Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 33



“Sư đệ, mời ngồi.”

Vu Kính hất cằm, chưởng môn đã lên tiếng, tôi còn biết sao đây? Không thể làm gì khác hơn là đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cả ba đều im re, Vu Kính thì vẫn thản nhiên như mọi khi, Tiểu Hắc thì biếng nhác tựa người vào cửa sổ, chẳng rõ là đang nghĩ gì, cả phòng chỉ vang lên duy nhất âm thanh nhai bã trà một cách dè dặt của tôi.

Rốt cục cũng không chịu nổi nữa, tôi quyết định phá vỡ sự im lặng: “Cậu ra đây bao lâu rồi?”

“Nửa canh giờ trước.” – Vu Kính đặt tách trà tinh xảo trong tay xuống – “Sư phụ không sao cả, Vân Thoa còn đang chăm sóc ông ấy. Sự việc diễn ra trong những ngày vừa qua, đám đệ tử cũng đã báo lại với tôi, vất vả cho cậu rồi.”

Tôi gật gù, mấy ngày nay tôi bôn ba khắp chốn, quả thật vất vả không kể xiết.

“Tôi đã làm sáng tỏ với chúng đệ tử, về việc trên người cậu bỗng tăng thêm một phần không liên quan gì đến việc sư phụ bị mất công lực cả.” – Vu Kính khẽ thở ra một hơi – “Đã nhiều năm rồi Bình Tâm Nhai không xảy ra sự kiện nào lớn, không ngờ bây giờ lại để tôi gặp phải chuyện ly kì này đây.”

Nói cũng phải, hắn làm chưởng môn cũng không dễ dàng gì, tôi đang tính đế vào một câu cảm thán cho hợp với tình cảnh, Vu Kính đã hớp một ngụm trà, nói tiếp: “Đây cũng xem như một loại phúc lợi của chức chưởng môn đó mà.”

Đếch có cảm với thán gì nữa cả.

Vu Kính liếc sang chỗ con tò he đang lấp ló sau lưng Tiểu Hắc: “Chính là cái con đó đó hả?”

“Ừ.”

Vu Kính đứng lên, quan sát con tò he thật kỹ: “Nó đã hình thành nhân cách rồi, trong một thời gian ngắn biến thành hình người cũng có bị gì đâu. Sao các cậu không để nó hoá thành người rồi cho đi theo mình? Mang theo một con tò he di động có khi sẽ hù được người thường đấy.”

“Nếu để nó hoá thành hình người, vậy thì không chỉ doạ được người thường, mà chỉ e ngay cả người tu đạo cũng không dễ gì thoát được rồi.”

Tiểu Hắc nghiêm túc lên tiếng.

Lời cậu chàng khiến tôi liên tưởng đến cái bộ dạng ái nam ái nữ khi hoá thành người của nó, thì không khỏi phì cười, lập tức bị sặc ngay một ngụm nước trà, làm ho muốn bể phổi luôn hà. Một bàn tay vươn tới vỗ vỗ lưng tôi, giúp tôi đỡ sặc. Tiểu Hắc đỡ lấy tách trà trên tay tôi, ra vẻ trách móc mà rằng: “Uống có mỗi ngụm trà mà cũng để sặc cho được, thầy làm gì mà hậu đậu dữ vậy?”

Khi tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, mới ngẩng đầu lên, liền phát hiện Vu Kính đang nhìn bọn tôi, vừa như sững sờ, rồi lại như đang suy tư gì đó, ánh mắt cứ quét qua quét lại giữa hai đứa tôi.

“Xem ra, Hà Đồng cũng đã nạp thêm một ít công lực cho con tò he này rồi. Ngay đến tạo hồn cũng đưa cho nó luôn.”

“Tạo hồn?”

Cậu không nên xem thường Hà Đồng của phái Bế Phong, việc gã am hiểu nhất chính là làm ra những món đồ rất thú vị, hơn nữa còn không ngại ra tay với chính mình. Một trong hai sản phẩm nổi tiếng nhất của hắn chính là dạng hồn.” – Vu Kính chậm rãi nói – “Gã rút một mảnh trong số thất hồn lục phách của mình ra luyện nó thành hạt giống, sau đó chứa vào bất cứ thứ gì có pháp lực tương đối cao, thì có thể dung hợp với nó để cho thai nghén ra hồn phách của loài người. Tò he thành tinh mặc dù có trí lực nhất định, song chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà phát triển đến mức độ có thể giả làm một người mà không bị phát hiện ra, ấy cũng là vì đã nhận được một phần hồn của Hà Đồng, tăng tốc độ phát triển linh hồn của nó lên. Hơn nữa. Bởi vì đây là một mảnh hồn lấy ra từ trong thân thể Hà Đồng, bởi thế con tò he này sẽ tuyệt đối trung thành với gã.” – Vu Kính cười cười – “Mặt khác, Hà Đồng thiếu một phần hồn, bởi thế mấy thứ như sở thích cá nhân này nọ, cũng sẽ rất độc đáo. Các cậu chắc cũng đã nhận ra rồi há?”

Đột nhiên tôi cảm thấy Hà Đồng hình như cũng hơi tội nghiệp thì phải, tò he bị tụi tôi đưa đi còn mang theo cả một mảnh hồn của hắn nữa, tôi suy ngẫm một hồi, mới nói: “Chưởng môn sư huynh, tôi dẫn tò he quay về là để chứng thực sự trong sạch của mình, bây giờ chứng minh được rồi, có thể trả tò he lại cho anh ta hay không?”

“Trả lại cho gã?” – Vu Kính cười phá lên – “Sư đệ, cậu có lầm không vậy. Từng bộ phận trên người con tò he này, đều làm từ nguyên liệu của Bình Tâm Nhai cả, như bột mì này, trứng gà này, dầu olive này, ngay cả năng lực thành tinh ban đầu cũng là nhờ có yêu độc do Tiểu Hắc cung cấp, có thứ nào là của gã đâu? Mắc gì phải trả cho gã chứ?”

Tiểu Hắc bổ sung thêm vào một câu: “Nếu thầy vẫn thấy chưa đủ thuyết phục, thì để con bổ sung thêm, đó là do gã tự ý nhét một phần hồn của mình vào con tò he của chúng ta, làm vấy bẩn sự trong sạch của con tò he của chúng ta, chúng ta không tìm hắn đòi nợ đã là may cho hắn rồi ấy chứ.”

“Huống chi, bên trong chính là hồn của Hà Đồng đó! Nếu lấy nó ra, chúng ta sẽ có rất nhiều trò vui để chơi nha.”

Tôi đồ rằng cả Vu Kính lẫn Tiểu Hắc đều có cùng một ý nghĩ, thế nên cả hai mới không hẹn mà cùng cười ngoác cả mồm như vậy, rõ là một lũ càng nhìn càng thấy gian ác mà.

Con tò he run lẩy bẩy, núp dưới cái ghế, trông mới tội nghiệp làm sao, y như tôi vậy đó.

“Không được, không được!” – Tôi kịch liệt phản đối, biết không thể lung lay được Vu Kính, tôi liền quay sang túm lấy Tiểu Hắc – “Tiểu Hắc, không nên làm vậy đâu! Nó cũng rất đáng thương mà!”

Tuy rằng tôi cực kỳ có ác cảm với con tò he nọ, song cái bộ dạng nơm nớp lo sợ của nó trên suốt dọc đường đi, trông mới ngoan hiền làm sao. Mà Hà Đồng, cảm giác của tôi về anh ta vẫn rất phức tạp. Tuy rằng không rõ cụ thể thì Vu Kính và Tiểu Hắc muốn lấy mảnh hồn kia của Hà Đồng ra để làm gì, nhưng tôi dám khẳng định đó sẽ là những loại tội ác tày trời.

Tôi có phần nào thấy không đành lòng, nghĩ tới chuyện hai tên này liên thủ lại, rồi thì Hà Đồng và tò he biết sống làm sao đây.

Tiểu Hắc nhìn tôi lom lom, đột nhiên dịu giọng: “Được rồi, nếu thầy đã nói không được thì con sẽ không làm. Thấy nói gì, con cũng đều nghe theo hết.”

Thế này mới đúng là học trò cưng của tôi nè.

Vu Kính nhìn thấy, thì chỉ cười, sau cùng mới phán một câu: “Thôi được, một khi sư đệ đã nhất quyết không chịu, thì thôi cứ giao cho tôi, tôi sẽ tìm cơ hội trả lại cho Hà Đồng là được.”

“Anh á?”

Tôi nhìn hắn ta với ánh mắt nghi ngại sâu sắc.

Vu Kính đáp lại tôi bằng ánh mắt vô tội: “Đến tôi mà cậu cũng không tin sao?”

“Chính bởi vì là anh nên tôi mới không dám tin đó. Hà Đồng và tôi tuy rằng không mấy thân thiết, song hắn cũng chẳng phải hạng gian tà ác bá gì, tôi thấy hai đứa tôi chơi với nhau cũng hợp cạ lắm, nói không chừng quen lâu rồi, sẽ phát hiện ra con người anh ta kì thật rất tốt nữa. Hơn nữa nếu có thể giao tiếp với nhau, thì con tò he này hẳn cũng đáng yêu lắm chứ bộ…”

Tôi còn chưa nói hết, Tiểu Hắc đã chụp lấy vai tôi quay một trăm tám mươi độ, bắt tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, trong đôi đồng tử đen láy, sâu hút nọ dường như có đốm lửa đang rực cháy: “Sư phụ, thầy đừng bận tâm tới chuyện của bọn nó nữa đi! Hay là thầy muốn ép con phải đứng về phía Vu Kính?”

.

Mới rồi còn nói là nghe lời tôi cả mà…

.

Cơ mà Tiểu Hắc lúc này hình như đang bất mãn chuyện gì thì phải, những lúc cậu chàng ngoan ngoãn dễ bảo thì tôi còn trèo lên đầu lên cổ mà tác oai tác quái được, chứ mà khi cậu ta đã nhíu mày, thì tôi tuyệt đối không được phép đắc tội đâu.

Vu Kính cười khẽ: “Bây giờ tôi phải đi thăm sư đệ Phan Khổng và sư điệt đây, sư đệ có muốn đi chung không?”

“Muốn.”

Tôi đáp ngay tắp lự, lúc này tôi chả muốn ở cạnh Tiểu Hắc đâu, ánh mắt của cậu ta hung dữ quá đi à.

Phan Khổng và Lưu Tịch nằm im tại chỗ.

Tôi thì thầm hỏi thăm: “Bọn họ vẫn chưa chết đâu nhỉ?”

Tay đệ tử đang trông nom lắc đầu, đáp khẽ: “Chưa.”

Tôi nổi đoá lên ngay: “Vậy mắc mớ gì lại đặt họ vào quan tài, để ngay giữa linh đường chứ hả? Người sống thì phải làm cho giống người sống, phải đưa vào phòng ngủ cho nằm trên giường chứ!”

Tay đệ tử trông nom len lén liếc nhìn Tiểu Hắc: “Nhưng mà, sư huynh Điển Mặc nói, để như vầy tiện lợi hơn.”

Tiểu Hắc bình thản nhìn tôi nói: “Sư phụ, con chi lo ngộ nhỡ bọn họ có ngủm củ tỏi, lúc ấy nếu còn phải di dời thi thể, chẳng phải sẽ rất bất kính với họ hay sao? Dù gì bây giờ bọn họ vẫn đang hôn mê sâu, căn bản là không biết mình đang ở đâu đâu, có để trên giường hay trong quan tài, với họ mà nói thì cũng chẳng khác là bao. Vả lại hai cỗ quan tài này vừa kín gió, lại rộng rãi, được làm từ gỗ lim cao cấp, còn khảm cả hồng ngọc vào, đảm bảo đông ấm hạ mát, thích hợp cho bọn họ an giấc mộng lành hơn trên giường nhiều. Hơn nữa Bình Tâm Nhai xưa nay gây thù chuốc oán với rất nhiều người, bọn họ lại đang trong tình trạng mất năng lực chống cự, rất nguy hiểm, linh đường này chính là nơi an toàn nhất trên núi Bình Tâm. Cho dù có kẻ lên đây trả thù, cũng không đến nỗi chạy vào linh đường kiếm chuyện, đúng chớ? Chỉ có thầy là nhìn thì thấy không vừa mắt thôi. Sao thầy có thể chỉ vì bản thân nhìn thấy ngứa mắt, mà làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của bọn họ được chứ? Sư phụ, thầy cũng đừng nên ích kỷ như vậy, nhé?”

Nói cái gì, nói cái gì đó hả, nói vậy là ý gì hả! Trong phút chốc tôi nói không nên lời, thế quái nào trên đời này còn có cái thể loại cả vú lấp miệng em như vậy ấy nhỉ!

Tôi nghẹn họng hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Thế lỡ đâu bọn họ tỉnh lại mà thấy mình đang nằm trong quan tài thì biết làm sao?”

“Đã đến mức phải đặt vào quan tài rồi, mà vẫn có thể sống dậy trở lại, đảm bảo bọn họ sẽ phấn khởi mà tận hưởng cảm giác được cải tử hoàn sanh cho mà xem, có khi cảm kích chúng ta còn không kịp ấy chứ!”

“Thế lỡ đâu không tỉnh lại được nữa thì sao?”

“Thế thì càng đơn giản hơn, cứ thế mà mang đi thiêu thôi.”

Tiểu Hắc chớp mắt ra vẻ ngây thơ vô tội, hỏi gì đáp nấy.

“Cậu.. cậu.. cậu.. cậu!

Tôi không biết phải nói gì nữa rồi.

“Con cũng là vì muốn san sẻ gánh nặng với thầy thôi mà, sư phụ đã dành ra tổng cộng hai ngày bao gồm cả thời gian đi ngủ để thay mặt chưởng môn xử lý công việc, con nào có dám quấy rầy sư phụ đâu, nên mới đề ra hạ sách này.”

Tiểu Hắc tủi thân nhìn tôi.

“Ngoài việc này ra cậu còn thay tôi làm cái gì nữa hả?”

Tôi ráng gắng gượng thều thào.

“Ở đây ấy à? Cũng không có gì, chẳng qua thấy ở đây chỉ mới có biển hiệu mà chưa có câu đối, nên đã cho treo lên một cặp ấy mà.”

Biển hiệu, à, tôi nhớ khi xưa ở bên ngoài nơi này có treo một bức hoành phi, bên trên đề ba chữ “Uý linh đường” (nhà tang lễ Yên Lòng) bự thiệt bự. Tiểu Hắc mà cũng biết viết câu đối à? Lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy, tôi phóng vội ra ngoài, ngước đầu lên nhìn, ba chữ “Uý linh đường” lớn được treo trên cao, trên hai cây cột hai bên quả nhiên có một cặp câu đối.

Vế đầu: “Đến sớm khoẻ sớm”.

Vế sau: “Người chết phiền hết”.

.

.

Tôi sắp không được rồi…

Đến người sống sờ sờ như tôi mà còn bị nó làm cho tức chết được cơ mà!

Tiểu Hắc không để ý gì tới lửa giận ngút trời của tôi, ung dung tự tại nhảy lên bàn thờ mà ngồi.

Tôi không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vu Kính, hắn cũng chỉ bật cười, rồi đi tới cạnh bên quan tài, cẩn thận quan sát gương mặt Lưu Tịch và Phan Khổng, rồi bỗng dưng làm mặt hình sự.

“Chưởng môn sư huynh, theo anh thấy sư huynh với Lưu Tịch thế nào rồi?”

Tôi quyết định chuyển sang trao đổi với người có vẻ biết phân rõ phải trái.

“Ừ, quả thật là trông rất có sức sống nha!”

Hết chương 32


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.