Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 27



Lại nói tiếp, Bế Phong cũng là một một môn phái lạ kỳ. Nó hoàn toàn không giống với những môn phái thích chui vô rừng rú để ẩn dật khác, mà nó toạ lạc ở ngay phía đông thị trấn Bế Phong sầm uất náo nhiệt, trước cửa có rất đông các gánh hàng rong tụ tập, lại càng khiến nó trở nên bát nháo hơn.

Điều này khiến cho những người đã lâu không được đến nơi đông vui như tôi như cá gặp nước, liền tranh thủ đi dạo khắp nơi.

Lại nói, quầy bán tranh vẽ bằng đường* chính là điểm đến yêu thích nhất của tôi. Thật ra thì ngày xưa khi còn làm người ở cho nhà bà goá, thi thoảng cũng sẽ có mấy người quảy gánh đi ngang, trong số những thứ họ bán đôi khi sẽ có cắm những que tranh vẽ bằng đường ngọt lịm, tôi ngóng trông bọn họ cũng chỉ vì món đó mà thôi, chỉ tiếc thay khi ấy trong túi không có lấy một cắc.

Mà trên con phố tấp nập này, lại có hẳn một sạp hàng chuyên bán tranh vẽ bằng đường, trong nồi của ông chủ chứa đầy đường nấu chảy đậm đà, trên bàn vẽ trắng tinh là hình ảnh một con ngựa đã hoàn thành được một nửa, cạnh đó còn cắm một đống nào chó, nào mèo, nào chuột, tất cả đều làm từ đường mà ra, trông hết sức sinh động, khiến cho cái dạ dày của tôi réo gọi không ngừng!

Kết quả là, tôi đứng trước quầy tranh bằng đường nọ “cháp” lia lịa hết que này tới que khác.

Mãi cho đến khi anh chàng chủ quầy mặt mày xanh mét giơ cái nồi trống trơn không còn lấy một giọt nước đường nào ra nhìn tôi, tôi mới biết được hôm nay mình làm hơi bị lố rồi.

.

– Bộ thầy ăn nhiều lắm hả?

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Hắc.

– Không nhiều, không nhiều chút nào,” – Tiểu Hắc lắc đầu nguầy nguậy – Chẳng qua sư phụ chỉ ăn từ tranh hình hoa hình cỏ cho đến tận tranh hình con rồng, túm lại là ăn đủ hết các đại diện trong chuỗi thức ăn mà thôi!

Thì ra là thế, vậy thì tôi có quyền yên tâm rồi, liền thản nhiên thọc tay vào cái túi vải bố của anh chàng bán kẹo móc ra một khối đường còn chưa nấu, thảy vào trong nồi: “Anh bạn, phiền anh nấu tiếp đi, chốc nữa gói lại cho tôi mang về.”

Trong lúc đợi anh ta làm, tôi mới có dịp để ý đến ánh mắt của vô số thiếu nữ ngang qua không ngừng nhìn về phía này, hơn nữa còn có không ít cô nàng, trông rất là quen mặt, ngẫm lại thì hình như đã lượn lờ ở khúc đường này cả bốn năm lần rồi chứ chẳng chơi. Phát hiện này khiến cho căn bệnh hoang tưởng vốn đã rơi vào lãng quên từ lâu của tôi bỗng dưng trỗi dậy mạnh mẽ.

Tôi hỏi nhỏ Tiểu Hắc đang đứng bên cạnh mình: “Sao có nhiều ánh mắt tập trung về bên này thế nhỉ, có phải tại thầy trông tuấn tú quá hay không?”

“Đúng vậy, thưa thầy.” – Cậu ta cười mỉm chi cọp.

“Bảnh tới cỡ nào lận?”

“Sư phụ, quả thật thầy đẹp trai đến mức có thể tự lừa mình dối người được luôn rồi!

Câu nói này, được cậu ta thốt lên một cách đầy nghiêm túc, ánh mắt lại chân thành vô cùng, khiến cho tôi bị thị giác mê hoặc, ngay lập tức liền tin ngay là cậu ta đang khen mình, mà lại quên mất phải đoán được ý tứ sâu xa trong lời của hắn, thế nên liền phấn khích tột đỉnh, xắn tay áo lên chuẩn bị xông pha vào sạp hàng kế tiếp.

Lúc này, có một cô nương đi ngang qua vừa trông thấy mặt của tôi, đột nhiên bưng miệng cười hô hố, tôi mới chợt ý thức được mặt mình lúc này dính đầy vụn đường.

Á à! Ăn nhiều không phải là cái tội, mà tội ở đây chính là đã ăn tới nỗi làm hỏng mất cả hình tượng bảnh bao của tôi đây này!

Tôi vội vàng chùi lấy chùi để khắp mặt, anh chàng Tiểu Hắc nãy giờ vẫn luôn chế giễu tướng ăn của tôi quá khó coi rồi ráng né tôi càng xa càng tốt kia, lúc này đột nhiên lại sáp lại gần bằng tốc độ ánh sáng, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai tôi: “Sư phụ, để con lau giúp thầy nhé.”

Tôi đánh giá cậu ta một hồi, tia nhìn liền dừng lại tại nơi đôi môi đầy mê hoặc đang mấp máy kia, liền kết luận ngay rằng cậu ta chắn chắn không có ý tốt gì đâu, liền bảo: “Muốn giúp thì cũng được thôi, nhưng cậu không được phép dùng những bộ phận phía trên cần cổ và phía dưới đốt xương sườn thứ nhất đâu đấy.”

Tiểu Hắc dở cười dở mếu, nhẹ nhàng dùng tay phủi đi những vụn đường dính trên mặt tôi, miệng không ngừng lầm bầm: “Sao tự nhiên lại thông minh đột xuất vậy nè trời.”

Trong lúc đợi anh chàng chủ sạp mặt mày bí xị làm tranh kẹo đường, lực chú ý của tôi lại bị hấp dẫn bởi một gánh hàng rong bán mấy bức tượng nặn từ đất sét, mấy bức tượng hình con chó con mèo, còn có những hình người được nặn rất sống động, trông thú vị vô cùng.

Tôi đang háo hức ngắm nghía chúng, đột nhiên Tiểu Hắc nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai: “Sư phụ, chúng ta đi tìm là tìm con tò he, chứ không phải tượng đất!”

Tôi nguýt hắn một cái: “Còn đợi chú mày nhắc sao, hai việc này việc nào quan trọng hơn, tưởng thầy đây không biết chắc! Ông chủ nè, ở đây có bao nhiêu con, tôi mua tất.”

Mua xong liền quành ngược trở về sạp tranh đường với những cây kẹo nóng hổi mới ra lò, tôi ra hiệu cho Tiểu Hắc bắt đầu xuất phát: “Giờ đã đến lúc rửa sạch mọi oan ức của chúng ta rồi đấy!”

Tiểu Hắc chỉnh lại: “Là nỗi oan của thầy thôi.”

.

.

.

Cổng lớn của phái Bế Phong lúc này đang khép chặt, nếu đã đặt trụ sở ngay giữa phố xá sầm uất, thì hẳn nhiên sẽ có vô số hàng quán lề đường bày ra trước cổng. Tôi lần lượt quan sát, toàn là bán mấy thứ son phấn, nữ trang, quần áo thời trang nữ gì không hà. Coi mòi trong phái Bế Phong này có không ít nữ đệ tử đâu nhỉ…

Tôi ngắm nghía cánh cổng lớn đã cũ kĩ đỏ như son nọ, rồi nhìn đến dãy tường xám xịt hai bên cổng, trên đó vẽ những hoa văn uốn lượn liền mạch đầy giản dị, lòng không khỏi cảm thấy kính nể cái môn phái này vô cùng.

– Tiểu Hắc nè, phái Bế Phong vốn là đối thủ truyền kiếp của môn phái chúng ta, hôm nay chúng ta đơn thương độc mã tìm đến tận cửa, thầy nghĩ chúng ta hay là cứ len lén mà vào, quan sát tình hình rồi hẵng hành động vậy…”

Tôi còn chưa dặn dò kế hoạch tác chiến xong, Tiểu Hắc đã phóng vọt lên đá bay cánh cổng của người ta, sau đó túm lấy áo của cái thằng tôi đang tính quăng dép bỏ chạy, rồi gào to: “Chưởng môn Bình Tâm Nhai đến thăm viếng, người của phái Bế Phong chết đi đâu cả rồi hả!

Sở học cả đời của tôi, giờ phút này cô đọng lại chỉ còn trong hai chữ, không ngừng vang vọng mãi trong đầu:

Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi…

Trong khi tôi im lặng đợi chờ cái chết giáng xuống, bỗng có tiếng chuông yếu ớt ngân lên, từ sâu trong hành lang vọng ra, “đinh… đoong… đinh… đoong” nghe sao mà êm tai quá đỗi.

Từng hồi chuông thánh thót vang lên, chậm rãi mà rõ ràng, toà đại sảnh với những cây cột được chạm trổ tỉ mỉ ở trước mặt tôi dần dần trở nên mờ mờ ảo ảo, mắt tôi chợt hoa lên, suýt thì đứng không vững rồi, bỗng có một cánh tay dịu dàng ôm lấy tôi, hơi ấm ấy khiến cho toàn thân tôi chấn động, như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng!

“Sư phụ cẩn thận nhé, vừa rồi là tiếng chuông gọi hồn, suýt nữa thì thầy bị nó dụ đi rồi.” – Tiểu Hắc thì thầm – “Người tu đạo có nghìn năm công lực như thầy, nếu bị thứ chuông gọi hồn tầm thường này gọi đi, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ đấy.”

Tôi sượng chín cả người.

.

.

Khi chưởng môn Hà Đồng của phái Bế Phong bước ra từ trong đám đồ đệ, tôi liền thấy nhẹ nhõm trong lòng, vạn vật trên thế gian giờ đây đã không còn ai rảnh để mà cười nhạo tôi nữa rồi.

Biết nói sao đây nhỉ, từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng thấy qua cái con người nào mà khó hình dung tới nỗi không một từ ngữ nào có thể hình dung được cái sự khó hình dung về hắn ta thế này cả. Người thì cao lớn lực lưỡng, tướng tá thì thô kệch thôi rồi luôn, có chổng ngược đầu lại nhìn tôi cũng dám khẳng định hắn là đàn ông 100% (nếu con gái mà đều như hắn ta, thì đó chỉ có thể là sai lầm của thuyết tiến hoá mà thôi). Ấy thế mà lại đi tô son trét phấn như đàn bà, lại còn váy đầm xúng xính, choàng thêm một dải lụa phất phơ… Mấy đời chưởng môn Bình Tâm Nhai đều công khai nhạo báng hành vi của phái Bế Phong, trước đây tôi còn cho rằng bọn họ chẳng qua chỉ là một lũ mèo khen mèo dài đuôi, giờ đây trong nội tâm tôi đã hoàn toàn đồng tình với cái ý kiến đó của bọn họ!

Tôi thở dài ngao ngán, giờ đây tôi đã hiểu vì đâu mà trước cửa lại tụ tập nhiều hàng bán son phấn lẫn quần áo thời trang nữ đến vậy rồi.

Tiểu Hắc chỉ nói một câu, nhưng cũng đã đủ để biểu đạt hết mọi suy nghĩ của tôi một cách không thể đầy đủ hơn rồi, cậu ta trỏ thẳng vào mặt Hà Đồng mà rằng: “Cái ngữ như mi mặt mũi như vầy mà lại ăn diện thành ra như vậy đó, rõ là sống vì hai chữ đồng bóng, mà chết cũng vì hai chữ đồng bóng mà.”

Hà Đồng cười ha hả, khí thế ngất trời, tới nỗi lá trên cây đều bị tiếng cười của hắn làm chấn động mà rụng lả tả đầy đường. Tôi ré lên núp vội sau lưng Tiểu Hắc, len lén lú đầu ra dòm.

“Không hổ là chưởng môn Bình Tâm Nhai, trước giờ nói chuyện đều thẳng thắn như vậy!” – Hắn đứng trước mặt Tiểu Hắc, gầm lên. Hắn với Tiểu Hắc cao ngang ngửa nhau, khi đứng cạnh nhau, lại càng làm tôn lên vẻ khôi ngô lịch lãm của Tiểu Hắc nhà tôi, à nhầm, phái tôi!

Gật gù đắc ý một hồi, tôi mới chợt ý thức tới một chuyện, ế ế, nhầm rồi nhầm rồi!

Tôi bèn vội vã thò đầu ra từ sau lưng Tiểu Hắc, giơ tay đòi phát biểu: “Xin phép được cắt ngang một tí, xin phép được cắt ngang một tí.”

Hà Đồng nhìn về phía tôi, lại liếc về phía Tiểu Hắc vẫn đang tỏ vẻ bất cần đời, rồi không nói gì nữa.

Tôi cố vẽ ra một nụ cười thật tươi, nói: “Thật ra thì, chưởng môn Bình Tâm Nhai là tôi mới đúng. Thằng nhóc này chỉ là đứa đệ tử vô dụng của tôi thôi.

Hà Đồng đực mặt ra, còn đám đệ tử Bế Phong thì mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn tôi.

“Mấy người có tin tôi không vậy?” – Tôi hỏi.

Cả đám đồng loạt lắc đầu.

“Mấy người tưởng tôi đang bốc phét đó hả?”

Cả đám đồng loạt gật đầu.

“Mấy người thật sự không thèm tin vào một sự thật hiển nhiên được nói ra từ miệng một người nổi tiếng là trung thực như tôi sao?”

Trong đám đó có người lắc đầu, có người gật đầu, có người lại do dự không biết nên gật hay nên lắc.

“Những ai không biết nên gật hay nên lắc thì giơ tay lên.”

Thế là cả đám đồng loạt giơ tay lên.

Tôi đang tính nói tiếp, Tiểu Hắc liền chặn họng tôi: “Thầy thôi ngay cái trò dạy chó đó đi giùm.”

Ừ ha, cái cảnh này cũng thiệt là giống cái trò bảo lũ cún gật đầu, lắc đầu rồi lại giơ chân lên quá đi, chỉ thiếu mỗi trò bắt tay nữa là đủ bộ luôn. Cơ mà tôi cũng có thể yêu cầu Hà chưởng môn Hà Đồng bắt tay với mình chứ bộ, mới nghĩ thôi đã thấy mắc cười rồi, thế nhưng đám người đối diện đang lửa giận phừng phừng, nên tôi đành phải ráng nhịn cười thôi. Hay nói đúng hơn là, nếu như mỗi ánh mắt nhìn về phía tôi là một que diêm, thế thì quần áo tôi đã bị thiêu trụi cả rồi còn đâu.

Những lời Tiểu Hắc mới nói, quả thật là…

“Kiểu này người ta gọi là gây thù chuốc oán đó. Bộ cậu tính hại chết thầy đấy à?” – Tôi thì thầm với Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc thờ ơ đáp lại: “Dù gì từ thời ông chưởng môn đời đầu cũng đã có thù với họ rồi, trải qua các đời chưởng môn thì thù mới nợ cũ ngày một chất chồng, hôm nay chẳng qua con cũng chỉ tuân theo truyền thống Bình Tâm Nhai mà tiếp tục chuốc lấy thù hận thôi mà. Huống hồ Bình Tâm Nhai từ xưa giờ đã phải gánh chịu cả núi hận thù khổng lồ rồi còn gì, con chỉ đắp thêm có tí đất đá thì đã thấm tháp vào đâu?”

Thế nhưng…

– Huống chi, bọn họ lại dám nhận nhầm chưởng môn Bình Tâm Nhai, đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với môn phái chúng ta!

Tiểu Hắc quả quyết nói.

Thế nhưng…

“Có điều,” – Cậu chàng dịu giọng nói với tôi – “Sư phụ, phiền thầy bỏ cây kẹo trên tay xuống cái đã, như thế mới làm tăng sức thuyết phục lên được.”

|Hết chương 26|


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.