Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 7: Cản đường



Các phóng viên từ lúc Phong Hạo xuất hiện liền vô cùng hăng hái, dù sao đây cũng là người đầu tiên trong mười năm nay có scandal với ảnh đế, chỉ là tấm ảnh chụp mơ hồ, đưa tin giả giả thật thật đã có thể làm giới truyền thông xôn xao nửa tháng, cuối cùng vì đương sự không hề có phản ứng mà kết thúc.

Nhưng tin tức nặng cân này mới vừa lạnh hơn mười ngày, hai người lại cùng nhau hợp tác trong phim mới, nhất thời ai nấy đều suy diễn “tiền bối dùng quy tắc ngầm với hậu bối “ sống động đến không thể sống động hơn.

Các phóng viên đối với Lăng Lang cũng còn ba phần e dè, không dám hỏi quá thẳng thừng, nhưng với Phong Hạo lại không có gì kiêng kỵ, nhất thời hỏi đủ các vấn đề riêng tư liên tiếp không ngừng, lúc đầu người dẫn chương trình còn bác bỏ vài câu, về sau càng ngày càng không thể nắm bắt cục diện.

Người đại diện dưới đài nghiến răng ken két, ngược lại trợ lý vẻ mặt bình tĩnh xoát Weibo.

“Cái tên Phong Hạo này rốt cuộc là ai chứ? Lần nào cũng nói đổi là đổi, chen chân với dân chuyên nghiệp, cũng không sợ bị ngáng chân.” Người đại diện căm giận nói. Lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, nếu không nhìn ra bối cảnh Phong Hạo không đơn giản thì hắn chính là đồ ngu. Biết đắc tội không nổi, giờ phút này chỉ có thể dùng miệng xả cơn tức.

“A, đây rồi,” trợ lý tìm được thứ cô muốn, “Diễn viên Ngô Quan Phong khi quay phim ngoài ý muốn ngã ngựa, khiến chân trái nứt xương, bác sĩ nói cần nằm tĩnh dưỡng một tháng.”

“Lần trước té lầu là hắn, lần này ngã ngựa cũng hắn, sức hút trái đất ưu đãi hắn sao?”

Trợ lý thu hồi di động: “Giờ đã biết Phong Hạo không phải mượn Lăng Lang để thăng tiến?”

Người đại diện á khẩu. Trợ lý nói rất đúng, hắn không thể phản bác, lấy bối cảnh Phong Hạo, căn bản không cần mượn hào quang của Lăng Lang cũng có thể vang danh.

“Lăng Lang cũng đã ba mươi hai, thế mà còn chưa yêu đương gì, anh không thấy là anh quản anh ấy quá nghiêm sao?”

Người đại diện ánh mắt âm u, như nhớ ra điều gì.

Trợ lý thở dài, cô vuốt vuốt lưng người đại diện, thâm tình nói: “Con gái lớn phải lập gia đình, người làm ba cũng nên buông tay.”

Người đại diện quay đầu trợn mắt: “Đừng nói tôi là ba, dù là ông nội tôi cũng phải quản, cô rốt cuộc đứng về bên nào?”

“Đứng về phía anh, về phía anh mà,” Trợ lý trấn an hắn: “Tôi tuyệt đối ủng hộ anh làm công công” (từ ‘ông nội’ ở trên cũng gọi là ‘công công’, ở đây dùng từ đồng âm với ‘thái giám’, bạn trợ lý đùa ảnh)

Người đại diện lúc này mới thoải mái một chút, lúc sau mới phản ứng có chỗ nào đó không ổn, oán hận một câu, “Khỉ!”

“Thực vinh hạnh, nhanh như vậy liền có cơ hội hợp tác với học trưởng lần nữa, sau này xin chỉ bảo nhiều hơn.”

Sau khi nghi thức khởi động máy kết thúc, Phong Hạo vừa bước xuống liền vui vẻ nói với Lăng Lang, vừa rồi cuộc oanh tạc điên cuồng của phóng viên tựa hồ không hề ảnh hưởng tới hắn chút nào.

Lăng Lang mặt không đổi sắc gật đầu, không nhìn ra cảm xúc gì. Lần này nhìn đến Phong Hạo anh không còn loại cảm giác khẩn trương như trước, nhưng như vậy mới là bình thường, xưa nay chỉ có người khác ở trước mặt anh khẩn trương, anh sao có thể đối với một hậu bối sinh ra kính sợ chứ.

Về phần ảo giác lúc trước, có lẽ do di chứng việc quá nhập tâm vào nhân vật thôi.

“À phải, lần trước chương trình TV phát sóng, học trưởng anh có xem không?”

Lăng Lang không có thói quen xem loại chương trình này, nhưng lần này anh khó có được chần chờ một chút: “Không có”

Phong Hạo đã sớm có chuẩn bị: “Nếu học trưởng có hứng thú, tôi có lưu bản ghi hình nè”

Lăng Lang nhất thời khựng lại, nhìn vào mắt đối phương vẻ khó hiểu lại giật mình: “Sao cái gì cậu cũng ghi hình lại vậy?”

“Học trưởng ngày nào cũng lên TV chắc không hiểu, “ Phong Hạo thẹn thùng xoa xoa mũi, “Tôi là người mới, khó được một lần lên TV, cho nên… ngại quá, khiến anh chê cười rồi.”

Lăng Lang lúc này mới ý thức Phong Hạo mới ra nghề chưa được nửa năm, chính mình lúc mới ra nghề đại khái cũng là hận không thể cắt ra lưu lại hết các tin tức có liên quan đến mình trên báo, thời gian qua lâu rồi, anh đã quên tâm tình lúc đó thế nào.

Nghĩ đến đây, Lăng Lang cũng thấy thoải mái, trong mắt cũng giảm bớt vẻ đề phòng. Vừa rồi trong nháy mắt anh đã hoài nghi động cơ của đối phương. Lưu riêng những cảnh NG là để nâng cao kỹ năng diễn xuất, ảo thuật là biểu diễn tài nghệ, ghi lại chương trình TV là vì lưu niệm… Là do mình suy nghĩ quá nhiều sao?

“Nếu anh không thích,” Phong Hạo cẩn thận thăm dò, “Tôi về sẽ đem nó hủy đi.”

“Không cần,” Lăng Lang lạnh lùng, dừng một chút lại nói: “Cậu cũng không cần lúc nào cũng dùng kính ngữ.”

Biểu tình Phong Hạo thoáng đắc ý, nhưng rất nhanh đã tươi cười, “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Đĩa ghi hình đó…” Lăng Lang lại do dự, “Cho tôi mượn xem một chút.”

Phong Hạo hưng phấn gật đầu: “ Về nhà tôi xem nhé?”

“Không cần, cho tôi mượn đĩa là được rồi.” Lăng Lang từ chối.

“Được rồi.” Phong Hạo gãi gãi đầu “Ngày mai tôi mang đến phim trường.”

Hai người thuận lợi tránh được phóng viên, vào bãi đỗ xe ngầm, thấy Lăng Lang rút ra một cái chìa khóa, Phong Hạo tò mò hỏi, “Xe của học trưởng đâu?”

“Ở cổng”

Phong Hạo một chút liền nhận ra, “Kim tiền thoát xác? Mưu kế hay.”

“Hôm nay xe của cậu không bị hư chứ?”

Phong Hạo ngượng ngùng lắc đầu, “Không có… Vậy, mai gặp nhé?”

Lăng Lang không nói gì, nhấn công tắc trên chìa khóa, một chiếc xe cách đó không xa kêu nhỏ một tiếng trả lời.

Lăng Lang không hề phòng bị đi đến bên xe của mình, đột nhiên có người từ phía sau xông tới bịt miệng, Lăng Lang hoảng sợ vừa giãy dụa vừa ô ô kêu lên.

“Câm miệng!” Người đứng phía sau hung tợn nói.

“Ưm, ô… ô…” Lăng Lang càng giãy dụa mạnh hơn, một lưỡi dao lạnh như băng dán lên cổ, Lăng Lang nhất thời không dám lên tiếng, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, anh liều mạng muốn nhìn mặt tên kia, chỉ thấy mặt hắn che miếng vải đen.

Lăng Lang bị tên cướp mạnh mẽ lôi tới một góc sáng sủa trong bãi đỗ xe ngầm, cảm giác tay đối phương đã rời miệng mình, vừa định kêu cứu, bỗng bị một thứ không biết là gì nhét vào miệng, ngay sau đó miệng bị dán băng, hay tay và hai chân cũng nhanh chóng bị băng dán cố định.

Tên cướp mở ra nắp sau ô tô, đem Lăng Lang đã bị trói ném vào, Lăng Lang lại bắt đầu vặn vẹo, nhưng tên cướp trói rất chặt, mặc cho anh giãy dụa thế nào cũng không làm được gì.

“Bảo bối nhi, thành thật một chút!” Tên cướp vỗ vỗ mặt anh, cạch một tiếng đóng nắp xe.

“Tốt!” Đạo diễn rất hài lòng, “Tiếp tục quay một cảnh từ góc nhìn con tin.”

Tay chân Lăng Lang đều bị cột, tên cướp duỗi tay bế anh ra từ trong cốp xe, nhẹ nhàng đặt trên đất.

Trợ lý chạy tới giúp Lăng Lang cởi dây trói, hai người lui ra ngoài đứng xem nhân viên công tác đem máy quay vào trong xe, quay cảnh từ góc nhìn của con tin.

“Tên kia lại tự sửa kịch bản, cũng may đạo diễn cho qua.” Trợ lý quệt mồm oán giận.

“Vậy sao.”

“Anh xem, câu này kịch bản là “Nhóc mày thành thật một chút cho tao!”, làm gì có bảo bối nhi gì chứ.” Trợ lý cầm kịch bản mà Lăng Lang đã thuộc làu cho anh nhìn.

Lăng Lang không phát biểu ý kiến gì, lẳng lặng đứng bên sân nhìn tên kia đối với máy quay lập lại một lần “Bảo bối nhi, thành thật một chút!”

Tên cướp tháo xuống khăn che mặt, đi về phía Lăng Lang.

“Học trưởng thật ngại quá, hôm nay lại đắc tội.” Bạn đang �

Lăng Lang lắc đầu, “Quay phim mà thôi.”

“Tôi có làm anh đau không?”

“Không có”, Lăng Lang dừng một chút, “Đây là công việc, cậu không cần khách khí như vậy.”

Phong Hạo nghe vậy cười cười, “Được, vậy kế tiếp nếu có chỗ nào cần đắc tội, thứ lỗi cho tôi không khách khí.”

Phần quay trong thành thị đã hết gần một tháng, quay xong cảnh ở bãi đỗ xe này, bọn họ phải vào núi.

Mùa này trên núi còn vương chút lạnh đầu xuân, Lăng Lang mặc trang phục diễn hơi mỏng, nằm trong xe cũng cảm giác rét lạnh.

Nắp cốp xe rốt cục bị mở ra, Lăng Lang lộ ra vẻ mặt khó thích ứng như thời gian dài không gặp ánh sáng, Phong Hạo thô lỗ xách anh ném xuống, xúc cảm bùn đất lạnh băng ẩm ướt nháy mắt khiến Lăng Lang sợ run người.

Phong Hạo qua một bên tức giận gọi điện thoại, Lăng Lang trên đất giãy dụa thân thể, muốn tìm cơ hội trốn thoát.

Phong Hạo nói điện thoại xong trở về, vốn đang nổi nóng, thấy Lăng Lang không thành thật thì đá một cước.

“Mày không phải người tao muốn bắt?”

Lăng Lang liều mạng lắc đầu.

“Vậy sao mày không nói sớm?”

Lăng Lang ô ô nói không ra lời, Phong Hạo vươn tay đem băng dính trên miệng anh xé đi.

Lăng Lang phun ra miếng vải, “Anh cơ bản không cho tôi cơ hội nói!”

“Còn cãi,” Phong Hạo lại cho anh một cước, “Không cho mày nói mày không biết dùng mắt ra hiệu sao?”

Lăng Lang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn.

“Mày còn dám trừng?” Phong Hạo một tay kéo tóc anh, tát mạnh hai cái.

Phó đạo diễn cúi đầu trốn, như thể hai bạt tay này là tát hắn vậy. Hắn nói bên tai đạo diễn: “Trong kịch bản đoạn này đâu có giống vậy…”

Đạo diễn đang hưng phấn, nghe vậy lườm hắn một cái: “Cậu biết cái gì, cái này gọi là ngẫu hứng”

Phó đạo diễn run lên, đạo diễn đúng là một quỷ súc.

Lăng Lang cúi đầu, bả vai ức chế không được run rẩy, mọi người ở đây đều thấy được cảm xúc tức giận lại không dám phát tác, thể hiện đạt vô cùng, máy quay nhân cơ hội quay cận mặt anh.

Phong Hạo lần này vào vai một tên bắt cóc lại bắt nhầm người, vốn phải bắt con trai kẻ có tiền, hắn lại xui xẻo bắt nhầm tên trợ lý tuổi không khác lắm với người con.

Ông chủ không chịu chi tiền chuộc trợ lý, trợ lý lại thấy được mặt tên bắt cóc, không còn đường lui, tên bắt cóc quyết định thà không làm, đã làm phải làm tới cùng, đem trợ lý vào núi giải quyết.

Đường núi không dễ đi, tuy hai chân Lăng Lang đã được cởi trói, nhưng tay còn bị trói sau lưng, đi đứng lắc lư, Phong Hạo còn thường xô đẩy phía sau, mắng anh vài câu.

“Nhóc mày đi nhanh!”

Lăng Lang vừa nói chuyện với Phong Hạo phân tán lực chú ý của hắn, vừa quan sát địa hình tìm thời cơ chạy trốn.

Phía trước xuất hiện một sườn núi, Lăng Lang cắn răn liều mạng, nhảy theo con dốc lăn xuống.

“Mẹ nó!” Phong Hạo vội trượt xuống đuổi theo, Lăng Lang lúc lăn xuống bị trầy xước không ít, còn đau chân, vẫn cố khập khiễng chạy lên trước.

Phong Hạo rất nhanh đã đuổi kịp, từ phía sau một chân đem anh đạp ngã, “Chạy hả, chạy nữa đi!”

Phong Hạo nổi giận tay đấm chân đá, Lăng Lang vì muốn giảm bớt thương tổn chỉ có thể cuộn mình, bảo hộ phần bụng yếu ớt nhất.

Phong Hạo đánh mệt rồi mới ngừng tay, nhìn quanh bốn phía, phát hiện chỗ này trống trải hẻo lánh, thật là địa điểm tốt để giết người hủy xác.

“Thì ra mày đã chọn được vùng đất phong thủy tốt rồi, tao sẽ thành toàn cho mày.”

Phong Hạo đem Lăng Lang trói vào trên cây, đi vòng vèo trở về lấy bao công cụ rơi ở chân dốc lại đây, lấy ra cuốc xẻng.

Nhân viên công tác đã chuẩn bị trước, Phong Hạo chỉ cần ra dáng một chút, liền thành một cái hố to.

Phong Hạo ném xẻng, hướng Lăng Lang đi đến: “Đợi lâu không bảo bối nhi?”

Trợ lý nhất thời nhe răng, “Lại bóp méo lời thoại!”

Phó đạo diễn: “Sửa lại như vậy có hơi quá không?”

Đạo diễn vung tay lên, “Nhân vật đó vốn là biến thái nhân cách phân liệt, tôi thấy diễn vậy rất được.”

Phong Hạo cởi trói cho Lăng Lang lôi đến trước hố, đang muốn ném anh xuống, không ngờ Lăng Lang dùng khí lực cả người níu lấy Phong Hạo, chính mình cũng vì quán tính khi bị ném tới, lôi luôn Phong Hạo xuống hố, hai người lại bắt đầu một trận quần đấu.

Lăng Lang hay tay bị trói làm sao là đối thủ của Phong Hạo, chỉ thấy Phong Hạo xoay người một cái đặt Lăng Lang dưới thân, bàn tay bóp cổ Lăng Lang, càng siết càng chặt.

“OK! Tốt!”

Lăng Lang cảm thấy lực chế trụ tại cổ họng mình tiêu thất, liền mở miệng thở, thả lỏng người té trên mặt đất, Phong Hạo còn cưỡi trên người anh. Cảnh này còn chưa quay xong, hai người đang đợi nhân viên công tác bố trí, dưới hố nhỏ hẹp, hai người chỉ có thể duy trì tư thế xấu hổ này.

Phong Hạo hơi rút về sau nhường chỗ, không hiểu cố ý hay vô tình, tay hắn nhẹ nhàng lướt qua bộ vị riêng tư của Lăng Lang, Lăng Lang vốn đang trầm tĩnh nhất thời cứng cả người.

Cảm nhận người dưới thân nháy mắt không được tự nhiên, Phong Hạo lộ ra mỉm cười không rõ nghĩa, dùng thanh âm chỉ có Lăng Lang nghe được ghé vào bên tai anh nhẹ nhàng nói: “ Học trưởng, anh bị lộ rồi nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.