Đăng Phong Thành Thần

Chương 8: Sát Thần?



Tiêu Phong cười lớn, nhìn về Huyết Sư, càng lúc hắn càng cảm thấy sảng khoái, chẳng coi Huyết Sư ra cái nghĩa địa gì.

Tiêu Phong chợt động, lao đến Huyết Sư với vận tốc cực nhanh, khiến Huyết Sư không kiệp nhận thức gì, đứng đơ ra đó. Tiêu Phong vận công đánh ra Thông Tuý Quyền, đẩy lùi Huyết Sư ra sau, lưu lại một nắm tay trên thân Huyết Sư, khiến nó đau quá mà rống to, làm mấy con ma thú cấp thấp xung quanh bị tiếng rống chấn cho ngu dại.

Phải biết rằng đây là một môn phổ thông võ kỹ của Cái Bang, rất là bình thường, ấy mà lại được Tiêu Phong sử ra sức mạnh kinh người, đả thương được Huyết Sư cấp cao ma thú, có lớp da cứng như sắt thép được đúc thành. Ấy thế mà dường như Tiêu Phong chỉ sử dụng một ít lực lượng trong quyền vừa rồi, trong Tiêu Phong không có vẻ gì là tung hết sức.

Vết thương trên thân của Huyết Sư từ từ hồi phục, nó lấy lại bình tĩnh, dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn về Tiêu Phong. Tiêu Phong cũng ngạc nhiên, con ma thú này quả nhiên không tầm thường, tốc độ hồi phục vết thương thật là không chậm chút nào.

Tiêu Phong còn đang suy nghĩ thì một quả cầu máu từ miệng Huyết Sư phun ra, hướng Tiêu Phong mà lao đến. Tiêu Phong thấy Huyết Cầu lao đến mà không thèm né, hắn vận khí, khí trên người hắn toả ra, tạo thành từng con Hồ Điệp bay lượn vòng quanh hắn.

Huyết Cầu vừa bay đến gần Tiêu Phong, thì bị Hồ Điệp ngăn lại, Huyết Cầu va vào Hồ Điệp tạo nên một vụ nổ lớn, khói bụi bay đầy trời. Huyết Sư nhìn thấy cảnh đó, chắc rằng Tiêu Phong đả chết nên quay lưng định rời đi, thì một bóng đen từ khói bụi lao ra, hướng Huyết Sư mà đến.

Cảm thấy bất ổn từ phía sau, Huyết Sư quay người lại, thấy bóng đen lao đến, theo bản năng tung một trảo về phía vật lạ mà nó không biết là gì đang lao về phía nó. Một trảo này đánh ra có thể phá nát cả sắt thép, ấy thế mà đánh vào bóng đen lại bị phản ngược lại, khiến nó đau điến. Bóng đen đến gần Huyết Sư thì chậm lại, lúc này mới rõ hình dáng, không ai khác chính là Tiêu Phong.

Tiêu Phong không đợi Huyết Sư phản ứng thêm, hắn tung quyền.



Quyền đánh ra với lực lượng hùng hậu, chấn nát hai chân trước Huyết Sư, Huyết Sư đau quá mà rống lên. Tiêu Phong không dừng lại, đánh tiếp một quyền.

>

Một quyền đánh ra biến thành sáu quyền ảnh, như điện xẹt đánh về Huyết Sư, đến gần Huyết Sư sáu quyền ảnh này lại hợp thành một quyền, đánh vào đầu Huyết Sư, khiến đầu lâu nó nổ tung, máu từ cổ phun ra tung toé, ướt hết cả người Tiêu Phong.

Thi thể mất đầu của Huyết Sư ngã uỳnh xuống đất, không còn một chút sinh mạng khí tức. Một đầu cao cấp ma thú cứ như thế bị giết hạ một cách vô cùng dễ dàng, điều này chứng tỏ Tiêu Phong sức mạnh cực kỳ khủng bố, mới có thể làm ra sự việc này.

Toàn thể ma thú gần đó thấy được cảnh tượng này thì vô cùng khiếp sợ, quay đầu dùng sức bình sinh mà tháo chạy, dẫm lên nhau mà tìm đường tẩu thoát. Tiêu Phong đuổi theo, một chưởng tung ra liền giết một đầu ma thú, cứ thế mà đánh đánh, giết giết, như một vị ma thần khát máu...

Vô Kỵ đứng trên Tinh Linh Đại Cực Kiếm mà chém giết Ma Cầm trên không, thanh kiếm trên tay Vô Kỵ được bao phủ bởi hư ảnh kiếm không lồ, kiếm chém tới đâu huyết nhục tung toé đến đó. Ma Cầm trên không bất lực tránh né đường kiếm của Vô Kỵ, cứ như thế mà bị hạ sát. Không phải bọn chúng không muốn tránh, mà hư ảnh thanh kiếm thật sự rất là khủng bố, nó to như một cây đại thụ, chém một cái liền quét sạch một góc trời, khiến bọn chúng chỉ biết bất lực mà quay đầu đào thoát, không thể tấn công.

Vô Kỵ thấy bọn Ma Cầm tháo chạy liền đuổi theo, liên tiếp chém về phía bọn chúng, huyết dịch tung toé như một đoá hoa máu nở rộ trên bầu trời, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp và củng thập phần kinh dị. Một lúc sau thì bọn Ma Cầm lần lượt bị chém giết sạch sẽ, Vô Kỵ không dừng lại, bay một vòng xung quanh khu này, chỉ thấy ma thú trên mặt đất, còn Ma Cầm thì không thấy đâu. Cũng may là từ lúc vào chiến trường đến giờ, Vô Kỵ không gặp Ma Cầm siêu cấp, không thì hắn củng không dễ dàng mà giết chóc nhiều như vậy.

Vô Kỵ tiếp tục bay vòng quanh, quan sát từng thí sinh chém giết ma tộc và bị ma tộc chém giết thì liền trợ giúp một ít. Hắn thật ra rất bản tính lương thiện, thích giúp người, việc hắn chém giết ma thú củng chỉ là bất đắt dĩ, nhân gian có câu “ Ngươi không giết hắn, hắn giết ngươi “, Vô Kỵ từ kinh nghiệm xương máu mới có thể hiểu được câu này, người cần giết thì giết, người cần cứu thì cứu, thuận theo tình huống mà làm, không giả nhân giả nghĩa.

Đang suy nghĩ miên mang, bỗng nhiên Vô Kỵ thấy một thân ảnh Huyết Nhân đi ra từ cánh rừng gần đó, nói là Huyết Nhân vì người này toàn là máu, tay chân đều bị xích lại bởi dây xích gắn vào một quả cầu sắt, trên cơ thể thể Huyết Nhân có vài món tiểu binh khí cắm vào, đang không ngừng chảy máu, trông thập phần thê thảm. Nhìn sơ qua có thể nhận ra là binh khí của ma tộc nhân và nhân loại lưu lại trên người Huyết Nhân.

Vô Kỵ nhìn Huyết Nhân mà kinh ngạc, tai sao tên này lại không có khí tức của nhân loại, củng không có ma khí của ma tộc. Vô Kỵ tò mò, phong bế khí tức của bản thân lại nhằm tránh bị Huyết Nhân phát hiện, rồi bay về phía Huyết Nhân, lẳng lặng quan sát Huyết Nhân từ trên không. Huyết Nhân đang đi thì cảm giác có người theo dõi mình từ trên không, hắn ngước lên, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Vô Kỵ.

Vô Kỵ thấy Huyết Nhân phát hiện ra hắn thì củng hơi bất ngờ, tự nhủ bản thân rằng đả che giấu khí tức rồi, tại sao tên này lại có thể cảm nhận được hắn, Huyết Nhân này đúng là không tầm thường. Hai người nhìn nhau hồi lâu thì Huyết Nhân kia không nhìn Vô Kỵ nữa, hắn tiếp tục cất bước hướng chiến trường đang diễn ra phía trước mà đi, bước đi rất chậm rãi.

Từ xa một đầu Hoả Xà dài hai trượng thấy Huyết Nhân thì lao đến, nó mở to cái miệng máu, nhe hai cái răng nanh bằng lửa mà định nuốt trọn Huyết Nhân. Vô Kỵ theo phản xạ chém một kiếm về Hoả Xà, ấy thế mà kiếm chưa tới, thân ảnh Huyết Nhân đả xuất hiện trước Hoả Xà.

Huyết Nhân đánh ra một quyền vào đầu con Hoả Xà, đầu nó liền bị quyền kia đánh nát, máu phun tun toé, lập tức mất đi sinh mạng.

Sự việc vừa rồi xảy ra chỉ trong vài nhịp thở, quá nhanh nên kiếm của Vô Kỵ xuất ra không thu kịp, liền chém vào lưng Huyết Nhân. Chỉ nghe âm thanh như một vật va chạm vào kim loại vang lên. Sau một kiếm của Vô Kỵ, Huyết Nhân chẳng bị thương tích gì, còn nhìn về hướng Vô Kỵ, người vừa chém hắn một kiếm.

Thân ảnh Huyết Nhân biến mất, xuất hiện cạnh Vô Kỵ trên không, làm Vô Kỵ bất ngờ, không ngờ chỉ với một cú nhảy mà hắn có thể nhảy cao như vậy, chớp mắt áp sát Vô Kỵ. Vô Kỵ lấy lại bình tĩnh, huy kiếm, chém về Huyết Nhân....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.