Đằng Nào Cũng Bị Bắt Thì Chạy Làm Chi Cho Mệt??

Chương 14



Tại sân bay Tân Sơn Nhất – HN

Một người phụ nữ sang trọng bước xuống từ máy bay, đặc biệt nổi bật với đôi mắt xanh trong veo, vẻ ngoài xinh đẹp và quyến rũ. Người phụ nữ nhẹ nhàng nở nụ cười:

– Cũng đã 18 năm…

—–

Nó đang ở đâu đây?? Một hành lang dài màu trắng lạnh lẽo, Dĩ Hân cứ chạy mãi, chạy mãi, đến khi thấy cửa một căn phòng, nó lao vào đấy, không gian bất chợt thay đổi. Chính giữa căn phòng là một bàn đẻ, cô gái còn rất trẻ, khuôn mặt còn cái vẻ ngây thơ của tuổi học trò, đang toát mồ hôi, nắm chặt thành giường cố nén tiếng hét, xung quanh là các bác sĩ đang cẩn thận đưa đứa bé ra ngoài. Ca đẻ thành công trong tiếng thở phào nhẹ nhõm của tất cả mọi người, nhưng riêng cô gái lại có khuôn mặt buồn buồn khó tả. Dĩ Hân nhẹ nhàng quan sát, nó bắt đầu có cảm giác ngờ ngợ, và chút nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng. Khung cảnh lại thay đổi, lúc này trong căn phòng dưỡng sức, lại là cô gái đó đang nằm trên giường, bên cạnh là chiếc nôi với đứa trẻ vô cùng đáng yêu, người ngồi tựa trên ghế đang gục xuống ngủ … chính là ông của nó khi còn trẻ, chắc chỉ khoảng tầm 45 tuổi! Nó chợt run lẩy bẩy, dự cảm của nó đã đúng..! Cô gái chợt mở mắt, đôi mắt chợt long lanh nước, chắc chắn đang cố nén tiếng nấc nghẹn, nó sững sờ, đây là mẹ nó sao? Người mẹ sinh nó ra khi chỉ mới là một cô học sinh lớp 9? Người mẹ đã bỏ cả bố mẹ, cả đứa con do mình sinh ra và bỏ trốn?

Mẹ nó dứt bỏ nhẹ nhàng ống truyền nước,xuống giường tiến đến cái nôi bên cạnh, cúi xuống hôn nhẹ lên trán đứa trẻ nằm trong đó. Nó chợt nhận ra có bao giọt nước mắt lăn xuống, nó bước lại đến bên cạnh mẹ, nhìn mái tóc rũ xuống khuôn mặt đau khổ. Mẹ nó đưa tay xoa đầu, bẹo nhẹ má của đứa bé, lúc này đây, nó nhìn thấy sự yêu thương trong đôi mắt đó, mẹ nó .. có thương nó mà..! Vậy tại sao mẹ vẫn bỏ đi?? Nó thấy mẹ mấp máy môi:

– Mẹ.. xin lỗi.. là lỗi.. tại..mẹ!

Rồi mẹ nó vội vàng chạy khỏi phòng bệnh, nó chỉ kịp chạy r cửa và thấy bóng dáng nhỏ bé khuất dần của mẹ…

—–

Dĩ Hân tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa, nước mắt còn chưa khô… Chuyện gì vậy?? Trong mơ.. hay là thực?? Nó bật dậy, đưa tay ôm đầu. Mất một lúc sau, nó đi xuống giường, thay quần áo rồi ra khỏi nhà. Bây giờ mặt trời còn chưa mọc, không khí còn se lạnh. Nó đi ra công viên gần đó, ngồi sụp xuống bãi cỏ còn ướt sương, sắp xếp những cảm xúc đang rối rắm trong lòng. Nó cúi mặt xuống đất, thở dài thườn thượt, nó cảm thấy bất lực, cảm thấy mình vô dụng…

—–

Một chiếc xe Limo phóng vào ngay giữa sân trường, các sinh viên cảm thấy bất ngờ và tò mò. Người phụ nữ bước xuống xe, cặp kính râm che gần nửa khuôn mặt, người đó bước chậm rãi lên phòng hiệu trưởng. Để lại đám học sinh ồ lên trầm trồ, người đó quả thực rất đẹp.

Nó với gương mặt thiếu ngủ, mệt mỏi bước vào lớp. Gục luôn xuống bàn mà không cần suy nghĩ, hắn lúc này cũng bước vào lớp, khuôn mặt cũng chẳng khá hơn được là bao, nhìn thấy nó đang gục trên bàn, liền tiến về chỗ đó. Hắn không có cảm giác muốn hỏi han gì nữa, cũng gục xuống ngay cạnh nó.

Lúc sau sinh viên vào đông dần, bàn tán ầm ĩ. Quá ồn ào nó nhăn mày nhíu mặt ngẩng lên, hắn thì bực tức đứng hẳn dậy đập bàn:

– VẤN ĐỀ GÌ?

Cả lớp im phăng phắc.. Hắn lại ngồi xuống, nhìn sang nó một lúc, ngạc nhiên trông nó quá phờ phạc, hắn đưa tay vuốt lại mái tóc rối cho nó, rồi lại nhìn chằm chằm, không một câu hỏi han. Nó để yên cho hắn nhìn, mệt mỏi đưa mắt nhìn hắn, sao trông hắn tàn tạ vậy? Nó cũng đưa tay vuốt mặt cho hắn, rồi tay chỉnh lại mái tóc mất cân đối hơn ngày thường, không nói một lời.

Cả lớp ngạc nhiên, mọi ngày hắn sẽ nói nhiều chuyện, còn nó sẽ đáp lại vẻ tươi tắn. Nhưng hôm nay, họ không ai nói với ai câu nào, chỉ lặng lẽ sửa sang cho người kia…

Cả nó và hắn… đều có những vấn đề cần giải quyết của mình….

—–

Trong phòng hiệu trưởng

– Em đã về rồi! Tú Ly! – Vương Thịnh lên tiếng nhẹ nhàng

Khả Tú Ly chính là người phụ nữ vừa bước xuống xe ban nãy, cô nhẹ mỉm cười:

– Lâu ngày không gặp vợ mình, anh có nhớ?!?

Vương Thịnh khẽ cười, bước đến gần Tú Ly:

– Không nhớ mới là lạ..!

Tú Ly mỉm cười xinh đẹp:

– Anh… có đang giấu em chuyện gì?

Vương Thịnh ngưng một chút, lại nhẹ nhàng:

– Đến lúc đó, em sẽ biết!

Tú Ly khẽ chau mày:

– Thật sự phải đợi sao?

– Phải, đến lúc đó mới thú vị! – Vương Thịnh cười bí ẩn

Tú Ly thật sự tuy đã chung sống với người đàn ông này tuy đã 5 năm, nhưng cô vẫn luôn phải cảnh giác cao độ, người đàn ông là chồng cô đây vô cùng thâm thúy, sâu xa, và cô đủ nhạy cảm để biết đây là người thâm hiểm.

—–

Dĩ Hân mệt mỏi ra khỏi lớp, đi chậm rãi vào nhà vệ sinh, thật sự trong lớp nó không nghe được một điều gì hết. Cả người như kiệt quệ hẳn đi, có lẽ vẫn do sự tác động của giấc mơ sáng nay?

Nó đứng trước gương, nhìn gương mặt tiều tụy không sức sống của chính mình. Đưa tay hứng nước rửa mặt, Dĩ Hân cứ nhìn chằm chằm vào làn nước. Có tiếng bước chân vào nhà vệ sinh, lướt qua nó và đến bồn rửa bên cạnh. Dĩ Hân có dự cảm chẳng lành, nó ngẩng đầu lên, quay về phía người mới vào.

Đôi mắt nó mở to, sững sờ. Đôi mắt đặc biệt không thể nhầm lẫn kia, tuy đường nét đã trưởng thành, nhưng nó chắc chắn mình không thể lầm. Nhận thấy ánh mắt của nó, người kia cũng quay lại, ban đầu là khó hiểu, rồi dường như nhận ra điều gì, người phụ nữ đó mở to đôi mắt xanh saphia nhìn vào đôi mắt xanh cùng màu kia, hoảng hốt cực độ..

Nó khó khăn, nuốt nước bọt, lên tiếng:

– Mẹ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.