Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 24: Quy củ



Buổi sáng lúc người đại diện đến công ty, bị đám người tụ ngoài cửa kháng nghị hù sợ, hắn xuất ra công lực dùng đối kháng phóng viên đột phá trùng vây, thật vất vả mới chen qua được cửa.

“Bên ngoài rốt cuộc làm sao vậy, " hắn vừa tiến vào văn phòng chỉ thấy trợ lý đang thoải mái nhàn nhã ngồi trên ghế ăn quà vặt, "Sao lại nhiều người như vậy?"

“Đương nhiên là đến kháng nghị thị uy.”

“Kháng nghị cái gì?” Hắn vừa rồi toàn cố chen vào trong, bên ngoài trương biểu ngữ gì cũng không nhìn rõ.

“Đương nhiên là kháng nghị chuyện hai người con trai bảo bối của anh…”

Người đại diện trừng cô.

“…cảnh trên giường của hai nghệ sĩ bảo bối của anh bị,” cô dùng tay làm một tư thế cắt cổ, “CUT.”

“Chuyện này quan hệ quái gì đến chúng ta? Muốn kháng nghị thì tìm tổng cục, nếu không được việc thì tìm công ty điện ảnh, chứ kháng nghị với công ty kế hoạch như chúng ta có ích gì?” Người đại diện không hiểu ra sao cả.

“Tự anh xem đi,” trợ lý cầm điều khiển từ xa hướng về phía TV ấn nút, một phóng viên cầm microphone lập tức hiện ra trên màn ảnh.

“Các bạn đang xem tin tức hiện trường tại cửa chính Diệp Thị giải trí, từ tám giờ sáng nay đã có rất nhiều fan tự phát tụ tập ở đây, kháng nghị do bộ phim “Prison Breakback Ocean” do hai nghệ sĩ dưới quyền quản lý của công ty là Lăng Lang và Phong Hạo thủ vai chính bị cắt giảm quá nhiều, dẫn đến nội dung phim thiếu hụt nghiêm trọng, sau đây tôi xin phỏng vấn một người hâm mộ điện ảnh tham gia quá trình biểu tình.”

Phóng viên ngăn lại một fan đang giơ biểu ngữ Phong Lang: “Xin hỏi các bạn vì sao phải khởi xướng hoạt động biểu tình lần này?”

Vị fan nói năng đầy nhịp điệu khí phách, “Tôi nghĩ mọi người đều thấy, phim được trình chiếu hoàn toàn khác với nội dung tuyên truyền lúc trước. Trước mặt phóng viên, đạo diễn từng rõ ràng bày tỏ đây là bộ phim hoàn toàn không có giới hạn, bộ phim không câu nệ tam quan và luân lý, với chúng tôi mà nói, tuyên truyền rất hấp dẫn mà đến khi xem phim lại là một bộ văn nghệ tình cảm sâu đậm cao thượng, chính nghĩa cùng đạo đức song song tồn tại, tôi cho rằng đây là lừa gạt nghiêm trọng, tuyên truyền giả dối!”

“Nhưng cắt giảm quá nhiều cảnh là lệnh của tổng cục, là người trong nước bạn hẳn là phải đối với việc này tập mãi thành quen mới đúng, vì sao còn kích động như thế?”

“Khi cắt giảm điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến nội dung phim, nhưng hiển nhiên là bộ phim này bị cắt đến thành mảnh vụn, nội dung phim trước sau không liền mạch, mắc gì một giây trước còn trên đảo, khi một con cua đi qua hai người lại ra tới biển? Lúc trước hai người còn đánh cho ngươi chết ta sống, sao tự nhiên chớp mắt biến thành quan hệ đồng sinh cộng tử? Việc này đối với nội dung phim không công bằng. Chúng tôi đã mua vé, là có quyền lợi biết đầy đủ nội dung bộ phim!”

“Nhưng theo tôi biết, phần biên tập hậu kỳ phim nhựa thuộc phạm trù công tác của nhà sản xuất, không có liên quan gì đến công ty kế hoạch…”

Người bị phỏng vấn đánh gãy lời cô: “ Thứ nhất, bộ phim này do công ty nước ngoài chế tác, chúng tôi không thể xuất ngoại tập thể để kháng nghị, nếu chúng tôi có cơ hội xuất ngoại thì trực tiếp xem bản chưa bị cắt rồi còn ai kháng nghị nữa chứ? Thứ hai,” Cô lấy trong ngực ra một tờ tư liệu, hiển nhiên là có chuẩn bị trước mới đến, “Có đầy đủ chứng cứ cho thấy, Diệp Thị cũng là một trong những cổ đông lớn nhất của công ty điện ảnh, hai nhà này căn bản là một!”

Fan mê điện ảnh lòng đầy căm phẫn giơ lên nắm tay, “Quá đáng nhất không phải là nhà sản xuất tự tiện cắt giảm nội dung phim, mà là sau khi cắt giảm rồi, còn đăng phụ đề “Cua đồng sống ở đây 3 phút 28 giây (có lẽ ý là đoạn cắt đi là 3 phút 28 giây, xin lên trời xuống đất để tìm.” Chúng tôi cũng là tốn tiền mua V… a không đúng, mua vé xem phim, quần cũng cởi rồi vậy mà cho chúng tôi coi cái này? Chúng tôi nhất định kháng nghị nghiêm chỉnh, tuyệt đối không dung túng.”

“Chúng ta là cổ đông công ty điện ảnh?” Người đại diện lần đầu tiên nghe nói tới chuyện này.

“Anh không biết hả?” trợ lý còn kinh ngạc hơn so với hắn, “Tôi tưởng vì nguyên nhân này anh mới để Lăng Lang tiếp phim của họ.”

“Tôi để Lăng Lang tiếp là vì…” Người đại diện vung tay, “Quên đi.”

Hắn đem gói quà vặt to trong tay trợ lý túm lấy, “Đừng ăn nữa đừng ăn nữa, làm việc.”

“Rốt cục muốn bắt đầu? Lăng Lang nhận phim mới?”

“Cậu ta còn chưa xem qua, nhưng mà lần này cậu ta không có quyền lựa chọn.” người đại diện đem kịch bản ném vào ngực cô, trợ lý vừa nhìn liền la lên, “Không thể nào, 《Prison Breakback Ocean II 》? “

Lăng Lang sau khi xem tên phim không chút do dự cự tuyệt, “Tôi không nhận phim của Dịch biên kịch.”

“Yên tâm đi, lần này biên kịch không phải họ Dịch,” người đại diện đến nhà Phong Hạo nhưng không chịu ngồi, rất sợ sofa làm dơ mông, may là Phong Hạo không có ở nhà, nếu không hai người nhất định lại đối chọi gay gắt.

"Đổi biên kịch?"

"Phải."

Lăng Lang lúc này mới mở ra kịch bản nhìn hai trang, đột nhiên lại nhớ tới, "Tôi cũng không nhận phim đạo diễn người nước ngoài."

Người đại diện bất đắc dĩ, "Tôi đã nghe ngóng, lần này đạo diễn là người Trung Quốc chính gốc."

Thừa dịp anh xem kịch bản, người đại diện đem sự thật nói cho anh một lần, “Bộ đầu tiên doanh thu phòng vé cực cao, nội dung phim lại để lại rất nhiều lối mở, ý công ty muốn rèn sắt khi còn nóng quay tiếp bộ thứ hai, tranh thủ làm thành một phim nhiều kỳ.”

Lăng Lang lật lật mấy tờ sau, “Nếu theo kịch bản này khi phát hành phim sẽ bị cắt càng nhiều hơn.”

“Đúng vậy”, người đại diện căm giận nói, “Nếu có chút nào cơ hội cự tuyệt, tôi sẽ không tiếp tục cho cậu diễn chung với Phong Hạo loại phim thế này.”

Lăng Lang phát giác hắn có ẩn ý, “Có ý gì?”

“Là vì trong hợp đồng bộ thứ nhất có một điều khoản, nếu sau này quay phim nhiều kỳ, nhà sản xuất có quyền ưu tiên tiếp tục hợp đồng, nếu cậu không tiếp nhận, nghĩa là cậu vi phạm hợp đồng.”

Lăng Lang trầm ngâm chốc lát, “Vậy Phong Hạo thì sao?”

“Chuyện này còn phải hỏi?” Người đại diện tức giận, “Cậu ta nhất định là còn ước gì được như thế, tôi còn nghi chủ ý này là của cậu ta, nếu không phải cậu vốn chỉ đóng phim điện ảnh, tôi thấy cậu ta hận không thể biến nó thành phim truyền hình, giống như mấy bộ phim Hàn ấy.”

“Tôi biết rồi,” Lăng Lang khép lại kịch bản, "Kịch bản để ở đây đi, khi nào bắt đầu?"

"Cuối tuần."

Lăng Lang sửng sốt, "Nhanh như vậy?"

“Cũng hết cách, phía nhà sản xuất thúc giục, nhưng cũng may lần này không cần quay trên đảo.”

Địa điểm quay phim lần này không chỉ không nằm trên đảo mà quả thực là ngay tại cửa nhà, đi xe không đến nửa giờ là tới.

Lăng Lang vào đoàn, ánh vào mi mắt là từng gương mặt vô cùng quen thuộc, đạo diễn quen thuộc, biên kịch quen thuộc, nhân viên công tác đoàn phim quen thuộc, quay phim quen thuộc.

“Đây là chuyện gì?” Lăng Lang quay đầu hỏi người đại diện phía sau, “Không phải anh nói đạo diễn là người Trung Quốc, biên kịch cũng không phải họ Dịch sao?”

“Chuyện này…” Người đại diện cũng hồ đồ, “Tin tức tôi nhận được là vậy…”

“Hắn nói không sai.” Đạo diễn Tây Dương nói leo, “Lần này đạo diễn vốn không phải qua, qua là biên kịch, qua quả thật không phải họ Dịch.”

Lăng Lang nhanh chóng quay đầu, biên kịch ngượng ngùng giơ tay lên, "Ngại quá, lần này tôi là đạo diễn, sinh trưởng ngay tại địa phương, người Trung Quốc."

Lăng Lang sắc mặt trầm xuống , "Các người đùa giỡn tôi?"

“Relax relax!” Đạo diễn muốn đến vuốt vuốt Lăng Lang, bị anh né ra bổ nhào vào khoảng không, “Mọi người đều quen thuộc, chẳng phải sẽ hợp tác càng ăn ý? Người Trung Quốc các en (các anh) không phải có câu ngạn ngữ là, ‘hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc duyệt hổ’ *?”

“Chữ đó đọc là ‘hồ’, không phải ‘hổ’.“ Lăng Lang lạnh lùng cải chính.

*Trích từ lời Khổng Tử dạy “Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ? Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ?” - Dịch nghĩa: “Học rồi mà tùy thời ôn tập, lại chẳng đẹp lòng sao? Có bằng hữu từ phương xa đến, lại chẳng vui thích sao? Người ta không hiểu mình mà mình không giận hờn, chẳng phải là bậc quân tử đó sao?” Bạn đạo diễn đọc sai chữ “hồ” từ “yue” thành “shuo”, Lăng Lang chỉnh lại. Mình dịch vậy cho dễ hiểu.

Bạn đang �

“Ah~~” đạo diễn giật mình, “văn hóa Trung Quốc thật bác đại tinh thâm, hay là tối nay đến phòng qua, chúng te trao đổi văn hóa Trung Quốc và phương Tây một chút?”

Rầm ——

Ngày hôm nay không phải chính thức khởi động máy, chỉ là theo thông lệ trước đó, mọi người gặp nhau trao đổi một chút cách nhìn về bộ phim.

Đạo diễn tây dương mang danh biên kịch đi đạo diễn, vác vành mắt đen chậm rãi nói. Lăng Lang từ đầu tới cuối đều thất thần.

Lại thêm một cuối tuần Phong Hạo ở nước ngoài, Lăng Lang sống một mình mười năm, ở chung với Phong Hạo bất quá chỉ hai tháng, lại phát hiện mình đã không còn thói quen sống một mình, một loại cảm xúc chưa bao giờ nhận thức tên là nhớ nhung len lỏi vào lòng.

Dường như có tâm hữu linh tê (thần giao cách cảm?!), một cái di động được đưa đến trước mặt anh, Lăng Lang ngẩng đầu nhìn biểu tình của người đại diện liền biết ngay người gọi là Phong Hạo.

“Tôi gọi về nhà, không ai tiếp,” Thanh âm hồ hởi của Phong Hạo vang lên ở đầu bên kia, “Đang họp?”

Lăng Lang liếc mắt vị đạo diễn Tây dương đang nước miếng tung trời, “Đang nghe biên kịch phân tích vai diễn.”

Phong Hạo cười rộ lên, “Có nhớ tôi không?”

Lăng Lang không đáp hỏi lại, "Đến Hồng Kông chưa?"

"Vừa đến, đêm nay có thể trở về, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."

“Ừm.” Lăng Lang không mặn không nhạt ứng tiếng, nghe không ra cảm xúc.

Người đại diện thu hồi di động, “Hai người các cậu không thể trao đổi số điện thoại hả? Đừng có lần nào cũng gọi tới số của tôi, bộ tưởng nhận cuộc gọi đường dài quốc tế không thu phí sao?”

“Quên”, Lăng Lang nói thật.

"Hai người các cậu đều ——" người đại diện đột nhiên ý thức bên cạnh còn có người khác, đúng lúc đem câu nói kế tiếp nuốt xuống, hạ giọng, "Đều đã ở chung , còn không thèm cho đối phương số, chẳng lẽ đây là một loại tình thú sao? Có cần tôi đem số của cậu cho cậu ta không?"

"Không cần, sau khi về tôi tự đưa cậu ấy."

Lăng Lang về đến nhà đã là sáu giờ tối, Phong Hạo vẫn chưa về, anh không biết cái gọi là đêm nay trở về của Phong Hạo là mấy giờ, tự mình ăn lung tung một chút, cũng không thay quần áo cứ thế ngã xuống giường, bất tri bất giác ngủ mất.

Trong mộng Lăng Lang cảm thấy có người hôn anh, cảm giác đó giống hệt lần quay phim cảnh hôn nhau trên bờ cát, thậm chí còn nóng bỏng hơn, anh không kìm được hôn đáp lại. Sau khi được đáp lại, người trên thân hôn càng sâu hơn.

Xúc cảm chân thật hòa cùng hơi thở khiến Lăng Lang ý thức mình không phải đang mơ, anh mở mắt ra, lông mi Phong Hạo phóng đại thật gần trước mắt, đến tận giờ khắc nhìn thấy đối phương này, Lăng Lang mới biết mình nhớ cậu ấy biết bao.

Hai người tận tình hấp thu hơi thở đối phương, như muốn bù lại khoảng thời gian ly biệt, đây là lần thứ hai bọn họ hôn môi, nhưng cũng là nụ hôn đầu tiên đúng nghĩa.

Kỹ thuật hôn của Phong Hạo rất cao siêu, hai ba lần liền khơi mào ham muốn của Lăng Lang, anh rất tự nhiên vươn tay ôm cổ đối phương, hai người hôn đến quên mình, bàn tay Phong Hạo lượn vài vòng bên hông anh, tiếp theo chuyển đến cổ áo, từng cái từng cái cởi bỏ nút áo sơ mi.

Lúc Phong Hạo cởi bỏ quần áo trên người anh, Lăng Lang vô cùng phối hợp, anh tưởng Phong Hạo muốn làm, mà anh cũng hoàn toàn không có ý tứ cự tuyệt, anh thậm chí chủ động nâng khố bộ, ma sát lên người đối phương ám chỉ hắn.

Lăng Lang rất nhanh trần như nhộng, khi cuối cùng Phong Hạo nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi anh một cái, cũng ngưng hẳn này triền miên ôm hôn.

Dưới trêu đùa thuần thục của Phong Hạo, Lăng Lang hơi thở rối loạn, trên mặt còn mang theo vẻ động tình ửng hồng.

Anh vốn tưởng Phong Hạo sẽ nói "Tôi muốn, " thế nhưng đối phương lại nói "Đi theo tôi."

Lăng Lang không biết Phong Hạo muốn dẫn anh đi đâu, nhưng vẫn thuận theo theo sau hắn đi đến trước một cánh cửa khóa chặt.

Phong Hạo lại rút chuỗi chìa khóa lần trước ra, chọn ra một cái chìa, mở cửa, Lăng Lang vừa nhìn thấy thứ bên trong cánh cửa liền ngây ngẩn cả người.

Phong Hạo cũng không để anh sững sờ lâu, dẫn đối phương vào phòng, ý bảo anh tiến vào, lồng sắt kia chỉ cao bằng nửa người, Lăng Lang vào đó chỉ có thể quỳ hoặc ngồi.

Phong Hạo ngồi xổm xuống bên ngoài lồng sắt, “Tôi đã nói chỉ cần lên giường là không thể mặc quần áo, đây là quy củ của tôi. Bất luận quy củ gì, tôi cũng chỉ nói một lần, nếu làm trái, là phải chịu phạt.”

Lăng Lang không rên một tiếng lẳng lặng nghe.

“Cái gọi là quy củ, chính là bất luận có mặt tôi hay không, anh đều phải tuân thủ, tôi không thể 24 giờ đều ở bên cạnh anh, nhưng tôi yêu cầu anh 24 giờ đều phải đặt tôi trong lòng, anh cần phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ lời của chủ nhân mình.”

“Đoạn thời gian ở trong lồng này hy vọng anh có thể tự xét lại mình, thời gian anh tự kiểm là do tôi quyết định.”

Phong Hạo đem ngón trỏ đặt ở bên môi, "Cuối cùng, nhớ kỹ quy củ trong lồng sắt, không thể nói chuyện, nếu có chuyện trọng yếu, kêu tôi, anh biết phải kêu thế nào rồi đó.”

Hắn vươn tay, ầm một tiếng, khép lại cánh cửa lồng sắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.