Thái Tử Phi đang suy ngẫm để Từ Lương Viện nuôi dưỡng Ngũ công tử có được hay không, bỗng ngơ ra một lúc.
“Bên Đông Nhất Viện kia có hai đứa con trai, người chỉ có Đại công tử và Nhị Quận Chúa, Chung gia cũng chỉ là một nhà quan văn không có căn cơ, cũng chỉ mới phất lên không bao lâu, Ngũ công tử cũng đã lớn vậy rồi, người nuôi bên người lại vừa hay thích hợp, biết đâu sau này có thể giúp Đại công tử một tay thì sao ạ?”
Nói xong, Phú Xuân ý thức được việc mình quá phận, vội nói: “Đây chỉ là một cách nghĩ của nô tỳ, lời này của nô tỳ có chút quá phận rồi.”
Phú Hạ đang bóp chân cho Thái Tử Phi, chớp mắt một cái, lại cúi đầu xuống, làm như không nghe thấy gì.
Nhưng Thái Tử Phi lại rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, nàng ta nghĩ tới tất cả mọi người, lại quên mất bản thân nàng ta. Cơ thể Đạt Nhi không được tốt, mặc dù bây giờ được chăm có tốt lên một chút rồi. Nhưng nói cho cùng cũng không giống như những đứa trẻ cùng tuổi, mấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ, nàng ta cùng Tô thị kia tất nhiên không có gì để tranh giành cả, nhưng đến lúc mấy đứa nhỏ lớn rồi thì sao, lỡ như điện hạ đăng cơ thì sao?
Nếu như đến lúc điện hạ đăng cơ, nàng ta tự nhiên sẽ trở thành Hoàng Hậu, Đạt Nhi tất nhiên trở thành con trai trưởng, có điều Tô thị kia cũng là sủng phi, lại có tới hai đứa con trai, mà không đứa nào đơn giản cả, nhìn xem trên thọ yến của Phó Hoàng Hậu, đến một đứa trẻ nhỏ nhỏ như Tông Kiềm cũng biết tranh sủng rồi.
Đây chính là điềm báo.
Dù có là con trai trưởng thì đã làm sao, hai tay làm sao đấu lại được bốn tay, lại còn có thêm một người cha bất công ở đó nữa.
Thái Tử Phi không nói gì, rõ ràng đã động tâm rồi.
Phú Xuân không nói thêm lời nào nữa, có những chuyện nô tỳ có thể nhắc nhở một hai câu, nhưng nói nhiều quá có thể dẫn đến phản tác dụng, dù sao chủ tử cũng không ngốc.
“Ta nghĩ thêm chút. Được rồi, các ngươi cũng vất vả cả ngày trời rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.”
Phú Xuân đoán không sai, mới sáng sớm ngày hôm sau Thái Tử Phi còn chưa thức giấc, Lý Lương Viện đã tìm tới rồi.
Không chỉ có mình nàng ta tới, cả Triệu Hi Nguyệt cũng tới.
Hai người như nước với lửa, Lý Lương Viện vốn đã là một người chanh chua, đứng ngoài cửa cãi nhau với Triệu Hi Nguyệt, ban đầu nói Triệu Hi Nguyệt nhân lúc mọi chuyện đang loạn cào cào ôm Ngũ công tử chạy mất, rõ ràng là có ý xấu, vẫn may là Ngũ công tử không xảy ra chuyện gì, lỡ như Ngũ công tử xảy ra chuyện không hay vậy thì còn mặt mũi gì mà nói chuyện với Chung tỷ tỷ đây.
Lại nói nàng ta là Lương Viện, Triệu Viên Hi là Phụng Nghi, nói về vai vế ai cũng không nói được.
Triệu Viên Hi đúng là phân vị thấp, nhưng nàng ta chẳng phải là có cái mác người nhà của Thái Tử Phi sao? Triệu Viên Hi tất nhiên cũng không phải vừa, nàng ta biết rõ Thái Tử Phi chỉ có một mình Đại công tử, nếu như đem Ngũ công tử cho nàng ta nuôi, sau này tự nhiên sẽ trở thành nguồn lực trợ giúp cho Đại công tử, đến lúc đó hai nhà Trần Triệu kết thân với nhau, lại còn phải sợ cái người họ Tô kia sao?
Hôm qua Triệu Viên Hi cũng nói thế với Thái Tử Phi, ngoại trừ phân vị ra, còn có nguyên nhân đến từ gia tộc nữa.
Thái Tử Phi đang nằm trên giường đã bị chọc giận đến mức tỉnh dậy.
Cho Phú Xuân đi gọi hai người kia vào, đừng có đứng bên ngoài làm ra những chuyện mất mặt nữa, ở Đông Cung mất mặt trước người mình thì thôi đi, nhưng đây là Tây Uyển.
Nhưng tin này cuối cùng vẫn truyền đến tai của Thái Tử , thế là mới sáng sớm vừa tỉnh dậy tâm trạng của Thái Tử đã không được tốt rồi.
“Nàng thấy giao Giản Nhi cho ai nuôi dưỡng thích hợp nhất?”
Bàn Nhi theo phản xạ nghĩ rằng có phải Thái Tử đang dùng việc này để thăm dò nàng không, nâng mắt lên thấy sắc mặt hắn âm trầm, mày khẽ nhăn lại, rõ ràng là tâm trạng cực kì không vui. Thế là lại thầm trách cái tính cách có chết cũng không chịu thay đổi của mình, hắn lấy việc này thăm dò nàng làm gì chứ, có một số chuyện đã không còn giống với kiếp trước nữa rồi.
“Điện hạ muốn giao Ngũ công tử cho ai nuôi ạ?”
“Từ Lương Viện cũng là người cũ ở Đông Cung, chỉ có đại quận chúa ở bên mình, nhưng Triệu Phụng Nghi là người nhà mẹ đẻ của Thái Tử Phi, Thái Tử Phi…” Thái Tử dừng lại một chút, dường như cũng biết rằng trước mặt Bàn Nhi nói Thái Tử Phi thế này thế kia cũng không hợp lẽ lắm, cắt ngang lời, nói: “Lý Lương Viện xuất thân từ phủ Trường Thuận Trưởng Công Chúa, dù sao nàng ta cũng không có tâm tư gì nhiều, chỉ có mỗi việc quậy ồn ào lên thôi.”
Bàn Nhi suy nghĩ kĩ lại, ba người này chính xác là ba ứng cử viên sáng giá.
Triệu Hi Nguyệt là người nhà mẹ của Thái Tử Phi, bây giờ Thái Tử Phi chỉ có một đứa con trai, đưa đứa nhỏ cho Triệu Hi Nguyệt nuôi, vừa hay có thể trở thành thế lực trợ giúp cho Đại công tử; tính cách của Lý Lương Viện đơn thuần, nhưng sau lưng nàng ta có phủ Trưởng Công Chúa, Trường Thuận Trưởng Công Chúa lại từng được Thái Hậu nuôi dưỡng, bên trong phủ Trưởng Công Chúa cũng không có phân tranh gì cả, đứng ngoài tất cả các cuộc tranh chấp, Lý Lương Viện nuôi dưỡng Ngũ công tử, ít nhất không có ai dám tự tiện ra tay hại Ngũ công tử.
Còn Từ Lương Viện, từ lúc nàng mới tới Đông Cung, người người đều nói Từ Lương Viện ăn to nói lớn, nói năng không kiêng kỵ điều gì, thực tế dưới góc nhìn của Bàn Nhi, nàng cảm thấy Từ Lương Viện rất thông minh.
Những năm này Từ… Lương Viện không xuất hiện cũng không gây sự với bất cứ ai, đối với Thái Tử Phi không gần cũng không xa, cũng không gây xích mích không thân thiết hơn gì với nàng, giống như toàn bộ tâm trí đều dồn vào việc nuôi dưỡng đại quận chúa, để nàng ta nuôi dưỡng Ngũ công tử bất kể về mặt kinh nghiệm hay thân phận đều hợp lí cả.
Dù sao khi Thái Tử cân nhắc những điều trên đồng thời cũng phải cân nhắc xem dưỡng mẫu của Ngũ công tử có thể bảo vệ được Ngũ công tử hay không.
Lời của Thái Tử khiến Bàn Nhi rất khó trả lời, nói giao cho Triệu Viên Hi thì rõ ràng là nàng quá để bụng những chuyện này, nói giao cho Lý Lương Viện, lại dấy lên lòng nghi ngờ của Thái Tử Phi, thế là nàng bèn chọn Từ Lương Viện tương đối an toàn kia.
“Từ Lương Viện là người trầm ổn, nhìn Đại quận chúa là có thể nhìn ra Từ Lương Viện là một người rất biết cách chăm con.”
Thái Tử gật đầu: “Ta xem xét ba người này, cũng cảm thấy nàng ta thích hợp nhất.”
Chuyện này bèn được quyết định như vậy, dùng xong bữa sáng Thái Tử liền rời đi, Bàn Nhi đoán hắn tới Bình Nhất Trai tìm Thái Tử Phi để quyết định chuyện này.
Quả nhiên, chưa tới trưa tin tức đã được truyền ra ngoài.
Chung Lương Viện bệnh mà qua đời, Thái Tử gia phân phó người lo liệu hậu sự, Ngũ công tử tuổi nhỏ đáng thương, do Từ Lương Viện nuôi dưỡng.
Trong Thuần Nhất Trai, Thái Tử Phi nhìn Phú Xuân một cái, cười khổ nói: “Chuyện đến nước này cũng không cần phải nghĩ nhiều nữa.”
Phú Xuân nhịn không được mà cảm thấy oan ức thay cho Thái Tử Phi, Thái Tử gia nào phải tới để bàn bạc với Thái Tử Phi, rõ ràng là mọi chuyện đã được quyết định xong rồi mới tới báo một tiếng, trên danh nghĩa lại để Thái Tử Phi hạ chỉ.
Mặc dù là lời của Thái Tử gia, nhưng Triệu Hi Nguyệt cùng Lý Lương Viện bám riết Thái Tử Phi lâu như vậy, lại không được theo ý mình, làm sao có thể không oán giận Thái Tử Phi được đây?
Nhưng ai bảo nàng ta là Thái Tử Phi cơ chứ.
“Ta vốn còn có chút do dự, giờ thì không cần phải do dự nữa, cho người đi làm việc đi, đưa hết tất cả đồ dùng của Ngũ công tử tới bên chỗ Từ Lương Viện. Nếu đã làm rồi thì phải làm cho cẩn thận vào, cũng đừng có để cho tới lúc đó xảy ra chuyện gì, làm cho người thấy ta bằng mặt không bằng lòng.”
“Dạ, Thái Tử Phi, người yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ sắp xếp ổn thoả.”
Trong Thực Tú Hiên, đại quận chúa ngạc nhiên nhìn Từ Lương Viện: “Nương, nữ nhi sau này có đệ đệ rồi sao?”
Từ Lương Viện khẽ cười, vuốt vuốt tóc mai của con gái: “Ừm, sau này Uyển Nhàn có đệ đệ rồi.”
Cầm Bình, Cẩm Ngọc ở bên cạnh Từ Lương Viện cũng vui mừng khôn xiết: “Đúng vậy đó, đại quận chúa, sau này Tây Nhị Viện của chúng ta cuối cùng cũng có một tiểu công tử rồi, sau này cũng có người chống lưng cho đại quận chúa rồi.”
“Theo nô tỳ thấy, Thái Tử gia vẫn để chủ tử của chúng ta trong lòng, thấy chủ tử của chúng ta chăm sóc cho đại quận chúa tốt nên mới đưa Ngũ công tử tới đây, thành toàn tâm nguyện của chủ tử.”
Từ Lương Viện tươi cười nói: “Được rồi, hai người các ngươi đừng có ở đây khua môi múa mép nữa, còn không mau cho người đi thu dọn đi, đợi chút nữa Ngũ công tử được đưa tới đây còn cần có chỗ để ở đó, còn có nhũ mẫu cùng cung nữ nữa, cứ tạm thời dùng người trước đây đi, đợi qua một thời gian rồi nếu thấy không thích hợp thì lại đổi sau, Cẩm Ngọc mấy ngày này ngươi không cần quan tâm tới chuyện gì khác nữa, cứ giúp ta trông coi Ngũ công tử cho thật tốt trước, chỉ cần Ngũ công tử khỏe mạnh, ta chắc chắn sẽ thưởng cho.”
“Dạ, chủ tử.”
Cả Thực Tú Hiên đều chìm trong không khí vui vẻ, bận rộn cả một buổi sáng, mãi đến khi Ngũ công tử ngủ rồi, Từ Lương Viện ngồi ở bên giường ngắm nhìn thằng bé, trên mặt nở một nụ cười đầy thoả mãn.
“Chăm sóc cho Ngũ công tử thật tốt, hầu hạ chu đáo, ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Dạ, chủ tử.”
Từ Lương Viện lúc này mới vịn vào Cẩm Bình rời đi.
Đợi đến khi Từ Lương Viện quay về phòng, dựa lên tháp quý phi, tuy rằng giữa hai chân mày lộ ra chút mệt mỏi nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười.
Cẩm Bình xoa bóp đầu cho nàng ta.
“Phía bên Đông Cung sắp xếp xong xuôi chưa?”
“Chủ tử, người yên tâm đi, đã sớm sắp xếp xong rồi. Thuý Liễu là người của phủ nội vụ, nay Chung Lương Viện đã không còn, nàng ta cũng đến tuổi rồi, cũng đến lúc xuất cung rồi ạ.”
Từ Lương Viện vừa lòng gật đầu: “Vậy thì được. Chỉ là thương cho Chung Lương Viện, cho dù không có ta, đám người kia cũng sẽ không buông tha cho nàng ta, ai bảo nàng ta không có bản lĩnh lại còn ôm rơm dặm bụng, có khác gì mỡ để miệng mèo đâu, kể cả không có Thuý Liễu ở bên cạnh thêm gió thổi lửa, nàng ta cũng không sống được bao lâu, thế nên Chung Lương Viện, ngươi đừng có trách ta, ta sẽ thay ngươi nuôi dưỡng Ngũ công tử thật tốt.”
Giọng nói đến gần cuối lại càng lúc càng nhỏ như tiếng muỗi bên tai, Từ Lương Viện cũng dần dần chìm vào giấc mộng của mình.
Nàng ta quả thật đã rất mệt rồi, đợi đến lúc nàng ta tỉnh lại, từ đây cuộc sống của nàng ta đã hoàn toàn khác rồi, có điều ai mà biết được chứ?
Doanh Đài, Hàm Nguyên Điện.
Vương Cẩn Niên mang theo một đám thái giám canh chừng ở bên ngoài, bên trong điện thấp thoáng tiếng nũng nịu cùng tiếng cười của nữ nhân, thanh âm yêu kiều thu hút lòng người, nhưng không ai dám thò đầu vào trong xem.
“Vương gia gia, người nói xem Vạn Tuế gia của chúng ta đến khi nào mới chịu hồi cung vậy, mấy ngày nay cũng lạnh dần rồi, mùa đông ở Tây Uyển không dễ chịu như trong cung.”
Vương Cẩn Niên không cười nổi, tát cái chát qua đầu tên tiểu thái giám kia: “Ngươi thắc mắc mấy chuyện này làm gì, chủ tử nói thế nào chúng ta nghe thế đó là được…”
Bên này còn đang nói chuyện, bên trong đã truyền đến tiếng gọi Vương Cẩn Niên của Thành An đế.
Vương Cẩn Niên vội vàng cúi đầu đi vào, lúc vào rồi cũng không ngẩng đầu lên nhìn lung tung, ấy vậy mà đến đúng trước long sàng.
“Lấy tiên dược của trẫm tới đây.”
“Bệ hạ…” Vương Cẩn Niên có chút do dự, bởi vì lúc trước Thành An đế có dùng tiên dược rồi mới cho người tới thị tẩm, giờ lại dùng nữa, lẽ nào…
“Trẫm bảo ngươi đi lấy thì đi lấy, làm gì mà lắm lời vậy!”
Vương Cẩn Niên vội vàng vâng dạ, cúi đầu đi ra ngoài, không lâu sau cầm theo một chiếc hộp nhung vào.
Thành An đế nhận lấy viên thuốc, vứt đi lớp vỏ bên ngoài, lại nhận lấy ly trà từ tay Vương Cẩn Niên, nuốt viên thuốc xuống, sau đó lại đợi không nổi nữa mà bổ nhào lên người hai mỹ nhân trên long sàng.
Trong màn trướng lại xuất hiện âm thanh không thể nói thành lời, Vương Cẩn Niên âm thầm lui ra ngoài.
Vừa nãy lúc dâng thuốc, ông ta có ngẩng đầu lên nhìn qua một cái, bèn thấy tròng mắt Thành An đế đỏ như mắt chim cu, biểu cảm hưng phấn, nhưng trong màu đỏ hồng của gương mặt ấy lại có chút tiều tuỵ, nhợt nhạt.
Vương Cẩn Niên cảm thấy thế này sợ là không ổn, nhưng lại không dám nhắc nhở câu nào, bởi vì trước đây không phải ông ta chưa từng nhắc qua, nhưng Thành An đế không những hoàn toàn không để trong mắt, ngược lại còn trách phạt ông ta vì tội nhiều chuyện.
Thế nên thực sự không thể trách ông ta có suy nghĩ khác được, là người mà, ai chẳng tham sống, ông ta cũng muốn cho bản thân một đường lui.
Vương Cẩn Niên vừa nghĩ vừa lui ra ngoài, ngẩng đầu lên vừa hay một giọt mồ hôi rơi xuống từ trán ông ta, trong phòng lại vang lên tiếng thét chói tai.
Phiên ngoại Chung Lương Viện 1
(Này là phiên ngoại của Chung Lương Viện nên đổi ngôi thành nàng nhé)
Trước khi vào Đông Cung, Chung Thục Ngọc cũng từng tưởng tượng xem phu quân tương lai của nàng trông ra làm sao.
Người đó chắc phải là một người hào hoa phong nhã, phong độ phi phàm, chắc là một thư sinh, trên người có công danh sự nghiệp, sau này chắc chắn sẽ làm quan, còn nàng sẽ giống như mẫu thân mình, ở nhà thay phu quân nuôi dạy con cái, làm một quan phu nhân.
Có lẽ phu quân không tránh được việc sẽ nạp thêm thiếp, nhưng những chuyện này cũng không có gì, mẫu thân nàng từng nói thiếp thất chỉ là đồ chơi, là thứ đồ không cần để vào trong mắt, cứ xem như nuôi chó nuôi mèo trong nhà là được, dù sao cũng không thể sánh được với nàng.
Nàng không ngờ tới cũng có một ngày nàng làm thiếp của người ta, mà người đàn ông ấy lại là một trong những người đàn ông tôn quý nhất thế gian này.
Thái Tử, cửu ngũ chí tôn tương lai.
Từ lúc biết được chuyện bản thân nàng được Hoàng Thái Hậu nhìn trúng, muốn đưa nàng nạp làm thiếp của Đông Cung, Chung Thục Ngọc bèn đi nghe ngóng ngay.
Theo những gì người ta nói, Thái Tử là một người có kiến thức uyên bác, một chính nhân quân tử, diện mạo cũng anh tuấn xuất chúng. Mặc dù lớn hơn nàng mười tuổi, nhưng mẫu thân nàng nói rồi, nam nhân có tuổi rồi mới biết thương người khác.
Nhưng Thái Tử có thương người khác?
Chung Thục Ngọc không dám tưởng tượng, nàng không thể nói không với loại quyết định này, cũng chẳng thể từ chối, nàng chỉ có thể yên lặng ngồi đợi vận mệnh giáng xuống đầu mình, sau đó đi nghe ngóng chuyện ở Đông Cung, rồi tự mình tưởng tượng ra hình dáng của Thái Tử, lại tự mình biến hắn thành lang quân như ý nguyện của nàng.
Thực ra Chung Thục Ngọc hiểu rõ những gì bản thân tưởng tượng ra chỉ là giả, Thái Tử sớm đã có Thái Tử Phi, theo như những gì người ta nói còn có hai Lương Đệ rất được sủng ái, nàng vào Đông Cung cùng lắm cũng chỉ có thể làm một Lương Viện, nhưng mà do trái tim thiếu nữ mà nàng vẫn mang theo chờ mong mà tiến vào Đông Cung.
Ngày đầu tiên vào Đông Cung, tất cả những ảo tưởng của nàng đều bị huỷ hết.
Nàng biết nàng cùng với Lý Lương Viện của phủ Trưởng Công Chúa được gả vào Đông Cung cùng một lúc, nàng cũng hiểu rõ Thái Tử không thể phân thân để đến hai nơi một lúc, chỉ có thể chọn một trong hai.
Nàng từng cho rằng Thái Tử sẽ chẳng đến chỗ của mình đâu, nhưng không ngờ rằng Thái Tử chẳng tới chỗ nào trong hai nơi luôn.
Đêm này là đêm khó ngủ nhất của Chung Thục Ngọc từ lúc sinh ra đến nay, ngày hôm sau phải tới chỗ Thái Tử Phi thỉnh an, phi tần hậu viện của Đông Cung hầu như đều tới hết, chỉ thiếu duy nhất một vị.
Lúc này Chung Thục Ngọc được biết đến tên tuổi của Tô Lương Đệ.
Những ngày tiếp theo, ba từ Tô Lương Đệ liên tục được nhồi đầy tai Chung Thục Ngọc.
Cho dù phép tắc trong cung nghiêm ngặt, nhưng có một số lời bàn tán lúc rảnh rỗi của người khác không tránh được mà tới tai người này người kia, đặc biệt người sống ở đối diện nàng còn là Lý Lương Viện.
Người này vừa kiêu ngạo lại vừa th.ô t.ục tầm thường, mà còn chẳng có đầu óc gì cả, lắm mồm, mà cũng không biết khống chế cơn giận của mình, có rất nhiều chuyện nàng biết được đều xuất phát từ miệng của nàng ta.
Chung Thục Ngọc cũng từng nghĩ tới việc có khi nào Lý Lương Viện kia cố ý nói cho nàng nghe không, muốn khiêu khích nàng đối đầu với Tô Lương Đệ. Mà không nói tới việc nàng làm gì có tư cách này, nàng cũng chẳng ngốc, cho nên phán đoán cũng chỉ là phán đoán, thậm chí Chung Thục Ngọc chưa từng nhắc đến chuyện này với Lý Lương Viện.
Nhưng cái tên kia cứ liên tục không ngừng quanh quẩn bên tai nàng, trong vô số những đêm dài cô đơn lạnh lẽo, khiến nàng trằn trọc khó chịu.
Nghe nói Tô Lương Đệ là do nhà mẹ đẻ Thái Tử Phi đưa vào Đông Cung để trợ giúp củng cố sủng ái, ai ngờ người đàn bà nặng tâm cơ này lại lật mặt không chịu nhận người, nghe nói Tô Lương Đệ này rất được Thái Tử sủng ái, trước đây Thái Tử rất ít khi tới hậu viện, bây giờ lại phá lệ vì nàng ta, đến cả Hồ Lương Đệ cũng không phải đối thủ của nàng ta, Hồ Lương Đệ là người ở Đông Cung lâu rồi, trước đây lúc được đắc sủng đến Thái Tử Phi cũng không thèm để trong mắt; theo những gì người ta nói, đêm động phòng đó Thái Tử không đến bất kì nơi nào cũng vì vị Tô Lương Đệ đó…
Quá nhiều lời đồn thổi, cho nên đến khi Chung Thục Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy Tô Lương Đệ trong truyền thuyết, cho dù một người từ trước tới nay đều tuân theo quy củ phép tắc như nàng, là một người ai ai cũng khen ngợi là tiểu thư khuê các, cũng nhịn không được mà âm thầm cảm thấy ghen ghét, trong đầu xoẹt qua một câu, cũng chỉ có như vậy thôi.
Nàng không biết rằng lúc đó Lý Lương Viện cũng nghĩ như vậy.
Nhưng sự thật tàn khốc, trong những ngày sau đó, nữ nhân này lại một mình chiếm trọn sủng ái, thậm chí lúc mang cái bụng to càng rồi cũng ngày ngày độc chiếm Thái Tử, nói bản thân thai nghén khó chịu, muốn Thái Tử ngày ngày ở bên nàng ta.
Chung Thục Ngọc từng nhìn thấy Tô Lương Đệ lúc còn đang mang thai, chính là trên sinh thần yến của Thái Tử Phi.
Trước đây có thể xem như một nữ nhân có chút tư sắc, nhưng bởi vì bị thai kỳ hành hạ nên toàn cơ thể đều bị sưng phù, Chung Thục Ngọc nhìn thấy Tô Lương Đệ trong mắt liền hiện lên ý cười châm biếm, nhưng trong lòng nàng lại có chút lạnh lẽo.
Nếu ngay cả một người thế này mà nàng cũng không tranh lại, vậy sau này lấy đâu ra cơ hội nữa?
Bởi vì ý nghĩ này, cũng bởi vì mong ngóng rồi đánh mất đi hi vọng, nàng dần dần cũng không còn ngóng trông gì vào việc có được sủng hay không nữa.
Dù sao cũng chẳng phải một mình nàng.
Suy nghĩ của con người kỳ lạ vậy đó, nếu như người khác có, ngươi không có, ngươi sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng nếu như ngươi không có, người khác cũng chẳng có vậy thì cũng không đến mức không thể chịu được.
Những ngày trong cung cực kỳ khó khăn.
Đa số thời gian, Chung Thục Ngọc đều ngồi trên chiếc giường sưởi ấm lớn ở gần cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh mãi chẳng bao giờ thay đổi ngoài kia.
Nói là khung cảnh, chẳng qua cũng chỉ là một khoảng đất rộng mà thôi, loài hoa được trồng trong bồn hoa cũng chỉ là loại bình thường, còn không bằng lúc nàng còn chưa gả.
Có thể nàng phải nhìn khung cảnh này suốt cả phần đời còn lại, mỗi lần nghĩ tới thôi là nàng lại không rét mà run, thế nên nhiều lúc nàng thường nhớ về thời gian nàng còn sống ở chốn khuê phòng.
Lúc đó nàng mới mười ba mười bốn tuổi, vẫn còn chưa cập kê, còn chưa biết cái gì gọi là buồn phiền, chuyện lớn nhất thế gian lúc này là trong tương lai mình sẽ được gả cho một người như thế nào.
Bây giờ người đó ở ngay kia, nhưng nàng lại không thể chạm vào.
Chung Thục Ngọc không ngờ tới có một ngày Thái Tử lại tới viện của nàng.
Đám hạ nhân vui đến mất hết lễ nghi phép tắc, nàng cũng thất lễ, mong chờ lâu như vậy, cuối cùng người cũng đến rồi, đầu nàng có chút bối rối.
Nàng nhìn thấy Thái Tử nhăn mày, trong lòng thầm than thôi xong nhưng lại không làm ra bất cứ hành động nào đáp lại cả.
Sau khi xong chuyện, Thái Tử không ở lại qua đêm mà cứ vậy rời đi luôn.
Nàng cuối cùng cũng được lâm hạnh rồi, nhưng nói cho cùng cũng chỉ như vậy thôi, nàng lại chẳng hề vui vẻ như trong tưởng tượng.
Nhưng đám cung nữ thái giám bên người lại rất vui, giống như bắt đầu từ lúc này nàng sắp bay lên cành cao thành phượng hoàng vậy, trở thành sủng phi của Thái Tử. Nàng cảm thấy đúng là nhảm nhí đáng cười, nhưng lại bị đám người đó kích động đến vui theo, nàng thấy trong mắt Lý Lương Viện ẩn hiện nét đố kỵ, trong lòng nàng lại mơ mơ hồ hồ sinh ra một loại cảm giác khoái chí kỳ lạ.
Ngày từng ngày trôi qua, Thái Tử không đến thêm lần nào nữa, thái giám và cung nữ trong tiểu viện không còn vui mừng như trước nữa, mà dần trở nên cẩn thận từng chút một.
Nàng nghĩ đến cùng thì mình vẫn làm hỏng chuyện rồi, nhưng cùng lúc đó nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Biết bản thân mình có thai rồi, phải rất lâu sau nàng mới nhận ra được chuyện gì đang diễn ra, Thuý Liễu kích động nói với nàng, sau này người có chỗ để dựa vào rồi, nàng còn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Thái Tử Phi thưởng, Thái Tử cũng gửi đồ tới thưởng, trong viện của nàng lại có thêm vài người tới hầu hạ, thấm thoát bụng nàng to lên lúc nào nàng cũng không hay.
Mãi đến tận lúc ấy, nàng mới cảm nhận được đây là sự thật.
Đây chính là chỗ dựa cả đời sau này của nàng, là chỗ dựa của Chung gia, nàng cũng xem như không cô phụ lại kỳ vọng của phụ thân, không tiến cung một cách vô ích, cũng không uổng làm một đứa con gái của Chung gia.
Nàng nghĩ rằng những ngày sau này của nàng sẽ ngày càng tốt lên, nàng có con, con trai cũng được con gái cũng được, cuối cùng cũng có người ở bên cạnh nàng.
Rất nhiều lần, Chung Thục Ngọc cứ mơ mãi một giấc mơ.
Trong mơ có một nam nhân nhìn không rõ mặt, vậy mà nàng lại vô thức biết rằng người này là phu quân của nàng, nàng cùng hắn ngồi trên chiếc giường sưởi lớn bên cạnh cửa sổ, còn có mấy nữ nhân áo xanh áo đỏ đứng ở dưới.
Trong lòng nàng rất ghét những nữ nhân này, bèn nhịn không được mà giận lẫy sang hắn, lén thò tay xuống bàn nhéo hắn một cái. Biểu cảm bất lực hiện lên gương mặt hắn, nhưng lại chỉ dám cười trừ với nàng, giống như đang xin nàng tha thứ, vậy mà nàng lại giận dỗi liếc hắn một cái…
Giấc mộng cứ tới đó là nàng sẽ tỉnh dậy.
Tỉnh giấc nàng mới phát hiện ra bản thân lại mơ về ngày đầu tiên gặp Tô Lương Viện rồi.
Chung Thục Ngọc đã mơ về giấc mơ này rất nhiều lần rồi.
Sau khi tỉnh lại, nàng cảm thấy trong phòng có chút nóng bức, nàng cũng đổ rất nhiều mồ hôi.
Nàng gọi Thuý Liễu.
Thuý Liễu tiến vào rất nhanh, đỡ nàng ngồi dậy, còn kê một chiếc gối mềm ra sau lưng cho nàng.
“Chủ tử, người sao thế? Lại khó chịu sao ạ?”
Chung Thục Ngọc lắc đầu, cảm thấy toàn thân rã rời, không còn chút sức nào để nhúc nhích nữa, nhưng trong lòng lại trở nên hoang mang. Mồ hôi ướt đẫm trán nàng, khiến nàng cảm thấy có chút dính nhớp.
Nàng yếu ớt nói: “Ta thấy có chút nóng, ngươi lấy nước tới lau người giúp ta.”
Thuý Liễu đi ngay, rất nhanh bèn đưa nước vào.
Đợi Chung Thục Ngọc lau người xong, thay quần áo sạch sẽ, lại nằm dựa vào trên giường, lại cảm thấy có chút nhớ nhi tử.
“Chắc là Giản Nhi tỉnh rồi nhỉ? Bế qua đây cho ta nhìn nó chút.”
Không bao lâu, Tông Giản được bế tới. Thằng bé mới được hơn một tuổi nhưng được cho ăn uống đến mức trắng trẻo mập mạp, đã có thể nói được một vài từ đơn giản rồi, nhìn thấy Chung Thục Ngọc cũng biết gọi một tiếng nương.
Vừa nhìn thấy con trai, nét mặt tàn úa của Chung Thục Ngọc cũng có chút sáng lên, cũng nở một nụ cười.
Nhưng nàng không dám bế con trai của mình, thậm chí còn để nhũ mẫu bế thằng bé đứng ở xa xa, sợ thằng bé bị nhiễm phong hàn.
Đứng cách xa nhìn ngắm, chưa được một lúc Chung Thục Ngọc đã thấy mệt mỏi rồi, Thuý Liễu cho người bế tiểu công tử xuống, sau đó mới hầu nàng nằm xuống.
“Chủ tử, người đừng lo lắng cho tiểu công tử, tiểu công tử vẫn khoẻ mạnh lắm. Bây giờ tiểu công tử còn nhận ra người, người đừng sốt ruột, dưỡng bệnh cho thật tốt, mấy người kia không cướp được tiểu công tử đi đâu đâu ạ.”
Nhưng Chung Thục Ngọc sao có thể không sốt ruột được chứ, cơ thể của nàng nàng hiểu rõ nhất, thời gian gần đây càng ngày càng yếu ớt mệt mỏi, chỉ hơi cử động một chút là đổ mồ hôi, mà đổ mồ hôi là cảm thấy lạnh, mà mỗi lần lạnh đều lạnh thấu xương.
Đặc biệt là lần trúng phong hàn này, đến sức để ngồi dậy nàng cũng không có nổi nữa, nàng biết đại hạn của bản thân sắp tới rồi.
Nàng không sợ chết, nàng chẳng sợ gì cả, nàng chỉ sợ sau khi nàng chết đi, Giản Nhi phải làm sao đây?
Đám người kia, người nào cũng muốn cướp con của nàng đi, nàng còn chưa chết cơ mà, bọn họ còn ngày ngày mò tới cửa. Hết tỷ tỷ này đến muội muội kia, từng người từng người cười nói như hoa, nhưng bên dưới lớp mặt nạ ấy đều giấu giếm âm mưu ăn thịt người cả.
Chung Thục Ngọc không biết phải làm sao, nàng sợ con trai của nàng rơi vào tay đám người này sẽ bị chia ra cắn xé mất, nhưng nàng phải làm sao đây? Đi cầu xin Thái Tử, hay là đi cầu xin Thái Tử Phi?
Cho dù là cầu xin ai, lúc nàng không còn nữa, một đứa nhỏ chừng ấy tuổi bắt buộc phải có một dưỡng mẫu, mà dưỡng mẫu này chỉ có thể chọn ra từ trong thê thiếp của Thái Tử.
Nếu có thể, Chung Thục Ngọc hi vọng Tô Lương Đệ có thể giúp nàng nuôi dưỡng Giản Nhi.
Thực ra mấy năm gần đây, Chung Thục Ngọc đã hiểu rõ những thứ nàng nhìn thấy vào lần đầu tiên gặp Tô Lương Đệ, cách Thái Tử đối xử với Tô Lương Đệ hoàn toàn không giống với những người còn lại.
Bởi vì Tô Lương Đệ không giống với những người khác, nên đứa con do nàng ta sinh ra cũng được người khác ngưỡng mộ, nếu như nàng ta có thể nuôi dưỡng Giản Nhi, thế thì Giản Nhi có thể gặp Thái Tử nhiều hơn, không đến nỗi đã không có nương rồi mà còn không có cả sự quan tâm của cha.
Nhưng nàng cũng biết rõ, điều đó là chuyện không thể nào xảy ra được, Tô Lương Đệ đã có hai đứa con trai trong ba đứa con rồi, nếu lại thêm một đứa con trai nữa, sợ là Thái Tử Phi sẽ không đồng ý.
Chung Thục Ngọc bắt đầu ho, Thuý Liễu vừa vỗ lưng cho nàng, vừa âm thầm lau nước mắt.
Nàng đoán sắc mặt của nàng bây giờ chắc là rất khó coi, bởi vậy nên một người làm việc bình tĩnh như Thuý Liễu mới có biểu cảm như vậy.
“Chủ tử người đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ cần người khoẻ mạnh, tiểu công tử sẽ không bị bọn họ đưa đi mất.”
Ho một trận, mặt của Chung Thục Ngọc vàng như nghệ, nàng đưa tay ra vỗ vỗ bàn tay Thuý Liễu: “Đừng khóc, ta biết ngươi là một người tốt, cũng may có ngươi, nếu không ta cũng không biết bọn họ đang giấu suy nghĩ gì trong bụng nữa. Ta sẽ không để cho bọn họ được như ý đâu, cho dù ta có chết đi rồi phải nhờ Thái Tử đưa ra quyết định thì ta cũng sẽ không để cho bọn họ được thoả mãn đâu…”
Nàng nói xong bèn dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Mơ hồ nghe thấy tiếng có người tới, giọng nói kinh ngạc của Thuý Liễu vang lên, làm nàng giật mình tỉnh giấc.
“Triệu Phụng Nghi, nô tỳ cũng chỉ là một nô tài thôi. Nhưng chủ tử nhà nô tỳ là Lương Viện, người là Phụng Nghi, phòng của Lương Viện người sao có thể tự tiện xông vào như vậy?”
“Ta chỉ là lo lắng cho sức khoẻ của Chung tỷ tỷ thôi, nên mới qua xem thử…”
Loáng thoáng lại có tiếng của một người khác nữa truyền tới.
“Ngươi sao lại tới nữa rồi, Chung tỷ tỷ người ta không muốn gặp ngươi, không lẽ ngươi không biết hả?”
“Không phải ngươi cũng tới sao…”
“Lý tỷ tỷ, Triệu tỷ tỷ hai người đừng có cãi nhau nữa…”
……
Trong lòng Chung Thục Ngọc thầm thở dài, nàng muốn nhảy lên đuổi hết mấy người ồn ào kia đi, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào cả.
Thậm chí nàng còn cảm thấy bản thân hình như dần dần nhẹ đi, càng lúc càng nhẹ.
Trước mắt loé lên một chùm sáng, nàng khó hiểu chỉ cảm thấy nơi đó chính là nơi nàng nên đến, mà nàng còn nhìn thấy trong chùm sáng ấy chiếc xích đu ở trong sân nơi khuê phòng của nàng, thiếu nữ đang ngồi trên xích đu còn đang nở nụ cười.
Thiếu nữ còn đang đọc một bài thơ: “…Năm nay hoa nở sắc đã thay, năm sau hoa nở liệu có ai, mắt thấy tùng bách thay chồi mới, nghe tiếng tang điền hoá biển xanh…”
Nàng còn nhìn thấy cha mẹ mình.
Nương thì đang âm thầm rơi nước mắt, biểu cảm trên mặt cha rất khó coi.
“Có thể tiến cung tuyển tú là một loại phúc phần, nếu như được chọn trúng, được giữ lại hầu hạ bên cạnh Thái Tử thì đó là vinh quang cho tổ tông của Chung gia. Lần này Đông Cung nhất định phải có người mới, mặc dù quan phẩm của ta không cao, nhưng trong tay cũng có một vài người, nói không chừng có thể giúp Ngọc Nhi của chúng ta được chọn, nàng sao phải…”
“Ngọc Nhi trời sinh tính cách đơn thuần thiện lương, trong cung như thế nào, không lẽ chàng không rõ? Nó vào cung có thể sống tốt được sao? Nói không chừng lại như nhảy vào hố lửa cũng nên! Thiếp không cần con gái của thiếp sau này làm nương nương chủ tử gì hết, thiếp chỉ cần nó được gả vào một gia đình bình thường, có trượng phu có con cháu, sống một đời bình yên là được.”
“Nàng đúng là đần độn mà!”
“Ông nói ta đần độn ta cũng chịu, ta chỉ có một người con gái thôi, nếu như ông đưa nó vào cung ta cũng không sống nữa…”
“…Bỏ đi, không tiến cung thì không tiến cung.”
“Thật không?”
“Ta có bao giờ lừa nàng đâu.”
Nương vui vẻ nở nụ cười, lau nước mắt: “Ta đi báo với Ngọc Nhi, nó vì chuyện này mà mấy ngày nay đều không vui…”
Chung Thục Ngọc nhắm mắt lại, hòa vào luồng sáng kia.