Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 16



Tôi đứng đực ra đó, nhìn hai tên cà chớn một đen một trắng, nghênh mặt nhìn tôi với vẻ “Sao còn chưa mau tạ ơn tụi này đi”, lòng dạ tôi rối bời. Nghe ra thì, có vẻ như bọn họ quả thật đã giúp tôi một cái ân tình, thế nhưng chẳng hiểu sao cứ có cảm giác không đúng lắm.

Tôi vừa mới nghĩ tới đó, đã bị hai tiếng thở dài đầy tiếc nuối chen ngang, kéo tôi ra khỏi tình trạng hồn vía lên mây: “Chao ôi, thật là đáng tiếc mà.”

Tuy rằng cái giọng điệu này tương đối giống với Vu Kính, thế nhưng giọng nói lại tuyệt đối không phải của hắn ta.

Tôi dòm theo hướng phát ra tiếng nói, ở nơi cây cổ thụ già cỗi cách chỗ tôi đứng khoảng mấy trượng, hai anh em Vân Trâm, Vân Thoa đang sóng vai nhau ngồi hóng mát, đứa nào đứa nấy hai tay chống cằm đầy vẻ ngây thơ vô tội, nhìn về phía bên này bằng ánh mắt nuối tiếc.

Hai cái đứa này vô duyên thấy sợ luôn hà, làm như bọn nó ngoài việc hóng hớt chuyện nhà người ta ra thì chẳng còn gì khác để làm hay sao ấy!

Điển Mặc làm như không nhìn thấy bọn họ, quay qua kéo lấy tay phải của tôi: “Mình đi thôi, sư phụ, con đưa thầy đi trị thương.”

Nhắc mới nhớ nha, tôi cúi đầu dòm xuống, vai trái tôi đã máu me đầm đìa tự bao giờ, chỗ vết thương truyền tới cảm giác nhức nhối như thiêu đốt, đau tới nỗi làm tôi rên hừ hừ.

Vân Thoa nhẹ nhàng đáp từ trên cây xuống, nhoẻn miệng cười rạng rỡ như hoa xuân.

Một nụ cười của người đẹp, đủ để làm nghiêng nước nghiêng thành. Bất chấp việc bả vai đang bị trọng thương, tâm trí tôi vẫn hoàn toàn bị choáng ngợp, mặt đỏ phừng phừng, ước chừng là trong người còn sót lại bao nhiêu máu đều bị dồn hết lên mặt mất rồi. Thật ra mà nói thì nếu nghĩ theo chiều hướng tốt, đây cũng có thể xem như một trong những phương pháp cầm máu rất có hiệu quả đấy. Cơ mà rất rõ ràng là Điển Mặc hoàn toàn không hề nghĩ vậy, mà trái lại nữa là đằng khác, cậu ta mặt mày xám xịt trừng mắt nhìn Vân Thoa.

“Sư đệ nè, cậu không sao đấy chứ?” – Vân Thoa không đếm xỉa gì tới cái bản mặt đen xì của Điển Mặc, sáp lại gần tôi hỏi – “Sao lại để vai bị thương nặng dữ vầy nè, rốt cục là do cái đứa ác ôn vô lương tâm nào làm thế?”

“Nó đó.” – Tôi hất cằm về phía Điển Mặc, cậu nhỏ lẳng lặng nhìn tôi, đột nhiên chụp lấy hai tay tôi kéo mạnh một cái, tôi hít cả một buồng khí lạnh vào phổi! Ê ê ê, ta đây chỉ nói sự thật thôi mà, nhà mi có cần phải tàn nhẫn tới nỗi dốc sức ra mà kéo tay phải của ta tới vậy không, bộ tính phế nó luôn đó hả!

Vân Thoa tặc lưỡi, từ trong tay áo lấy ra một cái bình cẩm thạch, huơ huơ trước mắt tôi, tôi ngơ ngác nhìn nàng. Vân Thoa thấy tôi không có chồm lên vẫy đuôi mừng rỡ như lũ cún, có vẻ mất hứng, mới nói: “Đần độn!”

Vân Trâm chẳng biết tự bao giờ cũng đã nhảy xuống, xía vô một câu: “Chưa thấy ai tốt số như cậu nha. Thuốc trị thương do con bé điều chế ra là số một đó, tôi cam đoan cậu thoa cái một là lại khoẻ như vâm liền luôn.”

Tôi hơi lưỡng lự, dù sao cái cảnh tượng cô nàng Vân Thoa tay xách cây kéo lớn dí theo sát nút cho đến tận bây giờ vẫn còn để lại một nỗi ám ảnh kinh hoàng trong tôi. Mà cái gã Vân Trâm này, cũng thuộc dạng người không dễ dây vào đâu. Tự dưng hôm nay cả hai lại bày đặt thơn thớt nói cười thế này, y theo lời bọn họ vừa nói, tôi có thể ngửi thấy được mùi âm mưu đâu đây…

Ngay sau đó, tôi liền bị một câu của Vu Kính kéo trở về hiện thực: “Sở trường của Vân Thoa chính là điều chế thuốc, chi bằng cứ thử dùng xem sao.”

Thôi được, nếu chưởng môn đã nói như vậy, thì chắc cô nàng cũng chẳng đến mức không thèm nể mặt chưởng môn đâu ha, huống chi để cái vai đeo theo mũi tên thế này đi ra đường cũng rất xấu hổ.

Vân Thoa lườm Vu Kính một cái, cất cái bình trở vô, rồi lại lấy ra một viên thuốc màu đỏ: “Lát hồi nữa sẽ rất đau, đây là thuốc tê, cậu ngậm vô trước đi.”

Sư tỷ, cũng chỉ có tỷ là tốt với tôi.

Tôi ngậm viên thuốc đỏ của cô nàng trong mồm, viên thuốc này thật lợi hại, chưa được mấy phút đã thấy cả khoang miệng tê rần rồi, đành phải lấy hết can đảm gật đầu với Điển Mặc, ra hiệu cho nó bắt đầu nhổ!

Cũng còn may mũi tên nọ nó bắn ra tương đối chuẩn xác, không có phạm vào xương, chỉ găm vào da thịt thôi, Điển Mặc bẻ đầu mũi tên xuống, nhắc nhở tôi chuẩn bị tâm lý cho tốt, rồi vươn tay ra nhổ một cái!

.

Đau quá má ơi!!!!! Nếu không phải miệng tôi đã bị tê cứng, chắc chắn đã gào lên thành tiếng rồi!

.

Mà cũng có khi chính bởi vì không thể phát ra được thanh âm nào, hơn nữa những người xung quanh đều nín thở theo dõi, khiến cho bầu không khí trở nên an tĩnh lạ thường, đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng ‘pặc’ nho nhỏ, mũi tên cũng theo được được rút ra, để lại một vết thương không ngừng rỉ máu.

Nơi bả vai đau quằn quại khiến tôi suýt nữa thì nước mắt ràn rụa, giờ đây chỉ biết thở dốc không ngừng, cố gắng quên đi cơn đau thấu tận trời xanh này! Tôi còn chưa kịp làm gì tiếp, đã thấy Vân Trâm cầm trong tay một con dao bạc, bằng một cách hết sức điêu luyện, hắn ta lột sạch phần áo ngoài dính máu của tôi ra. Ngay khi y phục vừa rơi xuống, Vân Thoa lập tức phối hợp hết sức ăn ý, từ trong áo móc ra một cái bình làm từ hồng ngọc, ngón tay búp măng quệt lấy một ít thuốc màu đen sì thoa lên cho tôi. Trong khoảnh khắc chất thuốc tiếp xúc với da thịt, tôi chợt có cảm giác như bị dao róc trúng rìu bổ phải í, cơn đau nhói từ trên vai xông thẳng tới tận óc, không sao chịu thấu! So với nỗi đau do thứ thuốc này gây ra, mũi tên ban nãy Điển Mặc bắn tôi cũng chỉ như hạt muối bỏ bể mà thôi! Phải mà tôi có thể nói chuyện, tôi ắt hẳn sẽ van xin nàng ta thôi thì cứ dùng dao đó mà chém quách tôi một nhát đi cho thống khoái!

Tôi đau tới mức, dù cho hiện tại miệng mồm đều mất hết cảm giác rồi, cũng bị nó kích thích làm tôi phải cố sức rên rỉ thành tiếng “Ư…….”, thảm thôi rồi luôn.

Điển Mặc nắm cổ tay Vân Thoa lôi ra: “Cô nhẹ tay tí chứ, sư phụ sợ đau lắm đó.”

Nước mắt tôi rơi lã chã, tôi đưa mắt nhìn nó: “Ư ư ừm ứ ứ ứ é ư ư ư~~~~” (Phiên dịch: Biết vậy sao hồi nãy ngươi không nhẹ tay tí cho ta nhờ?)

Vân Thoa hậm hực, giãy khỏi tay nhóc ta: “Tự tôi biết lượng sức mà. Bây giờ cậu mới biết đau lòng hả? Sao khi nãy bắn người ta không thấy cậu đau lòng đi?”

Tôi gắng gượng gật đầu hùa theo, sư tỷ tuy rằng không phải hạng lương thiện gì cho cam, nhưng lại rất hiểu lòng người.

Thuốc kia đau rát vô cùng, có điều cũng linh nghiệm vô cùng. Không lâu sau đó, bả vai không còn nhức nhối nữa, thay vào đó là cảm giác tê tê ngứa ngáy, tôi còn có thể trông thấy phần thịt mới tái tạo trắng nõn, kế nữa là gân cốt lành lặn lại.

Đến khi vết thương đã khép miệng, tôi rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mới vội phun viên thuốc tê vô dụng kia ra, mãi một lúc sau, miệng tôi cuối cùng cũng có thể nói chuyện lại được: “Đa tạ sư tỷ đã tương trợ. Cơ mà sư tỷ này, thuốc chữa thương của tỷ tuy rằng rất công hiệu, nhưng còn cái viên thuốc tê lại chẳng có tí tác dụng gì cả, ngậm vào rồi vẫn cứ đau như thường hà.”

Vân Thoa nhìn tôi đáp: “Dĩ nhiên rồi, thuốc đó cũng đâu phải dùng để giảm đau cho cậu đâu, nó chỉ là làm tê cứng miệng cậu thôi hà.”

“Đã thế sao tỷ còn bắt tôi ngậm cái thứ tuy gọi là thuốc tê nhưng thực chất chỉ là thuốc làm đơ miệng kia chứ?!” – Choáng toàn tập!

Vân Thoa bĩu môi đáp: “Sao cậu kỳ thị cái miệng dữ vậy? Nếu gây tê toàn thân thì được gọi là thuốc tê, vậy tại sao gây tê cho miệng thì lại không gọi như vậy được? Chưa kể là, bộ cậu tưởng tiếng rống của cậu nghe êm tai lắm hay sao hả? Không làm đơ cái miệng cậu, khéo người ta lại tưởng bọn này đang ngược đãi súc vật nữa thì mệt.”

Hết rồi hết rồi! Người đẹp đành rằng có đẹp thiệt, thế nhưng lại không biết nói lý lẽ gì hết! Thôi bỏ đi, nói gì thì cũng là cô ta đã giúp tôi chữa thương, tôi cũng không so đo chi nữa, chỉ tự lẩm bẩm mấy tiếng: “Thôi vậy, cũng đã thọ giáo rồi, sau này có xảy ra chuyện gì nữa, cũng coi như không liên quan tới mình vậy.”

Điển Mặc cười nói: “Thế thì hay quá, sư phụ, tốt lắm tốt lắm.”

Trông nó tươi cười hớn hở thế kia, tôi chợt có dự cảm bất an: “Điển Mặc, bộ con có chuyện gì cần bẩm báo với thầy hả?”

“Đúng vậy, thưa sư phụ,” – Nó cười ngoác cả mồm – “Chả là mấy món mùng mền chiếu gối của thấy ấy mà, nãy giờ lu bu quá nên không để ý rốt cục đã đánh rơi ở đâu mất rồi…”

Tôi điềm nhiên đứng đó, nhìn cậu ta: “Bây giờ, thầy đây sẽ dạy cho con một câu nói mà thầy đã đúc kết được từ trong cuộc sống của chính mình.”

Trông thấy thái độ tôi thay đổi đột ngột một cách khó hiểu như vậy, cả Vu Kính, Vân Thoa lẫn Vân Trâm đều không khỏi nhìn sang đây, còn đứa học trò cưng Điển Mặc của tôi tuy rằng vẻ mặt tràn đầy hoài nghi, nhưng vẫn gật đầu lia lịa: “Xin sư phụ hãy chỉ giáo?”

“Giường còn thì người còn, giường mất thì người cũng mất!” – Gằn giọng nói xong câu này, tôi liền co giò lên chạy thẳng ra chỗ vách núi dốc đứng!

.

.

“Thầy đừng có nghĩ quẩn nha! Sư phụ.” – Điển Mặc kêu lên, vội đuổi theo.

“Giường chiếu cũng chỉ là vật ngoài thân thôi mà, sư đệ à!” – Vân Thoa cũng kêu lên, vội đuổi theo.

“Có được, là duyên phận, không được, cũng là vinh hạnh, sư đệ à!” – Vu Kính kêu lên, vội đuổi theo. (Chỗ này tác giả muốn troll nên đảo ngược hai vế của người ta, câu gốc là “Có được, là vinh hạnh của tôi, không được, âu cũng là số phận”, được xem như câu nói kinh điển của nhà thơ Từ Chí Ma (người tiên phong trong phong trào thơ mới thế kỷ XX của TQ) khi giãi bày về vụ ly hôn của chính ông)

“Bớ người ta có người ở trần ở truồng nhảy vực tự tử kìa, ai không xem lỗ ráng chịu!!!” – Vân Trâm cũng la lên, đuổi theo. Phải rồi, trên đường phi tới bên vách núi, tôi có chợt nghĩ tới, rốt cục thì Vân Trâm chạy theo làm gì ấy nhỉ?

Có điều đến bây giờ tôi vẫn hay hồi tưởng lại, ngày hôm ấy đúng thật là một ngày tuyệt đẹp rất đáng để kỷ niệm, lần đầu tiên bốn trong số năm thành phần gây hại của Bình Tâm Nhai đồng tâm hiệp lực cùng nhau làm một việc: dỗ dành tôi. Trên đời có gì hay ho họ cũng đều hứa sẽ cho tôi, nào là chiếu trúc đỏ của Kiếm Nam, nào là gối cẩm thạch của Liêu Đông, rồi lại còn chăn lụa thêu hồ điệp của Từ Quan, thậm chí đến cả viên đá kê chân dưới lan can trong hoàng cung hay là vải bó chân của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Tập Tụ này nọ cũng có luôn. (Ủa mà tôi lấy mấy thứ này làm gì hở trời?) Nói chung cái gì hứa được đều hứa cho tôi cả, mà những cái không hứa được cũng vờ hứa tất.

Huống chi đối với cái đám ăn hại trên Bình Tâm Nhai mà nói, trên đời này làm gì có thứ nào mà bọn họ không lấy cho tôi được.

Thế nên Điển Mặc đã hứa cho tôi cái khăn trải giường dệt nên từ thiên tàm tơ của Vu Kính, Vu Kính hứa cho tôi cái chăn gấm thêu phù dung của Vân Trâm, Vân Trâm thì hứa cho tôi cái giường ngọc ấm áp toả hương thơm ngát của Vân Thoa, mà Vân Thoa cũng hứa sẽ cho tôi cái gối làm từ xơ mướp mà năm xưa cụ chưởng môn vẫn thường dùng. Càng hứa càng lố lăng, sau cùng tôi bị họ chọc cho bật cười ha hả dù đang đứng ngay sát mép núi lạng quạng suýt té luôn. Vào khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian sinh sống ở trên núi Bình Tâm, tôi cảm thấy việc có những vị sư huynh sư tỷ tinh quái giảo hoạt này cũng thật là thú vị quá đi.

.

.

Thế nhưng, bọn họ khi ấy cũng chỉ hứa cho có đặng dỗ ngọt tôi mà thôi.

Bằng chứng là cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn phải ngủ trên cái chiếu trông như giẻ rách chỉ đáng dăm ba xu mà khi mua về đã ngả màu vàng khè từ lâu rồi đây này.

|Hết chương 15|


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.