Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 62: Chia xa



Bị Phong Hạo đánh ngã, Lăng Lang trong đầu trống rỗng, Phong Hạo trước đó một giây còn ôn nhu như nước, mà giờ trong đáy mắt hoàn toàn không có ý cười, tiến lên túm áo Lăng Lang xách anh lên, lại đấm hai đấm vào bụng.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra đột ngột khiến Lăng Lang căn bản không cảm nhận được đau đớn, anh không thể nào tin được Phong Hạo sẽ có biến chuyển lớn đến thế, đôi mắt trừng lớn tràn ngập không thể tin nổi.

Cửa phòng bị phá mở, ánh đèn flash loang loáng cùng âm thanh shutter như hình với bóng xuất hiện, vài tay ký giả dũng mãnh tiến vào, ngay sau đó là trợ lý hốt ha hốt hoảng, “Tôi vừa mới xuống lầu mua cháo, kết quả không thấy thẻ phòng… A!”

Nhìn tình huống trước mắt trợ lý hoảng sợ đến làm rơi bát trong tay, cháo trắng đổ đầy đất, người cuối cùng xông vào là người đại diện, hắn chạy đến liều mạng kéo Phong Hạo ra, “Cậu dừng tay! Cậu điên rồi sao!” Hắn quay lại quát trợ lý đang sững sờ, “Cô đứng ngây đó làm gì? Còn không mau ngăn cậu ta lại!”

Trợ lý lúc này mới ý thức chuyện lớn xảy ra rồi, cuống quít chạy tới cùng người đại diện kéo Phong Hạo đang không khống chế được ra một bên, đến khi hắn thôi giãy dụa, người đại diện mới khẩn trương chạy tới bên người Lăng Lang: “Cậu không sao chứ?”

Bốn chữ này đem Lăng Lang từ hoảng sợ cực độ kéo lại hiện thực, anh quay đầu thấy phóng viên đang điên cuồng chụp ảnh mình, trong khoảnh khắc minh bạch dụng ý của Phong Hạo.

Người đại diện từ vẻ mặt anh đoán được ý nghĩ, xoay người dùng thân thể giúp Lăng Lang ngăn cản tầm nhìn ống kính, “Không được chụp! Không được chụp!”

Phóng viên giờ phút này đâu dễ dàng nghe hắn, điên cuồng truy vấn.

"Phong Hạo vì sao lại đánh anh?"

"Anh vì sao lại ẩu đả với Phong Hạo?"

“Có phải vì sự kiện bao dưỡng làm đối phương thẹn quá hoá giận động thủ với anh không?”

"Không!" Lăng Lang muốn nói không phải như thế, nhưng một cơn đau đớn đánh úp lại, khiến anh một lời cũng nói không nổi.

Đám phóng viên chỉ thấy Lăng Lang ôm bụng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi trên trán tuôn từng giọt lớn, vừa nhìn chính là bộ dạng thống khổ đến nói không nên lời, Phong Hạo một bên thấy thế, một cước đang đạp tới trước cũng cứng rắn dừng lại.

Người đại diện vốn đang cản phóng viên lo lắng xoay người đỡ lấy Lăng Lang, thấy bộ dạng anh, lòng tràn đầy lửa giận chỉ thẳng mặt Phong Hạo, “Sao cậu có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy!”

Lăng Lang liều mạng cắn môi, mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Phong Hạo, hắn như ảnh đế đứng thẳng tại chỗ, hờ hững nhìn mọi chuyện, đối với đau đớn Lăng Lang đang trải qua thờ ơ.

Trong đám người đứng đầy nhà, chỉ có Lăng Lang nhìn thấy trong mắt người đó nỗi quan thiết bị mạnh mẽ dằn xuống, dưới bề ngoài lạnh băng, cơ hồ thiêu đốt ra lửa. Ngọn lửa ẩn dưới hàn băng đó là hình ảnh cuối cùng trong mắt anh khi còn một tia thanh tỉnh, ngay sau đó trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Khi Lăng Lang tỉnh lại, đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, tay gắn kim truyền dịch, đứng bên giường là người đại diện sắc mặt không tốt.

Lăng Lang suy yếu mở miệng, “Phong…”

“Điên điên* cái gì!” Người đại diện không lưu tình ngắt lời anh, “Tôi sắp bị cậu chọc tức điên rồi! Tôi nghĩ cậu bị đánh, kết quả bác sĩ nói cho tôi là cậu bị đói, cậu đều đã là người trưởng thành rồi, ngay cả chiếu cố bản thân mình cũng không biết sao?”

"Hạo..."

“Tốt cái gì mà tốt*? Cậu bị hắn đánh ra thế này rồi còn nói tốt?” Người đại diện giận dữ quát, “Tôi thật là nhìn nhầm người mà, ban đầu tôi không nên đem cậu giao cho cái tên gia hỏa hai mặt đó!”

*Tác giả chơi chữ. Chữ Phong trong tên Phong Hạo nghĩa là “mênh mông”, đồng âm với “phong” là “điên”. Chữ Hạo lại đọc hơi giống “Hảo” nghĩa là tốt.

"Đưa**..."

“Ba cái gì mà ba! Tôi không phải ba cậu, đừng có gọi tôi là ba!”

**Chữ Lăng Lang muốn nói là 把nghĩa là “đem, đưa…” nhưng cách đọc thì hơi giống từ Ba, phiên âm trong QT là “Bả”

Lăng Lang oán niệm trừng mắt nhìn hắn, từng từ từng từ gian nan thốt ra, “Đưa… di động… cho tôi…”

Người đại diện ý thức được mình hiểu sai ý, xấu hổ xoa xoa mũi, "Di động gì chứ! Tôi sẽ không để cậu tiếp tục liên hệ cậu ta, cũng không cho phép cậu ta tiếp tục quấy rầy cậu, chờ tôi nạp đủ ca-lo cho cậu rồi (Lăng Lang đang truyền đạm), sẽ trả di động lại cho cậu."

Lăng Lang giãy dụa đứng lên, đưa tay muốn tháo kim truyền dịch ra, người đại diện hoảng sợ, vội tiến lên một bước ấn anh trở lại trên giường bệnh.

"Cậu muốn làm gì?!"

Sức lực Lăng Lang hoàn toàn không đủ để chống cự, bị ngoan ngoãn ép về, “Giúp tôi mời họp phóng viên.”

Người đại diện quả thực không thể tin được lỗ tai mình, "Cái gì?"

"Phong Hạo không có đánh tôi..."

“Cậu còn muốn bảo vệ cậu ta? Nhiều người như thế đều nhìn thấy, ảnh chụp cũng lên báo rồi, vết thương trên mặt cậu vẫn còn kia kìa, lần này cậu có một trăm cái miệng cũng không biện minh nổi, đừng tưởng rằng lần nào cũng may mắn như vậy, có người đứng ra làm sáng tỏ giúp cậu.”

Lăng Lang theo bản năng đụng đụng khóe miệng, miệng vết thương còn mang theo đau.

"Lần này đánh là thật, nhưng phía sau là giả."

"Giả thì cậu ta đánh cậu làm cái gì? Để chơi sao?" Người đại diện tức giận hỏi.

"Cậu ấy là vì bảo hộ tôi."

"Lý do đâu?"

"Không thể nói."

“Lý do mà ngay cả với tôi cũng không thể nói, cậu định nói với truyền thông thế nào đây?”

“Tôi sẽ nói người sai trước là tôi, cậu ấy đánh tôi là phải.”

Người đại diện phát điên ôm lấy đầu, căm giận đi lại mấy vòng trong phòng bệnh, “Cậu có biết không, lúc này bên ngoài đã rất loạn rồi. Dưới tình huống không xong như vậy, nếu như nói còn có một điểm đáng để vui mừng, thì đó chính là trước mắt dư luận đang đứng về phía cậu. Giờ cậu nói thế, không phải là chủ động hắt một bát nước bẩn lên người mình sao?”

Lăng Lang thở dài một hơi, "Vậy anh bảo tôi phải làm thế nào, tránh dưới mái hiên, nhìn Phong Hạo một thân bùn đất đứng trong mưa sao?” Anh lắc lắc đầu, “Tôi tự nhận mình không có năng lực che mưa chắn gió cho cậu ấy, nhưng ít ra tôi có quyền lợi cùng chịu mưa gió với cậu ấy.”

“Tôi không cho phép cậu sử dụng quyền lợi đó.” Người đại diện như đinh đóng cột bác bỏ, “Mặc kệ hai người các cậu ai đúng ai sai, đều là nghệ sĩ dưới tay tôi, giữ danh dự cho một người đã rất khó rồi, tôi sẽ không cho phép cậu cũng khiến bản thân mình mất hết danh dự.”

“Anh tin tôi không?”

Người đại diện bị hỏi đến sửng sốt, nửa ngày mới nghẹn ra một chữ, "Tin."

“Phong Hạo vì tôi mới làm vậy.”

Dùng thời gian còn lâu hơn hồi nãy, người đại diện nghẹn ra hai chữ, "Tôi tin."

Lăng Lang dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn, “Nhờ anh giúp đỡ cậu ấy.”

Người đại diện nháy mắt có xúc động bão lệ, nhiều năm như vậy , Lăng Lang lần đầu tiên nhờ hắn làm một chuyện, dù là người thanh niên vừa ra nghề bị người làm hại đến đường cùng năm xưa, cũng chưa từng dùng giọng điệu cùng ánh mắt yếu thế nói chuyện với hắn.

Qua một phen giãy dụa, người đại diện rốt cục nhường một bước, “Trước khi phát sinh vụ nổ ở phim trường, Phong Hạo đã từng xin phép công ty quay về Mỹ, nếu đã vậy, trước hết để cậu ta đi một đoạn thời gian, xuất ngoại tránh đầu sóng ngọn gió.

Thấy Lăng Lang vẫn là không hài lòng, hắn chỉ đành tiếp tục đánh bài câu giờ, “Chờ cậu hết bệnh ra viện rồi chúng ta tiếp tục thương lượng kỹ lưỡng đối sách.”

Có được hứa hẹn của người đại diện, Lăng Lang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng chỉ được chốc lát lại mở mắt ra.

“Tôi đáp ứng anh, sẽ dưỡng bệnh cho tốt, không mời họp phóng viên.”

Người đại diện từ trong mũi ừ một tiếng.

“Nhưng anh cũng phải đáp ứng tôi, không được đổi số di động của tôi.”

“Như vậy không…”

“Nếu anh không đáp ứng, tôi sẽ tuyệt thực."

Người đại diện hận đến ngứa răng, “Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, khuỷu tay hướng ra ngoài, kéo cũng kéo không về*.”

*Nguyên văn "Giá xuất khứ đích nữ nhi bát xuất khứ đích thủy, ca bạc trửu tử vãng ngoại quải, bài dã bài bất hồi.". Vế sau mình không rõ lắm, nhưng ý nghĩa là toàn giúp người ngoài.

Lăng Lang nằm ở bệnh viện mấy ngày, bệnh tình cũng chuyển biến tốt tám chín phần, người đại diện ngoài mặt lấy cớ không an tâm giữ anh lại bệnh viện, không có di động, không có báo chí và internet, Lăng Lang cơ hồ trải qua những ngày ngăn cách với thế giới.

Phòng bệnh VIP anh nằm có một cái TV, nhưng nút nguồn bị người đại diện "không cẩn thận" làm hỏng, điều khiển từ xa cũng bị "không cẩn thận" làm mất, Lăng Lang biết đây là người đại diện nhọc lòng không muốn anh chứng kiến những tin tức trái chiều có liên quan đến Phong Hạo, nhưng chỉ bằng tưởng tượng anh cũng đoán được có bao nhiêu tin xấu.

Anh nhờ bức rèm che giấu đứng bên cửa sổ, cửa bệnh viện đông nghìn nghịt một đám người đứng, từ ngày tin tức anh dưỡng thương ở đây lộ ra, mỗi ngày đều có fan điện ảnh cùng phóng viên đúng giờ đến chiếm đóng ở đó.

Tiếng gõ cửa vang lên, người đến phòng bệnh này của Lăng Lang, ngoại trừ bác sĩ và nhân viên chăm sóc, thì chính là người đại diện cùng trợ lý, chưa từng có khách đến thăm.

Lăng Lang tưởng là hộ sĩ, cũng không quay đầu lại nói “mời vào”, cửa mở ra lại đóng, sau đó cả nửa ngày không thấy động tĩnh gì.

Lăng Lang nghi hoặc xoay người, lại phát hiện khách không mời mà đến ở cửa, vị khách không mời mà đến này hai tay đút túi tựa vào cạnh cửa, một bộ dáng lãnh khốc đẹp trai điên cuồng bá đạo giảo hoạt ngất trời.

“Sao lại là cậu?” Lăng Lang hoàn toàn không ngờ người này lại xuất hiện tại đây.

Người đó lúc này mới thẳng người, hướng về phía Lăng Lang từng bước đi tới, “Tôi nghe nói sư huynh cũng ở bệnh viện này, cố tình đến thăm, thể hiện tình đồng môn.”

Lăng Lang quét một vòng bộ bệnh phục (quần áo bệnh nhân) trên người Ngô Quan Phong, lúc này mới nhớ tới sau vụ nổ đối phương cũng vào bệnh viện này.

“Xem ra cậu khôi phục không tồi.” Lăng Lang thành tâm khen ngợi.

Ngô Quan Phong mở ra hai tay, tại chỗ dạo qua một vòng, "Sinh long hoạt hổ. Tôi là nhân vật trọng yếu năm trăm năm mới xuất hiện ở giới giải trí , vết thương nhỏ đó với tôi mà nói chẳng đáng kể gì."

Lăng Lang hướng mặt hắn cẩn thận ngắm nghía một phen, “Thoạt nhìn cũng thuận mắt hơn trước.”

Ngô Quan Phong có vài phần đắc ý vuốt ve cằm, "Bị thương nên hỏng, sẵn tiện chỉnh một chút, tuy tôi cảm thấy so với trước kia biến hóa không lớn..."

"Vậy chúc mừng, " Lăng Lang ngắn gọn nói, thuận tiện đem lời khoe khoang sắp nói của Ngô Quan Phong chặn lại ngay miệng.

"Khụ, " bối rối, Ngô Quan Phong đành phải ho một tiếng che giấu, nhìn lại thấy lực chú ý của Lăng Lang đã sớm không còn đặt trên người mình, đầu hướng ra cửa sổ.

Hắn đi tới, cùng Lăng Lang nhìn ra ngoài, rất nhiều fan cầm biểu ngữ đang nghỉ chân nơi đó, thất bại là bọn họ đều hướng mặt về phía cổng bệnh viện, góc độ từ phòng ngủ Lăng Lang căn bản không thể thấy chữ trên biểu ngữ.

“Trên đó viết gì?” Lăng Lang lại có thể chủ động hỏi hắn.

Ngô Quan Phong đảo đảo tròng mắt, "Tôi nói là “ chúc ảnh đế sớm khôi phục” anh sẽ tin sao?"

"Nói thật, " Lăng Lang thản nhiên nói.

Ngô Quan Phong nhún nhún vai, "Sư huynh nếu đã đoán được cần gì phải hỏi nữa."

Lăng Lang không nói chuyện nữa, Ngô Quan Phong lôi lễ vật đã chuẩn bị tốt trước đó từ trong túi ra.

“Tôi tới thăm bệnh, đương nhiên không thể đi tay không, biết sư huynh buồn, cố tình đem cái này đến cho sư huynh.”

Nhìn thấy đồ đối phương đưa tới, Lăng Lang chần chờ một chút, vẫn là tiếp nhận.

“Remote trong phòng tôi, nghe nói cái remote trong phòng sư huynh bị mất rồi? Thật là rất không cẩn thận."

Lăng Lang cầm điều khiển từ xa do dự, Ngô Quan Phong ở một bên xui khiến, "Sư huynh chẳng lẽ không muốn biết tình hình gần đây của người nào đó sao?"

Nghe hắn nói vậy, Lăng Lang quyết đoán đè xuống nút bật TV, người bệnh trước ở đây hình như rất quan tâm tin tức giải trí, TV vừa lúc đang dừng ở kênh giải trí, đang phát lại một chương trình bát quái nổi tiếng nhất.

“Vậy tình huống lúc đó là thế nào, anh có thể miêu tả một chút cho chúng tôi không?” Người dẫn chương trình tung ra câu hỏi này xong, màn ảnh chuyển hướng về phía người được phỏng vấn. Lăng Lang phân biệt nửa ngày, rốt cục nhớ lại hắn chính là tên chó săn đã ngã lên người mình rồi kéo khăn quàng cổ xuống, hôm đó người đầu tiên vọt vào phòng khách sạn cũng là hắn.

“À, là vầy,” chó săn chà xát tay, “Cùng ngày cảnh sát giải Kiều tiểu thư đi, vì không thấy Lăng Lang và Phong Hạo rời đi, nên tôi đoán họ còn ở lại khách sạn, nhưng tôi và vài đồng sự tìm rất nhiều chỗ, đều không thu hoạch được gì."

"Sau đó thì sao?"

“Ngay lúc chúng tôi định bỏ cuộc thì, thấy trợ lý của Lăng Lang cầm đồ mua bên ngoài từ cửa chính khách sạn đi tới. Cô đứng trong hành lang tiếp một cuộc điện thoại, có thứ gì đó từ trong túi cô rơi ra, tôi vốn muốn nhặt lên trả lại cô ấy, lại phát hiện thì ra đó là thẻ phòng.”

“Vì vậy anh nghi ngờ Lăng Lang cùng Phong Hạo ở phòng này?”

Tên chó săn gật gật đầu, “Phải, sau đó chúng tôi lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng đó, muốn nhân cơ hội thu được một ít tin tức."

“Khi các anh đuổi tới, bên trong xảy ra chuyện gì?”

“Mới đầu tôi chỉ muốn xuyên qua khe cửa chụp ảnh một chút, ai biết…” Nói đến đây bản thân chó săn cũng chần chờ một chút, tựa hồ đối với lời mình cũng không xác định, “Lúc ấy đại khái Lăng Lang đã bị Phong Hạo đánh đến quỳ trên đất, ngay sau đó lại một quyền đánh vào mặt, tôi ý thức được đây là tin lớn, liền liều lĩnh vọt vào, kế đó xảy ra chuyện trong ảnh chụp.”

Trên TV cùng lúc chó săn miêu tả chiếu lại tấm ảnh chụp ngày đó, trong ảnh rất hỗn độn, nhưng vẫn có thể thấy rõ Phong Hạo động thủ với Lăng Lang, mà ngay cả tấm ảnh chụp qua khe cửa đầu tiên, Lăng Lang quỳ gối trước mặt Phong Hạo, nắm tay Phong Hạo giơ giữa không trung đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Trong TV người dẫn chương trình bắt đầu thảo luận cùng tên chó săn động cơ Phong Hạo đánh người, những lời họ nói sau đó, Lăng Lang một chữ cũng không nghe lọt, ngược lại Ngô Quan Phong một bên cười khẽ.

Lăng Lang thản nhiên quét mắt nhìn hắn, nhưng đối phương không tự mình hiểu lấy mà ngậm miệng, ngược lại càng lúc càng tệ nói tiếp: “Tôi cười cái gì, sư huynh hẳn là rõ ràng hơn tôi. Mấy tấm ảnh đó đăng trên rất nhiều tạp chí, tôi có xem qua vài tờ, có tấm thực sự rất có ý tứ.”

Lăng Lang không hề để ý đến hắn, như thể bất luận lời nào hắn nói cũng không liên quan đến mình, nhưng Ngô Quan Phong am hiểu nhất chính là tự ngu tự nhạc (tự tiêu khiển tự vui), dù không ai để tâm hắn vẫn có thể nói hoài không dứt.

“Nhất là tấm đầu tiên sư huynh bị đánh đến quỳ rạp xuống đất,” Ngô Quan Phong không nhịn được nở nụ cười, “Cách nói này thật ra vô cùng hợp tình hợp lý."

“Chỉ tiếc, vì để cho sư huynh quỳ được hợp tình hợp lý, người nào đó nhất định phải hy sinh chính mình,” Ngô Quan Phong rất thiếu đánh mà giơ nắm tay, “Vị tiểu sư đệ này của tôi, thực sự là cơ trí hơn người. Với đầu óc của cậu ta, nhất định tại lúc xuất thủ kia, cũng đã dự đoán được kiếp sống diễn nghệ của mình đã đến hồi cuối rồi.”

“Không phải sư huynh vừa hỏi tôi người bên dưới trưng biểu ngữ gì sao? Sư huynh đoán đúng rồi, chính là cầu phong tỏa mọi hoạt động của Phong Hạo. Không chỉ có ở đây, mà còn ở công ty kế hoạch, công ty băng đĩa nhạc, thậm chí khắp cả nước cùng với trên internet, mỗi ngày đều có người thị uy, đập CD cậu ta, xé áp phích, bạo trang web của cậu ta.”

Lăng Lang nhắm mắt lại, tùy ý để thanh âm Ngô Quan Phong truyền vào tai, “Anh cùng vị người đại diện kia của anh hẳn là rõ ràng nhất, lần này dù là anh cũng không cứu cậu ta nổi, dù cho có mười lão tiền bối đức cao vọng trọng đứng ra, cũng không che được lời nói dối của các anh.” Ngô Quan Phong nghiêng thân mình tới trước, gần như dán sát tai Lăng Lang, “Cậu ta đã thân bại danh liệt, hơn nữa chính là cái loại vạn kiếp bất phục.”

Ngô Quan Phong lui về, vỗ vỗ tay, "Bất quá nói cho cùng, tôi vẫn rất bội phục Phong sư đệ, vì giữ gìn thanh danh sư huynh, ngay cả nửa đời sau của mình cũng có thể từ bỏ, nếu đổi lại là tôi, tôi không làm được."

Tay hắn đáp lên bả vai Lăng Lang, "Sư huynh cũng không cần quá khổ sở, ít nhất trải qua lần náo động này, lượng fan của anh càng ngày càng tăng, người bị hại luôn dễ dàng giành được đồng tình của quần chúng, anh biết mà."

Hắn lấy ra điện thoại di động của mình, ấn vài cái, đưa tới, "Ờm, cuối cùng là một lễ vật nhỏ, tặng sư huynh."

Lăng Lang nhìn tên người liên hệ trên màn hình thật bất ngờ, “Sao cậu có số di động của cậu ấy?”

“Đều cùng công ty kế hoạch, sư huynh có số điện thoại sư đệ rất lạ sao?” Ngô Quan Phong hỏi lại, "Đương nhiên, không mấy sư đệ có số điện thoại của sư huynh anh là được.”

Điện thoại được nối, thanh âm quen thuộc từ loa truyền đến, Lăng Lang lại trong nhất thời nói không nên lời.

Phong Hạo thấy trong điện thoại chậm chạp không có thanh âm truyền đến, lấy xuống nhìn xác nhận vẫn đang kết nối, lại đưa lên tai, "Chuyện gì?"

Sau một lúc lâu mới có một thanh âm đáp lại hắn, "Là tôi."

Phong Hạo kinh hỉ bật dậy, "Sao anh lại dùng điện thoại của hắn gọi cho tôi?"

"Tình cờ gặp, " Lăng Lang nói dối.

Là tôi cố tình tới thăm anh, Ngô Quan Phong dùng khẩu hình nhắc nhở anh, Lăng Lang xoay người, lưu cái lưng lại cho hắn.

“Bệnh của anh khỏi chưa?” Phong Hạo quan tâm hỏi han.

“Đã không sao rồi.”

Phong Hạo thở phào thật dài, “Anh không biết tôi lo lắng nhiều bao nhiêu đâu, lúc đầu tôi còn cho là mình xuống tay quá mạnh…”

“Cậu không sao chứ?” Lăng Lang ngắt lời hắn.

Phong Hạo dừng một chút, cười nói, "Không cần lo lắng cho tôi, người bị đánh đến phải nhập viện lại không phải tôi.”

Lăng Lang không biết nên nói cái gì cho phải, Phong Hạo đổi giọng điệu thành một bộ ủy khuất, "Ba của anh cứ không cho tôi đi thăm anh, đề phòng tôi so với phòng chó săn còn nghiêm ngặt hơn, lúc thì nói anh ở khách sạn, bệnh viện chỉ là để ngụy trang, rồi lại không chịu nói là khách sạn nào. Lúc lại nói anh ở bệnh viện, tôi đến bệnh viện rất nhiều lần, ngoài cửa đều là người, bộ dạng tôi lại quá đẹp trai, hóa trang cũng không che nổi.”

Lăng Lang nghe thế rất muốn cười.

"Điện thoại cho anh, anh cũng tắt máy, liên hệ với anh kiểu gì cũng không được… Anh nói xem tôi có phải nên tạo quan hệ tốt với nhạc phụ đại nhân không?”

Lăng Lang lúc này thực sự nhịn cười không được, "Cậu đang ở đâu?"

"Trên xe."

"Trên xe? Đi đâu?"

"Sân bay."

Ý cười chậm rãi rút lui khỏi khuôn mặt Lăng Lang, "Cậu phải đi sao?"

"Ừm, " Phong Hạo ra vẻ thoải mái nói, "Không nghĩ tới trước khi đi còn có thể nghe được thanh âm của anh, thật là kinh hỉ ngoài ý muốn."

Lăng Lang có chút rầu rĩ không vui, "Khi nào thì trở về?"

"Tôi ở Mĩ có một số việc phải xử lý, xử lý xong sẽ lập tức trở về."

Hắn dừng một chút, "Tuy rất không muốn dùng điện thoại tên kia thổ lộ với anh, nhưng là..."

Lời Phong Hạo xuyên qua sóng điện, từng chữ từng chữ rõ ràng truyền vào tai Lăng Lang.

“Tôi yêu anh.”

Lăng Lang nhắm hai mắt lại, tựa hồ làm vậy có thể đem thanh âm của đối phương ngưng kết, vĩnh cửu khắc vào đầu.

Anh biết hốc mắt mình nhất định đã ướt, thì ra trong kịch bản viết khi con người ở thời khắc hạnh phúc nhất sẽ không kiềm được nước mắt là thật.

"Tôi cũng vậy." Thanh âm của anh cũng đồng dạng truyền qua, Phong Hạo cười khẽ một tiếng.

“Nhớ rõ, dù có xảy ra chuyện gì,” Phong Hạo đổi giọng, ngữ khí trở nên chân thành lại nghiêm túc, “Chờ tôi trở lại.”

Lăng Lang cúp điện thoại, xoay người, đó là một Lăng Lang mà Ngô Quan Phong chưa bao giờ thấy, nhất thời hắn có dự cảm bất tường.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Lăng Lang mở miệng:

"Cậu có xe không?"

Ngô Quan Phong cảm thấy lần này mình thực sự lỗ lớn rồi, chỉ là hảo tâm thăm cái bệnh, vừa tặng điều khiển từ xa lại tặng di động, cuối cùng cả người lẫn xe cũng gom lại tặng luôn.

Đem Lăng Lang từ trong bệnh viện thập diện mai phục ra ngoài mà không kinh động bất luận kẻ nào xác thực mất một phen công phu, vì kịp chuyến bay, giờ phút này hắn đang lái xe như bay trên đường cao tốc. Bạn đang �

“Anh biết không,” hắn cao giọng nói, “Đuổi theo người yêu đến sân bay loại tình tiết này tôi chỉ gặp lúc diễn, chúng ta lúc này thật sự không phải đang quay phim chứ?” Nói xong, hắn còn giả bộ tìm tìm camera.

Lăng Lang ngồi ghế sau luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, “Lần này cảm ơn cậu.”

Ngô Quan Phong thiếu chút nữa nhầm thắng thành chân ga, hồi lâu mới nói: “Anh đời này nói cám ơn với bao nhiêu người rồi?”

Lăng Lang khó hiểu, "Rất nhiều."

“Sao tôi cứ thấy anh cảm ơn so với người khác vô cùng có phân lượng, khiến tôi có loại cảm giác mềm nhũn đầu gối a.”

"Vậy sao," phát giác tốc độ xe giảm, Lăng Lang thăm dò nhìn lên phía trước, "Chuyện gì vậy?"

"Không biết, phía trước hình như tắc đường ."

Ngô Quan Phong hạ kính xe xuống, thò đầu ra ngoài nhìn, phía trước xe xếp thành hàng dài, nhìn không thấy điểm đầu.

“Xong, xem ra vụ sư huynh anh lãng mạn đuổi theo người yêu đến sân bay ngâm nước nóng rồi.”

Lăng Lang cũng ngồi thẳng người, Ngô Quan Phong nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, rõ ràng phát giác anh cố gắng trấn định lại không giấu được lo âu.

Để xoa dịu cảm xúc khẩn trương của anh, Ngô Quan Phong tùy tay mở radio, giọng nói đọc tin tức tiêu chuẩn của nữ phát thanh viên lập tức xuyên qua dàn âm thanh nổi lượn lờ trong xe.

“Sau đây là phần tin nhanh, chiều nay vào lúc bốn giờ ba mươi lăm phút, trên đường cao tốc ra sân bay Hồ Sóc xảy ra tai nạn xe cộ, trên xe có một người lái xe bị thương nặng, một hành khách tử nạn tại chỗ, đường cao tốc ra sân bay hiện đã bị khẩn cấp phong tỏa. Được biết, người gặp nạn tên là Phong Hạo, giới tính nam, năm nay hai mươi chín tuổi, là diễn viên kiêm ca sĩ nổi tiếng, hôm trước từng tham gia vào một vụ ẩu đả, bị công chúng chống đối, nguyên nhân sự cố còn đang trong quá trình điều tra…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.