Đăng Hoa Bất Kham Tiễn

Chương 7: Vĩ thanh



Chương Thái tháng Giêng năm thứ hai mươi lăm, Chương Quốc Công băng hà, Thế tử Hàm từ Tiễn quốc trở về kế vị, sửa niên hiệu thành Việt Chương.

Sau khi lên ngôi, Chương Vương Hàm liền cùng các thế lực bốn phương liên quân khởi binh, thắng lợi thu về như chẻ tre. Đầu hạ đại phá Tiễn quân, vào thu bình định Tiễn quốc. Các nước bang hầu thấy thế bèn đồng lòng chung tay đưa Chương Vương lên ngôi minh chủ. Chương quốc dời đô về biên giới Tiễn quốc, mùa xuân năm thứ ba lại sáp nhập thêm ba nước nhỏ, bốn bề mở mang bờ cõi, buộc các chư hầu láng giềng phải bằng lòng quy thuận, an phận thủ thường. Bốn năm sau khi đại cục định đoạt, Chương Vương lập hậu và Thái tử, bắt đầu công cuộc gây dựng một thời thái bình thịnh thế, mưa thuận gió hòa khắp chốn.

Tướng quân Lý Nhiễm Cầu là hộ vệ của Chương Vương khi ngài còn làm Chất tử, trong thời gian chinh chiến liên tiếp lập được đại công, từ đó về sau thăng quan tiến tước, chịu ơn mưa móc của thánh ân, rốt cuộc một ngày được đặc sủng ngồi cạnh mặt rồng. Chương Vương xưa nay vốn thích nam nhân, đồn thổi xì xào vì thế mà râm ran đầu đường cuối chợ. Nhưng Lý Nhiễm Cầu tính tình cương trực, kỷ luật thâm nghiêm, hơn nữa tướng mạo võ quan đường hoàng bệ vệ, tìm không ra nửa điểm giống phường lấy thân hầu chủ. Câu chuyện đế vương tình ái hoang đường dần dà không có đất sinh tồn, cứ thế rơi vào lãng quên.

*

Một sáng thu trong, Chương Vương Hàm bất chợt muốn ra vùng đồng nội săn bắn giải sầu, bèn dẫn theo Lý Nhiễm Cầu di giá tới ngoại thành vốn là biên giới của Tiễn quốc ngày trước.

Lý Nhiễm Cầu trong lòng nao nao nhớ đến cố nhân xưa. Chớp mắt đã bốn năm trôi qua, chỉ sợ người nọ cũng cô đơn nằm ở vùng cỏ lá hoang vu kia được bốn năm rồi.

Trở lại chốn cũ bên người lúc này đã có hàng trăm cấm vệ theo hầu, những ngày tháng lang bạt kỳ hồ trước đây chỉ còn là một hồi bọt nước. Chương Vương Hàm có chút cảm khái, âm thầm nhìn khắp bốn bề, bỗng dưng thấy dưới chân một khóm hoa dại còn chưa nở hết, miễn cưỡng dời giầy vàng đang muốn giẫm xuống sang một bên.

Lý Nhiễm Cầu giật mình hiểu ra ngài đang muốn tìm kiếm cái gì, nhìn sang hai phía chỉ thấy một triền hoang vắng, bèn truyền lệnh cho cấm vệ quân tản ra xung quanh, nếu phát hiện cây cát cánh lập tức cấp báo về.

Quân sĩ nhận lệnh lập tức thi hành. Chương Vương Hàm cúi người ngắt một bông hoa dại, đặt vào lòng bàn tay chậm rãi mân mê. Chỉ là đóa cúc vàng nhạt tầm thường. Ngài thở dài, mấy cánh hoa theo đầu ngón tay rời đài rơi xuống đất.

Lý Nhiễm Cầu bỗng nhiên nhớ lại, hậu cung của Chương Vương có không ít thiếu niên diễm lệ, kẻ nào cũng vài phần giảo hoạt biết lấy lòng người, nhưng Chương Vương chưa bao giờ thực sự sủng hạnh một ai, cũng giống như cánh hoa cúc kia bị ngài miết rơi xuống đất.

“A Tử…” Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ngài gọi lại cái tên này, “Không biết ngủ ở nơi nào?”

Lý Tướng quân trong lòng căng thẳng, không khỏi cất lời an ủi: “Vương thượng chớ lo, Tô Tử năm đó đến ở nhà bạn cũ. Hắn trời sinh tính tình lanh lợi, người không cần hao tổn tâm tư…”

Lý Nhiễm Cầu nói xong lại cảm thấy gượng gạo không xuôi, nếu vong hồn Tô Tử nghe được, liệu có cảm thấy đau lòng?

Chương Vương Hàm không nói gì, đưa mắt nhìn bốn bề hoang vắng. Đã mấy bận xuân thu đưa lối mà đông về sao quá ơ hờ. Đồng hoang đã thay lá cây.

Rồi ngài khẽ cười với Lý Nhiễm Cầu: “Quả nhân làm sao lại không nhìn ra hắn đã bị thương? Ngày đó để hắn rời đi, liền biết đó là vĩnh biệt.”

Lý Nhiễm Cầu nghe đến đây cũng không muốn giấu diếm gì thêm, thận trọng đem toàn bộ sự tình năm ấy về thương thế của Tô Tử kể rõ ngọn ngành. Hắn vừa kể vừa nhìn Vương thượng, bàn tay ngài nắm chặt đến mức nổi rõ gân xanh, trong lòng thầm đoán ngài đang dằn vặt chuyện xưa. Thế nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt Chương Vương Hàm trước sau vẫn phẳng lặng vô biên, không khác gì biểu tình của ngài lúc lâm triều nghị chính.

Ngài lược thẳng thân mình, chậm rãi nói với Lý Nhiễm Cầu: “Lý khanh còn nhớ chuyện thanh mã hay không?”

Lý Nhiễm Cầu ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đáp: “Vi thần nhớ rõ.”

Chương Vương lạnh lẽo tiếp lời: “Thanh mã phải chết, ấy là vì mắc tội ngu trung. Nên đi lúc có thể đi, đó mới là hành vi sáng suốt nhất. Tô Tử theo ta đã bao năm, tất biết ta không muốn tự tay giết hắn. Một người nhu thuận thông minh như thế, lẽ nào lại không hiểu chủ ý của ta?”

Lý tướng quân nghe lời này của ngài, sống lưng đột nhiên lạnh toát, lập tức tỉnh ngộ hiểu ra tất cả.

Chuyện thanh mã ngày đó hóa ra chỉ là màn kịch diễn riêng cho Tô Tử xem? Vậy chân tướng của sự việc năm xưa… bây giờ là ai đang kể cho ai nghe đây?

Bắc phong từ đâu thổi đến làm thân thể hắn thoáng rùng mình, có lẽ đã sắp sửa vào những ngày mùa đông rét đậm. Đám người săn bắn đằng xa đã thu cung xếp tiễn, rời khỏi chỗ ẩn nấp chờ mồi.

Đang rối loạn thẫn thờ, chợt nghe phía sau có tiếng binh lính thất thanh hô lớn: “Cây cát cánh!”

Nghe được cấp báo, Vương thượng cùng Lý Tướng quân vội vàng lại chỗ đó xem. Mảnh sườn núi trước mặt không biết từ lúc nào đã mọc lên một đồng cát cánh. Cả cánh đồng trông xa rừng rực như ngọn lửa xanh lam, lại gần thì bình lặng êm đềm, chỉ khi gió qua mới thổi vào một chút sức sống.

Chương Vương trọng thưởng cho binh sĩ rồi lệnh những kẻ không phận sự thoái lui. Ngài đứng lặng trong biển hoa mênh mông, giống như đang tưởng nhớ cái gì đó, giây lát mới xoay người lại, bạc nhược cười cười:

“Bốn bận xuân thu rốt cuộc cũng mọc lên cái biển hoa này. Mà người lại không biết chạy đi đâu, tìm cũng tìm không thấy…”

Lý Nhiễm Cầu nhìn thấy biểu tình yếu ớt hiếm hoi đó của ngài, trong lòng không mảy may xúc động, ngược lại chỉ âm thầm kinh hãi. Hắn không còn từ ngữ nào an ủi mà cũng chẳng muốn cất lời, vì thế chỉ yên lặng đứng đó nghe Chương Vương tiếp tục thì thào tự nói.

“Kỳ thật đêm khuya hồn mộng quay về, có lúc cũng đau lòng không đặng. Thế nhưng nếu có thể quay lại thời điểm đó sự tình cũng sẽ chẳng khác đi. Cứ cho rằng ta yêu Tô Tử trọn một đời người thì đã sao? Ái tình là gì mà đòi so với thiên trường địa cửu? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn? Mà Tô Tử xuống hoàng tuyền một khi bước qua cầu Nại Hà sẽ quên đi tất cả, đâu phải nhớ ta đã bạc tình với hắn thế nào.



Chi bằng giống như cây cát cánh này, niên niên phục sinh, niên niên bất tẫn, chẳng cần vì nó mà ngóng chờ hay trông đợi.”

Nói tới đây, Chương Vương bệ hạ cúi người định nhổ một thân hoa mang đi, bỗng dưng ngài “A!” lên một tiếng thất thanh đau đớn rồi cả thân mình sụp xuống.

Lý Nhiễm Cầu tưởng long thể của ngài không khỏe, vội vã lại gần đỡ dậy. Vừa lúc nhìn thấy trong tay Chương Vương đang cầm một vật gì đó, hắn cũng thất thanh kêu lên.

Đám rễ của cây cát cánh vừa bị rút lên xoắn xuýt quấn vào một miếng ngọc xanh, còn cuốn theo một bàn tay xương trắng. Có lẽ người nằm đó trước khi chết đã cố nắm miếng thúy ngọc kia thật chặt, nhất quyết không chịu xa rời.

– Hết –

Chú thích:

★ Quả nhân: Nguyên văn là “Cô” 孤 – tiếng tự xưng của vương hầu thời Xuân Thu Chiến Quốc. Thời xưa vua thường tự xưng là cô gia, quả nhân, đều có nghĩa là người cô độc. Làm bạn với vua như chơi với hổ, không ai có thể ngang hàng cùng Hoàng đế, mà Hoàng đế cũng không thể lơi lỏng cảnh giác, chân thành tin tưởng bất kỳ ai. Có được vạn dặm giang sơn, tọa hưởng một đời cô độc.

Cuối

Phải cắt đăng hoa thì tim đèn mới tiếp tục cháy. Nhưng có những hoa đèn không thể cắt đi.

Tô Tử khi sống là đăng hoa, khi chết lại thành cát cánh, dẫu bị người nhẫn tâm cắt bỏ, chết đi rồi năm năm vẫn phục sinh. Tình yêu của ta với người mãi mãi không đổi thay, như loài cát cánh năm này qua năm sau vẫn nở.

Ái tình, cũng giống như nhan sắc của nữ nhân. Người đẹp quá thì thường bạc phận. Tình yêu vĩ đại thâm sâu kết cục thường rất bi ai. Có lẽ chỉ nên xinh vừa vừa và yêu bình thường, như vậy mới dễ được hạnh phúc. Ngu si hưởng thái bình, tài tình chi lắm cho trời ghen đất hận, để rồi cuối cùng thành những kẻ phận mỏng duyên ôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.