Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 17



Trước lúc chia tay, Vân Trâm truyền cho tôi một bộ khẩu quyết, nghe nói là có thể dùng để áp chế pháp lực, khiến người khác không cách nào nhận ra trong người tôi có bao nhiêu pháp lực. Nói mới thấy lạ nha, nhớ trước đây mỗi lần xui xẻo bị ông cụ tia trúng bắt đọc thuộc lòng khẩu quyết, toàn là chém gió bậy bạ để ứng phó, thế mà hôm nay lại chẳng mấy chốc đã thuộc làu làu, thần kì vô cùng. Vân Thoa nói — tất cả cũng là vì bây giờ căn cơ của tôi đã khác xa với ngày trước.

Sau đó cậu chàng còn bổ sung thêm — hơn nữa cũng tại tôi chỉ vừa mới làm quen với phương pháp này nên khó mà vận dụng linh hoạt được. Cho nên bây giờ pháp lực tuy bị đè nén xuống mức tối đa, bề ngoài thì trông như chỉ có khoảng một hai trăm năm công lực mà thôi, có điều chưa được bao nhiêu ngày sau sẽ phản tác dụng, dần dần trở về mức cao nhất. Sau đó pháp lực lại bị nén xuống, từ từ đạt đến mức thấp nhất, toàn bộ chu kỳ tốn chừng trên dưới sáu con trăng. Sau khi lặp lại thêm vài lần nữa, là có thể dễ dàng khống chế pháp lực theo ý muốn, nói tóm lại, chính là tôi phải siêng năng luyện tập hơn mới được.

Tôi nói lời cảm ơn chưởng môn và sư huynh, sư tỷ xong, liền mang theo một con tim tan vỡ cùng một tấm thân thương tật dắt theo Điển Mặc, quay về nhà.

.

.

Bởi vì thể xác và tinh thần đều đồng thời bị tổn thương, nên hiển nhiên là tôi không rảnh mà lo cho vết thương của Điển Mặc rồi. Kể từ tối hôm đó trở đi, tôi liền bắt đầu nằm vật vờ trên tấm chiếu rách bươm mà khóc than cho cảnh âm dương cách biệt của bản thân với đống bửu bối. Chính vào những lúc như vậy, mới có thể thấy rõ ích lợi của việc có được một đồ đệ giỏi giang nha. Nguyên cả ngày hôm sau đó, chỉ cần tôi thều thào mấy tiếng, là đứa nhỏ đen sì kia liền sẽ tức tốc đến bên tôi đợi lệnh. Tất nhiên là cũng có đôi lần nó bực bội ra mặt, cơ mà phần lớn thời gian đều sẽ tươi cười mà chạy tới chạy lui dâng cơm rót trà, không một tiếng phàn nàn, đúng thật là rất dễ sai bảo nha.

Bởi vậy nên trái tim bị tổn thương của tôi được chữa lành nhanh hơn bình thường rất nhiều, ngay khi đêm xuống tôi liền vùi đầu trong chăn mà cười trộm, quả thật mình đã nhặt được của báu rồi. Chưa kể là trông Điển Mặc vừa đen lại vừa xấu như ma lem thế kia, khắp ngọn núi Bình Tâm này ngoài tôi ra thì còn kẻ nào dám nhận nuôi nó đâu. Việc nó phải trường kỳ làm con sen cho tôi là chuyện tất định rồi, tôi cứ nghĩ đến là mừng khấp khởi không thôi. Mà nếu đã như thế, chi bằng cứ nhanh chóng giải độc cho nó đi đã, kẻo lại xảy ra sơ suất gì nữa thì phiền lắm đây.

Sang đến chiều ngày thứ ba, tôi ngủ đã giấc rồi liền rời giường, réo Điển Mặc một tiếng, hai thầy trò lóc cóc lên đường ra suối nước nóng. Nhớ lại lần trước ra đó, bỗng có cảm giác như đã cách nay rất lâu rồi í.

Nói đúng hơn là, trải qua mười hai canh giờ với hàng loạt sự kiện kia, tôi với thằng nhỏ lưng đeo hành lý lỉnh kỉnh kia bất giác đã trở nên thân thiết với nhau hơn. Tôi phải thừa nhận, Điển Mặc đúng là một đứa trẻ ngoan, hơn nữa nó còn là một đệ tử tốt, tay xách nách mang như vậy mà không hề kêu than tiếng nào. Tôi nghĩ sau này hẳn là nên đối xử tử tế với nó hơn, thế là đến bữa trưa liền tự giác ngồi dậy đi lấy đồ ăn, không bắt nó phải bưng tới tận giường như trước nữa.

.

Vừa bước ra khỏi rừng cây, thì bắt gặp một đám đệ tử đang túm tụm lại xí xô xí xào bàn chuyện gì đó, bình sinh tôi vốn không phải loại bà tám thích hóng chuyện gì, nên đương nhiên hôm nay cũng như vậy, cứ thế đi thẳng qua khỏi chỗ bọn họ, đột nhiên có vài vị ngẩng đầu lên dòm tôi. Từ trong đám người bỗng vang lên vài tiếng xuýt xoa kinh ngạc. Hơn nữa bọn họ còn nhìn tôi chăm chú, khiến tôi không khỏi cảm thấy bản thân rất oách.

Khi sắp sửa đi qua khỏi bọn họ, bỗng có người gọi giật tôi lại.

“Sư thúc” – Người vừa lên tiếng là một gã cao nhòng, tuổi tác cũng xêm xêm với tôi, hắn ta bất ngờ đứng lên chắn đường tôi. Cái mặt này trông quen lắm nha, rốt cục là đã thấy ở đâu rồi ấy nhỉ?

Dù gì người ta cũng đã gọi mình một tiếng sư thúc rồi, sao có thể làm lơ được chứ, tôi liền gật đầu ừ một tiếng.

“Sư thúc, đệ tử là Lưu Tịch, có một chuyện không thể hiểu được, sư thúc có thể giải đáp thắc mắc giúp tôi được không?” – Anh chàng kính cẩn hỏi.

Chèn đét ơi, tôi có nằm mơ không vậy nè!

Nhóc đệ tử Điển Mặc của tôi tuy rằng tốt thì có tốt thiệt, nhưng có điều chẳng mấy khi nó thỉnh giáo tôi điều gì, lúc nào cũng tỏ ra ta đây biết tuốt. Mà tôi thì từ lâu vẫn hằng ao ước được sắm vai một vị sư phụ đạo mạo, vừa khéo ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của tôi!

“Cậu cứ nói.” – Tôi ráng tỏ ra thâm trầm, nhiêu đây chắc cũng đủ để loè bọn đệ tử rồi đấy nhỉ.

Lưu Tịch nói với giọng thành khẩn: “Sư thúc có thể nào nói cho bọn để tử biết xem phần công lực bất phàm trên người ngài là từ đâu tới không?”

*Té chổng vó*

Lẽ nào trên Bình Tâm Nhai đang rộ lên phong trào hỏi đánh đố tôi cho đến khi nín nói thì thôi?

Tôi nhăn nhó mặt mày, nhưng vẫn cố bảo trì hình tượng người thầy đáng kính: “Đây là cách thức tu luyện độc quyền của tôi, cậu không phải đệ tử thuộc quyền tôi, chỉ e không thể tự tiện truyền bá lung tung được.”

Điển Mặc đứng sau lưng nghe thấy liền phì cười.

Lưu Tịch nghiêm trang đáp: “Sư thúc, ngài vô duyên vô cớ ngủ một giấc suốt mười năm liền, trong thời gian đó ngoài trừ tam sư bá với tứ sư bá ra, chưa từng có ai khác đến thăm ngài, cho đến tận hôm trước ngài chợt tỉnh dậy như chưa có gì, mới có hai ngày không gặp đột nhiên lại có thêm phần công lực kinh người như thế…”

He he, oắt con này, đây mới chỉ là phần công lực còn sót lại sau khi đã dùng pháp thuật áp chế bớt thôi đó, chú mày mà thấy được phần công lực ngàn năm ban đầu của anh đây, chỉ sợ chú mày sẽ sợ vãi ra quần luôn cho coi!

Tôi đang hỉnh mũi tự sướng, chợt trông thấy Điển Mặc hình như có điều chi muốn nói, tôi đắn đo suy nghĩ mỗi lần nhóc ta mà lên tiếng đều sẽ tạo nên những hậu quả thảm khốc từ chết cho tới bị thương, chẳng thà bây giờ cướp lời nó trước đi: “Đó vốn là duyên phận của mỗi người, sư điệt không cần phải cưỡng cầu làm gì.”

Lưu Tịch nhoẻn miệng cười, như hoa nở mùa xuân ấy: “Đệ tử cũng không có ý này, chỉ là chẳng hay sư thúc có biết gì về chuyện đã xảy ra ở Bình Tâm Nhai chăng.”

Điển Mặc rốt cục cũng không nhịn được nữa, đứng sau lưng tôi mà vẫn ráng lú đầu ra đằng trước, tôi luống cuống nhấn đầu nó trở về, rồi mới đáp: “Tôi không có hứng thú tọc mạch chuyện của người khác cho lắm, cậu đi hỏi nhị sư bá thì hơn.”

“Sư thúc nói như vậy, có chắc là do không hứng thú đấy chứ? Hay thật ra chỉ là biết mà không muốn nói nên vờ vịt thế thôi?”

Xem ra tay này thật sự có ý định gây khó dễ rồi đây, tôi mà không cho hắn được thoả nguyện thì không yên được với hắn đâu, tôi đành miễn cưỡng nói: “Rốt cục là cậu muốn nói gì đây hả?”

“Sư thúc, cả đêm qua lẫn đêm hôm trước nữa, trên núi Bình Tâm xảy ra một chuyện lạ, đến nỗi chưởng môn cũng vì nó mà suy tư muốn nát óc luôn.”

Bình Tâm Nhai xảy ra chuyện lạ thì có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ, cơ mà lạ đến mức khiến cho Vu Kính phải đau đầu không thôi ư, thế thì đúng thật là ly kì đó. Tôi vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Ngày hôm qua cụ chưởng môn tiền nhiệm quay trở lại Bình Tâm Nhai.”

Thì ra ông cụ ấy đã trở về rồi, ủa mà cái này có gì lạ đâu ta. Lẽ nào tại ổng muốn đoạt lại quyền chưởng môn từ tay Vu Kính? Thế thì thật là lý thú!

“Cụ chưởng môn quay về để chúc phúc cho chưởng môn tân nhiệm, hai người trò chuyện rôm rả thân mật, đến tối thì ngài ấy ngủ lại Bình Tâm Nhai luôn.”

Tôi biết ngay là ông ta không hề có ý định đối nghịch với Vu Kính, mà không, phải nói là không có cái dũng khí để làm chuyện đó mới đúng!

“Đêm qua cụ chưởng môn nghỉ lại nhà sàn ở vách núi phía bắc thì bị tập kích. Nghe đâu là công lực bị hút đi rất nhiều, tổn thất hết mấy trăm năm công lực.” – Hắn ta vừa kể, vừa quan sát phản ứng của tôi – “Chưởng môn đã bắt tay vào điều tra vụ này.”

“Nói cách khác, đã có người hút lấy công lực của ông già ấy để xài cho riêng mình?” – Tôi gật gù.

Lưu Tịch gật đầu: “Chưởng môn và sư phụ tôi cũng nghĩ vậy. Như vậy thì, sư thúc, hiện tại ngài chắc cũng đã hiểu tại sao tôi hỏi ngài pháp thuật của ngài từ đâu ra rồi chứ? Giờ đây có thể phiền ngài đưa ra một lời giải thích hợp lý cho chúng tôi chứ?”

Mẩu đối thoại giữa tôi và hắn đã thu hút sự chú ý của không ít đệ tử, thế là bọn họ bu lại hóng chuyện, ai cũng dùng cặp mắt mắt sáng như đèn pha soi sang bên này, khiến tôi nhất thời cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Lẽ nào… Ý hắn là, hắn đang hoài nghi tôi là thủ phạm?

Bớt giỡn đi cha nội!

“Chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi cả” – Tôi vội vàng giải thích – “Công lực của tôi, từ trước đó đã có rồi, có Vu Kính, hai anh em Vân Trâm, Vân Thoa với cả đệ tử Điển Mặc của tôi làm chứng mà.”

“Sư thúc, chưởng môn vì để bảo toàn tánh mạng cho cụ chưởng môn, đã đi cùng với sư bá Vân Thoa đến chỗ bế quan tu luyện để trị thương cho ông ấy, chưa biết đến bao giờ mới quay lại. Còn sư bá Vân Trâm, từ ngày hôm qua ngài ấy đã bắt đầu tiến hành đợt tu luyện định kỳ hằng năm của mình rồi, phải 49 ngày sau mới trở ra, lẽ nào sư thúc lại không biết chứ.”

Tôi quả thật là không biết mà.

Hơn nữa Vân Trâm khi nào bế quan, mắc cái giống gì tôi lại phải biết chứ.

Ngay đến bản thân mình chừng nào mới cần bế quan tôi còn chẳng rõ nữa là.

Đúng rồi, vẫn còn Điển Mặc làm chứng cho tôi mà, tôi vội vã kéo thằng nhỏ từ sau lưng mình ra, đẩy ra đằng trước : “Điển Mặc, mau, con hãy giải thích cho họ biết đi.”

Điển Mặc lắc đầu: “Con có nói gì cũng vô ích thôi, sư phụ à. Bọn họ sẽ không ai thèm tin đâu.”

Lưu Tịch nghiêm mặt nói: “Chuyện này thật sự rất quan trọng, nếu sư thúc không thể đưa ra câu trả lời thuyết phục, thì bọn tôi quyết không bỏ qua đâu. Căn cứ theo nội quy Bình Tâm Nhai, nếu chưởng môn có việc bận không thể xử lý sự vụ, thì sẽ do đệ tử có vai vế cao nhất thay mặt xử trí. Việc này, theo lý sẽ do sư phụ tôi quyết định.”

“Chờ đã nào, Vu Kính không có ở đây, Vân Trâm, Vân Thoa lại vắng mặt, vậy nên mọi chuyện sẽ do Đường Kỳ chủ trì?” – Tôi vội hỏi. Quy tắc này có vẻ thú vị à nha, nếu như ngay đến Đường Kỳ cũng đi nốt, vậy chẳng phải Bình Tâm Nhai này sẽ do chính tay mình nắm quyền hay sao? Hê hê, tôi mà được thế thì việc đầu tiên mà tôi sẽ làm trước hết chính là bắt hết đám người trên núi Bình Tâm đi học đan chiếu tre, sau đó bảo bọn họ đưa cho tôi lần lượt nằm thử, từ đó mới quyết định thứ tự các đệ tử.

Đương khi tôi còn mải đắm chìm trong mộng đẹp, cậu ta đã lắc đầu: “Tam sư bá không ở một nơi cố định, chỉ có vào ngày tập trung đệ tử toàn môn phái mới xuất hiện thôi.”

“Thế thì há chẳng phải chỉ còn lại mỗi mình mình sao, thế nhưng… Sao tôi không nhớ là có thu cậu làm đệ tử ấy nhỉ?”

Lưu Tịch sa sầm mặt mày: “Sư phụ tôi là Phan Khổng.”

Ồ, phải rồi, hình như còn có một người đứng sau Vân Thoa và đứng trước tôi. Cơ mà về sự tồn tại của nhân vật này, tôi trên cơ bản là không cảm nhận được. A ha! Nhớ ra rồi, chả trách mà trông tay đệ tử này quen mặt ghê á, còn chẳng phải là anh chàng mà cách đây mười năm bị dắt lên núi chung đợt với tôi đó sao, là người do Phan Khổng đưa về đây mà, tôi vẫn có chút ấn tượng về anh ta.

Trong nhất thời tôi bỗng có cảm giác như kẻ tha hương gặp lại bạn cũ, liền tiến lại gần anh ta chào hỏi thân mật: “Ra là anh đó ư, anh có còn nhớ tôi chăng, ngày hôm ấy chúng ta cùng nhau lên núi đó mà! Tôi là Lý Sơ nè!”

Hắn ta lui về sau một bước, cười nhạt, một lần nữa giãn cách cự ly mà tôi vừa mới thu hẹp lại: “Tôi vẫn nhớ, thưa sư thúc.”

Lưu Tịch này hình như không thích tôi cho lắm.

Cảm giác này giống như là bị bạn bè học chung xa lánh vậy, khiến tôi không khỏi thấy buồn buồn.

Thấy tôi nhìn mình, Lưu Tịch liền khẽ lách người qua nhường đường: “Sư thúc, xin mời.”

Coi mòi không đi là không được rồi. Hơn nữa Lý Sơ tôi đây vốn sĩ diện lớn, nào có thể ngay giờ phút này mà trốn chui trốn nhỉ được chớ? Lòng tôi tự biết mình trong sạch, có gì phải sợ đâu! Huống hồ Điển Mặc vẫn còn ở đây cơ mà, lúc này mà tỏ ra yếu đuối thì về sau biết làm sao ra oai trước mặt nó được? Nghĩ tới đây, tôi liền ưỡn ngực lên, đi thì đi chứ!

.

.

.

Ngũ sư huynh Phan Khổng vốn ngụ ở vách núi phía nam, bởi vì Bình Tâm Nhai gặp phải biến cố như vầy, nên anh ta tạm thời chuyển đến sống ở gian bên cạnh phòng nghị sự.

Lúc tôi cùng với cả đoàn người tiến vào, anh ta đang bận sắp xếp lại đống giấy tờ trên bàn.

Lưu Tịch đi đầu liền vái chào: “Sư phụ, lục sư thúc đã đến.”

Phan Khổng vừa ngẩng đầu một cái, liền làm tôi giật hết cả mình, chỉ mới có mười năm không gặp thôi, sao anh ta lại thay đổi dữ vầy nè, gầy rộc đi như con cò ma luôn ấy! Xem ra có một đệ tử như Lưu Tịch, cũng không dễ sống chút nào.

“Lý Sơ à? Cậu cần gì ư?” Anh ta nghi ngờ dòm tôi, rồi ánh mắt dần trở nên sắc lẻm: “Phần công lực trên người cậu là thế nào vậy?”

.

Phan Khổng ơi là Phan Khổng!

Người thứ nhất hỏi tôi vấn đề này, rõ ràng là kẻ rất nhạy bén với tin tức, thế nhưng đến lượt người thứ n hỏi về vụ này ấy à, thật chẳng khác nào lấy cơm nguội ra hâm lại, không thấy ngán hay sao hả?

|Hết chương 16|


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.