưới Bạch Đường Tuyết, vào làm rể của Bạch Gia thì chắc họ bồi dưỡng ta dữ lắm nhỉ? Ủa mà sao dạo này không thấy nàng ấy nhỉ? Chán ta rồi sao? "
Ma Kim đã đoán được đại khái về cái tàng tích này nên nhanh chóng xếp lịch để trong tương lai trực tiếp tới đó vơ vét tài nguyên.
Còn bây giờ hắn phải tranh thủ về Kim Phủ ăn cơm, trời đã sập tối mất rồi, nếu trễ lại bị Ái Như mắng.

.
Lại một ngày yên ắng trôi qua, Ma Kim cởi đồ rồi nhảy ào lên cái giường siêu to khổng lồ cùng bốn đạo lữ xinh đẹp, lòng đầy cảm thán: "Ôi, thoải mái chết mất thôi.

Sau này về Thượng Giới cũng phải yêu cầu mọi người gộp phòng trong Tình Phủ lại mới được, một gia đình thì ôm nhau ngủ chung như này mới phải.

Tuyệt vời!"
Hắn ta với người lấy viên huyết tinh thể đặt ở đầu giường, tính hấp thụ rồi đánh một giấc ngon lành như đêm qua.
Hồ Mẫn nằm kế bên bắt đầu động tay động chân, ngăn không cho hắn thực hiện hành vi đấy.
Ma Kim dùng tay đẩy đầu Hồ Mẫn và nói:
-Này này, buông anh ra nào!
-Không, đêm qua tắm xong anh đi ngủ trước.

Hôm nay đừng hòng, phải thỏa mãn nhu cầu của bọn em cái đã!
-Thích thì tự thỏa mãn đi.

Đám hồ yêu còn chẳng được ngủ chung với anh kìa.
-Kệ đám nô lệ, bọn em là phu nhân! Mau cương lên nhanh nào, đừng để em đây phải quạu!
-Dì Như ơi cứu con!
Ái Như lườm nguýt hắn, nàng nói:
-Bổn cung đã không muốn đích thân ra tay, nhưng dường như ngươi chọn cái chết!
Thế là nàng hợp tác với Hồ Mẫn đè tướng công ra.
Tuyết Hân thấy đông vui nên cũng phụ mấy tỉ tỉ một tay.
Thiên Khả có chút ái ngại không dám động thủ lộ liễu, nàng chỉ khều Ái Như một cái rồi đưa cho đại tỷ cái còng tay màu hồng.
-Cứu mạng!!!!
Tử Thần một thời oanh liệt trên chiến trường giờ đầy bất lực vùng vẫy trước lực lượng vừa đông vừa hung hãn.
.
.
"Ui da.

Cái lưng của ta.

Bình thường tách lẻ ra thì đứa nào đứa nấy yểu điệu thục nữ lắm.

Nhưng khi có sức mạnh tập thể thì nguy hiểm thật sự.


Con mắm Hồ Mẫn còn nghĩ ra trò dùng tơ của Bạch Miêu trói ta với ba cái phân thân lại nữa chứ."
Ma Kim đang ngồi ở phòng khách, kêu ba đứa con gái ra đấm lưng, bóp vai thư giản.
Hay tin Kim Gia đã trở về Hoàng Hà Thành, Bạch Đường Cung liền ghé thăm.
Ma Kim thấy khách đến, liền kêu mấy bé nhện yêu mang búa vào trong, tất nhiên là tỷ muội chúng nó nấp sau rèm để hóng hớt.

Hắn đứng dậy, đi ra cửa đón tiếp khách quý.

Nhưng xem ra sắc thái của đối phương không vui, câu đầu mở lời lại là:
-Muội muội của ta đang ở đâu?
Ma Kim có chút ngạc nhiên nhưng vẫn giữ dáng vẻ bình thản:
-Bạch công tử vào trong ngồi nói chuyện.
Đứng trong đất của Kim Gia, Bạch Đường Cung cũng không thể không nể nang, đành miễn cưỡng bước vào chỗ an tọa.
Ma Kim vừa rót nước, vừa trả lời câu hỏi của đối phương:
-Bạch Đường Tuyết đã rất lâu rồi ta không gặp.

Chắc huynh đài đây cũng biết ta chỉ vừa trở về Hoàng Hà Thành sau vài tháng bôn ba trên đất Mạt Thổ.
Bạch Đường Cung trên người tỏa ra sát khí, tay nhấc ly trà lên uống một ngụm rồi nói:
-Muội muội ta đã bảo rằng sẽ tới Mạt Thổ thăm ngươi.

Muội ấy mất tích cũng đã một tháng rồi.
Ma Kim ngồi xuống ghế, hít một hơi thật sâu, động lại não xem thử có bỏ sót bất cứ tin tức nào của Bạch Đường Tuyết hay không, nhưng kết quả vẫn chỉ có một:
-Ta đã mất liên lạc với nàng ấy lâu rồi.

Ta cũng nhớ nàng ta đôi chút.
-Làm sao ta có thể tin lời của ngươi nói?
-Ta có lí do gì để đặt điều sao? Ta và Bạch Đường Tuyết có mối giao hữu rất tốt, huynh đài đây là người hiểu điều này hơn ai hết.

Nhưng mà thật sự là suốt mấy tháng nay ta không nhận được bất cứ tin tức gì cả chứ huống hồ là gặp được nàng ấy.
-Vậy ngươi nói xem, tại sao tiểu muội của ta lại không rõ tung tích?
Ma Kim đập bàn một cái mạnh, bức xúc nói lớn:
-Tiểu muội của ngươi mà ngươi còn không biết.


Thì sao lại hỏi ta chứ?
Cả hai vô cùng kích động, cuộc đối thoại trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Lúc này Tiểu Hạ lấy hết can đảm bước ra, ngây ngô thắc mắc:
-Cha ơi, cha đang nói về Bạch tiểu thư sao?
Ma Kim lạnh lùng nói:
-Đây không phải việc của trẻ con.

Mau đi vào trong.
Bạch Đường Cung lập tức tiến lại chỗ của Tiểu Hạ, Ma Kim thấy vậy liền ngăn cản.
Cả hai dùng tay không giao chiến, mặc dù chênh lệch cảnh giới, nhưng xét riêng về sức mạnh thể chất, Ma Kim lúc này còn vượt trội hơn cả nhị giai.
Hai nấm đấm va vào nhau thì Bạch Đường Cung mới là kẻ bị đẩy lùi, Ma Kim vẫn là diễn sâu, giả vờ lùi lại rồi té xuống.
Bạch Đường Cung liền chất vấn:
-Ngươi rõ là biết tung tích của muội muội ta!
Ma Kim phủ định:
-Ta đã bảo là không biết.

Tên bỉ ổi nhà ngươi dám nhắm vào cả trẻ em.
Tiểu Hạ cũng diễn y hệt như cha nó, liền không ầm lên:
-Huhu, cha đừng đánh nhau mà!
Bạch Đường Cung có chút ái ngại, liền hạ giọng:
-Ta chỉ muốn hỏi con bé về tin tức của muội muội.
Sau đó y nhìn về phía của Tiểu Hạ, dò hỏi:
-Nào, tiểu muội muội này đã gặp qua Bạch tiểu thư sao?
Tiểu Hạ nức nở trả lời:
-Mấy tháng ở Sa Thiết Thanh ta chưa từng gặp Bạch tỉ tỉ.

Cha ta cũng từng thắc mắc trước mọi người rằng tại sao Bạch tỉ tỉ không gửi thư, thậm chí lo lắng nên kêu vài thuộc hạ dò la xem tin tức của tỉ ấy.
Bạch Đường Cung lúc này mới nhận ra bản thân vừa có hành động quá khích, đành cúi đầu tạ lỗi:
-Là lỗi của tại hạ, tại hạ đã hiểu lầm Kim công tử.
Tiểu Hạ lúc này dìu Ma Kim đứng dậy, hắn ngồi lên ghế uống một ngụm trà rồi xoa đầu con bé kêu nó đi vào trong, sau đó hắn quay sang nói với Bạch Đường Cung:
-Chuyện Bạch Đường Tuyết mất tích, ta muốn cùng các hạ điều tra.

Dù gì nếu Bạch tiểu thư có xảy ra bất trắc, ta không tránh khỏi liên can.

A đầu ngốc đó, ta đã dặn dò là không được tới Mạt Thổ tìm ta nhưng sao nó vẫn ngoan cố thế không biết.
Gương mặt Bạch Đường Cung đượm buồn, y than thở:
-Ta cũng biết nơi đó nguy hiểm.

Nhưng con bé bảo rằng nhớ ngươi không chịu được.


Cho nên...!nếu gặp lại con bé thì ngươi đừng trách móc nó.
-Nếu gì chứ, chắc chắn là phải gặp lại!
"Liệu rằng Bạch cô nương có giả vờ mất tích để thu hút sự chú ý của ta không nhỉ? Chắc không đâu, cô ta dù có mê trai nhưng cũng không đến nỗi làm trò khùng điên như Hồ Mẫn" Ma Kim thầm nghĩ.
Sở dĩ hắn quan tâm tới an nguy của Bạch Đường Tuyết là vì hai nguyên do chính, một là để chứng minh cho giáo phái và các đạo lữ thấy hắn là một giáo chủ thương giáo đồ như con, hai là để chứng minh với Bạch Gia hắn là một người lương thiện, dù gì vụ Bạch Thiên Thu vẫn còn nhiều uẩn khúc, hắn mượn chuyện này để giải quyết triệt để chuyện kia.
Ma Kim quyết định sẽ đi tới nơi Bạch Gia một chuyến, hắn bảo Bạch Đường Cung ngồi đợi ở phòng khách một tí để hắn gọi thêm trợ thủ đắc lực tới.
Bạch Đường Cung vì lo cho an nguy của muội muội nên liền chấp nhận ý tốt này.
Ma Kim kêu mấy bé nhện con đi tới Nhật Nguyệt Quán để gọi Thiên Khả quay về, còn hắn vào phòng ngủ đánh thức Hồ Mẫn dậy để nàng ta chở hắn đi qua Hầm Ngục.
-Cha phải đi xa sao? (Tiểu Hạ)
-Ừa, chắc cũng vài ngày thôi.

(Ma Kim)
-Bọn con đi theo với! (Tiểu Thu)
-Có phải cha đi chơi đâu mà dẫn theo.

Các con lo mà học hành đi, cha đi sớm về sớm.

Ngoan đi cha thương.

(Ma Kim)
-Dạ vâng! (Ba tiểu chu đồng thanh)
Mấy đứa trẻ theo lời cha nó, chạy đến chỗ Nhật Nguyệt Quán, trên đường, Tiểu Xuân thắc mắc:
-Tại sao cha cứ bắt chúng ta học ở trường nhỉ? Chúng ta đi theo các mẹ còn học được nhiều thứ bổ ích hơn!
Tiểu Hạ khôn khéo giải thích:
-Thứ chúng ta học ở trường là học cách giao tiếp xã hội với đồng trang lứa, học cách xã hội loài người phát triển, chúng ta là yêu nhân, nếu không có cha thì có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới đó.

Dù gì ở đó được chơi cùng các bạn cũng vui mà.
-Tỉ tỉ nói phải đó! Cha cũng từng nói sau này sẽ để chúng ta phát triển cộng đồng yêu nhân.

(Tiểu Thu)
-Ra là vậy sao.

Tỉ thật nông cạn mà.

(Tiểu Xuân)
-Hì hì, muội khi trước cũng thắc mắc giống tỉ mà.

(Tiểu Thu)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.