Đắng Lòng

Chương 42: 42: Đã Quay Trở Về




Anh buồn rầu, miệng không ngừng gọi tên cô.

Nhưng bất kể anh thều thào gọi tên Khúc Linh San bao nhiêu lần thì xung quanh anh chẳng có một ai đáp lại, một vùng yên tĩnh mịch đến ghê rợn người.

Trong đầu người đàn ông không ngừng nghĩ đến hình bóng của người con gái, khuôn mặt xinh đẹp tựa như tiên nữ giáng trần, nước da trắng hồng, mái tóc mượt như nhung cùng nụ cười say đắm lòng người.

Cô gái có vẻ đẹp hoàn hảo như vậy mà bị anh đối xử tệ bạc suốt mấy năm qua, cô là người hy sinh tất cả vậy mà anh không chịu hiểu cho cô, xem cô như một kẻ thù không đội trời chung.

Đến khi biết tất cả sự thật thì đã quá muộn rồi.
Từ ngày hôm đó không còn có người con gái luôn tươi cười như hoa chạy hùa theo những bước chân của anh, như hình với bóng muốn dứt mà không được.


Nghĩ đến đây, trong lòng anh đột nhiên dấy lên cảm giác sợ hãi tột cùng.
Lục Triết Tần sợ chính tình cảm mà cô trao cho anh khiến cho anh phát điên mất! Chính khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ khiến cho anh ngày đêm nhớ nhung da diết nhưng ngoài miệng lại nói cô là một kẻ vô dụng,một kẻ chỉ gây ra phiền phức, vậy nên anh đã vô tâm thờ ơ mỗi khi gặp mặt cô.

Lúc này cửa phòng gác xép được mở ra, Lục Triết Tần ngước mắt lên nhìn về phía cửa.

Lúc này anh trợ lý đi vào đứng trước mặt người đàn ông, ánh mắt của anh lúc này đã hằn lên tia máu đỏ, nhìn đối phương mà mở lời thều thào:
“Tôi đã sai ở đâu vậy, trợ lý Lâm? Tôi rõ ràng đã mua rất nhiều đồ mà cô ấy thích, nhưng tại sao cô ấy không chịu quay trở về bên tôi?”
Anh trợ lý thở dài đầy ngao ngán, lắc đầu tỏ vẻ chán chường.

Anh ta đem hũ tro cốt từ trong túi đen ra, đưa tới trước mặt Lục Triết Tần, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Lục tổng, Lục thiếu phu nhân… cô ấy đã quay trở về bên anh rồi!”
Toàn thân Lục Triết Tần run rẩy, trầm ngâm một hồi mới vươn tay ra tiếp lấy hũ tro cốt ôm vào trong lồ ng ngực, ngơ ngác nhìn trong không trung một hồi lâu.

Nhận ra người chết không thể níu kéo được nữa, chấp nhận bản thân mình đã đánh mất cô, hai tay anh ôm chặt hũ tro cốt lạnh lẽo trong tay, gào thét trong tuyệt vọng.

Âm thanh đau tận tâm cam vang vọng khắp khắp phòng, phá tan bầu không khí yên lặng tĩnh mịch nơi đây.
“A!”
Thì ra đánh mất người con gái mình yêu khiến cho cõi lòng mình đớn đau đến mức độ này, hệt như có vật nhọn gì đó thay phiên nhau đâm xuyên thủng con tim kiêu ngạo của Lục Triết Tần, khiến cho anh hiện giờ chẳng khác gì một đứa trẻ lên ba tuổi.

Vì nhất thời ham chơi mà đánh mất đi món đồ chơi mà mình trân quý nhất, thu gọn mình trong góc khuất nọ, nức nở bật khóc thành tiếng.


Lúc này, Lục Triết Tần cuối cùng mới hiểu ra, ngày đó rõ ràng anh bị ba ép cưới, lúc đó anh có thể cứng đầu tạo phản.

Vậy mà dưới sự thúc ép của ba mình, anh đến cuối cùng vẫn cắn răng nhẫn nhịn nghe theo.
Một thời gian sau nghe tin cô lén lút sau lưng anh vụng trộm với gã đàn ông khác, anh không thèm tìm hiểu kỹ ngọn ngành câu chuyện, dùng tiền bạc mua chuộng trưởng ngục giam, tống cô vào tù lãnh mức án lên tới mười năm.

Sau khi cô bị nhốt trong tù, rõ ràng anh ghét cay ghét đắng cô là thế, nhưng Lục Triết Tần chẳng thể nào hiểu được tâm tình thật sự của mình, suốt ba năm qua không gặp mặt cô, trong lòng anh cảm thấy khó chịu bức bách vô cùng.

Ba năm qua anh thường xuyên bị mất ngủ, phải đi điều trị một thời gian dài mới có thể khấm khá lên được.
Lúc đó anh chỉ nghĩ rằng bản thân mình quá áp lực với công việc, cho nên mới xảy ra hiện tượng mất ngủ.
Về sau anh vô tình ngửi được mùi tinh dầu trên người dì Hoa vô cùng quen thuộc, hỏi ra mới biết trước khi vào viện sinh con, Khúc Lệ San đã điều chế ra một lại tinh dầu giúp tinh thần thư giãn, có thể ngủ sâu giấc.
Dì Hoa có đưa cho Lục Triết Tần một lọ tinh dầu, qua một đêm để nó trong phòng, quả thật anh không còn triệu chứng mất ngủ nữa.
Nhưng cái gì dùng lâu cũng sẽ hết, ba tháng sau tinh dầu trong lọ đã hết, anh lại rơi vào tình trạng mất ngủ.


Đã cho bao nhiêu người điều chế ra loại tinh dầu mùi giống như của cô, nhưng đều không chế thành.
Lục Triết Tần bị cơn mất ngủ hành hạ hơn hai năm nữa, đến khi Khúc Linh San cần máu nên anh mới nói với trưởng ngục giam thả Khúc Lệ San ra.

Khi gặp lại Khúc Lệ San, trông cô ốm yếu đi rất nhiều nhưng cũng chẳng thể giảm đi độ xinh đẹp cùng với nụ cười hấp dẫn trên gương mặt ngọt ngào của cô.

Vào giây phút được nhìn thấy cô, con tim lạnh băng bỗng nhiên bị nụ cười cùng với giọng nói đó giã đông làm cho nó tan chảy, có chút đ ộng tình.

Ấy vậy mà dưới những lời nói ly gián của Khúc Linh San, anh lại một lần nữa hất hủi cô, xem cô như là “kho máu di động” để phục vụ sức khoẻ cho người phụ nữ thâm độc kia.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.