Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 11: Giao dịch



Lăng Lang nhất thời cảm thấy chân như nhũn ra, suýt nữa đứng không vững, không thể không tựa vào ngực Phong Hạo, thở hổn hển nửa ngày mới bình ổn lại.

“Thế nào, có phải so với anh trốn trong nhà vệ sinh giải quyết thoải mái hơn?” Phong Hạo trêu đùa nói.

Lăng Lang đột nhiên cảm thấy may mắn hai mắt mình bị che kín, nếu không anh không biết phải đối mặt lời trêu chọc của Phong Hạo thế nào, thì ra trước mặt người này mình đã sớm không có bí mật.

Nhiệt độ cơ thể Phong Hạo từ trên người anh biến mất, một lúc sau trong phòng tắm truyền đến tiếng nước. Sau khi tiếng nước ngừng lại, là một lúc an tĩnh ngắn ngủi, tiếp theo cái còng bằng da trên cổ tay Lăng Lang được tháo ra.

Miếng vải che mắt được cởi xuống, Lăng Lang phản xạ nhắm mắt lại, một lát sau thích ứng mới chậm rãi mở ra, việc đầu tiên sau khi thấy rõ mọi vật là cúi đầu kiểm tra cổ tay của mình.

“Anh yên tâm, đạo cụ này rất an toàn, tôi sẽ không để anh mang theo vết thương đi quay phim,” Phong Hạo nhìn ngay ra băn khoăn của anh.

“Cái này,” Anh không thể không lên tiếng nói với Phong Hạo.

“Đừng uổng phí khí lực, cái vòng này đặc biệt, chỉ có tôi có thể mở.”

“Cởi bỏ cho tôi.”

“Được, sáng mai sẽ cởi.”

“Cái gì?” Lăng Lang bất khả tư nghị trừng hắn.

“Đêm nay ngủ ở đây đi, “ Phong Hạo lại tiến đến ôm anh, “Yên tâm, tôi sẽ không động tới anh, đơn thuần chỉ là ngủ mà thôi.”

“Cậu đây là đang hỏi ý kiến tôi? Tôi có quyền chọn lựa sao?”

Phong Hạo để cằm ở hõm vai anh lắc lắc đầu, "Không có nha."

Nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Trừ phi anh không để ý ngày mai xuất hiện trước mặt mọi người bằng bộ dạng này.”

Lăng Lang biết Phong Hạo là nói nghiêm túc, không hề lưu cho anh đường cự tuyệt, anh đưa mắt nhìn quần áo rơi rụng trên mặt đất, “Áo ngủ của tôi còn để trong phòng.”

“Cứ như vậy là tốt rồi, không cần áo ngủ.”

“Tôi không có thói quen không mặc quần áo.”

“Thích ứng vài lần thì sẽ thành thói quen.”

Phong Hạo sờ sờ đầu anh, “Anh tắm trước, hay chờ tôi tắm xong mới đi?”

Lăng Lang giận cực phản cười (quá mức tức giận ngược lại cười), trong ý cười tràn ngập trào phúng, “Sao cậu không trực tiếp bắt tôi cùng cậu tắm chung?”

Phong Hạo cũng cười, lắc lắc đầu: “Còn chưa được.”

Thời điểm Phong Hạo từ phòng tắm bước ra, Lăng Lang đã nằm trên giường giả vờ ngủ, Phong Hạo ôm anh vào lòng, hôn một cái trên trán, trừ việc đó ra, thật đúng như hắn hứa hẹn, không hề có hành động vượt rào nào với Lăng Lang.

“Ngủ ngon, bảo bối nhi.” Hắn dán môi vào bên tai Lăng Lang nhẹ nhàng nói, nhưng Lăng Lang không nghe được.

Lăng Lang vốn tưởng đêm này nhất định là một đêm không ngủ, ai ngờ nằm trong lòng Phong Hạo mơ mơ màng màng lại ngủ mất, ngay cả ngủ lúc nào cũng không rõ.

Nửa năm qua giấc ngủ của Lăng Lang đều không được sâu, nhiều mộng lại dễ tỉnh, không thể tưởng tượng đêm nay vừa nằm đã ngủ tới hừng đông, cuối cùng bị tiếng chuông điện thoại của Phong Hạo đánh thức.

Lăng Lang mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện mình lại ở bên một kẻ cần phải đề phòng ngủ sâu như vậy, Phong Hạo không cho anh mặc quần áo, lại đem anh bọc kín trong chăn, thêm cái vòng trên cổ, thật làm anh có ảo giác như chủ nhân làm dấu nhận biết cho sủng vật.

Điện thoại reo không ngừng, Phong Hạo đưa tay đè xuống nút loa ngoài: “Là ai?”

“Là tôi,” Bên kia đầu dây là người đại diện của Phong Hạo, “Bên ngoài trời mưa, hôm nay đổi thành diễn trong nhà.”

Lăng Lang phản xạ có điều kiện nhìn về cửa sổ, rèm cửa thật dày che đi tầm nhìn của anh, nhìn không thấy bên ngoài.

“Là cảnh nào?” Phong Hạo hỏi.

Điện thoại truyền đến thanh âm lật kịch bản: “Màn bảy, cảnh ba”

Lăng Lang nghe vậy sắc mặt đột biến, Phong Hạo ngược lại cười đến thỏa mãn.

“Tôi biết rồi,” hắn tùy tay nhấn nút tắt, xuống giường đến bên cửa sổ, vén lên một góc rèm.

Lăng Lang cũng nhìn thấy, bên ngoài mưa thực sự lớn, hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, ngăn cách trong ngoài thành hai thế giới, người trong phòng lại hồn nhiên không hay biết.

“Xem ra ngay cả ông trời cũng giúp tôi, “ Phong Hạo cảm thán, “Vốn nghĩ chỉ có một đêm duyên phận với học trưởng, bây giờ tôi đoán chắc không phải rồi.”

Lăng Lang vô lực ngã xuống giường, động cũng không muốn động.

“Xem ra học trưởng đối với tự chủ của bản thân thật không có lòng tin, tôi có thể hiểu được, lần này tù phục thực sự làm quá mỏng, tôi cảm thấy anh hoàn toàn có thể tìm tổ trang phục khiếu nại.”

“Nhưng mà trước đó… nếu phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì thì thật là rất không xong.”

Phong Hạo từ trong rương cầm lấy vật đã giúp Lăng Lang mở ra đêm trước “Lời thoại kịch bản lúc này nên nói thế nào?”

Lăng Lang nhắm mắt lại, “Xin hãy mang cho tôi.”

Lăng Lang không để ý đến quần áo tối hôm qua mặc tới, lấy một bộ áo tắm từ phòng tắm của Phong Hạo, “Tôi muốn về thay quần áo.”

“Vâng, tôi chờ anh.”

Lăng Lang vừa mở cửa, liền thấy người đại diện đang gõ cửa phòng mình. Người đại diện chứng kiến Lăng Lang mới sáng sớm mặc áo tắm bước ra từ phòng Phong Hạo, bị dọa đến mắt thiếu chút lọt tròng.

“Sao thế?”

Người đại diện máy móc đáp: “Gọi di động thì cậu tắt máy, điện thoại bàn trong phòng cũng không ai nghe, nên tôi tới báo, bên ngoài…”

“Mưa, đổi thành quay trong nhà phải không? Tôi biết rồi.”

Đến tận khi Lăng Lang vào phòng, cửa lạch cạch một tiếng đóng lại trước mặt người đại diện, hắn mới tỉnh ngộ, cái này mẹ nó cũng gọi là có chừng mực? Vậy nếu không đúng mực thì có phải bây giờ hai người có con luôn rồi không! Bạn đang �

Cửa phòng Phong Hạo để lại một khe hở, người đại diện làm bộ như đi ngang nhìn vào trong xem xét xung quanh, cửa bỗng lập tức mở.

“Chào buổi sáng,” Phong Hạo mỉm cười chào hỏi hắn.

Người đại diện kéo lên khóe miệng: “Chào buổi sáng.”

“Đến kiểm tra phòng?”

“Cậu cũng một vừa hai phải thôi!” Người đại diện thấp giọng oán hận.

Phong Hạo không để ý chút nào hướng hắn cười cười: “Quần áo của học trưởng ở chỗ tôi, phiền anh gọi dịch vụ giặt ủi giùm được không?”

Khi Lăng Lang cùng Phong Hạo đến trường quay, nhân viên công tác đều đã chuẩn bị xong, hơn mười người diễn viên quần chúng cũng đã đến, hơn phân nửa là người nước ngoài, người nào cũng dáng người cao to cơ thể rắn chắc cắt đầu đinh, có vài người còn bị vẽ lên hình xăm.

Lăng Lang đứng ở lầu hai ngục giam nhìn xuống, Phong Hạo bất tri bất giác xuất hiện sau lưng anh, “Nhìn bọn họ, nghĩ đến chuyện sắp phát sinh, cũng rất chờ mong phải vậy không?”

Từ lúc hai người rời khách sạn, Lăng Lang không cùng Phong Hạo nói chuyện câu nào, nhưng hắn từ trước đến nay đều không để ý tự mình độc thoại.

Hắn đến bên cạnh Lăng Lang, hướng dưới lầu đưa tay giả một cái khung camera: “Cảnh tượng này, diễn viên này… nếu đổi thành hiện trường quay GV (gay video), khẳng định cực kỳ kích thích, anh có nghĩ vậy không.”

Phó đạo diễn bắt đầu gọi diễn viên về vị trí của mình, Phong Hạo vỗ nhẹ lưng Lăng Lang, “Đi thôi, nhân vật chính của tôi.”

Lăng Lang đưa tay gạt bàn tay không an phận đang vuốt ve sau lưng mình, “Đừng đụng tới tôi.”

“A!” Tên đầu sỏ vươn lưỡi liếm lưng bàn tay nơi vừa bị Lăng Lang đánh qua, “Thì ra gà con thẹn thùng nha.”

Người chung quanh đều cười vang, ai cũng vươn tay không có hảo ý sờ soạng trên người Lăng Lang một phen, Lăng Lang cản được cái này không ngăn được cái kia, bị bức phải liên tục lùi về sau, nhưng lùi về hướng nào cũng có người chắn, theo mỗi bước đi vòng vây lại càng thu hẹp, cuối cùng vây Lăng Lang ở giữa.

“Các người đừng tới đây!” Lăng Lang hoảng sợ kêu lên.

Tên tù đi đầu cười dâm đãng, “Không phải sợ, chuyện gì cũng có lần đầu tiên, mọi người sẽ hảo hảo yêu thương ngươi.”

Ngay khi hắn bắt đầu nói chuyện, có người từ phía sau ôm cổ Lăng Lang, Lăng Lang không chút nghĩ ngợi cúi đầu cắn, tên kia bị đau kêu to lên.

Lăng Lang thừa dịp hắn lỏng tay, dùng khuỷu tay đẩy người phía sau ra, lại đạp người phía trước đang cố bắt lấy mình một cái.

Nhưng đang bị bao vây, phản kháng như vậy rõ ràng phí công, cổ chân vừa đá ra liền bị bắt lấy, cánh tay cũng bị bẻ mạnh ra sau, Lăng Lang dùng sức giãy dụa, chỉ đổi lấy trấn áp càng bạo lực.

“Mẹ nó!” Tên tù phạm bị cắn băng bó vết răng trên cổ tay chửi ầm lên: “Dám cắn tao? Giữ cằm nó, lột sạch nó cho tao, lão tử phải thao cái miệng nó!”

Lăng Lang liều mạng chống cự, nhưng cả đám thấy anh đã như cá trong chậu, cũng không dùng sức như vừa rồi, thường cố ý tha anh một lần, đùa anh hai cái, lại bắt, rất giống mèo đem chuột đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Theo một tiếng vang, tù phục trên người Lăng Lang đã bị xé toạc, trong đám người lập tức tuôn ra tiếng hoan hô hưng phấn, có người ý đồ muốn kéo quần Lăng Lang, bị anh dùng toàn bộ khí lực đá một cái, tên trúng đòn lại bắt đầu chửi rủa, thành trì của Lăng Lang dần thất thủ.

Nhóm tù phạm đang vây xem trên lầu nhìn thấy tình thế phát triển đến cao trào, cũng sôi nổi la ó, càng không ngừng ve vuốt lên lan can, cả đám hormone đàn ông đều bị màn kịch liệt này châm ngòi, vật đặc thù nam tính đều rục rịch.

Lăng Lang vừa ngẩng đầu, liền thấy Phong Hạo đang khoanh tay, dù bận vẫn thong dong tựa đầu vào lan can, mang biểu tình xem kịch vui chờ nhìn anh bị mọi người vô lễ. Lăng Lang thấy hắn tựa như đang chết đuối nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

“Anh nói sẽ bảo trụ an toàn của tôi!” Lăng Lang hướng về phía Phong Hạo hét to.

“Đúng vậy,” Phong Hạo không hề có ý phủ nhận gật đầu, “Nhưng tôi chưa có nói qua sẽ bảo trụ trinh tiết của cậu.”

Đám người bên dưới nghe xong lời Phong Hạo lại cuồng tiếu một trận. “Ngay cả bạn cùng phòng cũng không cứu mày, tao khuyên mày vẫn nên ngoan ngoãn từ bỏ đi.”

Lăng Lang lại gạt tay một tên : “Anh giúp tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được!”

"Nói lời giữ lời?"

"Nói lời giữ lời!"

Phong Hạo đánh mắt, người bên dưới tuy mặt lộ vẻ thất vọng nhưng vẫn trước tiên buông Lăng Lang ra. Trong chỗ này Phong Hạo địa vị tối cao, lời hắn nói không ai dám làm trái, người của hắn tất nhiên những người khác cũng không động được.

Nguy cơ của Lăng Lang tạm thời được giải trừ, trong mắt vẫn còn đề phòng, vừa dồn dập thở dốc, vừa dùng ánh mắt địch ý quét nhìn xung quanh, khi tin tưởng bọn họ sẽ không tiếp tục động thủ với mình, mới luống cuống tay chân chỉnh lại quần áo đã chật vật đến không chịu nổi trên người, đi từng bước cẩn thận lui ra ngoài vòng vây.

Lăng Lang lui đến khu vực an toàn, ngẩng đầu nhìn mắt Phong Hạo trên lầu. Phong Hạo hất đầu về phía ngục giam phía sau, vẻ mặt Lăng Lang lại căng thẳng.

Một tên tù không sợ chết huýt sáo, thấy Phong Hạo không tức giận, lại càng nhiều người tham gia, Lăng Lang trong tiếng huýt gió chói tai, từng bước di chuyển về phòng giam của mình.

Kết thúc của tấn tuồng này, là hình ảnh tấm ga giường trắng được treo cao cao, ám chỉ nơi này đang phát sinh màn giao dịch không ai biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.