Giữa màn mưa như trút, Lăng Lang cùng một người khác nhào vào đánh nhau, cảnh này diễn ra vào buổi tối Lăng Lang đến quán bar vô tình phát hiện em trai ngày xưa đi theo mình đang chào hàng thuốc phiện, tức giận bắt nó lại chất vấn, em trai bất bình, sẵn đà hai người phát sinh tứ chi xung đột.
Kết thúc tấn tuồng này là một câu thoại, em trai gào thét với Lăng Lang, dùng cách này phát tiết bất mãn của mình, nhưng vô luận cậu kêu to thế nào, đạo diễn đều không hài lòng, hai người đã triền đấu trong mưa liên tục hơn một giờ, đến tận khi xe cứu hỏa dùng để tạo mưa tuyên bố hết nước.
Không thể không tạm ngừng việc quay phim, Lăng Lang mặc diễn phục ướt sũng, bóng đêm thâm trầm càng khiến độ ấm giảm thấp hơn, chỉ có thể dựa vào trà gừng trợ lý đem đến để xua cái lạnh.
“Thực xin lỗi tiền bối,” trong lúc chờ đợi, diễn viên đóng vai em trai lòng đầy sợ hãi đến giải thích với Lăng Lang, “đều tại tôi NG nhiều lần như vậy, mới hại ngài… hắt xì!”
Cậu khẩn trương che miệng, đến lúc này Lăng Lang mới thản nhiên liếc nhìn cậu một cái.
“Cậu không mắng ra miệng được, là bởi vì cậu không đủ hận tôi.”
“Dạ?” Em trai suýt nữa không theo kịp ý nghĩ Lăng Lang.
“Trong tiềm thức, cậu vẫn coi tôi như một người đại ca tôn kính.”
“Cho nên cậu mới không thể giáp mặt chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng.”
“Mà trên thực tế, cậu đã sớm không cho rằng như vậy.”
Em trai rốt cục ý thức được Lăng Lang đang dẫn dắt cho cậu diễn, lập tức tập trung tinh thần nghe, ngay cả khó chịu vì quần áo ướt sũng cũng tạm thời quăng ra sau đầu.
“Trong lòng cậu, tôi đã trở thành người mà cậu hận nhất.”
"Vì đạt tới mục đích, không tiếc bò lên giường lão đại."
"Nếu đổi lại là một người khác, có thể cậu sẽ không có cảm xúc mãnh liệt như vậy."
"Nhưng tôi không giống, tôi từng là đại ca của cậu, là người cậu kính ngưỡng."
"Trước đó cậu sùng bái tôi bao nhiêu, hiện tại oán hận nhiều bấy nhiêu."
Em trai nhìn ánh mắt Lăng Lang, ban đầu là kinh ngạc, sau một lát chuyển thành hận ý, ánh sáng ngược chiều ở phim trường hắt lên người cậu, khiến vẻ mặt xem thường cùng căn hận chìm trong bóng tối ma quái.
Guồng nước đã hoạt động lại, Lăng Lang cầm áo khoác ném một phát lên ghế, bước qua bên người em trai, “Nhớ kỹ tâm tình của cậu bây giờ.”
Hai người một lần nữa lao vào đánh nhau, vì kích động nên cục diện rất lộn xộn, ai cũng không chiếm được thế thượng phong.
Cuối cùng đến điểm mấu chốt, em trai liều mạng đẩy Lăng Lang ra, thanh âm khàn khàn gào thét với anh:
“Anh dựa vào đâu mà quản tôi? Anh có quyền gì? Tôi bán thuốc phiện, nhưng ít ra tôi kiếm tiền bằng hai bàn tay mình, không giống tên khốn anh là dựa vào cái mông, Phong gia trên giường thao anh rất thích chứ gì?”
Một tia sét xẹt qua không trung, rọi sáng từng đường nét trên gương mặt trắng bệch của Lăng Lang, hai người đều bất động tại chỗ, bả vai người em còn kịch liệt phập phồng, mà Lăng Lang đã đứng chết sững.
Mưa tầm tã vô tình trút xuống, dội vào trên đất phát ra âm thanh rào rào, thế nhưng xung quanh lại có vẻ vô cùng yên tĩnh, tĩnh đến mức khiến người ta khó mà thở nổi…
“Cám ơn tiền bối! Tiền bối chỉ điểm khiến tôi hiểu ra!” Em trai đuổi theo Lăng Lang sau hậu trường nói cảm ơn anh, tuy mọi người đều nói vị ảnh đế này vừa băng sơn lại cao ngạo, nhưng dù gì cũng chỉ là đồn đãi, chỉ dựa vào việc hôm nay anh ấy giảng giải cho mình, có khi bên trong anh ấy thực sự là người rất thân thiện thì sao.
Lăng Lang bỗng dừng bước không hề có dấu hiệu, khiến em trai suýt thì đụng vào anh.
“Tôi hướng dẫn cậu, là vì tôi không muốn tiếp tục tốn thời gian trong mưa với cậu, trừ lý do đó ra không còn ý gì khác, cậu không cần nghĩ nhiều.”
Anh lạnh băng ném những lời này lại xong liền rời đi, em trai một lời nhiệt huyết bị dội nước lạnh, mất mát đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Lăng Lang.
Lăng Lang thay xong quần áo bước ra, trợ lý vội đem đến một ấm trà gừng, Lăng Lang mở nắp nhìn, là ấm mới.
“Ấm vừa rồi đâu?”
“Không còn lại bao nhiêu, với lại đã nguội mất rồi.”
Lăng Lang đậy nắp kín lại, “Tôi không uống.”
“A? Tôi đặc biệt pha cho anh đó, không uống thì phải làm sao, tôi lại không thích vị gừng…” Trợ lý mất hứng than thở.
“Đổ đi hoặc cho người khác, tùy cô.”
Trợ lý trong lòng oán hận đúng là lãng phí, vừa quay người lại liền thấy diễn viên đóng vai em trai, người đại diện của cậu diễn viên này đi vắng, cũng không có trợ lý, bên người ngay cả một người chiếu cố mình cũng không có, đang run rẩy bọc cái cái áo bành tô sưởi ấm.
Trợ lý nhãn tình sáng lên, nhìn cái ấm trong tay, có chủ ý.
"Uống đi, " em trai nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bình, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Trà gừng, có thể chống lạnh.” trợ lý thấy cậu vẻ mặt nghi hoặc, liền giải thích, "Đề phòng bị cảm mạo."
Em trai rất cảm động, cậu chỉ là một diễn viên nhỏ bé không danh không tiếng, chưa từng có ai đối tốt với cậu như vậy.
“Cám ơn,” cậu từ đáy lòng cảm tạ trợ lý, hơi nước trong bình dâng lên làm thân thể cậu ấm áp, ấm đến tận trong lòng.
Trợ lý đĩnh đạc vỗ vỗ lưng cậu, hai người không ai chú ý tới ánh mắt cách đó không xa đang yên lặng chứng kiến tất cả chuyện này.
Lăng Lang nhìn trà gừng đã được thuận lợi chuyển đến tay đối phương, lúc này mới xoay người, nhìn thấy người đại diện đang đen mặt đứng phía sau mình, trong tay còn đang giơ lên di động của anh ta.
Nhìn thấy biểu cảm này của đối phương, Lăng Lang biết ngay nhất định lại là Phong Hạo gọi tới, mấy hôm nay vai của Phong Hạo không có diễn, người đại diện tìm mọi cách an bài cho hắn việc khác, hai người gần đây ngay cả thời gian gặp mặt cũng rất ít.
“Hey,” Lăng Lang đến chỗ không có người nghe điện thoại.
“Xong việc rồi sao?” Phong Hạo cho dù bận rộn đến đâu, thanh âm đều không nghe ra mỏi mệt.
“Vừa kết thúc.”
“Tôi cũng vừa về đến nhà… Tôi đến đón anh nhé?”
Lăng Lang quay đầu lại nhìn người đại diện đang chờ phía sau, "Không cần, tôi về ngay."
Người đại diện đưa Lăng Lang về đến cửa liền rời đi. Lăng Lang mở cửa nhà, phát hiện trong nhà tối đen một mảnh, đang kinh ngạc thì cửa đã tự động khép lại sau lưng, trong bóng đêm, Lăng Lang cảm thấy một thứ sắc bén lạnh như băng kề lên yết hầu mình.
Lăng Lang không nhúc nhích, ý niệm đầu tiên toát ra trong đầu anh là Phong Hạo thế nào rồi, có phải đã gặp nạn không.
Một bàn tay mang bao tay da che lên miệng anh, nhưng mục đích của đối phương hiển nhiên không phải để đề phòng anh la lên, bởi vì cái tay kia hoàn toàn không dùng lực, ngón trỏ thậm chí còn lưu luyến bên môi Lăng Lang.
Khi Lăng Lang ý thức được ý đồ của đối phương, trong lòng đã tự nói với mình chỉ cần đối phương tiến vào, anh sẽ lập tức cắn xuống.
Nhưng chủ nhân bàn tay tựa hồ không có ý tứ đó, tại bên môi anh ma sát vài cái, sau đó theo thân thể anh một đường mò xuống dưới, cuối cùng dừng ở lưng quần Lăng Lang.
Ở nơi đó dừng lại một chút, bàn tay kia lại không an phận, mắt thấy sắp xâm nhập vùng cấm địa của Lăng Lang.
Trong nháy mắt khi bàn tay đối phương tiến vào, Lăng Lang nhắm mắt, cổ họng để trên lưỡi dao, thẳng tắp áp đến.
Không có đau đớn như trong dự liệu, cơ hồ cùng lúc với động tác của anh, chủy thủ cũng rút lui khỏi thân thể, không để lại nửa điểm vết thương.
Đèn sáng lên, Phong Hạo quấn đến trước mặt anh, Lăng Lang không lộ ra nửa điểm phẫn nộ hay biểu tình oán hận, chỉ bình tĩnh nói một câu "Chơi không vui.”
Phong Hạo cẩn thận đánh giá anh, từ trên mặt người này, một chút cũng không nhìn ra anh ấy vừa chuẩn bị tìm cái chết, anh ấy thà tự sát cũng không để ai động đến mình, khó trách năm đó vừa mới ra đời anh đã dám một cước đá tổng tài Y thị thành phế nhân.
Phong Hạo cười cười, "Chỉ là muốn thử nhìn xem năng lực tự bảo vệ mình ở thời khắc nguy hiểm của anh, bất quá tác phong thà làm ngọc vỡ* này của anh thật đúng là khiến tôi nửa buồn nửa vui."
*Trích từ câu nói “Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành”, ý nghĩa tương tự “Thà chết vinh còn hơn sống nhục.”
Lăng Lang nghe ra ẩn ý trong lời hắn, “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Anh nghĩ nghĩ, “Chẳng lẽ là tên hung phạm chạy trốn lúc trước?”
“Không phải hắn đã sớm trốn mất rồi sao?” Phong Hạo cố ý giả vờ không biết chuyện gì.
Lăng Lang chăm chú nhìn hắn một lát, hạ mắt, tỏ vẻ không truy vấn, Phong Hạo vừa lòng sờ sờ đầu anh, "Không cần quan tâm những chuyện không liên quan đến mình."
Hắn hướng Lăng Lang ra một dấu hiệu, Lăng Lang lập tức đoan chính quỳ xuống, Phong Hạo tháo xuống bao tay đưa cho anh ngậm, đi về hướng phòng khách, Lăng Lang thuận theo theo sát phía sau.
"Hôm nay quay thuận lợi không?" Phong Hạo ngồi vào sô pha, vươn tay cầm lại bộ bao tay, Lăng Lang tự giác ở lại trên tấm nệm da dê.
"Hoàn hảo, " anh tránh nặng tìm nhẹ , tỉnh lược hơn một giờ NG trong mưa.
Phong Hạo gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi."
Lăng Lang đột nhiên nghĩ đến, "Về sau cậu có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, không cần phải lần nào cũng thông qua người đại diện."
"Tôi không có số của anh, " Phong Hạo mỉm cười nói, "Anh không nhớ sao, tôi đã hỏi số anh hai lần, đều bị cự tuyệt, tôi đã nói về sau sẽ không bao giờ hỏi nữa,”
Lăng Lang lập tức ngậm miệng, Phong Hạo ý cười doanh doanh (nhẹ nhàng) nhìn anh, lần trước khi cảnh tượng này xuất hiện là lúc Phong Hạo muốn anh lấy dép lê cho hắn.
Anh không nói một lời nhìn chăm chú đối phương một lát, đột nhiên đi một bước bằng đầu gối về phía trước.
Đến tận khi đối phương cởi bỏ dây lưng mình, Phong Hạo cũng không lộ ra chút kinh ngạc nào.
Lăng Lang thật cẩn thận nâng phân thân đối phương trong tay, nhắm mắt, cung kính ngậm vào miệng.
Phong Hạo từ đầu tới cuối đều không cự tuyệt, giống như đây là hành động đối phương nên có.
Cảm nhận rất rõ ràng khí quan trong miệng đang không ngừng bành trướng, biến lớn, Lăng Lang dùng kỹ thuật ngây ngô không thuần thục phun ra nuốt vào, răng nanh va va chạm chạm, có mấy lần không cẩn thận đụng đến da.
Anh tận khả năng xâm nhập, khiến phân thân lưu luyến tại yết hầu chính mình, động tác thế này khiến anh có xúc động muốn nôn khan.
Anh cực lực khống chế đau nhức trên cơ mặt, phun ra khí quan trong miệng, đôi môi dịu dàng chặt chẽ bao lấy phần gốc.
Anh ngước mắt lên, tươi cười bên môi Phong Hạo đã biến mất, hắn bình tĩnh ngồi đó, đương nhiên tiếp nhận phục vụ của Lăng Lang, tầm mắt lạnh băng từ trên cao nhìn xuống, khiến Lăng Lang từ trong đáy lòng cảm nhận mình thật nhỏ bé, chỉ xứng quỳ dưới chân đối phương, dốc hết khả năng mà lấy lòng người này.
Nhận thức như vậy khiến niềm hưng phấn trong nháy mắt thổi quét qua toàn thân anh, rõ ràng là đơn thuần trả giá, lại có thể khiến anh cảm nhận được khoái cảm phát xuất từ tâm linh, đến tận bây giờ anh chưa từng biết thì ra vì người khác phục vụ cũng có thể khiến bản thân cảm nhận được vui sướng. Nguồn :
Anh biết thân thể mình nhất định đã nổi lên phản ứng, nhưng giờ này khắc này, anh hoàn toàn xem nhẹ nhu cầu bản thân, chỉ cần người trước mặt này có thể vừa lòng.
Anh hết lần này đến lần khác đem dục vọng của Phong Hạo xâm nhập khoang miệng, cổ họng dần dần thích ứng với dị vật xâm lấn, răng nanh cũng không tiếp tục đụng vào địa phương không nên chạm đến, đầu lưỡi linh hoạt di chuyển, mỗi lần lui ra ngoài đều không quên khiêu khích một chút linh khẩu mẫn cảm.
Thẳng đến một khắc Phong Hạo bắn ra kia, vẻ mặt vẫn thủy chung tơ vân không đổi, Lăng Lang từng hoài nghi hắn lãnh cảm, thì ra lúc cao trào hắn cũng lãnh đạm y như vậy.
Lăng Lang nuốt xuống chất lỏng nóng rực trong miệng, cẩn thận sửa sang lại quần áo cho hắn xong, Phong Hạo nháy mắt khôi phục thành thân sĩ áo mũ chỉnh tề, như thể chuyện vừa rồi căn bản chưa từng phát sinh.
Lăng Lang làm xong tất cả chuyện này liền lui về phía sau một bước, bất động, anh nhìn thấy Phong Hạo lấy điện thoại di động ra, trên màn hình đơn giản ấn vài cái.
Phong Hạo đưa nội dung trong điện thoại di động ý bảo anh xem, trên sổ danh bạ chói lọi hai chữ Lăng Lang, bên dưới phần lưu số nằm cô đơn một con số 1.
“Mỗi lần biểu hiện của anh khiến tôi vừa lòng, tôi sẽ lưu thêm một con số, cho đến khi nào lưu xong, như vậy được không?”
Lăng Lang gật gật đầu.
Phong Hạo vươn ngón tay lau chất lỏng màu trắng còn sót lại bên khóe miệng Lăng Lang đưa vào miệng anh, “Bất quá lần sau sẽ không dễ dàng như vậy.”