Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 162: 162: Trở Về Với Kim Gia





Rạng sáng ngày mai, bốn hồ yêu ngồi trên tấm thảm sặc sỡ đủ màu ngang nhiên tiến vào Bạch Phủ để rước Kim chủ.
Mới chỉ hôm qua, trên dưới Bạch Gia ráo riết hô hào đòi giết nữ yêu tà ác đủ kiểu nhưng hôm nay khi Đại Nô đường đường chính chính xuất hiện một cách đầy tự tin, chỉ nhuộm màu tóc khác và cắt ngắn một tí thì cả bọn người kia đã nhận không ra, thậm chí nhiều kẻ say mê nhan sắc của nàng như điếu đổ nữa là đằng khác.
Ma Kim giờ đây đã mất đi ánh sáng, chỉ có thể một tay vịn vai Thiên Khả chậm rãi bước ra, bốn nữ hồ không cầm được nước mắt, đồng loạt lao đến ôm chầm lấy hắn.

Cảnh tượng đoàn tụ đấy khiến nhiều người xung quanh cũng ngậm ngùi theo.
Ma Kim quỳ trước tấm hai quan tài đựng thi thể của Bạch Đường Cung và Bạch Đường Tuyết thề rằng sẽ báo thù.
Chỉ có Bạch Khung biết chân tướng là không thể hòa mình vào bầu không khí đó mà thôi, y cay cú trong lòng là thế, nhưng vẫn phải cố gắng diễn cho trót, vỗ vai Ma Kim và hứa hẹn:
-Bọn ta sẽ cố gắng hết sức bắt được con hồ ly tinh đó.

Ngày hôm nay là ngày buồn của hai thế gia.

Người làm bá phụ như ta cũng rất đau xót.

Nhưng mà việc đã thành, càn khôn không thể xoay chuyển.
Ma Kim ôm chầm lấy Bạch Khung, hắn vô sỉ đến nỗi cả gan lên tiếng đề nghị:
-Ngài là bá phụ của nghĩa huynh và nghĩa tỷ, cũng coi như là bá phụ của ta.

Xin nhận của tại hạ một lạy.
Bạch Khung nghiến chặt răng, cố kìm chế sự phẫn nộ lại, y nở một nụ cười có phần gượng gạo rồi trả lời:
-Nếu ngươi đã là nghĩa đệ của hai đứa cháu ta, thì ta cũng xem như người cháu thứ ba của ta vậy.

Đừng hành lễ như vậy, nếu không bậc tiền bối như ta đây rất đau lòng.
Ma Kim nghe vậy liền cúi đầu nói lời cảm tạ đầy chân thành.
Bạch Gia thậm chí còn chiêu đãi Ma Kim và các nữ tử kia một bữa ăn thịnh soạn trước khi hắn rời khỏi đó.
.
Trên đường bay về Hoàng Hà Thành, Ma Kim căn dặn kỹ càng không được tiết lộ bất cứ thứ gì cho những người trong Kim Gia biết:
-Những nỗi đau này không thể sánh được với vết thương lòng khi mà ta nghe thấy tiếng khóc của các nàng.

Ta không muốn thêm một ai phải lo lắng nữa.

Ngoại trừ sự ra đi vĩnh viễn của Bạch Đường Tuyết, mọi thứ còn lại đều nằm trong tính toán của ta.


Vậy nên, các nàng cứ yên tâm nhé!
Hồ Mẫn cầm trong tay hai con mắt của Ma Kim ngắm nghía chán chê rồi quăng lên thả xuống như thể đó là hai viên bi vậy, Thiên Khả thấy vậy liền thay phu quân nạt nộ con nhỏ nghịch ngợm này:
-Mẫn muội! Mau cất chúng vào túi đi.
Hồ Mẫn qua nay chưa được ăn đòn nên cười nói vô tư:
-Muội còn tính cho Bạch Miêu ăn đây.

Con mắt đặc biệt như này, chắc hẳn là bổ lắm.

Hehe
Ma Kim đang nằm trên đùi Đại Nô nghỉ ngơi, nghe thấy vậy liền hoảng hốt ngồi phắc dậy và chửi:
-Cái con điên này.

Cặp mắt đó mà mất thì ta mù thật đó! Cả cái bàn tay nữa.

Thiên Khả, ta dặn nàng bảo quản cẩn thận mà! Nếu đưa Hồ Mẫn thì thà cho Bạch Miêu ngậm còn hơn.
Thiên Khả cười hì hì và nói:
-Tại Hồ Mẫn hôm qua nài nỉ thiếp dữ quá.
Ma Kim chỉ biết thở dài ngán ngẩm.
Bọn họ không vội về Kim Phủ mà tạm thời trốn trong Hầm Ngục một thời gian, đương nhiên, trong số giáo đồ, chỉ có đám thân cận như Hổ Trung và Dương Quang biết được.
Ngày hôm sau năm bộ nguyên liệu thăng giai đã được chuẩn bị, đương nhiên chỉ là mấy bộ hạ phẩm.
Hồ Mẫn nhét hai tròng mắt màu đen vào hốc mắt của Ma Kim, nàng ngu ngơ thắc mắc:
-Ủa, mắt có phân biệt mắt trái mắt phải hay trên dưới không ạ?
-Ờ ha, có phân biệt không ta? Anh không biết nữa.

Thôi cứ gắn đại đi.

Nào có vấn đề thì anh móc ra chỉnh sau.
Đại Nô vừa may bàn tay vào cánh tay của Ma Kim, vừa hỏi:
-Thiếp tưởng nếu phục hồi thì nó sẽ mọc cái mới chứ?
-Hừm, ta có linh cảm dùng cách này nó sẽ hiệu quả hơn.
-Linh cảm??? Ngài nói thật sao?
-Giề, ngươi không tin ta à?

-Không dám ạ, thiếp tin tưởng chủ nhân tuyệt đối!
Thế là Ma Kim tiến hành bế quan trong suốt một tuần.

Như bao lần khác, hắn chẳng hề thăng lên nhị giai mà vẫn dậm chân ở mức nhất giai hậu kỳ viên mãn.
Điều an ủi duy nhất là mấy vết thương của Ma Kim đã bình phục một cách thần kỳ, thậm chí còn chẳng để lại sẹo.

Hắn soi gương rồi thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước ra khỏi phòng với tâm thế tự tin, sẵn sàng về thẳng Kim Phủ để gáy với mấy đạo lữ và tiểu chu, những người chưa hề trông thấy bộ dạng thê thảm của hắn.
Tuy nhiên vừa mới mở cửa thì cảnh tượng trước mặt làm Ma Kim há hốc mồm.

Toàn bộ Kim Gia đều tụ tập lại, từ những phu nhân như Ái Như, Tuyết Hân cho đến những nô lệ mà hắn chỉ vừa mới gặp mặt vài lần.
Bọn họ nhìn thấy Kim chủ xuất hiện, liền lao tới ồ ạt, kẻ nắm tay, người vuốt mặt, kẻ vẹo má, người bóp mũi, mấy đứa con gái thấp bé còn cẩn thận sờ xem vòi tiểu tiện của phụ thân còn nguyên hay không.
Thì ra trong lúc Ma Kim bế quan, Hồ Mẫn không nhịn được đã lẻn vào Hoàng Hà Thành ăn vặt, tình cờ bị ba bé nhện con bắt gặp.

Thế là dưới sự tra hỏi gắt gao của Tiểu Hạ, Hồ Mẫn chỉ đành hé úp hé mở vài chi tiết rời rạc về chuyến đi, thế là mồm người này chuyền tai người nọ, mồm người nọ bật mí cho người kia, cả đám bàn với nhau rằng Ma Kim đã bị gãy một đứt hai, thậm chí có đứa còn đồn ác rằng chủ nhân của họ bị liệt nửa người.
Không kìm được tò mò nên họ lũ lượt kéo tới Hầm Ngục để kiểm chứng, bốn nữ hồ cũng như Thiên Khả cố gắng giải thích cặn kẽ nhưng sớm không còn hiệu quả.

Chỉ còn cách là cả bọn xếp hàng dài sốt ruột chờ đợi ngay trước nơi bế quan của hắn.
Ma Kim buộc lòng phải khỏa thân, đứng giữa mọi người xoay qua xoay lại vài vòng để cả đám ngắm nghía.

Chỉ có làm như vậy thì bọn họ mới an tâm là hắn bình an vô sự.
"Ôi, phẩm giá của ta thế là từ đây vứt cho chó gặm.

Con Hồ Mẫn trốn đâu mẹ rồi? Ta phải phanh thây nó ra mới được!!!"
Dường như giáo chủ chiều quá nên đám ma nhân sinh hư, bọn chúng dám đồng loạt chạy lại hú hét nâng chủ nhân lên cao rồi truyền tay nhau tung hô, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.
Hổ Trung còn kiến nghị mở tiệc ăn mừng kiếp nạn đã qua, Ma Kim sực nhớ đến cái chết thê lương của Bạch Đường Tuyết, nàng ấy thậm chí còn chẳng kịp nói lời trăng trối.

Hắn hét lớn:
-Im lặng nào! Đây không phải là giây phút vui vẻ.

Một nô lệ ta yêu quý đã hi sinh.


Như vậy có gì đáng ăn mừng chứ? Chúng ta có lợi ích à?
Bầu không khí trầm lặng xuống, Ma Kim ra hiệu, Đại Nô tiến tới giúp hắn mặc lại y phục.

Hắn thở dài rồi tuyên bố:
-Trong một tháng kế tiếp, thưởng cho mỗi giáo đồ gấp đôi lượng huyết tinh thể.

Đổi lại các ngươi phải chúc phúc cho Bạch cô nương ra đi thanh thản.

Nàng ấy đã hi sinh tính mạng để bảo vệ ta.

Đã rõ chưa?
Tất cả đồng thanh đáp:
-Dạ rõ!
.
Trời sập tối, Ma Kim cùng các nữ nhân trở về Kim Phủ.

Hắn ta tranh thủ tắm rửa sạch sẽ rồi tự tay làm một bữa cơm gia đình cho mọi người.

Hắn đổi sắc mặt nghiêm túc thành vui tươi để khiến cho người thân quên đi sự lo âu suốt mấy ngày qua.
Sự ra đi của Bạch Đường Tuyết khiến cho Ma Kim càng thêm trân trọng các nô lệ đặc biệt, thế là quyết định cho phép tất cả bọn họ dọn về sống chung tại Kim Phủ.

Khỏi phải nói cũng biết bốn nữ hồ, Lam Ngọc và Thanh Thanh vui mừng đến nhường nào.
Trong bữa cơm, Ái Như và Tuyết Hân vừa nói lời ngon tiếng ngọt, vừa thay nhau gắp nhiều thức ăn cho phu quân.

Hắn liền nhìn ra bọn họ có ý đồ gì, liền chủ động lên tiếng:
-Các nàng thấy chưa, Đại Nô tuy chỉ một nhưng có thể đánh bại nhiều tu chân giả khác cùng lúc.

Như vậy có thể thấy, cảnh giới thực chất không quá quan trọng, thứ cần nhất là năng lực nội tại.

Trong tương lai, chỉ cần nghe theo ta tu luyện một cách chắc chắn, có định hướng, các nàng thậm chí còn mạnh hơn Đại Nô khi đạt ở mức nhị giai hậu kỳ.
Ái Như liền dỗi, trách móc:
-Chàng đấy, thường ngày không bọn thiếp có cơ hội cãi lại, giờ còn chặn họng trước.
Ma Kim xoa đầu Ái Như, dịu hiền nói:
-Các nàng chỉ cần an toàn thì ta sẽ an toàn!
Chợt Ma Kim đứng lên rồi nói dõng dạc:
-Hôm nay, ta có một món đồ muốn tặng mọi người.


Ta đã chuẩn bị từ lâu nhưng quên tặng.

Hì hì.
Các nữ nhân háo hức ngóng chờ xem đó là gì nhưng mà thứ mà Ma Kim đưa ra khiến cho bọn họ hết sức tò mò.

Mỗi người được hắn gửi một cây kim nhỏ, ngay cả đứa trẻ còn bập bẹ như Tiểu Đông cũng được tặng trước.
Ma Kim nói thẳng:
-Đây là kim châm kịch độc, chỉ cần ghim thẳng vào tim thì có thể mất mạng nếu như trong vòng năm phút không chịu vận linh lực tống nó ra ngoài.

Mọi người sẽ biết khi nào cần sử dụng đến nó.
Hắn không giải thích gì thêm về vấn đề này, những nữ nhân thông minh như Thiên Khả, Đại Nô hay Tiểu Hạ liền hiểu ngay, còn nhiều người khác thì đợi một khoảng thời gian mới dần thông suốt.

Riêng con nhỏ Hồ Mẫn thì vừa nhận đã chích thử vô cổ tay để thử nghiệm độc tính, lại còn cười nói vô tư:
-Hehe, em mà không chết thì địch sao chết được chứ.
Thế là Hồ Mẫn sau khi ăn cơm thì được ăn thêm hành.

Tứ chi nàng bị đóng đinh gắn chặt vào tưởng suốt cả đêm dài dằng dặc.
Ma Kim nằm trên giường nhưng không tài nào chợp mắt dù đã hấp thụ hết một viên huyết tinh thể, thế là lẳng lặng ngồi vào bàn làm việc để chỉnh sửa kế hoạch.

Hắn nhớ lại thông tin về đám sát thủ kia mà Bạch Khung vào hôm nọ đã khai báo.

Hắn tự hỏi:
-Sát Dục Hội sao? Chắc chắn bọn chúng tu ma, căn cơ của chúng không hề vững, chính vì vậy nên ta dễ dàng đánh bại.

Còn hai huynh đệ họ Trần kia lại là tu tiên, là người của Hắc Điểu Môn.

Liệu chúng có liên quan gì không nhỉ? Đáng nhẽ ta nên chừa lại vài tên nhỉ? Lúc đấy ta để cảm xúc lấn át quá, chỉ mong giải quyết thật nhanh mà thôi.

Bọn chúng không hề mang theo đồ đạc gì cả.

Hay là ta đến vị trí ẩn mà Bạch Khung đã nói để liên lạc với hội sát thủ đó.

Hồ Mẫn thật gây cho ta nhiều phiền phức mà.

Liệu hành tung của ta trước giờ có bị theo dõi hay không chứ? Hay do ta nghĩ nhiều? Tốt nhất phải khoanh vùng lại rồi cử gián điệp thâm nhập tổ chức đó mới được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.