Người đại diện không biết ôm tâm tình dạng gì từng bước trở lại phòng bệnh Lăng Lang, tay dừng trên tay nắm cửa chậm chạp không đẩy ra.
Thời gian hắn dùng để mở ra cánh cửa này lần sau so với lần trước lại lâu hơn, mỗi lần đều phải xây dựng tâm lý thật tốt, mới không vào lúc nhìn người trên giường bệnh không khống chế được cảm xúc.
Dung nhan đang ngủ bình tĩnh an tường của Lăng Lang một lần nữa hiện ra trước mắt, xương gò má nổi cao, hai má trũng xuống rõ ràng, cả người đã gầy đến không ra hình người, hoàn toàn không còn thần thái ngày xưa.
Người đại diện chỉ cảm thấy mũi mình đau xót, Lăng Lang xinh đẹp kia của hắn đã đi đâu rồi?
Lăng Lang mà dù trong trại tạm giam, vẫn cứ tinh thuần không hợp với hoàn cảnh xung quanh đó đã đi đâu?
Lăng Lang cao ngạo lạnh lùng, xem thường tất thảy trong truyền thuyết đã đi đâu?
Lăng Lang dưới ánh đèn loang loáng, cất bước ung dung đi qua thảm đỏ, một lần lại một lần trở thành tiêu điểm vạn người chú mục, thu hoạch vô số tiếng vỗ tay cùng vinh quang, đến cuối vẫn là cô đơn nằm ở nơi này, dùng một loại phương thức cực đoan như vậy, để đuổi theo một người đã không còn tồn tại.
Khi trợ lý nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Lăng Lang vẫn như cũ đang ngủ say, ánh mặt trời sáng sớm mùa đông xuyên qua khung kính cửa sổ, rọi vào mặt anh. Người đại diện ghé vào mép giường anh ngủ, y phục trên người vẫn là bộ đồ hôm qua.
Chân mày nhíu chặt chứng tỏ hắn ngủ không an ổn, trợ lý động tác rón ra rón rén rốt cuộc vẫn đánh thức hắn.
“Cô đến rồi,” hắn dụi dụi mắt, nước mắt đã sớm bay hơi, lưu lại muối trên mắt, cảm giác khô khốc lái đi không được.
“Anh cả đêm không về?” Trợ lý không biết nói gì, chỉ đành biết rõ còn cố hỏi.
“Lẽ ra định về, kết quả không cẩn thận ngủ quên.” người đại diện khinh miêu đạm tả nói.
“Ồ.” Trợ lý giả vờ không thấy đôi mắt đối phương, “Chắc anh chưa ăn gì phải không? Tôi có đem cháo đến.”
Người đại diện tiếp nhận bình giữ nhiệt, cháo trắng không nêm gia vị, một hơi uống xuống, ấm từ cổ họng ấm đến trong bụng.
Được vài ngụm hắn liền khựng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cháo trong chén.
“Cô lại không biết tôi ở đây, sao lại mang cháo đến?”
Tâm tư bị nhìn thấu, trợ lý đành phải thành thật khai báo, “Tôi chỉ là muốn, lỡ, lỡ như…”
Cô nói được vài tiếng liền không thốt ra lời được nữa, cô cùng hắn đều rõ ràng, cái “lỡ như” đó đẹp như bong bóng xà phòng, chẳng cần đưa tay chạm, chỉ cần thổi nhẹ liền vỡ tan.
Trợ lý phát hiện không khí không ổn, vội vàng chuyển đề tài, “Hôm qua tôi đã chỉnh lý tổng kết công tác trong năm nay tốt rồi, để trên bàn anh.”
Nghe cô nhắc đến người đại diện mới ý thức đã tiếp cận cửa ải cuối năm, thời gian này năm ngoái, các buổi lễ trao giải diễn ra không ngừng, đúng là thời điểm bận rộn nhất trong năm.
“Với lại, radio Hồ Sóc gọi điện thoại, muốn làm chuyên đề tưởng nhớ Phong Hạo, hỏi anh có thể làm khách quý tham gia không.”
Suy nghĩ người đại diện còn dừng ở câu trên, trợ lý đợi nửa ngày cũng không thấy trả lời, nhìn lại, rõ ràng người ta đã đi vào cõi thần tiên nào rồi.
"Được rồi," trợ lý đã hiểu, với trạng thái của hắn thế này, dù đến cũng chỉ có thể liên tục thất thần, “Tôi đi thoái thác… Vậy cái đó phải làm sao?”
“Cái gì?” Người đại diện tiếp nhận phong thư cô đưa đến, bao bì quen thuộc, ký hiệu quen thuộc, không cần nhìn cũng biết bên trong là cái gì.
“Thiếp mời năm nay.” Trợ lý giản lược đáp, lễ trao giải mỗi năm một lần, nghi thức long trọng nhất của giới điện ảnh và truyền hình, Lăng Lang hầu như mỗi năm đều trúng cử.
Năm nay, Lăng Lang vẫn là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngai vàng Ảnh đế, chỉ là trợ lý không biết cô còn có phúc khí này hay không, nhìn thấy Lăng Lang bước lên bục nhận thưởng.
Người đại diện thấy thư mời, cũng hốt hoảng trong chốc lát, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, hắn thấy trợ lý ngập ngừng ấp úng, hiển nhiên còn có lời muốn nói.
“Cô sao vậy?” Hắn hỏi.
Trợ lý cũng tìm một chỗ ngồi xuống, “Hôm qua giám đốc tìm tôi, nói nếu Lăng Lang vẫn không tỉnh, sẽ điều động tôi sang cho nghệ sĩ khác.”
Người đại diện nghĩ nghĩ, gật đầu, "Như vậy cũng tốt, tiếp tục chờ nữa, sẽ chỉ chậm trễ cô."
"Vậy còn anh?"
"Tôi không giống cô, tôi là người đại diện ký ước của Lăng Lang, nếu tôi không nguyện ý, công ty không thể sai khiến tôi ."
Trợ lý cắn môi một lát, "Tôi tuổi trẻ, lại không có kinh nghiệm, làm việc cũng hấp ta hấp tấp, nghệ sĩ nào sẽ muốn một trợ lý như tôi đây?"
“Mọi người đều nói Lăng Lang là nghệ sĩ khó ở chung nhất, mặc dù có nhiều khi anh ấy quả thật khiến tôi rất khẩn trương, nhưng mà theo anh ấy lâu như vậy rồi, anh ấy chưa một lần trách mắng tôi.”
“Tôi luôn không giữ được mồm miệng, trước mặt truyền thông nói lộ ra, hại anh ấy ngộ độc thức ăn phải vào viện, lần này cũng vậy…”
Cô gục đầu xuống, “Nếu không phải tôi sơ ý bất cẩn làm rơi thẻ phòng, phóng viên đã không xông vào, cũng không chụp được Phong Hạo đánh người, không biến tình huống thành hỏng bét, Phong Hạo cũng không bị buộc phải xuất ngoại… Nếu anh ấy không ra sân bay, sẽ không xảy ra tai nạn xe, Lăng Lang cũng không cần nằm ở nơi này..."
Cô liên tiếp giả thiết, khiến người đại diện nghe được lắc đầu.
“Trên đời này làm gì có nhiều cái nếu như vậy, nếu thực sự truy cứu trách nhiệm, chỉ sợ sai lầm của tôi càng lớn.”
Trợ lý ngạc nhiên, “Anh thì có sai lầm gì? Anh bảo hộ Lăng Lang đến thiên y vô phùng, chúng tôi đều rất rõ ràng.”
Người đại diện thở dài, “Không phải cô đã từng hỏi tôi, vì sao lại quản Lăng Lang chu đáo chặt chẽ như vậy, ngay cả sinh hoạt cá nhân cũng can thiệp?"
Trợ lý gật gật đầu, "Cho nên mới cảm thấy anh không giống người đại diện gì hết, luận điệu cũ rích rất là…”
Từ “lỗi thời” cuối cùng cô không nói ra miệng, nhưng lần này người đại diện cũng không phản bác.
“Cô cũng từng hỏi tôi chuyện của Mạc tiên sinh.”
“Nhưng anh vẫn giữ kín như bưng chuyện này.”
Người đại diện ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Kỳ thật Mạc tiên sinh cùng Lăng Lang ký một hợp đồng, trong đó điều khoản đầu tiên là trong thời gian hiệu lực hợp đồng không được kết giao cùng bất luận người nào.”
Trợ lý rốt cục vẫn còn trẻ tuổi, tâm hiếu kỳ chiến thắng tất cả, nghe tới đó hô lên, “Sao có thể có một điều khoản hợp đồng như vậy? Tôi vẫn luôn cho rằng anh nghiêm khắc với Lăng Lang chính là để đề phòng tai tiếng tình dục, chẳng lẽ ngay cả kết giao cũng không thể sao?”
“Phải, tôi cũng không rõ vì sao Mạc tiên sinh lại đưa ra điều kiện này. Nhưng thực nhân chi lộc, trung nhân chi sự*, tôi chính là người chấp hành hợp đồng này.”
*Thực nhân chi lộc, trung nhân chi sự: Nhận bổng lộc của người thì phải hết lòng làm việc cho người.
Trợ lý há miệng nhưng không nói được gì.
Ánh mắt người đại diện rơi trên người Lăng Lang nằm một bên, “Cho nên những năm đó, tôi không chỉ là người đại diện của cậu ấy, mà còn là người giám thị, bất luận kẻ nào chỉ cần có ý tưởng không an phận với cậu ta, tôi đều sẽ bóp chết trước.”
Trợ lý kinh ngạc đến nói không nên lời, “Sao, sao có thể như vậy?”
Người đại diện hạ mắt, “Mấy ngày nay, tôi một mực suy nghĩ, Lăng Lang sao lại chấp nhất đến thế đối với đoạn tình cảm này.”
“Đừng nói là nghệ sĩ, cho dù là người thường, gặp phải bất hạnh này, cùng lắm chỉ là khổ sở tinh thần sa sút mà thôi, làm sao lại sẽ lựa chọn phương thức cực đoan như vậy.”
“Nghĩ trước nghĩ sau, đều là vì cậu ấy trong lúc diễn những kinh nghiệm tình cảm oanh oanh liệt liệt đều trải qua rất nhiều, nhưng tình cảm trong hiện thực lại hoàn toàn trống rỗng, thế nên một khi sa vào, sẽ hãm càng sâu, trừ điều đó ra, tôi thật nghĩ không ra lý do nào khác.”
Trợ lý nghe đến nhập thần.
Ánh mắt người đại diện cũng trở nên mờ mịt, “Giờ ngẫm lại, nếu từ đầu tôi không trông chừng cậu ấy nghiêm như vậy, cứ mở một mắt nhắm một mắt, thì cậu ấy lúc này sẽ giống những người khác trong giới hay không, xem tình cảm chỉ như trò đùa.”
Trợ lý không thể tưởng tượng một Lăng Lang như vậy.
Cô đột nhiên nghĩ ra một chuyện, “Vậy sao lúc trước anh không ngăn cản Phong Hạo?”
“Thời điểm cậu ta xuất hiện quá khéo, đúng lúc hợp đồng của Lăng Lang cùng Mạc tiên sinh hết thời hạn, tôi đã không còn quyền lợi tiếp tục can thiệp," hắn quay đầu nhìn về phía người trên giường, “Có lẽ đây chính là định mệnh.”
Bác sĩ đến giờ theo lệ kiểm tra phòng, người đại diện đáng thương ngóng nhìn đối phương tiến vào, lại đáng thương ngóng nhìn đối phương rời đi, rồi mới đuổi theo.
Trợ lý dọn dẹp lại phòng, rồi cũng mang theo bình nước ra ngoài.
Cửa phòng bệnh nhanh chóng mở ra rồi đóng lại, một bóng người hiện ra ngoài cửa, hắn bất động thanh sắc đi quanh giường bệnh vài vòng, cuối cùng dừng lại ở đầu giường Lăng Lang.
“Hôm qua thấy người đại diện của anh lắc lư ngoài cửa phòng bệnh của tôi, tôi đã đoán được sư huynh anh cũng ở trong này,” Thanh âm Ngô Quan Phong khó lường, “Tôi quả nhiên không đoán sai."
“Giờ người bên ngoài đang tìm anh đến xôn xao ngất trời, lúc này công ty thực sự là thủ khẩu như bình (kín miệng như bưng) a," Ngô Quan Phong cong xuống nửa người, thẳng tắp nhìn chằm chằm Lăng Lang, "Kết quả sư huynh lại trộm nằm ở đây, rất giảo hoạt."
Hắn nhìn chăm chú Lăng Lang một lúc lâu, không thấy đối phương có dấu hiệu thức tỉnh, lúc này mới tin tưởng anh thật sự không nghe được.
Ngô Quan Phong uể oải thẳng người dậy, hai tay đút túi dựa vào bên tường, lần trước khi hắn tới gian phòng bệnh này, xuyên qua kính cửa sổ còn có thể nhìn thấy lượng lớn fan điện ảnh đau khổ chờ đợi ở cổng bệnh viện, mà lúc này đây, lui tới ngoài cửa cũng chỉ có bệnh nhân và người nhà, không thấy ký giả, càng không thấy fan.
“Vì chủ nhân đi rồi, bản thân không ăn không uống, tuyệt thực làm chó con đi theo chủ nhân sao…” Ngữ khí hắn như đang tự nói cho mình nghe, “Phong sư đệ vì anh không tiếc tự hủy tương lai đã khiến tôi thực kinh ngạc rồi, không nghĩ tới sư huynh anh càng làm tôi giật mình."
“Lúc trước ở phim trường, anh ngay cả để tôi tát cậu ta một cái cũng không nỡ, nếu cậu ta thấy bộ dạng anh hôm nay, không biết sẽ có cảm tưởng gì.”
Hắn tiến về trước một bước, từ trên cao nhìn xuống Lăng Lang.
“Tôi có lẽ là tri âm cuối cùng của sư huynh trên thế giới này đi, có phải có chút chút cảm động không?”
Ngô Quan Phong yên lặng, Lăng Lang vẫn như trước nằm ở chỗ ấy, căn phòng như ngưng kết, chỉ có dịch truyền dưới tác dụng của lực hấp dẫn từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Nếu đây là kết quả sư huynh muốn," nửa ngày, thanh âm không cảm xúc của Ngô Quan Phong mới vang lên trong phòng bệnh, “Tôi không ngại giúp sư huynh một lần cuối cùng.”
Trợ lý mang theo bình nước trở lại phòng, vô tình tầm mắt đảo qua, cả kinh thiếu chút quăng luôn thứ trong tay.
Bác sĩ và người đại diện dưới biểu đạt kinh hoảng thất thố của cô cũng đuổi tới rất nhanh, kim truyền dịch cắm trên lưng bàn tay Lăng Lang đã bị người rút ra, chất lỏng trong suốt tích tích chảy đầy đất.
“Đây là chuyện gì?” Người đại diện không thể tưởng tượng nổi hỏi ra.
“Tôi, tôi chỉ đi lấy bình nước,” trợ lý cũng giật mình tuyệt không thua kém hắn.
Bác sĩ mở miệng nói, “Bình truyền là dịch dinh dưỡng, rút ra cũng không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng…”
“Nhưng vấn đề là ai làm?" Người đại diện hỏi ra nghi hoặc lớn nhất của mọi người, ngay lúc đó trong lòng chợt động, “Có khi nào cậu ấy tỉnh không?”
Bác sĩ lật mí mắt anh kiểm tra một chút, lắc đầu “Hẳn là không phải.”
Người đại diện cùng trợ lý anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đều ôm dấu chấm hỏi lớn trong lòng.
Di động người đại diện rất không đúng lúc vang lên, hắn bắt máy nghe vài câu, "Cái gì? Sao lại như vậy?"
"Làm sao vậy?" Trợ lý theo ngữ khí của hắn nghe ra không ổn.
“Biết rồi,” người đại diện lại nghe thêm vài câu rồi cúp điện thoại, sắc mặt âm trầm, “Ảnh chụp Lăng Lang bị một người nặc danh đăng lên mạng, giờ giới truyền thông chỉ sợ là đã biết cậu ấy ở trong này.”
Suy đoán của hắn không sai, không qua bao lâu, từ cổng bệnh viện làn sóng lớn các hãng truyền thông vọt đến, không thể không dùng đến lực lượng cảnh sát mới ngăn được họ, nhưng các ký giả vẫn đứng nguyên tại chỗ, ai cũng không chịu rời đi.
Tin tức Lăng Lang hấp hối lan nhanh, công ty rốt cuộc che giấu không nổi nữa, dù là nói dối Lăng Lang bệnh nặng cũng rất nhanh bị vạch trần, kẻ thần bí kia đem tình trạng Lăng Lang miêu tả thực cụ thể vô cùng, hai chữ “tuyệt thực” truật mục kinh tâm*, mà nguyên nhân tuyệt thực lại càng khiến người ta không thể dự kiến được.
*Truật mục kinh tâm: Mắt nhìn khiếp đảm lòng thấy kinh hoàng �
Lúc trước mọi người chỉ nói hai người này trở mặt thành thù, Phong Hạo ngoài ý muốn bỏ mình, Lăng Lang đóng cửa không xuất hiện, đến giờ họ mới chính thức hiểu, sự tình không đơn giản như họ nghĩ.
Cùng lúc đó, nội dung cuộc điện thoại của Phong Hạo trước khi chết cùng Lăng Lang cũng bị phơi sáng, chân tướng càng thêm khó bề phân biệt.
Nhưng thứ duy nhất không bị nghi ngờ, chính là tình cảm của hai người, tất cả những lời đồn đại đều không công tự phá (tự sụp đổ), dư luận lúc trước nghiêng về một phía nháy mắt nghịch chuyển, quan hệ hai người vốn bị người chà đạp, nay lại biến thành giai thoại người người tán dương.
Người đại diện đã không biết lần thứ bao nhiêu xoa xoa huyệt thái dương tỉnh dậy, mấy ngày nay hắn cùng trợ lý luân phiên trông chừng Lăng Lang, sợ sự việc lần trước tái diễn.
Truyền thông bên ngoài hắn đã không rảnh ứng đối, giờ này khắc này, không có gì so với sinh mệnh Lăng Lang trọng yếu hơn.
Hắn lê thân thể mệt mỏi đến bên cửa sổ, người tụ tập ngoài cổng bệnh viện có vẻ nhiều hơn rất nhiều, trên một khu đất trống không ảnh hưởng người qua lại, lễ vật chất thành đống.
Nhóm fan không hề trương tranh hoặc chữ cầu phong tỏa hoạt động Phong Hạo nữa, thay vào đó là ảnh hai người chụp chung, cảnh tượng như vậy dường như đã từng thấy qua.
“Hôm nay người so với hôm qua nhiều hơn không ít, cậu muốn đứng dậy nhìn không?” Theo Lăng Lang lâu như vậy, người đại diện đã sớm luyện tốt bản lĩnh tự thuyết tự thoại.
“Giám đốc bệnh viện hôm qua tìm tôi, nghiêm túc phê bình cậu đó, cậu cứ ngủ hoài như vậy, đối với danh tiếng bệnh viện thực sự gây ảnh hưởng xấu.”
“Fan yêu điện ảnh tặng quà nhiều đến sắp không có chỗ để rồi, tôi phải tìm người mang đi cất mới được, lỡ trời mưa thì không xong.”
Hắn ngẩng đầu, bầu trời u ám mông lung, mơ hồ thấy vài bông tuyết trắng noãn từ không trung rơi xuống.
Hắn dụi dụi mắt, nhìn kỹ, tin tưởng mình không nhìn nhầm, trận tuyết đầu tiên của năm nay, vô thanh vô tức phiêu hạ.
"Lăng Lang cậu xem kìa, tuyết rơi..."
Người đang say ngủ sẽ không đáp lời, ngay lúc này chuông điện thoại di động vang lên.
Nhìn tên người gọi, người đại diện giật mình sửng sốt nửa ngày mới luống cuống tay chân bắt máy, đưa đến bên tai rồi một tiếng alo vẫn nói không thành lời.
“Là tôi.” Thanh âm kỳ quái đã lâu không nghe một lần nữa truyền ra từ loa.
“Mạc, Mạc tiên sinh?” Người đại diện cảm xúc ngổn ngang trăm mối, nhất thời lại không lời nào toát ra.
“Tôi đã biết sự tình.” Mạc tiên sinh nói.
Người đại diện cúi đầu, nhìn mũi chân, "... Thực xin lỗi, tôi không chăm sóc tốt cậu ấy… Cô phụ kỳ vọng của ngài."
"Không, trong khoảng thời gian này thật vất vả cho anh,” Lời nói Mạc tiên sinh không có ý trách cứ, “Bây giờ, phiền anh đem điện thoại cho cậu ấy.”
Người đại diện phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này mới ý thức được Mạc tiên sinh là muốn cùng Lăng Lang nói chuyện.
Ngọn lửa hy vọng nhanh chóng bùng lên dưới đáy lòng, trên đời này nếu còn có một người có thể thức tỉnh Lăng Lang, cũng chỉ có thể là người này.
Hắn cuống quít lấy điện thoại đặt bên tai Lăng Lang, thấp giọng nói, “Lăng Lang, là điện thoại của Mạc tiên sinh, là Mạc tiên sinh, cậu mau nghe a.”
Từ bên kia điện thoại mơ hồ truyền đến một thanh âm, lông mi Lăng Lang hơi hơi rung động, người đại diện khó có thể tin mở to hai mắt nhìn.
Không biết Mạc tiên sinh bên kia nói những gì bên tai Lăng Lang, nhưng người đại diện mỗi khi nghĩ đến, lại cảm thấy đó là chú ngữ thần kỳ nhất trên thế gian.
Bởi vì hết câu chú ngữ, vương tử ngủ say chậm rãi mở mắt, một thế giới thức tỉnh.