Đình Nhã ngây người nhìn màu đỏ đang chảy lênh láng trên sàn gạch, một màu đỏ đến chói máu.Ở sàn, Alin nằm bất động, đầu chảy máu không ngừng. Sắc mặt Đình Nhã trắng bệch, cô sợ hãi lùi dần, đôi mắt đỏ hoe. Không, không đúng, cô không cố ý đẩy Alin. Đình Nhã cứ đứng im ở đó, nét mặt thất thần, tay cô run rẩy bám vào tay vịn cầu thang. Là do cô...cô đã khiến Alin như vậy ư? Không thể!!!!- Có ai không, cứu với!- Đình Nhã hét lên, nước mắt thi nhau lăn dài. Tất cả...là tại cô...
*******************************
Đình Nhã ngồi im ở chiếc ghế bên ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt hoảng loạn, mặt tái dần, hai tay cô run run đan vào nhau, ánh đèn phòng cấp cứu như làm tim cô nhảy dựng lên, cô chỉ mong sao cái đèn ấy mau tắt đi và bác sĩ bước ra. Cô ngồi yên đó, rất lâu, cô không dám đi đâu cả, bởi cô sợ, sợ rằng Alin sẽ xảy ra chuyện. Khi cô đang ngồi ngây ra thì một bàn tay nắm lấy vai cô. Đình Nhã giật mình, cô hoảng sợ lùi lại, nhưng bắt gặp ánh mắt dịu dàng thân quen, cô nhanh chóng trấn tĩnh, ánh mắt cũng bình thường trở lại. Gia Bảo lo lắng nhìn cô, rồi nhìn vào cánh phòng cấp cứu. Anh thở hắt ra, ngập ngừng:
- Alin sao rồi?
Đình Nhã im lặng không đáp, mắt cô ráo hoảnh, nhìn ra khoảng không vô định, hai tay để im, cô không động đậy, cũng không nói gì. Đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó mà không thể nói được. Cô lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
- Tôi...không biết....
Gia Bảo thở dài. Hết chuyện này tới chuyện khác. Vốn dĩ anh định sẽ thả tự do cho cô, không quan tâm đến những việc của cô nữa, chiều nay anh đã định rời đi nhưng tình thế này....thì anh không thể bỏ mặc cô được. Nhất là cô có liên quan đến Alin, nhất định cô sẽ gặp rắc rối. Anh bước tới, nhẹ nhàng ôm cô và dịu dàng nói:
- Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em. Anh luôn tin em.
Đình Nhã ngây người. Tim cô đập rất mạnh. Cô nhắm mắt, để cho giọt nước mắt chảy ra. Tại sao....cô luôn đối xử tàn nhẫn với anh, luôn làm tổn thương anh, nhưng.....anh luôn tin tưởng cô, luôn ở bên cô? Đình Nhã thấy đau lòng và tự thấy cô thật nực cười. Cô từng làm anh tổn thương, dựa vào đâu anh tin cô? Tay cô bất giác nắm chặt áo anh, một giọt nước mắt lại lăn dài. Gia Bảo quệt nước mắt ở má cô, mỉm cười.
- Xi....xin...- Đình Nhã đang định nói thì...
- Alin!- Một giọng nói hốt hoảng vang lên
Một người phụ nữ rất đẹp và cao sang, quý phái chạy vào. Theo sau bà là một người đàn ông chững chạc, uy nghiêm, nét mặt đầy lạnh lùng . Người phụ nữ mặt tái mét, bà nhìn xung quanh rồi chợt nhìn thấy Gia Bảo, bà chạy đến chỗ anh, nắm áo anh, lắp bắp hỏi:
Bên má Đình Nhã nóng ran vì cái tát. Cô sững người, quay lại nhìn người phụ nữ kia. Gia Bảo thấy thế vội chắn cho cô, anh nhíu mày:
- Bác à, có gì cứ để cô ấy nói, bác không nên đánh cô ấy như vậy.
Người phụ nữ có vẻ không hài lòng vì thái độ của Gia Bảo. Bà lạnh lùng nhìn Đình Nhã, nói gằn từng từ:
- Thứ con gái hèn mạt như cô dám động tới con gái tôi. Nếu nó mà có mệnh hệ gì thì cô không xong với tôi đâu
Đình Nhã run rẩy lùi dần, tay cô nắm chặt áo Gia Bảo, má cô vẫn còn bỏng rát, in hằn vết năm ngón tay. Gia Bảo xót xa vuốt má cô, anh cởi áo khoác ra, khoác lên người cô, nhẹ giọng:
- Trời về đêm lạnh lắm. Em mau mặc đi
Nhìn cảnh Gia Bảo chăm sóc ân cần cho Đình Nhã, người phụ nữ sầm mặt, bà lạnh giọng:
- Gia Bảo, con gái tôi vì cô ta mà tính mạng chưa biết ra sao, cậu còn đứng đó mà tình tứ với cô ta sao?
Gia Bảo quay ra, ánh mắt đầy sát khí và lạnh băng đến đáng sợ. Anh nhếch mép:
- Thưa bác, hành vi vừa rồi của bác là xúc phạm thân thể người khác và có thể bị đi tù, cháu hy vọng bác tôn trọng cô ấy một chút, nếu không, cháu không dám đảm bảo rằng bác sẽ không gặp rắc rối với cảnh sát đâu
- Cậu...cậu nghĩ cậu là ai mà đe doạ tôi? Vậy hành vi của cô ta thì sao? Cô ta làm con gái tôi bị thương?- Người phụ nữ cười khinh khỉnh
- Hành vi của cô ấy là vô ý, hơn nữa không có ai chứng kiến nên không rõ được, biết đâu Alin tự trượt chân ngã thì sao? Còn việc bác tát Đình Nhã là cố ý, có cả cháu chứng kiến- Gia Bảo nói một cách rành rọt
- Cậu...- Người phụ nữ nghiến răng tức giận
- Bình tĩnh đi, việc ta cần làm là xem Alin thế nào- Người đàn ông nãy giờ im lặng bỗng bước đến, nắm lấy vai người phụ nữ
- Nhưng...con gái chúng ta...- Người phụ nữ mắt ngân ngấn nước, giọng nghèn nghẹn
Cạch!
Bỗng cánh cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ bước ra.
- Bác sĩ, con gái tôi thế nào?- Người phụ nữ vội đi tới chỗ vị bác sĩ, luống cuống hỏi. Đình Nhã và Gia Bảo cũng bước tới, nhìn vị bác sĩ đầy chờ đợi
- Ừm, may là chỉ bị ngã từ độ cao rất thấp nên bị va đập nhẹ, chỉ mất một ít máu, không ảnh hưởng nhiều, ngày mai là có thể xuất viện rồi.- Vị bác sĩ cười hiền hậu
- Cảm ơn bác sĩ- Người phụ nữ run run nói, nước mắt lăn dài trên má- Vậy giờ tôi có thể vào thăm con bé được chưa?
- Tất nhiên rồi- Vị bác sĩ gật đầu, rồi quay đi
Người phụ nữ cùng người đàn ông, Đình Nhã cùng Gia Bảo khẽ đẩy cửa phòng bệnh, đi vào. Alin đang nằm, thấy người phụ nữ và người đàn ông thì cười rạng rỡ :
- Ba! Mẹ! Hai người đến rồi.
- Con gái!- Người phụ nữ xúc động nói, bà nhìn Alin trìu mến
Nhưng khi vừa thấy bóng Đình Nhã thì sắc mặt Alin liền thay đổi. Cô ta kích động hét lên:
- Ai cho chị vào đây? Cút!
- Alin, em vô lễ quá đấy, nên nhớ, người đưa em vào đây là Đình Nhã- Gia Bảo nhíu mày tỏ ý không hài lòng, ánh mắt anh đầy nghiêm khắc
- Em không cần, đẩy em ngã suýt mất mạng còn bày đặt nhân nghĩa đưa em vào đây. Em nhất định phải bắt chị ta ngồi tù- Alin trừng mắt nhìn Đình Nhã
Câu nói Alin vừa dứt, cả Đình Nhã và Gia Bảo đều sững sờ. Đình Nhã sợ hãi dựa vào tường, nét mặt trắng bệch, Gia Bảo lo lắng nhìn cô, rồi khó xử nhìn Alin. Cả người phụ nữ và người đàn ông cũng có vẻ hơi ngạc nhiên, họ nhìn sang Đình Nhã rồi lại nhìn con gái họ- Alin. Một lúc sau, Gia Bảo thở hắt ra, anh chán nản:
- Alin, em muốn gì? Anh phải làm sao để em tha thứ cho Đình Nhã. Mau nói đi!
Alin cười đắc ý, cô ta chớp mắt, giả bộ ngây thơ, mỉm cười ngại ngùng: