Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ

Chương 39: Chân tướng (2)



Đình Nhã giật mình quay mặt lại. Bức ảnh trên tay cô rơi xuống đất, và quyển album cũng rơi theo. Cả người cô thoáng chốc run lên, sắc mặt cô tái mét. Đình Nhã căng thẳng lùi lại vài bước, mấy giọt mồ hôi chảy trên má. Dì An đứng ở cửa phòng, khuôn mặt sầm lại vì giận dữ, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô. Cái nhìn ấy khiến Đình Nhã rùng mình, không nói được câu nào. Không khí im lặng đến ngạt thở. Một lúc sau, Đình Nhã mới run rẩy cúi xuống, nhặt quyển album và tấm ảnh, để lên bàn, cô ngập ngừng nói:- Dì....dì à....con....việc này....chỉ vì con muốn gặp dì...nhưng....không có....

Dì An im lặng không nói, mặt tối sầm, rất nhanh, dì lao đến, vội vã cầm tấm ảnh và quyển album lên. Dì quay sang nhìn cô, môi mím lại, đôi mắt chỉ toàn sự lạnh lùng và giận dữ, dì quát:

- Ai dạy con thói tự tiện vào phòng người khác vậy hả?

Đình Nhã sững người. Đây...là lần đầu tiên, cô thấy dì An giận dữ đến vậy. Mắt cô đỏ hoe, ngân ngấn nước, cô luống cuống đến nỗi không nói được một câu, chỉ dám cúi mặt ấp úng:

- Dạ...vì....con thấy quyển album rơi....nên...nên con mới....Con xin lỗi dì ạ. Con hứa sẽ không có lần sau....

Dì An trừng mắt, như mất bình tĩnh, dì nắm vai Đình Nhã, ánh mắt dì thoáng hoang mang, dì hỏi dồn dập:

- Nói mau, con thấy cái gì rồi? Con thấy cái gì trong ảnh? Nói đi!

Đình Nhã run lên vì sợ , cô không dám nhìn thẳng vào dì An, chỉ có thể đứng im. Cô cắn môi, nếu nói ra cô đã nhìn thấy những gì trong ảnh , nhất định dì sẽ giận cô, không thể được. Cô phải nói dối thôi! Nghĩ vậy, Đình Nhã lắc nhẹ đầu, cô cười gượng gạo:

- Thấy...thấy gì chứ ạ? Con chỉ nhặt nó lên thôi ạ, chứ con chưa kịp nhìn gì cả....Con nói thật đó dì.

Vừa nghe Đình Nhã nói, cơ mặt dì An giãn ra, mặt cũng đã bình thường trở lại, tuy nhiên, mắt bà vẫn chứa một sự lạnh lùng và tức giận. Bà buông vai Đình Nhã ra, rồi bước đến phía tủ, nhét quyển album và tấm ảnh vào, xong khoá tủ lại. Bà quay ra, nhìn Đình Nhã, lạnh lùng nói:

- Được rồi, lần sau con không được tự ý vào phòng dì nữa. Giờ con ra ngoài đi!

- Dạ!- Đình Nhã đáp nhẹ, và đi khỏi phòng, nét mặt hơi tái đi. Có lẽ....chưa bao giờ cô thấy ngạc nhiên như hôm nay, bởi thái độ kỳ lạ của dì An. Rốt cuộc...tấm ảnh đó là sao chứ? Đình Nhã đi về phòng, bao nhiêu câu hỏi cứ xoay trong tâm trí cô. Không, cô phải tìm ra lời giải đáp. Chuyện này, cô phải biết được chân tướng. Sự thật....về quan hệ giữa dì An và cha của Gia Bảo.

*********************************

Nhân lúc dì An đi làm, Đình Nhã đã lục tung cả ngôi nhà lên. Cô tìm mọi ngóc ngách, tủ,.... mà mãi không thấy manh mối gì, ngay cả phòng dì An cũng vậy. Đình Nhã hơi nhíu mi. Thật là bực quá! Nếu không có manh mối thì cô biết phải làm sao để tìm ra sự thật đây? Đình Nhã vô cùng thắc mắc, bao nhiêu điều kỳ lạ cứ hiện diện, mà cô không tài nào giải đáp được. Điều cô thấy lạ nhất là dì An, vốn thù hận với gia đình Gia Bảo, vậy mà bức ảnh đó, dì với cha của Gia Bảo rất thân thiết. Cô cứ nghĩ, dì An sẽ căm hận cha của anh, vì đã hại chết cha mẹ cô, nhưng có vẻ mọi thứ không thực sự như vậy. Chuyện từ quá khứ, cô không biết có nên tin dì An không nữa. Việc cha của Gia Bảo hại chết cha mẹ cô, cô đã từng nghĩ là thực, nhưng từ khi thấy bức ảnh ấy, thì cô lại thấy mọi thứ thật mơ hồ, khó tin.

Vậy còn chuyện anh em thì sao?

Đình Nhã bỗng nhớ đến chuyện đó. Dì An kể rằng khi xưa, cha của Gia Bảo đã chiếm đoạt mẹ cô, nhưng bức ảnh ấy, nó cho cô thấy rằng người mà cha của Gia Bảo yêu, chưa chắc đã là mẹ cô. Sự thật là thế nào đây? Nhưng việc cô với Gia Bảo là anh em, cũng không sai được, bởi kết quả xét nghiệm đã nói lên điều đó. Chẳng lẽ máy móc bệnh viện lại sai sao? Đình Nhã rất muốn được biết hết tất cả, tiếc là không thể trong chốc lát mà giải mã hết bí mật. Trước hết, cô phải cố gắng tìm hiểu quan hệ giữa dì An và cha Gia Bảo.

Hơn mấy tiếng đồng hồ, chưa tìm thấy thứ gì, Đình Nhã đã bắt đầu nản. Cô thở dài, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Cô nên tìm manh mối từ đâu? Giá như lúc này, bỗng xuất hiện manh mối, chỉ một chút thôi, cũng được.

Càng nghĩ Đình Nhã càng thấy buồn hơn. Cô không thể ngờ, người dì cô hết mực kính trọng, người mà cô coi như mẹ của mình, lại giấu cô chuyện quá khứ quan trọng đến thế.

Đúng lúc Đình Nhã đang thất vọng nhất thì như có một phép màu, cô thấy ở dưới gầm tủ trong phòng dì An, lấp ló một mảnh giấy . Mừng rỡ, cô chạy vội đến chỗ tủ, ngồi xuống, cầm mảnh giấy lên.

" Là một tờ nhật ký !"- Đình Nhã khẽ kêu thầm, cô hồi hộp đọc tờ nhật ký

" Ngày....tháng....năm.....

Hôm nay tôi đến nhà anh, nhưng anh không chịu ra mở cửa, mặc cho tôi có gào thét thế nào. Chẳng lẽ, anh coi đêm ấy, chỉ như trò đùa ? Đối với anh, tôi như món đồ chơi qua đường sao? Mặc dù sau chuyện xảy ra, anh đã chửi tôi, nhưng tôi chẳng làm gì sai hết. Chỉ là tôi quá yêu anh, hơn nữa, do chị ta đã cướp anh từ tôi thôi.

Ngày.....tháng.....năm.....

Tôi bắt đầu bực mình và thất vọng. Tại sao chứ? Tại sao dù anh với chị ta đã chia tay, tại sao dù chị ta đã đính hôn với một người đàn ông khác, mà anh vẫn không thèm đoái hoài đến tôi? Tôi thực sự đau lòng. Tôi sai chỗ nào ?

Ngày.....tháng.....năm.....

Anh đã bỏ tôi để đi kết hôn với người con gái không. Tình yêu cũng đã gần như chấm hết.

HÀN THIÊN VŨ, TÔI HẬN ANH!"

- Cái này.....là dì An viết sao?- Đình Nhã không nén nổi sửng sốt. Cô ngồi phịch xuống, vẻ mặt thất thần. Vậy ra, những gì cô nghĩ là đúng. Dì An với cha của Gia Bảo đã từng có quan hệ thân mật. Nhưng "chị ta" là ai? Và tại sao cha của Gia Bảo lại bỏ rơi dì An? Thực sự có quá nhiều điều khó hiểu mà Đình Nhã không biết được. Cô mím nhẹ môi, cất tờ giấy vào túi áo và quay ra, đóng cửa phòng lại. Tờ giấy này, sẽ là một trong những manh mối quan trọng để cô tìm ra sự thật.

****************************

Gia Bảo mệt mỏi buông tập tài liệu xuống và ngả người ra ghế. Dạo này, anh không còn một chút tâm trí nào để làm việc. Cứ nghĩ đến chuyện xảy ra hôm ấy, là anh lại ân hận. Tim anh nhói lên. Một nỗi đau giằng xé. Bây giờ Đình Nhã đang làm gì? Liệu có phải cô vẫn còn nhớ chuyện hôm đó và chui vào chăn khóc không? Chắc hẳn, cô rất hận anh. Nhưng một người thánh thiện như cô, sao lại có những suy nghĩ ấy được?

Gia Bảo tự cười nhạo chính mình. Anh đang nghĩ gì vậy chứ? Hy vọng cô sẽ không hận anh ư? Chuyện đấy thật là khó.

Gia bảo đứng dậy, đi về phía tủ, lấy tiếp một tập tài liệu khác. Không, anh phải làm việc thôi. Bất ngờ...

Soạt!

Một tập giấy rơi xuống đất. Gia bảo thầm trách sự bất cẩn của mình, anh cúi xuống, nhặt tập giấy lên. Đập vào mắt anh là sơ yếu lý lịch của Đình Nhã. Phải rồi, trước đó, anh có tìm hiểu về cô mà. Nhưng....tại sao anh thấy cái sơ yếu lý lịch này lạ quá. Nhóm máu của cô, anh nhớ rằng không phải thế này. Anh đã từng thấy nhóm máu khác của cô. Như nhớ ra điều gì, Gia Bảo chạy vội về phía bàn, mở ngăn kéo, lẩy ra kết quả xét nghiệm mà anh với cô đi lần trước. Anh đem tờ kết quả đó, cùng với sơ yếu lý lịch của cô, đặt trước mặt anh. Kết quả có một điều lạ là nhóm máu của cô trên hai tờ giấy....hoàn toàn khác nhau!

- Chuyện này là sao đây? Nhóm máu khác nhau? Sao lại vậy được? Không lẽ kết quả xét nghiệm sai?- Gia Bảo lẩm bẩm và chợt phát hiện ra gì đó, anh nhíu mày- Hay là....kết quả xét nghiệm.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.