Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 167: 167: Nô Lệ Bé Bỏng





Trên đường làm nhiệm vụ, bọn họ chạm trán với cơ số quái vật, cũng may chúng đều không so được với con ác điểu kia nên dễ dàng giải quyết.
Ma Kim ngồi trên thảm bay, miệt mài với giấy bút, trong lúc lục lại kí ức để bắt đầu phác họa tấm bản đồ, hắn bỗng rợn người khi thấp thoáng thấy bóng dáng của một sinh vật khổng lồ nào đó dài tới một dặm.
Hắn tặc lưỡi cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là một khúc sông uốn lượn bị vùi lấp bởi đất và cát.

Tuy nhiên vẫn không khỏi tò mò ngoái đầu lại nhìn.
-Có chuyện gì sao thưa chủ nhân? (Tam Nô)
-Không, ta chỉ hơi hoa mắt một tí nên muốn kiểm chứng lại.

(Ma Kim)
Năm người bốn họ tính tới nay đã bay liên tục ba ngày đêm, sức lực cũng gần cạn kiệt, hiện đang quay trên đường trở lại hang động để hội tụ cùng mọi người trong hang động.
.
Ma Kim vừa về tới nơi, các giáo đồ đồng loạt quỳ xuống, nhưng không phải để chào hỏi mà là xin lỗi.

Nhìn vẻ mặt, hắn liền biết có chuyện không lành xảy ra, liền truy hỏi:
-Đã có chuyện gì? Có phải Hồ Mẫn bỏ trốn ra ngoài xảy ra chuyện gì không?
Thiên Khả hay tin hắn trở lại, vội tức tốc chạy ra kéo hắn vào sâu bên trong.

Nơi đây đã được khai phá không gian khá rộng, lại còn chia khu bằng những trận pháp kèm lều trại, chỗ mà hắn đang vào là khu của các phu nhân.
Một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt Ma Kim khiến hắn vô cùng đau lòng, Hồ Mẫn đang thoi thóp nằm trên giường, cả cơ thể nàng bị bỏng nặng, da thịt nửa phần trên đã cháy khét, đỉnh đầu trụi tóc, hốc mắt lòi ra, đôi môi chúm chím không cũng đã chảy xệ, để lộ hàm răng, nếu không vì cặp đùi còn nguyên thì hắn khéo còn chẳng nhận ra được đấy là nô lệ bé bỏng.
Ma Kim ngay lập tức dịch chuyển tới sát bên, dùng linh lực tự chém lên cổ tay để máu tuôn trào xuống thân xác của Hồ Mẫn, trông như là đang tưới cây vậy.
Vết thương rất nặng, chẳng kém hơn cái lần hắn ăn thịt nàng trong tầng hầm là bao.

Mất máu cộng thêm kiệt sức sau chuyến đi, hắn gắng gượng được một tí rồi loạng choạng ngã xuống đè lên người nàng ấy.
Các nữ nhân còn lại thấy vậy, lập tức chạy lại đỡ Ma Kim rồi nhanh chóng cầm máu, ổn thỏa hết thì đặt hắn nằm luôn trên chiếc giường ấy, bên cạnh Hồ Mẫn.
Cơ thể của nữ ma đầu thấm đẫm máu của Ma Kim, bằng một cách thần kỳ, các vết thương dần dần hồi phục trở lại, những lớp cơ, lớp mỡ dần được tái tạo có thể thấy rõ bằng mắt thường.


Tất nhiên, chỉ nhiêu đấy máu của chủ nhân là chưa đủ, từ phần cổ trở lên của Hồ Mẫn lớp ngoài cùng vẫn chưa hình thành mô biểu bì, đôi mắt là bộ phận hồi phục hoàn chỉnh đầu tiên.
Lam Ngọc, Thanh Thanh và các tiểu chu nghe tin Ma Kim trở về liền vội chạy qua xem thử, thấy hắn lành lặn còn Hồ Mẫn thì đang dần tái tạo cơ thể, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Thu rưng rưng:
-Con muốn tới ôm cha và mẹ Mẫn.
Tuyết Hân xoa đầu an ủi nó:
-Hãy để cha và mẹ Mẫn nghỉ ngơi một tí.

Mai mốt con sẽ tha hồ được ôm họ.
Tiểu Thu ôm chầm lấy Tuyết Hân, nó úp mặt vào bụng mẹ nó, cố nén chặt dòng nước mắt.
.
Một ngày dài dằng dặc trôi qua, Ma Kim đang mơ thấy bản thân được thưởng thức dòng sữa ngon lành từ mẫu thân thì bị ai đó lay người đánh thức.
Hắn vừa mới lim dim mở mắt thì đã trông thấy một gương mặt quái dị, liền phản xạ hét lên một tiếng rồi Dịch Chuyển ra khỏi giường:
-Mẹ ơi cứu con!
Lúc định thần nhìn lại thì Ma Kim mới phát hiện đó là nô lệ bé bỏng, mà cũng chỉ có nàng ấy mới dám cả gan đánh thức hắn.
Hồ Mẫn cũng chỉ vừa mới tỉnh giấc, vốn ban nãy còn đang nôn nóng đánh thức phu quân để mà còn được mè nheo, hờn dỗi nhưng khi thấy hắn phản ứng như vậy, nàng bỗng sượng sùng, sực nhớ bản thân chưa kịp soi gương, bèn lật đật mò mẫm tìm kiếm túi trữ vật ở cái bàn đặt cạnh đầu giường.
Ái Như vốn là người chu đáo, đã để sẵn vật dùng của cả hai trong ngăn tủ, vừa kéo ra đã thấy.
Ma Kim thoáng nhìn đã biết ý định của Hồ Mẫn, nàng còn chưa kịp lấy cái gương ra soi thì hắn đã lao tới đè nàng nằm ngửa trên giường, biến thái dùng lưỡi liếm láp khắp cái gương mặt ửng đỏ của nàng, từng bó cơ, xương hàm lồ lộ trông thật hấp dẫn, thi thoảng hắn còn cắn một cái làm nàng đau điếng, nhưng mà, nỗi đau này đi kèm với sự sung sướng tê tái.
Các mỹ nhân Kim Gia nghe thấy động tĩnh bởi tiếng hét của Ma Kim ban nãy, nhanh như thoắt cả bọn xúm lại thò đầu vào trong lều quan sát hết tất thảy hành động kia, có phần cạn lời nhưng không nỡ xen ngang cảnh tình tứ thân mật.
Hồ Mẫn không thể giấu đi nụ cười phấn khích, nếu nàng mà được ngắm nhan sắc của bản thân lúc này, chắc chỉ dám trùm mền khóc lóc mà thôi.
Khi cổ hắn kề sát miệng, nàng không chần chừ mà cắn cái phốc, cái răng nanh cắm sâu vào hút lấy hút để.
Để cơ thể không bị ngất xỉu do thiếu máu nữa, Ma Kim đứng dậy bế nàng lên, với tay lấy túi trữ vật, lôi từ trong đó vài viên huyết tinh thể để hấp thụ.
Trong lúc hút máu, Hồ Mẫn không quên tranh thủ nhõng nhẽo:
-Huhu, anh là đồ độc ác, xúi giục em đào hang làm em bị thương.
-Anh còn tưởng em trốn đi chơi chứ.


Ra là vì đào hang, mà đào sao để bị thương nặng thế kia?
-Hứ, anh toàn nghĩ xấu em thôi.

Trong hang có một mạch dung nham, do bất cẩn nên để nó chảy trúng.

Huhu, đau lắm đó! Trong bóng tối, em chỉ nghe thấy tiếng la hét, khóc than của mọi người.

Lúc đó em sợ lắm, em sợ anh không quay về kịp, em sẽ không còn cơ hội gặp lại anh nữa.

Trong lúc em sắp từ bỏ hy vọng thì nghe thấy Tuyết Hân an ủi, rồi lần lượt các tỉ muội khác cũng động viên em, nhờ đó mà em có lòng tin anh sẽ mau chóng cứu em.

Nhưng mà, vẫn bắt đền anh đấy!
-Anh sẽ đền bù hết cho cục cưng của anh mà.

Anh thương, anh thương em nhiều lắm.

Muốn tư thế nào, kích thước, số lượng, thời lượng bao nhiêu, anh chiều hết, tất nhiên là đợi chúng ta có không gian riêng tư nhé.
-Hứa đi!
-Anh hứa mà!
.
Tầm ba mươi phút sau, Ma Kim kiểm tra thấy dung nhan của Hồ Mẫn đã ổn, liền dắt nàng ra ngoài để trấn an mọi người.
Đám giáo đồ thấy chủ nhân và Mẫn phu nhân bước ra, lại lần nữa đồng loạt quỳ xuống nhận lỗi.
Ma Kim ra hiệu cho cả bọn được phép đứng lên và ồn tồn nói:
-Ta không trách các ngươi, chuyện nào ra chuyện đó, là do ta tính toán không chu toàn.


Nếu các người cứ quỳ như vậy, có khác gì ép ta quỳ gối xin lỗi.
Hồ Mẫn cười tít mắt:
-Em thấy ý kiến đó cũng không tồi.
*Bốp.
Ma Kim đập tay vừa vặn vô mặt nàng, sau đó quay sang phía những nữ tử còn lại, nhẹ nhàng nói:
-Các nàng đã làm rất tốt đó.

Còn không mau lại cho ta thơm miếng nào.
Rồi hắn nhìn xuống mấy đứa trẻ ôm chân các mẹ, hắn nở một nụ cười hiền hậu:
-Cả các con gái đáng yêu của ta nữa.
Trong lúc ôm hôn cho thỏa nỗi nhớ nhung, Ma Kim bỗng chú ý Ái Như có mang một đôi găng tay, hắn cảm thấy rất lạ bèn cầm lên xem, nàng ấy liền rụt tay lại, điều này càng khiến hắn tò mò.

Biết không thể giấu được, Tiểu Hạ đành thay mẹ kể lại:
-Lúc đấy mẹ Như đang đứng phía sau phụ giúp mẹ Mẫn, bỗng phía trên đất đá đổ sụp, dòng dung nham cũng vì vậy mà chảy xuống, mẹ Mẫn đã phản xạ nhanh đẩy mẹ Như ra nhưng cũng vì vậy mà bản thân đã bị bỏng nửa thân trên.

Mẹ Như thấy vậy liền vội vàng kéo mẹ Mẫn ra khỏi đó, bàn tay vì thế bị bỏng luôn.
Ma Kim nghe vậy, tim có chút đau nhói, nhưng mặt có tỏ ra bình thản, cũng không thể có cách nào khác ngoài việc xoa đầu Ái Như khen thưởng:
-Nàng giỏi lắm.

Sau này lên nhị giai nó sẽ lành lại, từ đây đến đó nếu cần gì thì cứ bảo ta nhé.

Ta có thể thay nàng làm cánh tay đó.
Ma Kim nháy mắt một cái trêu chọc bà chủ khiến cho cả đám nữ nhân xung quanh cười tủm tỉm.
-Ể, sao ba đứa con lại cười? (Ma Kim)
-Không, con không biết gì hết! (Tiểu Thu)
Chuyện phiếm mới chỉ dăm ba câu, Ma Kim lại yêu cầu mọi người lại họp bàn chiến thuật.
Thiên Khả bỗng sức nhớ gì đó, liền rủ mọi người đi xem một điều thú vị phía sâu bên trong cái hang.
Dòng dung nham phía xa xa như tạo nên một bức tường lửa vậy, nó sáng rực soi sáng của con đường chật hẹp.

Để có thể thay phu nhân tiếp tục hoàn thành "trò tiêu khiển", đám giáo đồ đã kiểm tra nhiệt độ, dùng linh lực và vũ hồn để cảm ứng rồi đào một đường vòng qua cái nơi nguy hiểm kia.
Càng tới gần, không gian càng mở rộng, cho tới khi họ đi qua cái vòm che chắn, tiến ra một mõm đá thì mới phát hiện cái cột lửa kia thực chất là một cái thác dung nham khổng lồ đang chảy xuống biển dung nham sôi sùng sục phía dưới, những tiếng "bóc bóc" do bong bóng nổ, khói dâng nghi ngút, không gian ở đây thật sự rất rộng lớn và kỳ vĩ, đủ để người sống hai kiếp như Ma Kim há hốc mồm.
Nhiệt độ hiện giờ rất cao, Thiên Khả phải vận vũ hồn ra để chắn nhiệt cho bọn trẻ.

Ma Kim xét thấy nơi này quá nguy hiểm, bèn kêu mọi người mau chóng rời khỏi.
-Ơ, nhìn phía dưới kia có mấy khóm linh thảo và những kim loại quý giá kìa? (Hồ Mẫn)
Quả thật, nhíu mắt lại thì có thể nhìn thấy phía trên mấy tảng nham thạch trôi lềnh bềnh có mọc ra những bông hoa màu đỏ sậm, dày và to, Ma Kim đoán không nhầm thì đó là Nham Linh Thảo, dựa vô kích thước thì có thể ước chừng đấy tam giai linh thảo.

Còn phía bên kia, một dòng chảy dung nham nhỏ hơn nhiễu giọt đến một tảng đá, nó đen và bóng loáng trái ngược với những bề mặt nhám sì khác, hẳn đó là hắc lưu ly, nguyên liệu rất phù hợp để chế tác ma khí lên tới tứ giai.

Những báu vật vô giá thế này, Ma Kim đương nhiên biết có một mối nguyên hiểm tiềm tàng kèm theo.
-Dẹp.

Ta không muốn ai bị thương nữa.

Mấy cái này khi nào toàn bộ đạt cảnh giới nhị giai viên mãn đi rồi hãy rờ tới.

(Ma Kim)
-Ta thấy ngài ấy nói rất đúng.

Nơi này ta cảm nhận được một luồng ma khí kì lạ, chắc chắn có sinh vật cực kỳ mạnh ẩn sâu dưới biển dung nham đấy.

(Mộng Dao)
-Chuồn lẹ, chuồn lẹ mọi người ơi! (Hồ Mẫn)
Có vẻ như chỉ có người từng trải như Hồ Mẫn mới biết sự đau đớn của hỏa thương lớn tới nhường nào.
Dù có chút không đành lòng để lại những báu vật kia, nhưng bọn họ vẫn phải cắn răng tiếc nuối quay đầu.

Ma Kim còn cẩn thận sai người lấp cái lỗ thông này lại cho an toàn, dù gì cái hang này cũng là nơi trú ẩn hết Tháng Dị, để khí độc tiếp tục tràn ngập như vậy chẳng khác tự sát là mấy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.