Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Chương 46: Kết cục



Trong nháy mắt khi thân thể tôi tan thành mây khói, bất chợt một lực hút cực mạnh bao trùm lấy toàn thân tôi. Hồn phách tôi cứ thế bị hút về phía nó, cảm giác này thật quen thuộc! Chẳng lẽ là…?

Quả nhiên, thứ Vu Kính cầm trên tay, chẳng phải là đèn gọi hồn của Hà Đồng đấy ư!

Một tia sáng vụt loé lên, kéo mạnh hồn tôi về hướng đó. Vân Thoa vung tay một cái, gom hết toàn bộ những mảnh vụn vàng óng ánh vẫn chưa hoàn toàn biến mất kia lại, lật bàn tay lại, nắp lò luyện đan liền mở ra, cô liền nhanh chóng cho hết tất cả vào trong đó. Ngón tay búp măng chỉ thẳng lên trời, ngay tức khắc một ngọn lửa bùng lên, lò luyện đan được nung trên ngọn lửa hừng hực ấy, bắt đầu luyện hóa.

Tôi chỉ biết ngây người ra quan sát.

Vu Kính khởi động một cơ quan nào đó trên đài, khiến toàn bộ đài cao sụp xuống, mang theo cả chúng tôi lẫn cái lò luyện đan kia đi xuống.

Tiếp đó, Vu Kính bắt đầu nhắm mắt tịnh dưỡng, phần tôi cũng chỉ biết chờ đợi mà thôi.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ chừng thời gian đủ để cháy hết một nén hương thôi, hai tay Vân Thoa bắt chéo trước ngực, hình như đang thu hồi công lực. Nắp lò luyện đan bật mở, rồi có thứ gì đó bay là là vào lòng bàn tay cô.

Vu Kính tỏ ra nôn nóng, vội hỏi: “Sao rồi?” – Thật không ngờ hắn cũng sẽ có lúc như vầy.

“Nhìn chung thì cũng thành công đấy.” – Vân Thoa đưa tay quệt mồ hôi trên đầu, dường như công lực bị tổn hao rất nhiều rồi, cô đưa cho hắn hai viên thuốc màu vàng ánh kim – “Đừng quên chuyện anh đã hứa với tôi.”

Nói đoạn, cô đọc khẩu quyết, rồi ngồi xếp bằng điều hoà hơi thở.

Tôi rất muốn hỏi thử xem đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Vu Kính đã nhanh chóng đi đến một góc trong căn phòng tăm tối này, ý nhắc tôi rằng đừng có làm phiền Vân Thoa: “Tôi có quà cho cậu đây.”

Hắn mở cửa ra, chỉ tay về phía chiếc giường có phủ một tấm chăn màu trắng, rồi thò tay giở chăn ra. Tôi thật chỉ muốn nói với anh ta một câu, dù gì tôi đã thành ra thế này rồi, nên cũng không cần phải nhọc công vì mấy thứ chăn gối giường nệm mà anh hứa hẹn cho tôi khi xưa nữa đâu.

Thế nhưng ngay sau đó tôi liền sững sờ ra trước cảnh tượng mà mình trông thấy.

Cái tên đang nằm đờ đẫn trên giường kia, chẳng phải chính là tôi đấy ư??

Hồn tôi vội bay đến gần hơn, rõ như ban ngày rồi, ngoại trừ hai con mắt dại ra như búp bê ra, còn đâu mọi thứ đều y hệt tôi khi xưa, đầy đủ đến từng cọng lông.

“Bất ngờ chưa nào?” – Vu Kính bật cười – “Bộ cậu nghĩ tôi ngốc đến độ tuỳ tiện lấy sinh mạng người khác ra để lập giao kèo vậy sao? Chỉ cần một ngày tôi còn là chưởng môn Bình Tâm Nhai, thì tuyệt đối sẽ không để bất kì ai ức hiếp đệ tử của môn phái chúng ta. Ngay từ đầu tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu cậu và Điển Mặc có thể đổi hồn thành công, thế thì thân xác cậu vẫn sẽ bị thiên lôi giáng trúng, đến lúc đó bất kể cậu có trở thành hồn ma lang thang hay hồn cậu sẽ nhập vào xác cậu ta, tôi đều có thể dùng máu thịt của cậu để chế tạo ra một thân thể dự trữ khác để cậu có thể nhập vào.”

Làm sao anh có được máu thịt của tôi?

Vu Kính như đọc được suy nghĩ của tôi: “Còn nhớ lúc Điển Mặc bắn cậu một mũi tên không? Khi đó, tôi đã lưu giữ lại mũi tên đó cùng với phần máu chảy ra từ vết thương của cậu. Yên tâm đi, thân thể này, một trăm phần trăm đều là của cậu đó, sẽ không xảy ra phản ứng đào thải hồn phách chi đâu.” – Rồi hắn ta đột nhiên bật cười – “Vốn dĩ vấn đề nan giải nhất chính là làm cách nào để thu thập lại hồn phách đã bị thiên lôi đánh tan của cậu, kết quả là số trời đã định để cho tôi có được đèn gọi hồn của Hà Đồng. Lý Sơ à, mệnh cậu quả thật vẫn chưa tận đâu.”

Tôi nghe xong thì bàng hoàng hết sức.

Vu Kính chỉ vào thân thể đang nằm trên giường: “Có điều hiện tại đây chỉ là một thân thể của người thường, không thể nào chứa đựng hồn phách của cậu được. Nhưng may mắn làm sao, Vân Thoa đã đồng ý giúp chúng ta, gom hết những mảnh vụn của mấy sợi lông vũ đã bị đánh tan kia lại, rồi luyện thành đan dược giúp gia tăng công lực, tuy rằng không thể lấy lại được sức mạnh như xưa, song cũng có tác dụng phần nào.

Vu Kính đột ngột làm ra động tác im lặng.

Trong không gian tĩnh mịch, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, lộn xộn, hoàn toàn không giống của người tu đạo. Âm thanh kia ngày một lớn hơn, mỗi một nhịp bước vang lên, đều như giẫm vào trong tim tôi. Tôi biết đó là ai, chúng tôi đều biết cả.

Song bọn tôi vẫn chỉ đứng yên ở đó, không chút phản ứng.

Trong không trung trước mặt Vu Kính chợt hiện ra một hàng chữ: “Trên đó vẫn còn tro cốt của cậu, cậu ta không thể không tin được.”

Tôi còn chưa kịp hiểu thấu lời này, đã nghe thấy một tiếng gào khóc thảm thiết, tan nát cõi lòng từ bên ngoài vọng vào!

Xuyên qua lòng đất, đến tận nơi sâu thẳm này, dội thẳng vào tai tôi.

Là tên của tôi, người ấy đang gào khóc gọi tên tôi.

Tôi xót xa vô vàn, nhưng đèn gọi hồn vẫn nằm yên đó, linh hồn tôi cũng vì vậy mà không đi đâu được. Hơn nữa, tôi cũng không biết liệu rằng mình có thật sự muốn lên đó gặp mặt cậu ta hay không.

Vu Kính đứng cạnh tôi, trong tay hắn đang cầm hai viên thuốc màu vàng lấp lánh, thong thả đút cho cái xác trông như một con rối kia.

Đang đút nửa chừng, hắn chợt hỏi tôi một câu: “Có muốn gặp cậu ta không?”

Tôi không thể nói được, nên chỉ biết lắc đầu, không muốn, ít nhất thì hiện tại tôi không muốn.

“Có phải cậu thương cậu ta, nhưng lại cũng sợ cậu ta, không dám ra gặp, là vì sợ sẽ bị cậu ta lừa gạt thêm lần nữa không?”

Có lẽ là vậy, tôi gật đầu.

“Để tôi quyết định thay cậu đi vậy.” – Vu Kính cười nói, đèn gọi hồn trên tay hắn đột nhiên toả ra ánh sáng chói loá, một ký hiệu nho nhỏ màu đỏ bay ra.

Đáp xuống linh hồn tôi, ngấm vào bên trong.

“Cái đèn gọi hồn này, quả thật rất hữu dụng, vừa rồi tôi đã ám thị cho cậu, bắt đầu từ khi hồn cậu nhập vào xác, sẽ sinh ra một loại bản năng sợ hãi đối với cậu ta. Nếu như có một ngày, nỗi nhớ nhung dành cho cậu ta của cậu chiến thắng được cả nỗi sợ hãi này, thì cậu hãy nhớ rằng đó cũng là lúc mà cậu không thể rời xa cậu ta được nữa, đến lúc đó hai người sẽ có thể sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau trọn đời.”

Nói đoạn, anh ta chậm rãi di chuyển đèn gọi hồn, trong giây phút tôi vừa thất thần, thì hồn phách đột nhiên như bị hút vào một cái hố đen thật lớn. Một loạt chấn động mạnh mẽ lan ra khắp từng lỗ chân lông trên người, trong tích tắc, cảm giác đau quằn quại đến mức ngạt thở ùa về trong tôi, rồi ngay sau đó, tôi bắt đầu ho sù sụ, y hệt như một đứa trẻ mới chào đời vậy, nỗi đau đớn hết sức chân thật này, là thân thể của tôi! Tôi còn chưa kịp suy nghĩ tường tận về tình hình lúc này, thì ngay lập tức, nỗi đớn đau khi biết mình bị Tiểu Hắc lừa gạt bỗng trở nên quá sức chịu đựng, mà cái mong ước được gặp lại cậu ta trong tôi thì bị chôn vùi dưới đáy lòng sâu thẳm. Tiếng gào khóc thống thiết nọ, giờ đây khi nghe vào tai cũng không còn khiến tôi thấy chua xót như ban nãy nữa, mà bỗng trở nên thật đáng sợ, tôi bắt đầu nảy sinh ý nghĩ phải rời khỏi Bình Tâm Nhai thôi, chạy trốn tới một nơi không có bóng dáng người này nữa, không còn thứ âm thanh này nữa.

Vu Kính mỉm cười đầy thoả mãn: “Cậu hãy đi về phía Bắc ấy, vào đến nơi thâm sơn cùng cốc rồi, hãy lập ra một kết giới mà sống ẩn dật trong đó đi, hãy đến một nơi mà không ai tìm ra được cậu. Còn về phần tôi, bây giờ phải lo đi xử lý cái anh chàng đang sắp hoá điên ngoài kia đây.”

Dứt lời, anh ta liền lấy ra mảnh ngọc đỏ đưa trả lại cho tôi, rồi bỏ đi một mạch. Chỉ trong chốc lát, tiếng khóc thê lương bên ngoài bỗng dưng tắt hẳn, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng một cách khó tin.

Tôi ngắm nhìn mảnh ngọc trong tay mình, ngẫm nghĩ một hồi, rồi cất kỹ nó vào trong người, đi ra khỏi phòng.

Vân Thoa vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên kia, hang động này thật lạnh lẽo, lạnh đến mức cô thở ra cả khói.

Tôi cầm lấy tấm chăn vừa nãy đã đắp cho cái thân xác này, khoác lên người cô, rồi bỏ đi ra ngoài.

Từ sau lưng bỗng vang lên tiếng thở dài, rồi có tiếng gọi: “Lý Sơ.”

Hoá ra cô ấy vẫn còn thức.

Tôi cung kính đứng lại: “Sư tỷ, à không, Vân cô nương có gì muốn dặn dò chăng?”

“Tuy rằng thật sự rất lãng phí, thế nhưng, ôi chao, xét thấy cậu cũng còn biết đắp hộ tôi cái chăn này, thôi thì tôi sẽ tặng cậu một món quà tiễn biệt.” – Vân Thoa giơ tay trái lên, ba viên thuốc màu vàng ánh kim rơi vào tay tôi – “Đây chính là loại thuốc được luyện thành từ mấy cọng lông vũ màu vàng đó, mỗi viên đều có chứa từ một đến hai trăm năm công lực. Còn hai viên có chất lượng tốt nhất, đều có chứa đến năm trăm năm công lực kia, tôi đã đưa cho Vu Kính để anh ta cho cậu uống rồi. Mấy viên này là do tôi lén hắn giữ lại cho riêng mình, nếu cậu đã có duyên với nó, thì thôi cậu cứ nhận lấy đi. Nếu sau này cậu thấy cô đơn, có thể tìm một loài động vật có linh tính nào đó, cho nó uống vào, để nó hoá thành người, bầu bạn với cậu, quan tâm chăm sóc cho cậu.”

“Vân cô nương…”

Cô phất tay: “Đừng nói gì hết, vết thương gây nên do điều chế yêu vật vẫn chưa lành hẳn, cậu mau tranh thủ trước khi tôi đổi ý mà đi ngay đi.”

Tôi cúi người thật thấp chào cô, rồi mới đi.

Bên ngoài hang động là cả một bầu trời bao la xanh biếc, nơi thâm sơn cùng cốc ở phương Bắc sao, cũng tốt thôi…

Hết truyện


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.