Sau cơn mưa trời lại sáng, ngày hôm sau ánh dương cũng xuất hiện.
Từng tia nắng phá dỡ những áng mây, rồi đáp xuống trần thế.
Nghỉ ngơi tại khách sạn một ngày, tinh thần và thể xác đều tốt.
Cố Yến Nam định dạo quanh trấn xem có khu chung cư hay nhà riêng biệt cho thuê ngắn hạn không.
Khách sạn tuy đầy đủ tiện nghi nhưng không gian vẫn có phần bị hạn chế, chẳng hạn như cô muốn trổ tài nấu nướng, mà phòng khách sạn thì làm sao có gian bếp.
Nhớ đến wechat của ai kia, gửi kết bạn cho anh từ đêm qua đến giờ vẫn không được chấp nhận.
Cô là người rất có tính nhẫn nại, cũng chẳng nóng lòng, dù sao thời gian ở đây còn dài.
Mất hai tiếng đồng hồ xem nhà cũng chọn được một căn hộ tầng ba nằm trong khu chung cư vừa phải và cách xa đường lớn, tránh được tiếng ồn.
Căn hộ không lớn, khoảng bảy mươi mét vuông, nhưng có ban công và đặc biệt là view sông nước tuyệt vời.
Thích hợp với nghiệp viết lách của cô.
Ký hợp đồng thuê trước hai tháng, nếu tới khi ấy cô vẫn chưa muốn rời đi sẽ gia hạn sau.
Thủ tục rất nhanh chóng, có thể dọn vào ở ngay ngày mai.
Trên đường trở về khách sạn, ngang qua cửa hàng đề tên “Mê Mộng” trên bảng điện tử khá lớn, hoàn toàn đập thẳng vào mắt người xem.
Nhưng cái đáng chú ý là người đàn ông cao lớn đang hút thuốc đứng trước cửa, một người phụ nữ từ chiếc xe taxi chạy tới ôm lấy anh.
Đã gặp qua anh hai lần nhưng chưa từng trông thấy anh cười, thì ra người ấy cười nhếch môi lại thu hút như vậy.
“Dừng xe ạ.”
Trả tiền, đẩy cửa xuống xe, ánh mặt trời hôm nay yếu ớt, nhiệt độ cũng dễ chịu.
Đường Dã đẩy Hứa Linh khỏi ngực, nghe tiếng giày cao gót lọc cọc đến gần, theo phản xạ nhìn sáng.
Lần nữa bốn mắt giao quyện.
Cô gái đó cong môi cười với anh, chỉ là nụ cười ấy không có độ ấm.
Ba ngày gặp cô tận ba lần, cũng trùng hợp thật.
“Gặp lại rồi.” Dừng trước cửa hàng, Cố Yến Nam vừa cầm khăn ướt lau trán vừa nhìn anh không chút dè dặt.
Hứa Linh bên cạnh Đường Dã ngẩn ra quan sát Cố Yến Nam từ trên xuống dưới.
Cô gái trẻ trung còn xinh đẹp thế này, nhìn qua có vẻ không phải người của trấn Hạnh Phúc.
“Vị này là?” Không nhịn được tò mò hỏi.
Người đàn ông liếc cô một cái, đáp qua loa: “Cố Yến Nam.”
Hai mắt Cố Yến Nam cong lên, anh vẫn nhớ rõ tên họ của cô đấy.
Tâm trạng tự nhiên cực tốt.
“Xin chào, có duyên gặp qua anh Dã hai lần.” Lời này là nói với Hứa Linh.
Xong cô đảo mắt quanh cửa hàng, phát hiện ra nơi này buôn bán cái gì liền cười cười đầy thâm ý.
“Tôi vào xem hàng nhé.
Hai vị cứ tiếp tục.” Không nán lại giây nào, cất bước đi vào trong.
Giống như ngày hôm đó cô xuống khỏi xe bọn họ, cũng không ngoảnh lại lần nào.
Người phụ nữ này tựa một đóa hoa hồng đầy gai nhọn.
Chỉ cần không chạm vào sẽ không đau, nhưng một khi sơ ý đụng phải chắc chắn sẽ chảy máu.
Trung Lật Tử từ kho hàng về, thấp thoáng thấy một bóng hình lả lướt ở quầy bar, đoán là khách hàng nữ.
Cho đến khi người nọ nghiêng mặt, cậu há miệng kinh ngạc.
“Ơ, cô Cố?”
Cố Yến Nam gật đầu: “Đến đột ngột không mang theo quà, dù sao các anh đã giúp đỡ tôi.”
Đối với sắc đẹp của mỹ nhân vẫn là không chống cự được, mặt mày Trung Lật Tử hơi đỏ, cậu gãi tóc.
“Không, không cần quà cáp gì đâu.
Là ai thì chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ.”
Đương nhiên cô hiểu.
Không định tiếp tục đề tài này, Cố Yến Nam cầm giỏ nhựa đựng ít hàng đã chọn đặt trên quầy bar.
“Tính tiền cho tôi đi.”
Trung Lật Tử nghẹn họng, không chớp mắt ngó ngó mấy thứ trong giỏ nhựa.
Chỗ này của bọn họ toàn là khách nam đến, thỉnh thoảng cũng có nữ giới nhưng rất hiếm.
Mà những thứ này đặt bên cạnh cô gái trước mắt, thật sự không hợp, không hợp chút nào.
Thấy cậu chàng trưng ra vẻ mặt không tin nổi, Cố Yến Nam buồn cười, gõ gõ mặt quầy.
“Đều là người trưởng thành, anh cảm thấy tôi khác người à.”
“Không đâu.” Chuyện cá nhân của người ta tự nhiên nghĩ lung tung.
Trung Lật Tử vội vàng tính tiền.
Lúc này Đường Dã cũng nói chuyện xong với Hứa Linh.
“Ngày mai trở lại làm việc, không còn chuyện gì nữa thì anh vào đây.”
Đập vào mắt anh là túi đồ kích tình trên tay cô gái, người đàn ông hơi nhướng mắt, thầm nghĩ đúng là không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.
“Anh Dã này.” Cố Yến Nam xoay người, chạm phải ánh mắt của anh.
Một loại cám dỗ kỳ lạ chưa bao giờ xuất hiện dâng lên trong lòng cô.
Khiến trái tim cô như bị k,ích thích mà dao động mãnh liệt.
Hai bước ghé gần Đường Dã, ở khoảng cách này cô có thể ngửi được hương vị mộc mạc, sạch sẽ trên người anh.
Không có mùi nước hoa cao cấp hay tinh dầu dưỡng thể, đó là hương vị nguyên thủy, mùi mồ hôi nam tính độc quyền của riêng anh.
Thật khiến linh hồn cô không ngừng lung lay.
Trước khi Đường Dã giật mình lùi ra sau, cô gái đã thẳng người mở miệng: “Trò chuyện chút nhé.”
Không cho anh từ chối, cô nói gọn lỏn: “Có việc.”
Là việc công vậy anh cũng không tiện từ chối, anh gật đầu.
“Theo tôi vào trong.”
Phòng làm việc rất nhỏ, không bày được mấy thứ, một bộ sô pha màu nâu đặt bên trái.
Đường Dã hất cằm: “Mời ngồi.”
Rót cho cô ly nước lọc, đẩy nó về phía cô.
“Có việc gì sao?”
Cố Yến Nam liếc qua từng đốt ngón tay mạnh mẽ của anh, hai giây, thu lại tầm mắt, trở lại ngắm khuôn mặt đặt biệt vừa ý cô.
“Cửa hàng này do anh mở?”
Đường Dã ừ, không hề ngạc nhiên khi cô đoán được thân phận của mình, anh dựa ra sau ghế sô pha, hai tay đặt trên đầu gối, rất có kiên nhẫn chờ cô tiếp tục.
Chủ đề chợt bị cô chuyển dời: “Người phụ nữ bên ngoài là bạn gái anh à?”
Mày cau lại, Đường Dã không hài lòng khi cô truy hỏi mấy vấn đề riêng tư, anh lạnh giọng: “Chuyện đó không liên quan tới cô.”
Thấy anh hình như không vui, Cố Yến Nam vẫn không phản ứng gì, cô cười nhạt: “Vậy anh có bạn gái chưa?”
Lần này anh lại trả lời dứt khoát: “Có rồi.” Cuối cùng cũng biết mình bị người phụ nữ này đào hố, anh đứng dậy khỏi sô pha, từ trên cao nhìn xuống.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì mời cô rời đi.”
Xem ra anh đang rất kiềm chế tính nết.
Muốn giận lại không thể giận.
Cố Yến Nam biết chừng mực, cô cũng không phải là loại phụ nữ tam quan vặn vẹo.
Dù người đàn ông này có sức hút ra sao nhưng anh nói anh có bạn gái rồi, cô sẽ không quấy rầy nữa.
Sảng khoái đứng lên, cầm túi xách và cái túi đồ dùng kia, như thể luyến tiếc nhìn anh chậc một tiếng: “Buồn thật.”
Có ai buồn mà trên khuôn mặt toàn là ý cười như cô không.
Tiễn được người rời khỏi Mê Mộng, vừa xoay lưng đã thấy Trung Lật Tử còn lóng ngóng ra ngoài đường.
Anh cao giọng cảnh cáo: “Đừng có thấy phụ nữ nào cũng muốn sà vào.”
Lời này cứ kỳ kỳ.
Đến khi Đường Dã đã lên tầng, Trung Lật Tử mới hồi hồn với gọi: “Này, anh lại nói em đàn bà hả.
Em không ăn cơm mềm nhé.” Thích gái đẹp là sai hả.
Vô lý quá rồi đấy.
Về tới khách sạn, Cố Yến Nam lại không được vui, cả người cứ buồn bực, khó chịu không thôi.
Ngày hôm sau, sáng sớm đã đổ xuống một trận mưa không nhỏ, Cố Yến Nam thu dọn hành lý.
Mang theo thẻ phòng, kéo vali xuống sảnh khách sạn.
Trước khi đi đụng phải anh chàng Thẩm Riêng, cô làm như không quen biết tiếp tục bước chân, nhưng anh ta lại lẽo đẽo đuổi theo sau.
“Người đẹp à, tôi gửi lời mời kết bạn hai hôm nay rồi, cô không thấy sao?” Anh ta cũng không ngu ngốc, đoán được cô gái xinh đẹp rõ ràng chỉ kiếm cớ thôi, hiếm khi mất tự tin về vẻ ngoài của mình.
Cố Yến Nam ồ, như thể giờ mới nhớ tới, cô trả lời: “Tôi không để ý.”
“Cô đi rồi sao?” Anh ta ngó vali trong tay cô, nỗi buồn vì không gặp được người đẹp dâng trào.
Cô gật đầu, nhìn anh ta một cái, vừa lúc một chiếc taxi xuất hiện ngay cửa khách sạn.
Cô vẫy tay: “Có duyên sẽ gặp lại, tạm biệt.”
“Nhớ kiểm tra wechat nhé, tôi là Thẩm Riêng, Thẩm Riêng.”
Cố Yến Nam giơ cao tay ra hiệu, tài xế giúp cô nhét vali vào cốp xe.
Thoáng cái người đẹp và xe đã biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Riêng vuốt cằm, tâm trạng tụt xuống không phanh..