Dáng Hình Của Em

Chương 37: 37: Anh Sẽ Chết Với Em Đồ Khốn




Trên con xe jeep quen thuộc, Trung Lật Tử cúi đầu cố gắng thu mình trong một góc ở ghế sau, cậu chàng thầm than xong rồi xong rồi, vì một tin nhắn đuổi người của Cố Yến Nam mà cậu chủ quan bỏ cô đi tán gái.

Nào biết cậu vừa đi không bao lâu Cố Yến Nam thật sự xảy ra chuyện, len lén ngó gương chiếu hậu đằng trước, trông sắc mặt đen hơn cả Bao Thanh Thiên của đại ca đoán chừng lần này cậu sẽ bị phạt không nhẹ đâu.
Tại sao năm lần bảy lượt đều là cậu dính đòn vậy chứ? A… sầu chết mất.
Hai vị nào đó nào biết được tiếng lòng thảm thiết của Trung Lật Tử.

Cố Yến Nam trầm ngâm, hai tay đặt trên đùi, ngoan ngoãn không lên tiếng.
Chiếc xe chạy nhanh cực kỳ, Cố Yến Nam phải nắm chắc dây an toàn trước ngực.
Đoạn đường hơn nửa tiếng mới về tới thì Đường Dã đã rút ngắn còn hai mươi phút.
Xe dừng lại, Đường Dã vẫn không nhìn cô gái bên ghế phụ, anh sầm mặt chỉ vào Trung Lật Tử, lời lẽ như đâm thẳng vào trái tim mềm yếu của cậu chàng: “Tháng này trừ nửa tiền lương.”
Trung Lật Tử đến mở miệng cầu xin nương tay cũng không dám, nhưng Cố Yến Nam thì không im lặng được, cô nói: “Không liên quan tới anh ấy, là em đuổi anh ấy đi.”
Đường Dã như thể phớt lờ hoàn toàn lời của cô, anh đóng mạnh cánh cửa một cái.
Hai bạn nhỏ nhìn nhau thầm cầu nguyện cho đối phương.
Cố Yến Nam vừa đặt chân xuống đất, cả người phút chốc bị Đường Dã mạnh bạo vác trên vai.
Cô hốt hoảng kêu thành tiếng, dùng cả tay lẫn chân đấm đá vào người anh.

“Bỏ em xuống.”
Đường Dã làm như không nghe thấy, anh đánh vào mông cô một cái trừng phạt.


“Im miệng cho anh.”
Đàn em ở cửa hàng nhìn cảnh tượng k.ích thích này liền mắt chữ O mồm chữ A, sau đó cười lớn trêu chọc, có ai đó còn không ngại huýt sáo.

Cố Yến Nam có da mặt dày tới đâu cũng bị Đường Dã làm cho xấu hổ.
Cô chẳng buồn nghĩ tới chuyện xảy ra ở sòng bạc nữa, nghiến răng nghiến lợi mắng tên đàn ông cường ngạnh này: “Anh sẽ chết với em, đồ khốn.”
Lên tầng hai, cửa phòng mở ra lại đóng kín.

Đường Dã vác người phụ nữ không yên phận vứt mạnh trên giường nệm.
Không cho cô ngồi dậy, anh dùng thân thể cường tráng đè lên, kéo cổ tay cô nhốt trong lòng bàn tay mình.
Không báo trước há miệng nghiến cánh môi phấn nộn, hồng hào.
Hơi thở cả hai nóng hổi hòa vào nhau, nụ hôn mạnh bạo dần dần dịu xuống.

Đường Dã thả lỏng tay cô ra, anh nhích người vòng ra sau ót nâng khuôn mặt tinh tế lên, dịu dàng, sâu lắng quấn quýt trong môi lưỡi.
Tiếng rên yếu ớt của Cố Yến Nam phát ra khi Đường Dã ma sát hai đồi núi xinh đẹp, cô chống hai tay lên vai anh, bọn họ vừa âu yếm, vỗ về vừa bốn mắt nhìn say đắm nhau.
Nụ hôn bắt đầu trở nên kịch liệt, người chạy tôi đuổi, đến khi da thịt nóng bỏng kề sát.

Đến khi thân thể cả hai nhập làm một, đến khi trong căn phòng chỉ còn những âm thanh làm tình sống động.
Ngoài kia, trời trong xanh, tiếng xe cộ qua lại, tiếng người nói cười, chửi tục, trong phòng lại là một mảnh hoan lạc, mê mệt.
Ánh mặt trời như được vài đám mây che khuất, hình ảnh đôi tình nhân nhấp nhô trên chiếc giường vẫn chưa dừng lại.
“Đường Dã, nhẹ… nhẹ chút.” Giọng của người con gái mềm yếu, khác xa thường ngày.
Người đàn ông thở hổn hển phản bác: “Không nhẹ được.”
Sau đó là một trận cao triều kéo tới.
Một tiếng đồng hồ sau, Đường Dã ôm người yêu đi tắm rửa.
Trở ra, anh nhìn đống lộn xộn trên giường, khóe miệng cong cong, tâm tình sảng khoái vì được ăn no nê, chút giận dỗi trước đó đã giảm đi rất nhiều.

Đương nhiên vẫn phải tính sổ với cô một chút, cô nhóc này thật sự quá ngang bướng rồi, hoàn toàn không biết coi trọng mạng sống của mình.

Anh mà không quan tâm thì cô cứ thế sẽ thường xuyên gặp nguy hiểm là chắc chắn.
Cố Yến Nam tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa ngó ai kia đang ngồi ở sô pha hút thuốc.

Trông bộ dạng thư thái quá nhỉ.
Cô hừ lạnh, vài bước tới ngồi bên cạnh.

“Anh vừa rồi bị điên à.”
Đường Dã ngã người ra sau, thấy cô đang lau tóc, anh rít thêm một hơi rồi vứt vào gạt tàn.

Ôm eo cô kéo lại gần mình hơn, cầm lấy khăn giúp cô lau tóc.

Lúc này mới lên tiếng: “Anh thế là còn nhẹ đấy.”
Cố Yến Nam câm nín, yên ắng mặc anh dày vò mái tóc của mình.
Năm phút sau, lau tóc xong, Đường Dã vuốt từng lọn, vắt khăn lên thành sô pha.

“Được rồi.”
Giờ tới lúc xử lý cô.
“Anh muốn hỏi chuyện ở sòng bạc sao?” Cô chủ động khai báo trước.

“Cũng không phải chuyện gì quá lớn lao.

Em nắm chắc phần thắng mới dám cá cược.”
Đường Dã nhìn cô, rốt cuộc cũng bị ánh mắt trong trẻo đó hạ gục, hôn lên vầng trán đầy đặn, anh hỏi sang chuyện khác: “Hứa Mân nói gì với em?”
Không nhắc thì thôi, anh đã đề cập tới vậy cô cũng phải mỉa mai một chút: “Cô ta bảo rằng anh còn yêu cô ta.”
Người đàn ông nhíu chặt chân mày, anh không hài lòng khi Hứa Mân nói những lời gây hiểu lầm đó với cô.

Có chút bất an, anh nâng cằm cô lên.

“Em trả lời thế nào?”
“Chẳng ra làm sao, người cũ đến tìm người mới ra oai thôi.” Cô bình tĩnh đánh giá khách quan, đây cũng là sự thật, thủ đoạn đơn giản đó của Hứa Mân làm sao qua mắt được cô.
Nhưng cô vẫn phải xác nhận với Đường Dã một chút: “Anh nói đi, anh còn tình cảm với người ta không? Một chút cũng tính đấy, em sợ ai đó có khi tình cũ không rủ cũng đến.

Thế thì em cũng lười phải tiếp tục ở đây làm trò cười.”
“Em nói bậy gì vậy.” Đường Dã tối sầm mặt mũi, cô nhóc này càng nói càng lệch lạc.

Anh cũng lo cô nghĩ đông nghĩ tây, vội giải thích rõ ràng: “Anh từng yêu cô ấy, đó là sự thật anh sẽ không phản bác, nhưng hiện tại, Nam Nam… em nghe cho rõ lần cuối cùng anh nói điều này.

Trái tim anh hiện giờ thậm chí mãi sau này chỉ chứa mỗi mình Cố Yến Nam em.

Không cần để ý những lời Hứa Mân nói, hiểu không?”
Cô nghiêng mặt đi không nhìn anh, câu này cứ như lời tỏ tình vậy, cô không còn là thiếu nữ ngây ngô, lúc nào cũng mộng mơ nữa, nhưng không thể không thừa nhận những lời vừa rồi của Đường Dã ngọt như mật.
Tai cô không tự chủ mà hồng hồng.

Mất tự nhiên, cô ho khan hai tiếng.

Muốn đứng dậy rời khỏi đùi anh nhưng vòng tay anh quá chặt, cô không thoát được.
Khuôn mặt anh kề sát, Cố Yến Nam chớp mắt trừng anh, trong lúc cô tưởng anh sẽ hôn mình thì tên đáng ghét này lại nhắc tới món nợ cũ: “Giờ thì trả lại anh chiếc bật lửa đi.”
Tay cô đặt trên vai anh đánh một cái, hừ lạnh nhưng lại ngoan ngoãn duỗi tay quơ lấy túi xách, từ bên trong lôi ra chiếc bật lửa màu đen.
“Này.”
Đường Dã nhận bật lửa, tâng tâng nó lên trong lòng bàn tay vài lần, lại cố tình lật qua lật lại xem xét, thấy chữ ký được khắc trên thân bật lửa, anh hài lòng véo vành tai còn ửng đỏ của cô.
“Sau này không cho em cướp nó nữa, nó là của anh.”
Cố Yến Nam nhịn cười, cô ngoảnh mặt đi chỗ khác tránh né cặp mắt thâm tình của người đàn ông.
Buổi trưa một ngày tháng mười một, rả rích trong không gian là những tình cảm không cần nói thành lời cũng đủ khiến đối phương hiểu sâu sắc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.