Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 50: Vụ nổ



Đáy lồng sắt trần trụi cứng rắn, Lăng Lang đổi vài tư thế, rốt cục ôm đầu gối ngồi xuống tựa vào góc. Bức vách giả không được mở, anh nhìn không thấy cảnh tượng trong phòng khách, cũng không nghe Phong Hạo vọng lại thanh âm gì.

Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Phong Hạo không nói một lời ngồi trên ghế salon, anh biết Phong Hạo thực sự tức giận, anh cho đến giờ chưa từng thấy qua một Phong Hạo bộ dáng đó, lạnh lùng như vậy, vô tình như vậy, tựa như có thể đuổi anh ra khỏi cửa bất cứ lúc nào.

Anh vùi đầu vào đầu gối, từ từ cả người yên tĩnh lại, không hay không biết, anh ngủ mất.

Lăng Lang nửa đường tỉnh lại một lần, anh không biết đã qua bao lâu, cũng không biết bây giờ là lúc nào, bảo trì một tư thế trong một thời gian dài khiến thân thể anh có chút tê dại.

Anh nhìn trái nhìn phải, tối đen một mảnh, Phong Hạo hiển nhiên chưa hề tới, anh cuộn tròn người nằm xuống, dưới thân là bản thép lạnh như băng, không có chăn, thân thể cảm giác từng trận lạnh người.

Trước khi gặp Phong Hạo Lăng Lang chưa từng nói qua chuyện yêu đương, nhưng anh biết tình lữ bình thường cãi nhau, kết quả chắn chắn không như cái cảnh lúc này. Nếu anh cùng Phong Hạo là một đôi tình nhân bình thường, vậy hiện tại anh hoàn toàn có thể ấm áp ngủ trên giường, đuổi Phong Hạo ra sofa.

Trong lòng anh dâng lên oán hận, không phải oán hận Phong Hạo, mà là oán hận chính bản thân anh, người đã lớn tiếng tranh luận với Phong Hạo, ngay cả anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Anh một chút cũng không sợ sẽ bị nhốt trong lồng, anh sợ chính là Phong Hạo sẽ đuổi anh đi, điều anh lo lắng nhất chính là một giây sau Phong Hạo sẽ xuất hiện trước mặt mình, nói rằng cậu ấy không cần một con chó không nghe lời, như thế so với người yêu cãi nhau nói lời chia tay còn khiến anh khó mà chịu đựng hơn. Sự ỷ lại của anh vào Phong Hạo, bất tri bất giác đã đến mức vượt qua cả tưởng tượng của mình.

Lăng Lang cứ miên man suy nghĩ, mơ mơ màng màng lại ngủ, đến khi tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng.

Anh từ trong lồng sắt bước ra, có một phòng tắm không thường dùng đến, trong phòng tắm khác lạ đó đem bản thân chỉnh lý sạch sẽ, lại lần nữa trở về lồng sắt, từ đầu tới cuối đều không chạm mặt Phong Hạo.

Qua một đoạn thời gian, anh nghe được Phong Hạo tỉnh dậy, bên ngoài lục tục truyền đến các loại thanh âm quen thuộc, tiếng nước trong phòng tắm, tiếng dầu chiên trong bếp, thanh âm lách cách chìa khóa va chạm, cuối cùng cạch một tiếng, cửa chính đóng lại, tất cả khôi phục vẻ yên tĩnh.

Thời gian như ngừng trôi, không khí dừng lưu động, Lăng Lang không nhúc nhích ngồi trong lồng sắt, dần hóa thành một pho tượng.

Trong hoảng hốt, anh nghe được điện thoại di động của mình vang lên, ngừng rồi lại vang mấy lần. Sau đó di động hoàn toàn an tĩnh lại, thay bằng điện thoại bàn.

Lại qua một đoạn thời gian rất dài, chuông cửa vang lên, dựa theo tuần tự này tìm đến chỉ có thể là người đại diện, Lăng Lang lại chôn đầu xuống, đem những thanh âm không liên quan chặn đến sau đầu.

Người đại diện nhấn chuông cửa thật lâu mới bỏ cuộc, căn phòng một lần nữa yên tĩnh lại, Lăng Lang mất đi cảm giác với thời gian, giữa mông lung, anh cư nhiên lại có thể ngủ thêm lần nữa.

Lần này Lăng Lang bị thanh âm mở cửa đánh thức, anh nghe được tiếng bước chân của giày da giẫm trên sàn nhà, từng tiếng từng tiếng, từ yếu dần dần mạnh, thẳng đến khi ngừng hẳn bên tai. Anh mở mắt ra, quả nhiên thấy giày da của Phong Hạo xuất hiện trước mắt.

Phong Hạo ngồi xổm xuống, "Anh định không ăn không uống ở bên trong chờ đợi bao lâu? Nếu trong lồng sắt có một cái phòng tắm, anh có phải tính cả đời ở luôn trong đó không ra?"

Lăng Lang giữ im lặng.

Phong Hạo mở cửa lồng, "Ra đi."

Lăng Lang văn ti vị động. (không động dù là một sợi tơ)

Hắn lại lặp lại một lần, "Đi ra."

Lăng Lang vẫn không động.

“Nếu anh không ra, tôi sẽ đem lồng sắt khóa lại, không qua bao lâu, anh sẽ phải cầu tôi thả anh ra ngoài.” Phong Hạo uy hiếp.

Lăng Lang ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, lại cúi đầu.

Phong Hạo thở dài.

"Ra đi, tôi tha thứ cho anh."

Lăng Lang lúc này mới từ trong lồng sắt bò ra ngoài, chui vào lòng Phong Hạo, lại tiếp tục không nhúc nhích.

Phong Hạo vuốt ve lưng anh, “Sao anh cứ phải bướng bỉnh như thế chứ.”

Lăng Lang nhắm mắt, hưởng thụ Phong Hạo vuốt ve, tựa hồ trên đời này không có động tác nào so với thế này thoải mái hơn, có được một cái vuốt ve ấm áp như vậy, hai mươi bốn giờ trong lồng sắt lạnh như băng đã hoàn toàn không tồn tại .

"Có đói bụng không?" tay Phong Hạo chuyển đến trên đầu anh, xoa xoa tóc anh.

Lăng Lang cảm thụ một chút, "Khát."

Khi anh nghe được thanh âm của mình mới phát hiện thanh quản đã khàn khàn. Phong Hạo nói rất đúng, nếu hắn thực sự đem cửa lồng khóa lại, không qua bao lâu anh nhất định sẽ khát nước đến không nhịn nổi.

"Sữa?" Phong Hạo hỏi.

Lăng Lang gật gật đầu.

"Chờ tôi."

Không bao lâu sau Phong Hạo mang theo sữa đã được hâm nóng trở lại, Lăng Lang quỳ rạp trên mặt đất, từng chút liếm lấy sữa trong dĩa, cảm giác sữa lần này so với lần trước còn thơm ngọt hơn, Lăng Lang gần như mê luyến loại hương vị này.

Chờ Lăng Lang đem toàn bộ sữa liếm sạch, Phong Hạo nhặt dĩa lên, "Tôi đi nấu một ít cháo cho anh, anh gọi cho người đại diện đi, anh mất tích một ngày, hắn ầm ĩ đến sắp điếc tai tôi rồi."

Không ngoài sở liệu của Lăng Lang, người đại diện hung hăng quở trách anh một trận trong điện thoại, khó được một lần Lăng Lang không cắt ngang hắn, ngoan ngoãn nghe từ đầu đến đuôi, đến khi đối phương hết tức giận.

“Hôm nay cậu bị bệnh hả?” Người đại diện phát tiết xong, mới ý thức được sự khác thường của Lăng Lang, bình thường loại tình huống này, nói không đến ba câu hắn nhất định sẽ bị đối phương cúp máy.

"Không."

"Thật? Thanh âm cậu sao nghe như có chút ách?”

"Tín hiệu không tốt."

"Vậy được rồi, " người đại diện không nghi ngờ gì, "Ngày mai có phần diễn của cậu, cần đúng giờ đến đoàn phim."

"Biết rồi."

Lăng Lang cúp điện thoại, lật xem nhật ký cuộc gọi, suốt mười một cuộc gọi lỡ gần nhất đều đến từ người đại diện, nếu có một ngày mình thực sự mất tích , có lẽ cũng chỉ có anh ấy sẽ đi khắp thế giới tìm mình đi.

Cháo nấu xong, Phong Hạo múc ra, đặt xuống sàn nhà cạnh bên bàn ăn.

Lăng Lang khó hiểu, rõ ràng mới vừa nói đã tha thứ cho mình rồi.

"Anh hôm nay không thể ăn cơm trên bàn, đây là trừng phạt vì anh hôm qua không được hoa hồng nhỏ.”

Lăng Lang lúc này mới nhớ tới, "Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết, gián đoạn chính là gián đoạn, không cần lý do, trừng phạt này đã là rất nhẹ ."

Lăng Lang không hề phản bác, chỉ cần Phong Hạo không đuổi anh đi, dù muốn anh ăn đồ ở bên chân anh cũng nguyện ý.

Ngày hôm sau khi Lăng Lang đến đoàn phim, cư nhiên thấy được Ngô Quan Phong, tác dụng của thuốc đã hết, nhìn qua so với bình thường không có gì khác biệt, lúc nhìn thấy Lăng Lang hắn còn đắc ý dào dạt đánh một cái hỏi thăm.

Phong Hạo không biết dùng thủ đoạn gì, che dấu chân tướng việc Ngô Quan Phong té xỉu, đối phương đến bây giờ cũng không biết mình là thay Lăng Lang cản một kiếp.

"Cậu nói với hắn thế nào?" Lăng Lang hỏi Phong Hạo.

"Tôi chỉ nhờ bác sĩ nói với hắn nguyên nhân ngất xỉu là do mệt mỏi quá độ.”

"... Sau đó thì sao?"

Phong Hạo mơ hồ có ý cười, "Muốn hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, trong vòng ba tháng tránh chuyện phòng the."

Lăng Lang lần đầu tiên đối với Ngô Quan Phong nổi lên tâm đồng tình.

Phong Hạo sang gian cách vách thay diễn phục, Lăng Lang dọn dẹp trên bàn, phát hiện hộp đồ trang điểm đang chặn lên một tờ giấy.

—— giữa trưa tôi ở Tây Tứ cung chờ anh, không gặp không về.

Ký tên chính là đơn danh của nữ diễn viên kia, nếu không phải trước đó Lăng Lang đã lên mạng tra, chắc anh cũng không nhớ rõ.

Anh không chút nghĩ ngợi đem tờ giấy vò lại ném vào sọt giấy vụn, mặc kệ Phong Hạo ngăn cản hai người gặp mặt vì lý do gì, chỉ cần cậu ấy nói, anh sẽ nghe theo, cậu ấy không muốn nói lý do, anh liền tuyệt không hỏi đến.

Quay xong phần diễn buổi sáng, anh liền ngoan ngoãn đợi trong phòng nghỉ, cơm nước xong thì ôn lại kịch bản, giống như lúc sáng tờ giấy kia căn bản chưa từng xuất hiện.

Cảnh buổi chiều là thái hậu triệu kiến hoàng thượng, cháu ngoại của thái hậu Ngô Quan Phong đã có mặt ở hiện trường, không thể thiếu lại là một phen minh tranh ám đấu, nơi triệu kiến ban đầu là Hiếu Từ cung, kết thúc cảnh quay đã ở Tây Nhị cung.

Chờ mọi người dùng xong cơm trưa vào đến Tây Nhị cung, đều chấn động, trong cung rất nhiều thứ đã bị phá hủy, màn bị cắt, ga giường bị xé, ngay cả đệm ghế ngồi cũng bị rạch, lộ ra lớp bông bên trong.

Nhân viên trực ban hốt ha hốt hoảng chạy tới, hắn ăn hết cơm trưa, không hiểu sao lại đặc biệt buồn ngủ, ngủ như chết chìm, một điểm động tĩnh cũng không nghe được, đến tận vừa rồi mới bị người ta đánh thức.

Nhà sản xuất cùng giám chế đều tức muốn điên, nhưng lại không thể chậm trễ tiến độ quay phim, đành phải tìm người của phim trường đến, bọn họ sau khi chứng kiến tình cảnh bi thảm của hiện trường cũng hoảng sợ.

Chỗ tương tự Tây Nhị cung… Vậy cũng chỉ có Tây Tứ cung sát bên, đại bộ phận bố cục như nhau, nhưng bài trí thì có chút khác biệt.

Mọi người thảo luận xong, quyết định dời bước khỏi Tây Nhị cung, Phong Hạo vừa ra khỏi chưa được vài bước, nhận được điện thoại vệ sĩ gọi tới.

“Báo cáo xét nghiệm xác định là tấm thiệp bị người động tay động chân, qua kiểm tra dấu vân tay, một cái là của Ngô tiên sinh, cái kia là của người cửa hàng bán hoa, không có người thứ ba."

"Thăm dò qua cửa hàng bán hoa chưa?"

"Đã đi, người mua hoa đúng là nữ nhân mà thiếu gia miêu tả."

Phong Hạo siết tay lại thật chặt.

"Với lại, đại thiếu gia bên kia đưa tin tới, nói là người nữ nhân kia trước đó không lâu đã từng gặp mặt Y tiên sinh, muốn chúng ta đặc biệt cẩn thận."

Phong Hạo mâu sắc trầm xuống, "Trước đó không lâu đã gặp mặt, vì cái gì tới hôm nay mới nói?"

"Bên kia cũng vừa mới biết tin tức."

Phong Hạo cật lực nuốt giận, "Đặt vé máy bay cuối tuần trở về cho tôi."

"Dạ."

Phong Hạo cúp điện thoại, biểu tình âm vụ đứng tại chỗ giữa trời, lúc này mới nâng bước rời khỏi Tây Nhị cung.

Một vệ sĩ vội vàng chạy tới, đúng là người ngày đó đã lấy đi hoa và thiệp mừng.

“Phát hiện trong sọt rác ở phòng nghỉ của Lăng tiên sinh,” hắn đem tờ giấy từng bị vò thành một nhúm mở ra đưa cho Phong Hạo, “Cùng với bút tích trên tấm thiệp mừng hôm đó là cùng một người.”

Phong Hạo rất nhanh xem qua một lần nội dung trên giấy, "Tây Tứ cung?" Trong lòng hắn thình thịch một cái.

Hắn đột nhiên hướng Tây Tứ cung chạy như điên, vệ sĩ tuy không hiểu rõ nhưng theo phản xạ đuổi sát phía sau, lại phát hiện chính mình được nghiêm chỉnh huấn luyện vậy mà theo không kịp tốc độ Phong Hạo.

Nhân viên công tác với hiệu suất nhanh nhất bố trí tốt trang bị ở Tây Tứ cung, đạo diễn tuần tra một vòng trong phòng, nơi này lấy sáng kém phòng cách vách rất nhiều, nhưng lúc này chỉ có thể lấy lùi làm tiến.

Ngô Quan Phong cũng nghênh ngang đi vào, đoạn diễn sắp tới hắn phải hạ uy phong Lăng Lang một trận , biểu hiện cụ thể ở việc sẽ "không cẩn thận" làm rơi chén trà lên bệ đặt chân*.

*Bên dưới mấy loại ghế sang trọng, ngai vàng… thường có bệ đặt chân

Hắn ở trong phòng hết nhìn đông tới nhìn tây một vòng cũng không tìm được bệ đặt chân đâu, lại nhìn thấy một đạo cụ khác có thể lấy ra thay thế, hắn linh cơ chợt động.

Lăng Lang đứng ở ngoài cung, thấy Ngô Quan Phong ló ra nửa cái đầu, hướng anh hô, "Đàn anh, phiền anh lại đây một chuyến, có chuyện muốn cùng anh thương lượng."

Anh từng bước đi tới, mắt thấy cách cửa cung ngày càng gần.

“Đừng vào!” Khi Phong Hạo đuổi tới chỉ thấy được bóng dáng long bào kim sắc chợt lóe, biến mất sau cánh cửa.

Hắn không chút nghĩ ngợi vọt tới, Lăng Lang chỉ cảm giác chính mình bị một cỗ lực lượng thật lớn lôi ra khỏi cửa, ngay trong nháy mắt đó, một tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên, trước mắt xuất hiện ánh lửa chói mắt, ngay sau đó một cỗ sóng nhiệt đẩy anh ra thật xa, lúc rơi xuống đất bị một người gắt gao che dưới thân, vô số mảnh vụn thật nhỏ từ bên trong bắn ra với tốc độ cao, ầm ầm đánh vào trên người bọn họ.

Hơn mười giây sau, hết thảy yên tĩnh lại, Lăng Lang rốt cục ý thức được vừa rồi đã xảy ra một vụ nổ.

Người trên thân anh xác nhận an toàn rồi, mới từ trên người anh ngồi dậy.

"Anh không sao chứ?" thanh âm của Phong Hạo dị thường bình tĩnh, bình tĩnh đến độ có chút quá mức.

Lăng Lang cũng xoa xoa mắt ngồi dậy, vừa rồi bụi bay vào mắt anh, khiến anh trong chốc lát không thể mở mắt được.

"Tôi không sao, " Lăng Lang rốt cục mở mắt, hình dáng mơ hồ của Phong Hạo trong tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng, Lăng Lang ngây ngẩn cả người. Nguồn :

Phong Hạo bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, tựa như chưa hề có chuyện gì phát sinh.

Đôi mắt hắn đóng chặt, từ trong mắt chảy xuống hai dòng máu tựa như nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.