Đắng Lòng

Chương 56: 56: Tủi Nhục




Khúc Lệ San buồn bã lắc đầu, khẽ khàng đáp lại:
“Không hề! Mình vì rơi vào kế hoạch của chị ta mà ngồi tù cho ba mình suốt ba năm qua!”
Cố Nhuê ngạc nhiên muốn rớt hai tròng mắt, há hốc mồm không nói thành lời.

Phải mất nửa ngày sau, cô nàng mới dặn ra câu từ hoàn chỉnh.

“Đi… đi tù? Vãi nhãi, cậu đùa mình có đúng không?”
Thấy đối phương dường như không tin lời nói của mình, Khúc Lệ San đưa hai cánh tay đến trước mặt Cố Nhuê.

“Cậu xem này! Chẳng phải khi nãy cậu đã thấy rõ chúng trên tay của mình sao?”
Cố Nhuê đăm chiêu nhìn vào hai cánh tay của cô, gật gù như gà mổ thóc.

“Ừ, quả nhiên đã nhìn thấy! Đừng có nói, trong thời gian đi tù, cậu bị người ta bạo hành đấy nhé!”
“Có lần suýt chút nữa mình bị hoại tử!”
“Đệt, cả một tính mạng người đó! Chị ta nách thâm chơi khăm thật!”
Khúc Lệ San lắc đầu, thở dài một cái, đôi mắt u buồn nhìn vô hình vào khoảng không gian trống.


Cố Nhuê chép miệng, tính tình cáu bảnh lại bộc phát.

“Thở! Lại thở rồi! Tâm trạng của cậu đang lạc trên mây hay sao vậy? Thở, thở và thở! Cậu có cần nhất thiết phải kiệm lời đến như vậy không hả? Chán cậu ghê đấy! Đi ăn mà nhìn vẻ mặt của cậu tụt cảm xúc dã man! Hết muốn ăn!”
Nước trần đời nào có người lại bình thản đến như vậy!
Rõ biết bản thân mình bị hại, ấy vậy mà vẫn thư thái yêu đời như bình thường.

“Không được rồi! Đêm nay mình phải giữ cậu ở lại rồi! Có bao điều mình cần phải hỏi tận gốc rễ!”.

Truyện Dị Giới
“Cố Nhuê, cậu đừng đùa như vậy chứ!”
“Không nói nhiều, đi ăn món mỳ cay thôi!”
Lời nói vừa dứt, Cố Nhuê ngay lập tức lôi kéo Khúc Lệ San đi.

Cả hai người cùng nhau băng qua bên đường, đến quán mỳ gần với dãy phòng trọ của Cố Nhuê hiện đang ở.

Trước kia, có nhiều lần Cố Nhuê có bảo cô sang ở cùng nhưng ba Khúc Lệ San lại không cho cô dọn ra ở riêng nên cô không có cách nào khác mà chỉ biết chôn chân lại ở căn nhà to lớn của gia đình họ Khúc.

“Buồn lo làm gì, vào ăn mỳ thôi!”
Cố Nhuê hớn hở kéo cô vào trong quán mỳ, sau đó cô nàng mạnh miệng order hai bát mỳ full topping, lau đũa rồi đến thìa đưa cho cô, cô nàng láu lỉnh nói:
“Cậu làm sao vậy? Không muốn ăn mì nữa sao?”
“Đâu có, cậu khao thì mình ăn liền!”
“Oke, lão nương nay nhiệt tình sẽ mời ngươi ăn một bữa! Nếu như ngươi ăn xong mà vẫn buồn, lão nương ta đây sẽ đánh cho ngươi một trận nhừ tử!”
Cả hai nhìn nhau cùng bật cười lớn, sau đó cười cười nói nói ăn sạch bát mỳ fulltoping ấy.

Như lời đã hứa thì hai bát mỳ Cố Nhuê là người trả tiền.

Sau khi thanh toán xong, cô cùng Cố Nhê trở về phòng trọ.

Trước kia, nhiều lúc cô ước gì mình là Cố Nhuê, có một cuộc sống tự do tự đại, được sống trong mái ấm gia đình, chứ không phải ngày ngày sống không bằng một con vật để người ta tuỳ ý chà đạp tuỳ ý nhục mạ.


Đúng là phận con rơi chỉ là cái gai trong mắt của vợ cả, nhiều lúc ngẫm nghĩ Khúc Lệ San cảm thấy mình là một người thừa, đáng lẽ ngày đó cô không nên xuất hiện trong bụng mẹ.

Cố Nhuê ngày trước không phải là người thành phố, từ nhỏ sinh sống ở một vùng quê nghèo, đến khi trưởng thành cô ấy đã xin ba mẹ của mình lên thành phố vừa đi học vừa làm.

Ước mơ của cô ấy ngày đó cũng giống hệt như Khúc Lệ San, đều ao ước sau này tốt nghiệp Đại học sẽ được nộp hồ sơ phòng vấn vào tập đoàn có tiếng tăm lừng lẫy làm việc.

Khúc Lệ San không biết sau này khi cô tiếp tục trở thành phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị rồi, liệu rằng cô có cơ hội bước chân vào tập đoàn chồng mình làm việc hay không?
Hay lại là ngựa quen đường cũ, bị chôn chân ở nhà lo bếp núc này kia, khéo có khi trở thành công cụ để người nhà họ Lục trút giận mỗi khi phẫn nộ một việc gì đó.

Khúc Lệ San năm đó không ngừng than vãn, hai mươi tuổi, cô chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, vẫn chưa trải qua một mối tình vắt vai nào.

Nói đúng hơn là cô vẫn chưa biết cảm giác yêu là gì, chỉ mới dừng lại ở mức độ thích và rung động một ai đó.

Đùng một cái cô phải bị đem ra làm vật thế thân cho chị hai làm cho cô không kịp ứng biết, chỉ biết ngậm ngùi nhận phó thác của ba mình.

Cũng may, người cô bị ép hôn không phải là một lão già khú đế, mà là người đàn ông cô ngày đêm thương nhớ.

Nhưng Khúc Linh San từ trước đến giờ chưa từng yêu thương cô ngày nào, cô ta rất căm ghét cô, trong lòng vẫn còn căm hận mẹ của cô hơn, trong lòng đinh ninh nghĩ rằng năm đó mẹ cô đã phá vỡ hạnh phúc hôn nhân của mẹ cô ta.

Nhưng cô ta nào đâu hay biết, người bị gán mác con giáp thứ mười ba ấy chính là mẹ cô ta.

Nhiều lúc Khúc Lệ San tự nghĩ bản thân mình được sinh ra mang danh tất cả tội lỗi đó là một tay cô gây ra hay sao?

Tại sao ai cũng ghét bỏ cô hết cả?
Cô thèm khát một cái ôm ấm áp, rất muốn được cưng chiều như hệt người chị cùng cha khác mẹ kia, nói thì nói thế chứ cô biết những điều đó là một cái gì đó rất xa vời với cô.

Cả đêm đó dường như Khúc Lệ San không thể nào chợp mắt nổi, xoay mặt vào bức tường, cô lại ôm mặt bật khóc.

Khúc Lệ San rất muốn ngay thời điểm này mẹ cô sẽ xuất hiện rồi đưa cô đi thật xa, cô không muốn gặp những con người của nhà họ Khúc cùng với sắc mặt khó coi của người chồng vô tâm nữa, không ai thương cô, không ai bao bọc chở che cô hết, cảm giác hiện tại của cô rất chơi vơi và lạc lõng.

Ba năm chịu nhục trong tù, nó đã quá đủ với cô rồi.

Dù Khúc Lệ San đã kiềm chế tiếng khóc của mình sâu trong đáy lòng, nhưng càng nghĩ đến cuộc đời tối tăm của mình đang chờ đợi ở phía trước, cô bật khóc nức nở vô tình đã đánh thức cô bạn đang nằm bên cạnh.

Cố Nhuê bật ngồi dậy, ôm đầu thở dài ngao ngán.

“Muốn khóc thì khóc to lên không việc gì phải kìm nén.

Ở đây chỉ có mỗi hai chúng ta! Có mình ở đây, cậu không việc gì phải chịu đựng một mình như vậy?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.