Suối nước nóng này chia ra nhiều gian riêng nhưng không có gian dành cho một cá nhân.
Mỗi gian ít nhất năm người, ngăn cách giữa các gian là một tấm bình phong bằng trúc.
Cố Yến Nam thay đồ tắm xong thì đi thẳng đến một gian còn trống.
Cô bỏ khăn choàng, thân thể trong bộ áo tắm ôm sát phô trọn toàn bộ thân hình gợi cảm.
Cách hai gian, cô nhìn thấy Đường Dã mặc độc một chiếc quần đen bó, anh khom người bế Hứa Mân từ xe lăn xuống bể tắm.
Cô lại thoáng qua Trung Lật Tử và Ảnh Tử bên cạnh, rõ ràng anh có thể bảo hai người nọ bế Hứa Mân nhưng anh vẫn muốn tự mình ra tay.
Cố Yến Nam nhắm mắt dựa vào thành bể, có vài người bước xuống, chào hỏi cô một tiếng, cô mở mắt nhìn lướt qua gật đầu rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng không ai làm phiền cô.
Ngâm khoảng mười lăm phút, Cố Yến Nam cảm thấy đủ rồi mới vẫy tay tạm biệt ba người thanh niên cùng gian.
“Cô ngâm nhanh vậy?” Ai đó không khống chế được ánh mắt dừng trên thân thể quyến rũ của cô, cậu ta âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Bị cô nhìn đến chột dạ, cười ha hả hai tiếng rồi chuyển dời ánh mắt đi nơi khác.
Cố Yến Nam chỉ lắc đầu, sau đó cô choàng khăn tắm quanh người trở về phòng mình.
Ngủ một giấc đến chiều tối, có người gõ cửa, Cố Yến Nam cau có ngồi dậy.
“Ai đó?”
“Cô Cố, tôi đến gọi cô xuống ăn tối.” Là Ảnh Tử.
Cố Yến Nam không muốn nhìn thấy mặt mũi mấy người Hứa Mân, cô bước xuống giường mở cửa báo với Ảnh Tử một tiếng.
“Tôi hơi mệt, anh cho nhân viên mang lên phòng tôi một phần cơm là được.”
Ảnh Tử còn muốn nói thêm thì cửa phòng trước mắt đã đóng sập lại.
Cậu thở dài một hơi, không hiểu hai vị này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, coi bộ tức giận nhau không nhẹ đâu.
Nhưng dù sao thì cậu cũng không có quyền xen vào, chẳng qua nhìn thấy Hứa Mân cứ lãng vãng xung quanh anh Dã cậu lại chán ngán.
Thành thật từ năm năm trước cậu cũng không quá thích Hứa Mân, không có lý do gì, chỉ đơn giản là không được thích thôi, rồi năm năm sau cậu hoàn toàn không thích cô ta.
Biết anh Dã có bạn gái rồi, cô ta vẫn không biết ý mà tiếp cận anh.
Càng nghĩ Ảnh Tử càng bực bội thay cho Cố Yến Nam.
Ủ rủ xuống dưới, nhìn một đám người nói cười vui vẻ, lại liếc Hứa Mân như cũ ngồi cạnh Đường Dã, cậu khó chịu cao giọng.
“Cô Cố bị mệt nên không xuống ăn cùng.”
Đường Dã ngẩng lên quan sát cậu, anh mấp máy môi muốn hỏi gì đó rồi lại cưỡng chế ngậm miệng.
Ảnh Tử nghiến răng lườm Hứa Mân với Hứa Linh một cái, hùng hổ ngồi xuống ra sức ăn cho bỏ tức.
Khoảng mười giờ đêm, Cố Yến Nam nhìn điện thoại, không một tin nhắn hay một cuộc gọi hỏi thăm.
Đường Dã khiến cô thật thất vọng.
Từ ban công tầng ba, Cố Yến Nam nhìn xuống thấy có một nhóm du khách đốt lửa quay quần trông rất ấm cúm.
Ngủ cả buổi chiều, sợ là đêm nay khó ngủ sớm, Cố Yến Nam khoác thêm chiếc áo dài rồi rời khỏi phòng.
Dưới cây bồ đề lớn, có hai người, một đứng một ngồi trên xe lăn đang nói chuyện.
Cố Yến Nam không phát hiện cho đến khi cô đi gần nghe giọng điệu quen quen của Hứa Mân, bước chân của cô cứ thế dừng lại, không sao nhúc nhích.
“Anh Dã, em hiểu anh hơn bất kỳ một người phụ nữ nào mà anh quen biết, em cũng chắc chắn sẽ không có một cô gái nào yêu anh hơn em.” Cô ta ôn nhu phân tích cho anh hiểu, hai bàn tay nâng lên siết lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông.
Cô ta tiếp tục: “Em biết anh vẫn còn tình cảm với em, đúng không? Một Cố Yến Nam không tim không phổi kia làm sao có thể bước vào trái tim anh được.
Không lẽ tình cảm sáu bảy năm của chúng ta lại không thể so sánh với một mối quan hệ thể xác của anh và cô ta trong vài tháng? “ Cô ta lắc lắc đầu, giọng bắt đầu nghẹn ngào: “Em không tin.”
Đường Dã vẫn đứng đó không có hành động nào cũng không đáp trả lại lời nào.
Cho đến khi Hứa Mân ngẩng mặt, cô ta yêu cầu: “Bế em lên được không?”
Ánh mắt đường Dã như thoáng qua một vị trí nào đó, anh mím chặt môi, trái tim run rẩy, anh cắn răng khom lưng bế cô ta lên.
“A Dã, em yêu anh, nhiều năm nay chưa có khoảnh khắc nào em ngừng nhớ về anh, anh cũng vậy mà.
Thế thì anh còn cùng Cố Yến Nam ở bên nhau làm gì, có phải anh chê chân em khuyết tật không?”
Lúc này Đường Dã mới khàn giọng phản hồi: “Không phải.
Anh không chê.” Chỉ thốt ra vài chữ ấy thôi những Đường Dã đã gần như cạn kiệt sức lực.
Anh cúi đầu, nắm tay siết thành nắm đấm, nhắm mắt hôn giả trên trán Hứa Mân.
“Anh yêu em.” Anh yêu em, Nam Nam.
Anh biết cô đang nghe, cô đang nhìn, thế nên anh muốn cô nghe rõ.
Dù cho cô hiểu lầm.
Tiếng bước chân lẳng lặng đi xa, Đường Dã tránh né nụ hôn của Hứa Mân, sắc mặt anh biến đổi, trở về vẻ lạnh lẽo như bình thường, anh đặt cô ta trở lại xe lăn rồi gọi cho Hứa Linh tới đẩy cô ta về nghỉ ngơi.
Về phòng, sau khi tắm rửa xong Đường Dã nhận được cuộc gọi từ Cố Yến Nam.
Cô chỉ nói vài chữ: “Đường Dã, anh không nên miễn cưỡng ở cạnh em khi trong lòng anh có người khác.
Anh biết đấy, em sẽ không bị tổn thương gì vì vốn dĩ em không yêu anh.
Thế nên, đến đây thôi, em thành toàn cho hai người.”
Không chờ Đường Dã phản hồi cô đã ngắt cuộc gọi, ở nơi Đường Dã không nhìn thấy, đôi mắt vốn hờ hững, lạnh căm của người con gái vào giây phút này chợt ửng đỏ.
Nhưng cô đã kịp thời gạt đi sự thất thố hiếm khi xuất hiện đó.
Cô biết cô và anh vốn không chung đường.
Đường Dã thẫn thờ ngồi phịch xuống giường, anh cay đắng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, hình nền cô gái nhỏ trong bộ váy tím khói xinh đẹp tuyệt trần bước đi trên phố, cô không nhìn vào ống kính vì anh đã chụp lén.
Đây mãi mãi là người con gái anh không cách nào sở hữu.
Yêu cô, nhưng trên hết anh muốn cô bình an mà sống, anh không thể ích kỷ kéo cô vào cuộc sống bấp bênh của mình.
Chuyện rượt đuổi lần trước hay những chuyện xấu xảy ra với Mê Mộng đều đang cảnh báo anh rằng, tương lai của anh là một màu xám xịt, nếu đã xác định không thể cho cô một mái nhà ấm êm thì hà cớ gì ích kỷ giữ cô lại bên mình để cô chịu khổ sở.
Nhân lúc cô còn chưa dành tình cảm sâu đậm cho mình, anh nguyện trái tim bị xé nát cũng phải đẩy cô đi.
Đẩy cô đi càng xa càng tốt.
Thế nên… “Nam Nam, anh xin lỗi.”.