Đắng Lòng

Chương 2: 2: Cùng Nhóm Máu




Lời nói của Lục Triết Tần tựa như cú giáng thiên lôi giữa trời quang mây tạnh, hai bên tai của Lệ San ù ù như cối xay gió, không thể nào nghe rõ lời anh ta vừa nói.
Toàn thân Lệ San cứng đời, hai mắt mở lớn nhìn đăm chiêu về gương mặt không một chút biểu cảm của người trước mặt.

Đôi vai gầy nhỏ của cô không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ hoe, đôi môi mỏng mấp máy định nói gì đó nhưng lời nói vừa thoát ra ngay lập tức mắc nghẹn trong cổ họng, đôi chân bất giác lùi về phía sau vài bước.
Phải mất một lúc lâu Lệ San mới có thể lấy lại tinh thần của mình, miệng lẩm bẩm không nói rõ thành tiếng, lắp bắp một hồi mới nói thành một câu hoàn chỉnh.
"Anh… anh nói cái gì?"
"Điếc à? Mới điếc hay là điếc từ lâu rồi?"
Lục Triết Tần nhướng mặt, bày bộ mặt lạnh lùng đối với cô.
"Em không tin… rõ ràng đứa bé còn khoẻ mạnh cơ mà…"
Đứa con mà Lệ San mang nặng đẻ đau, chưa kịp thơm má con một cái đã bị mẹ chồng đưa đi.

Bây giờ sắp gặp lại con mình, cô lại được nhận tin con cô sớm đã chết!
Nó đã chết rồi… câu nói đó tưởng chừng nghe rất xuôi tai nhưng đối với một người mẹ xa con như Lệ San sao có thể bình tĩnh khi nghe chính miệng người đàn ông mình yêu nói ra những điều như vậy được.
Lục Triết Tần dựa vào mui xe ô tô, tay đưa lên day day hai bên thái dương.

Đối mặt trước những lời nói oán trách của Lệ San, anh ta dường như cảm thấy phiền phức vô cùng, mở miệng cáu gắt với cô.
"Khóc cái gì? Thật phiền phức!"
"Nó là con anh đó!"
Lệ San gào lên, không kiềm chế được cơn phẫn nộ trong người mình mà xông tới, hai tay đánh thùm thụp vào l ồng ngực của Lục Triết Tần:

"Anh có phải là con người hay không hả? Đến con trai của mình cũng không chăm sóc tốt, anh ở đây có lý do gì mà lớn tiếng với tôi?"
Lục Triết Tần giữ chặt hai tay của Lệ San lại, anh bày bộ mặt ghét bỏ, gằn giọng với cô:
"Cô nghe không hiểu sao? Nghiệt chủng cô sinh ra đã chết rồi! Chính tôi tự tay kết liễu nó, đôi bàn tay này siết chặt cổ nó cho đến khi nó tắt thở chết mới buông."
"Anh… anh có còn lương tâm của một người ba không vậy?"
"Ba sao? Vốn dĩ nó không phải con tôi!"
Anh ta có ý gì đây? Muốn nói Lệ San cô lén lút sau lưng anh ngoại tình, muốn anh thay gã đàn ông khác đổ vỏ sao?
Có đánh chết Lệ San cũng không nghĩ đến chuyện này.

Đứa con mà cô sinh ra hoàn toàn là con trai mang dòng máu của Lục gia, trong cơ thể nó mang dòng máu cùng huyết thống với Lục Triết Tần.
"Anh nghĩ tôi là người phụ nữ lăng loàn sao?"
"Có hay không trong lòng cô đã có đáp án từ lâu rồi!"
Nói xong, Lục Triết Tần mở cửa xe, thô lỗ đẩy cô ngồi vào vị trí ghế phụ.
"Anh buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi không muốn ở bên cạnh anh thêm giây phút nào nữa! Anh là đồ tồi!"
"Ngồi im! Còn to mồm nữa có tin tôi rút lưỡi cô vứt cho chó gặm không?"
Lục Triết Tần không bận tâm đến dáng vẻ tức giận của Lệ San, ngay lập tức khởi động động cơ xe, lái xe vào con đường quốc lộ.
"Thả tôi xuống! Tôi phải đi tìm con trai tôi!"
"Có thôi đi không! Đứa con hoang của cô nó đã chết rồi cô nghe không hiểu sao?"
"Nó không phải là con hoang! Nó là con của anh và tôi! Chính anh đã cướp đi lần đầu tiên của tôi, kể từ lần đó mỗi lần anh bực tức điều gì đó đều trút giận lên người tôi, c.ư.ỡ.ng ép tôi trong khi tôi không muốn.

Anh không dùng biện pháp an toàn làm tôi có thai, bây giờ anh lại trốn tránh trách nghiệm.

Anh rõ là người có ăn có học đàng hoàng mà, tại sao mỗi lời nói anh thốt ra chỉ khiến người ta coi anh là một kẻ thất học không người dạy đến nơi đến chốn!"
"Tôi nói cô câm miệng lại!"
"Anh là cái thá gì mà bắt tôi phải ngậm miệng lại? Anh nói anh không hề có tình cảm với tôi, vậy lấy lý do gì để tôi phải ngoan ngoãn nghe theo lời anh đây?"
Lệ San không kiềm chế được phẫn nộ đang bùng nổ trong tâm trí của mình.

Đồng tử của cô phóng đại, tay vươn ra giữ chặt lấy vô lăng xe khiến cho Lục Triết Tần không kịp phản ứng lại.

Tốc độ của xe không kịp khống chế, chao đảo trên đường quốc lộ, hết rẽ trái lại rẽ phải.

Cũng may anh ta gỡ tay Lệ San ra khỏi vô lăng, điều chỉnh hướng lái đồng thời nhấn chân ga giảm tốc độ, lái xe về phía lề đường mà từ từ dừng lại.
"Lệ San, cô điên rồi sao?"
"Đúng! Tôi điên thì đã sao? Không phải là do anh đã khiến tôi trở nên điên khùng như hiện tại, anh còn oán trách tôi sao?"
Càng nói, nước mắt của Lệ San càng mau rơi:
"Tôi không tin! Không tin con trai tôi đã chết! Anh gạt tôi có phải không? Con trai tôi hiện đang ở đâu? Anh mau dẫn tôi đến đó! Tôi không thể để cho con mình ở cùng với người ba vô tâm như vậy được!"

Lệ San như bị phát điên phát khùng, hai tay nắm chặt lấy cổ áo của người đàn ông mà không ngừng chất vấn, đôi mắt cô vì tức giận mà hằn lên tia máu đỏ.
"Cô có thôi đi không!"
Lục Triết Tần nổi giận đùng đùng, hất tay Lệ San à ra khỏi cổ áo của mình, dơ cao tay định tát cô một cái.

Ngay lúc này, điện thoại ở trong túi áo của Lục Triết Tần đột nhiên vang lên tiếng đổ chuông, làm gián đoạn hành vi bạo lực của anh ta.
Động tác của Lục Triết Tần dừng lại, ánh mắt sắc bén như đang cảnh cáo Lệ San không được làm loạn.
Từ trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại, màn hình hiển thị dãy số không lưu vào danh bạ.

Ấn đường của Lục Triết Tần cau lại, bất giác ngón tay cái không ngừng run rẩy, nửa muốn chấp nhận nửa còn lại muốn từ chối.

Sau vài giây đấu tranh với nội tâm, Lục Triết Tần thở dài một hơi sau đó nhấn vào nút chấp nhận cuộc điện thoại.
Hai bên đầu dây kết nối.

Ban đầu Lục Triết Tần định mở loa ngoài cho Lệ San nghe thấy cuộc điện thoại, nhưng không biết anh lại nghĩ thế nào lại tắt loa ngoài đi, một mình nghe người ở phía đầu dây bên kia truyền đạt tin tức.
Không biết người ở bên kia nói điều gì, Lệ San câm nín nhìn sắc mặt khó coi của Lục Triết Tần.

Sau một hồi trao đổi, người đàn ông cúp điện thoại, con ngươi thoáng thấy tia phẫn nộ, tay đấm mạnh vào vô lăng.
"Có chuyện gì vậy?"
Lệ San thắc mắc, cô nghiêng đầu hỏi nhưng lại bị Lục Triết Tần cáu gắt:
"Câm miệng!"
Lệ San giật mình trước phản ứng khác lạ của Lục Triết Tần.

Song, thần thái của anh ta như đã dịu xuống, anh quay sang nhìn cô, vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Lệ San.
"Cô muốn gặp lại con trai mình sao?"
Lệ San không nghĩ ngợi gì mà ngay lập tức gật đầu.

"Được! Vậy thì theo tôi đến một nơi!"
Lời nói vừa dứt, Lục Triết Tần không thèm quan tâm Lệ San có đồng ý hay không, anh cấp bách khởi động xe, vội vàng lái xe đến một nơi.
"Anh… anh tính đưa tôi đi đâu?"
"Đến bệnh viện!"
"Con… con chúng ta bị bệnh sao?"
Lục Triết Tần không trả lời câu hỏi của cô, đôi mắt anh nhìn thẳng về phía trước, tập trung lái xe.
Hai tay của Lệ San căng thẳng siết chặt lại đặt trên đùi, lòng bàn tay lúc này đã tiết ra mồ hôi lạnh.

Suốt cả chặng đường không một ai nói gì, bầu không khí bỗng chốc rơi vào trạng thái im lặng, chỉ còn lại tiếng êm dịu của động cơ xe cùng với tiếng khóc nấc thi thoảng vang lên của Lệ San.
Sau gần hai mươi phút lái xe cuối cùng cũng đến bệnh viện tỉnh.

Lục Triết Tần đỗ xe gọn vào một bên, sau đó thô lỗ kéo Lệ San xuống xe, lôi cô vào trong bệnh viện, sau cùng dừng trước cửa phòng phẫu thuật.
Lúc này bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật trong căn phòng bước ra, nhìn về phía Lục Triết Tần mà hỏi:
"Người nhà đã tìm ra ai có cùng loại máu với bệnh nhân chưa?"
Lục Triết Tần đẩy thô lỗ đẩy Lệ San về phía bác sĩ, thanh âm lạnh lùng thoát ra khỏi cuống họng.
"Cô ta có cùng nhóm máu với người bên trong, cũng là nhóm máu RH âm tính.

Ông muốn rút bao nhiêu cũng được, có thể rút cạn máu trong cơ thể của cô ta cũng chẳng sao!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.