Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 49: Mâu thuẫn



Khi Ngô Quan Phong đến phim trường, một em trai có vẻ là nhân viên cửa hàng bán hoa đang ôm một bó hoa bách hợp to đứng ở cửa nhìn quanh quất.

Hắn lượn qua bên cạnh cậu, hạ kính râm xuống, bày ra một bộ biểu tình tự cho là có mị lực nhất, “Cần giúp đỡ không?”

"Chào anh, có người muốn em đem bó hoa này đưa cho Lăng Lang."

Ngô Quan Phong một tay vơ lấy bó hoa, "Nguyện cống hiến sức lực."

"A không được, người đó muốn em tự tay giao cho chính chủ," Em trai cửa hàng bán hoa đưa tay giật lại, lại chụp phải không khí.

Ngô Quan Phong lắc lắc ngón tay, "Tiểu đệ đệ, cậu có biết mỗi ngày có bao nhiêu fan cố tình lấy loại lý do giao hoa, giao hàng chuyển phát nhanh, giao bánh pizza để cố gắng tiếp cận thần tượng của mình không? Lăng Lang cũng không phải người muốn gặp là có thể gặp.”

“Nhưng mà…”

Ngô Quan Phong dùng ngón trỏ nâng cằm đối phương ngả ngớn một câu: “Có thể nhìn thấy tôi, đã là vinh hạnh của cậu ."

Thừa dịp em trai cửa hàng bán hoa còn đang hóa đá, Ngô Quan Phong đã đi xa vài thước có hơn, vẫn không quên đưa lưng về phía cậu nhóc giơ giơ lên bó hoa, "Nhất định thay cậu đưa đến nơi."

Ngô Quan Phong vừa đi vừa ngắm bó hoa trong tay, "Hoa bách hợp, có ý tứ gì?"

Hắn đem bó hoa để dưới mũi khẽ ngửi thật sâu, "Ây dô, lại còn rất thơm."

"Cái gì đây?" Hắn lúc này mới chú ý tới giữa bó hoa còn lộ ra một phong thư được niêm phong kỹ.

Hắn hoàn toàn không để ý đó là riêng tư của người khác, tự tiện mở ra xem, bên trong lộ ra một tấm thiệp mừng thuần trắng sắc, loại giấy cũng khá tinh tế.

Thiệp mừng vừa mở ra, một cỗ hương thơm nồng đậm xông vào mũi, trên đó viết một hàng chữ nhỏ hoa lệ —— Gửi đến tình yêu đích thực của tôi, Lang.

"Há, " Ngô Quan Phong cười ra tiếng, xếp lại tấm thiệp trả về nguyên trạng.

Hắn hừ nhỏ một tiếng, nhanh chóng hướng về phía phòng nghỉ, lại như từng bước đi vào trong mây, hai chân càng lúc càng nhuyễn, bước chân càng ngày càng chậm, cuối cùng trước mắt tối sầm, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Thời gian quay phim đã qua nửa giờ, Ngô Quan Phong vẫn không xuất hiện, phụ tá của hắn tìm không thấy hắn, không ai biết tung tích hắn ở đâu.

Lăng Lang mặc diễn phục, đợi ở chính điện, thoáng nhìn long ỷ ngay trung tâm, nhớ đến chuyện trải qua tối hôm qua, không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.

“Thật muốn đùa quá đi,” Thân mình Lăng Lang chấn động, không biết từ khi nào Phong Hạo đã áp sát phía sau anh, kề tai anh thân mật nói chuyện, “Chờ hơ khô thẻ tre rồi, chúng ta bao phim trường một ngày, có được không?”

Tai Lăng Lang xoát cái liền đỏ, mà Phong Hạo vẫn còn phun nhiệt khí bên tai anh, “Đến lúc đó muốn chơi cảnh nào thì chơi cảnh đó, ngự thư phòng ngự hoa viên, tam cung lục viện, tất cả đều làm một lần."

Lăng Lang một bên kinh ngạc hắn có ý tưởng lớn mật như thế, một bên cảm giác mình nhất định là điên rồi, nếu không sao lại đối với cảnh tượng tốt đẹp mà hắn miêu tả nảy lên tâm tình chờ mong.

"Hoàng cung lớn như vậy, cậu cũng không sợ tinh tẫn nhân vong, " Lăng Lang hạ thấp giọng nói.

Phong Hạo ha ha cười rộ lên, "Chỉ cần hoàng thượng đừng có vừa xong việc liền chém thần là tốt rồi."

Lăng Lang biết hắn đang trêu chọc mình chuyện tối hôm qua, đỏ mặt lên, chỉ bởi vì câu nói cuối cùng kia, anh lại bị cưỡng bức ăn đau thêm một giờ, bị Phong Hạo lăn qua lăn lại tra tấn, thậm chí bắt anh hàm chứa ngọc thế, dùng đai lưng long bào cột qua cổ anh, dắt đi khắp các phòng một lần, ý là cẩu hoàng đế dạo phố thị chúng, đến tận bây giờ đầu gối anh còn ẩn ẩn đau.

Một cây quạt lớn Hoàng đế dùng khi đi tuần chợt chen vào giữa hai người, người đại diện giơ quạt mặt không đổi sắc, “"Trên đại điện, cùng hoàng thượng châu đầu ghé tai, còn thể thống gì."

Phong Hạo cười thối lui một bước, "Được a, Kỷ công công."

Người đại diện tạc mao (xù lông), "Kỷ cái đầu của cậu á! Ai là Kỷ công công a!"

"Đừng tức giận hại thân, Kỷ công công."

"Tôi không phải họ Kỷ! Đừng có gọi tôi là Kỷ công công! ... A không đúng, lão tử căn bản không phải là công công!"

Bọn họ ở đó náo nhiệt vui vẻ, những người khác đã sớm đợi đến mất kiên nhẫn, nhất là đạo diễn, sắc mặt rõ ràng không vui. Trợ lý của Ngô Quan Phong tuôn một thân mồ hôi, lần thứ một trăm lẻ một gọi đến số điện thoại Ngô Quan Phong, nhưng vẫn không có người nghe.

“Không phải lúc sáng cô đi cùng anh ta sao?” Có người hỏi trợ lý.

“Đúng là tôi đi cùng anh ấy, nhưng khi đến cửa ảnh đột nhiên nhớ ra mình quên đồ, kêu tôi về lấy.” Trợ lý lôi một cái khăn dài ra lau mồ hôi.

“Vậy mới kỳ, người đã đến đây rồi, còn có thể đi đâu?”

Một bác gái phụ trách dọn dẹp vệ sinh ở phim trường bỗng hốt hoảng chạy tới, “Mau, mọi người mau đến, bên kia có người ngất xỉu!"

Mọi người vừa nghe, đều vội vàng chạy qua, Phong Hạo cùng Lăng Lang liếc mắt nhau một cái, cũng một trước một sau đi tới.

Nơi Ngô Quan Phong té xỉu là lối đi dành cho nhân viên, bình thường chỉ có nhân viên vệ sinh đi qua, lúc này trợ lý mới nhớ tới: “Anh Phong ngại cửa chính nhiều người, bình thường đều đi lối này.”

Nói xong cô lại cúi đầu gọi Ngô Quan Phong, "Phong ca, phong ca?"

Cô dùng sức vỗ hắn, nhưng không có hiệu quả.

“Hẳn không phải là cơn sốc bình thường.” Người nói chuyện là Phong Hạo, xung quanh mọi người đều kích động, hắn vẫn còn duy trì vẻ lãnh tĩnh, “Đưa đi bệnh viện trước rồi nói sau.”

Nếu không phải hắn nhắc nhở, mọi người đã quên mất thường thức cơ bản này, lập tức có người lấy ra điện thoại gọi 120, những người khác ba chân bốn cẳng chuyển hắn đến một chỗ thoáng.

Ngô Quan Phong bị khiêng đi, trên mặt đất lưu lại một bó hoa bách hợp cùng một phong thư, có người muốn đi nhặt, bị Phong Hạo ngăn lại.

“Khoan đã!”

Hắn dùng mũi chân khảy khảy bó hoa một chút, cảm thấy sinh nghi, gọi một cuộc điện cho vệ sĩ.

Vệ sĩ mang khẩu trang và bao tay vào, thật cẩn thận kiểm tra bó hoa, sau đó lại nhặt lên phong thư.

“Là gửi cho Lăng tiên sinh.” Vệ sĩ nhìn xong nội dung bên trong, báo cáo với Phong Hạo.

Phong Hạo quay đầu cùng Lăng Lang đang đứng cạnh tường trao đổi một ánh mắt, anh nghe thấy kết quả này, cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Cách khẩu trang, vệ sĩ cũng có thể ngửi được hương khí tản mát ra từ tấm thiệp mừng, mùi hương này cùng với vẻ ngoài thanh lịch của nó cực kỳ không tương xứng.

Hắn lập tức nín thở, dùng tốc độ nhanh nhất đem tấm thiệp thả vào bao niêm phong lại.

“Xét đoán sơ bộ có thể là tấm thiệp có vấn đề, tôi lập tức mang về kiểm tra.”

Phong Hạo gật đầu, vệ sĩ mang theo bó hoa cùng phong thư rất nhanh rời đi.

Phong Hạo trầm ngâm một chút, đi đến bên Lăng Lang, “Về phòng nghỉ trước chờ tôi, đừng ra ngoài.”

Lăng Lang cũng không hỏi nguyên nhân, gật đầu liền rời đi.

Phong Hạo thấy anh đi xa, lúc này mới đến một góc hẻo lánh không có người, gọi đến chỗ anh trai mình.

“Chuyện thế nào rồi?”

“Anh cũng đang muốn gọi cho cậu.” Phong anh ngữ khí tương đối thoải mái, “ Phiền phức anh gây cho lão già họ Y đã bị hắn giải quyết, lại trả lại chúng ta chút phiền toái nhỏ.”

Phong Hạo sắc mặt trầm xuống, "Còn chưa tìm ra người của hắn sao?"

“Hắn bây giờ giảo hoạt như hồ ly, bản thân căn bản không lộ diện, ngay cả người hắn phái ra cũng không biết hắn ở đâu… Sao thế, bên cậu lại có chuyện?” Thanh âm Phong anh nghe có chút vui sướng khi người gặp họa, “Đã sớm bảo cậu đem tiểu sủng vật của mình đi rồi, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ có chuyện phát sinh.”

Phong Hạo thấp giọng, “Biết rồi, mấy ngày nữa em sẽ về một chuyến.”

“Không phải cậu đang quay phim sao?”

“Em sẽ nghĩ cách tạm nghỉ.”

“Vậy không thể tốt hơn.” Phong anh làm bộ như được giải thoát hô lên, “Cậu nếu không về, anh sắp bị đống công tác chồng chất như núi tra tấn điên rồi.”

Đạo diễn kiểm kê nhân số một chút, dựa theo kịch bản chọn cảnh không có Ngô Quan Phong mà quay, vì không đủ diễn viên quần chúng có khả năng diễn để thủ vai cung nữ, đành phải lâm thời tìm vài người mặc diễn phục của cung nữ, đứng ở chỗ xa không chớp mắt làm bối cảnh.

Lăng Lang đi trên đường lát đá trong ngự hoa viên, cảm giác được một tầm mắt ở xa, anh ngẩng đầu, trong một loạt cung nữ chuẩn xác nhìn đến một người, Lăng Lang rất ít khi chú ý đến người lạ, nhưng người này cho anh cảm giác rất kỳ quái, khiến anh không thể xem nhẹ.

Người phụ nữ đó nhìn qua ước chừng bốn mươi mấy tuổi, vì khoảng cách quá xa nên ngũ quan có vẻ mơ hồ, phần eo hình như có chút vấn đề, vì đứng không thẳng còn bị kịch vụ răn dạy quở mắng.

Hết giờ nghỉ trưa, Lăng Lang một mình quay về ngự hoa viên chuẩn bị luyện tập để quen chỗ, lại lần nữa cảm nhận tầm mắt bức người đó. Anh quay đầu, lần này người cung nữ kia cách đó rất gần, anh nhìn thấy rõ khuôn mặt, dù rõ ràng có dấu vết lão hóa, nhưng vẫn có thể thấy khi còn trẻ là một mỹ nhân.

Lăng Lang nhìn người đó mang vẻ mặt như đã từng quen biết anh chậm rãi hướng về phía mình, hồi ức thoáng qua trong đầu, đến khi người đó vô tình làm một động tác vén tóc, anh mới giật mình, “Là cô?”

Cung nữ đến trước mặt Lăng Lang, tự giễu cười cười, "Thì ra anh vẫn nhớ rõ tôi."

Lăng Lang quả thực không thể tin vào hai mắt mình, người này là một trong số ít nữ diễn viên đã từng cùng anh hợp tác, từng cùng anh sắm vai một đôi tình lữ trong 《nhân ngư chú ngữ 》, đó đã là chuyện của rất nhiều năm trước, hiện giờ ngay cả tên đối phương anh cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ mang máng cô ấy họ Kiều.

Nhưng dù vậy, cô cũng không đến mức già như thế, trong ấn tượng của Lăng Lang, cô chỉ nhiều lắm là ba mươi lăm tuổi, vẫn còn trong độ tuổi phong hoa của một nữ minh tinh.

“Cô…” Từ sau vụ “nổi tiếng” kia Lăng Lang không hề cùng cô có liên hệ, hoàn toàn không biết từng ấy năm qua đến tột cùng đã có chuyện gì xảy đến với cô.

“Anh muốn biết vì sao tôi lại thành như vậy?” Cung nữ nhếch nhếch miệng, nét cười trên mặt đều tràn ngập trào phúng, “Đây đều nhờ ơn anh ban tặng.”

Lăng Lang cả kinh, "Có ý gì?"

"Học trưởng."

Có người ở phía sau kêu Lăng Lang, mà gọi anh như thế chỉ có thể là một người.

Lăng Lang quay đầu, quả nhiên thấy Phong Hạo biểu cảm nghiêm túc đứng ở không xa phía sau, "Lại đây."

Lăng Lang càng thêm ngoài ý muốn, Phong Hạo trước mặt người khác vẫn duy trì tôn kính nên có của một hậu bối đối tiền bối với anh, chưa bao giờ có trường hợp ở nơi công cộng ra lệnh với anh như vậy.

“Tôi gặp một người quen cũ, muốn nói với cô ấy vài câu.” Lăng Lang giải thích, cũng không quan tâm có người ngoài ở đây sẽ cảm thấy kỳ quái.

"Lại đây, " Phong Hạo lặp lại một lần.

Gần như cùng lúc với hắn, cung nữ cũng mở miệng: “Anh chẳng lẽ không muốn biết nguyên nhân?”

Lăng Lang quay đầu lại nhìn cô ta một cái, lại xoay người nói với Phong Hạo, "Tôi lập tức..."

Phong Hạo vô tình cắt đứt anh, thanh âm so với vừa rồi còn lạnh hơn, "Lăng Lang, lại đây."

Nghe được Phong Hạo kêu tên của anh, Lăng Lang trong lòng rùng mình, đây là lần đầu tiên hắn mặt đối mặt gọi tên anh.

Anh lập tức bước lại, ngay cả lời tạm biệt cũng không nói, theo sau Phong Hạo rời đi.

Đằng sau nơi anh không nhìn tới, cung nữ nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, đáy mắt dần dần hiện lên nồng đậm hận ý.

Buổi chiều khi quay phim, diễn viên quần chúng đều bị triệu tập trở về, cung nữ kia tất nhiên cũng bị đổi đi, cho đến tận lúc kết thúc công việc Lăng Lang cũng không gặp lại cô ta.

Phần diễn của Phong Hạo không nhiều lắm, phần lớn thời gian đều ngồi ở bên ngoài, Lăng Lang trong thời gian quay phim thủy chung không gián đoạn, hai người đến tận qua trưa cũng không trao đổi với nhau.

Sau khi kết thúc công việc, Lăng Lang bị kịch vụ gọi lại, báo cho anh ngày mai không cần đến. Vì Ngô Quan Phong gặp chuyện ngoài ý muốn, cảnh quay ngày mai sẽ đổi thành cảnh khác, không có phần diễn của Lăng Lang.

Lúc Lăng Lang quay về phòng nghỉ tháo xuống trang sức, phát hiện Phong Hạo đã rời đi, chờ anh ra khỏi phim trường mới nhìn thấy xe Phong Hạo ở cửa.

Trước kia mỗi lần lên xe, Phong Hạo đều cài dây an toàn cho Lăng Lang, hắn cười bảo đây là vì sủng vật sẽ không biết tự cài dây an toàn, cho nên hôm nay sau khi đi được một đoạn rồi, còi báo động trên dây an toàn ghế lái phụ vang lên, Lăng Lang mới ý thức dây an toàn của mình không được cài. Bạn đang �

Phong Hạo từ đầu tới cuối nhìn thẳng phía trước, một bộ dạng không muốn bị quấy rầy, thẳng đến khi hai người về đến nhà, Lăng Lang mới có cơ hội mở miệng.

"Buổi trưa hôm nay..."

“Trưa hôm nay tôi gọi anh ba lượt anh mới lại,” Phong Hạo một lần nữa ngắt lời anh, “Tôi không nhớ có dạy anh quy tắc lạ lùng như thế.”

Lăng Lang kiên nhẫn giải thích, "Cô ấy từng cùng tôi hợp tác, giờ lại thay đổi rất lớn, tôi chỉ là muốn biết đã xảy ra chuyện gì với cô ấy, không có ý tứ gì khác."

"Làm trái mệnh lệnh chính là làm trái mệnh lệnh, không cần giải thích, " Phong Hạo thái độ thập phần cường ngạnh, dẫn phát ý muốn phản nghịch của Lăng Lang.

"Khi ở trước công chúng, tôi cho rằng tôi có quyền lợi làm trái mệnh lệnh, " Lăng Lang giọng điệu cũng không hữu hảo.

"Ở bất kỳ trường hợp nào, anh đều không có loại quyền lợi này, " Ánh mắt Phong Hạo bắn về phía anh mang theo sắc bén trước đây chưa từng có, "Hạ hay không hạ lệnh là do tôi quyết định, nếu tôi công khai ở nơi công cộng ra lệnh, anh cũng chỉ có thể công khai tuân thủ."

"Tôi chỉ là gặp được người quen cũ, muốn cùng cô ấy nói vài lời, chẳng lẽ như vậy cũng không thể?"

Lăng Lang lời vừa ra khỏi miệng, đã bị âm lượng của mình dọa sợ, anh chưa từng dùng loại thái độ này nói chuyện với Phong Hạo, cơ hồ trong nháy mắt liền hối hận, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, có muốn thu lại cũng không được.

Phong Hạo lạnh lùng nhìn anh chăm chú một lát, xoay người đi đến sô pha ngồi xuống, không nói một lời.

Lăng Lang nắm chặt tay, cũng đi đến trước mặt hắn, thẳng tắp quỳ xuống, "Thực xin lỗi."

Phong Hạo làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ.

Lăng Lang theo dõi hắn, lại kiên định lập lại một lần, "Thực xin lỗi."

Phong Hạo không hề chớp mắt, giống như trong phòng căn bản không tồn tại một người như vậy.

Không khí an tĩnh đến mức quỷ dị, Lăng Lang mày hơi nhíu, từ trên mặt đất đứng lên.

Anh xoay người rời khỏi phòng khách, đi vào phòng tạm giam cách vách, tự mình tiến vào lồng sắt, nặng nề đóng lại cánh cửa lồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.