Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 108: Chương 108



Dẫu trong lòng đã sớm biết rằng bản thân sẽ thấp dưới người kia.

Nhưng khi thực sự có kết quả rồi, Hồ Lương Đệ lại không hiểu mình đang có cảm giác gì. Trước đây lúc cùng là Lương Đệ, mọi người không phân lớn bé, còn có thể giải vờ như không có chuyện gì, bây giờ một người đến sau lại đè lên đầu một người đến trước như nàng ta vậy.

Nhưng có đè lên đầu nàng ta thì cũng đè rồi, không thấy Thái Tử Phi còn không có ý kiến gì sao?

Hồ Lương Đệ nghiêng đầu nhìn về phía chính đường, nhị phu nhân Trần gia tới rồi, chuyện này nàng ta biết rõ. Chắc là cũng sốt ruột lắm nên mới vội vội vàng vàng tiến cung, ai mà ngờ rằng vừa hay thánh chỉ cũng tới luôn, đúng là khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Nghĩ như vậy tâm trạng của Hồ Lương Đệ thoải mái hơn hẳn, dù sao người bị đàn áp cũng không phải có mình nàng ta.

Thái giám tuyên chỉ đi rồi, trong viện chỉ còn lại người của Đông Cung.

Thấy Thái Tử Phi không để các nàng lui mà xoay người đi vào trong, một hàng người cũng theo vào trong.

Thái Tử Phi ngồi trên vị trí đầu tiên, phóng tầm nhìn xuống dưới.

“Ta biết gần đây mọi người đều cảm thấy nóng lòng, một ngày thánh chỉ sắc phong còn chưa hạ xuống, các ngươi sẽ thêm một ngày không yên lòng. Nhưng dù sao cũng là người của Đông Cung đã lâu, tính cách của bệ hạ các ngươi cũng đã rõ, có thêm một bổn cung cũng không nói gì được, những ngày tới đây mọi người hành động nói năng phải cẩn thận, trước khi chuyển cung xong không được gây ra chuyện gì ồn ào, cũng bớt ra ngoài thôi, để tránh người ngoài bàn tán người Đông Cung chúng ta nóng lòng đến mức thiếu lễ nghi. Phải biết rõ rằng nơi đó vẫn ở đó, đã là của ai không ai giành đi được, yên lặng đợi là được.”

Lời này mới nghe khá là bình thường, nhưng nếu kết hợp với tình hình hiện tại, khó tránh được có chút ý nói ám chỉ gì đó.

Vài ánh mắt đổ về phía Bàn Nhi đang ngồi, Bàn Nhi ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng.

Lúc này Thái Tử Phi cũng ý thức được lời nói của mình không đúng, ho liên tục hai tiếng, nói: “Bổn cung nói các ngươi đó, các ngươi nhìn Tô Lương Đệ làm gì?”

“Bọn thiếp thân nào dám.”

“Đúng là một đám không bớt lo, đều lui xuống hết đi.”

“Dạ.”

Cả đám người dần rời đi, Lý Lương Viện vốn muốn tìm Thái Tử Phi nói về chuyện sắc phong của bản thân, ai ngờ lại bị cắt ngang, bây giờ nào dám nói nữa, chỉ đành ủ rũ đi trước.

Thái Tử Phi nhìn một đám người rời đi, mày liễu khẽ nhăn, vì bản thân vừa nãy không được bình tĩnh mà sầu não.

Do liên tục xảy ra quá nhiều chuyện, mà những lời nhị phu nhân nói với nàng ta trước đó không phải không ảnh hưởng gì tới Thái Tử Phi, chỉ là cảm thấy nguy cơ khi trúng chiêu của người khác dang chiếm phần hơn. Giờ mọi chuyện lại xoay chuyển, thánh chỉ phong Hậu đã ban xuống, nàng ta là Hoàng Hậu, còn họ Tô cũng chỉ được cái danh Phi.

Nàng cuối cùng cũng không vượt qua được nàng ta.

Tâm trạng Thái Tử Phi trong phút chốc sảng khoái lạ thường, khó tránh khỏi việc cảm thấy nhẫn nhục chịu khổ lại có thể lật mình nên mới kích động như hôm nay, bởi vậy nên mới không cẩn thận nói sai lời. Sợ rằng những lời kia không khiến cho Tô thị cảm thấy khó chịu mà khiến cho người khác thấy nàng ta tiểu nhân đắc ý, âm thầm cười chê nàng ta.

Bên này Thái Tử Phi đang sầu não, đám Phú Xuân cũng không dám nói năng gì, bên kia nhị phu nhân thấy mọi người đều đi cả rồi, liền từ trong gian phòng đi ra, trên mặt tràn đầy niềm vui sướng.

“Tốt quá tốt qyá rồi, thánh chỉ cuối cùng cũng được ban xuống, giải quyết được nỗi lòng của nương rồi.”

“Nương.”

“Họ Tô kia vậy mà được phong Quý Phi? Nàng ta có tài có đức gì, lại có thể được phong Quý Phi?”

Cảm giác khó chịu trong lòng Thái Tử Phi càng thêm nặng hơn nữa, nàng ta cảm thấy bản thân thất lễ tất cả đều do bị nhị phu nhân ảnh hưởng, thế là giọng điệu cũng có chút không thoải mái: “Phong nàng ta làm quý phi là ý của bệ hạ, lẽ nào nương người nói không đủ tư cách bèn không đủ tư cách sao?”

Lần tiến cung này, nhị phu nhân thực sự cảm thấy con gái của mình thay đổi nhiều quá rồi, khiến bà ta nhìn không thấu được tâm trạng của nàng ta. Cảm thấy trong lòng con gái có nỗi lo lắng buồn phiền, lại không thể nói ra chỗ khổ đó ở đâu, nghe thấy lời nàng ta nói tất nhiên cảm thấy không vui lòng.

“Nương nói sai rồi được chưa?”

Thấy nhị phu nhân nhận sai, Thái Tử Phi cũng ý thức thấy thái độ của mình không đúng, nhẹ giọng nói: “Nương, dù sao nơi này cũng là trong cung, không phải ở nhà, có những lời có thể nói ra, nhưng cũng có những lời không được phép nói ra.”

“Được được được, con nói gì cũng đúng, bây giờ con gái của ta là Hoàng Hậu, sau này sẽ là Hoàng Hậu nương nương rồi, ta phải mau mau hành lễ với Hoàng Hậu nương nương thôi…”

Nhị phu nhân giả vờ làm ra tư thế khom eo, trên mặt lại cười tươi rói, khiến cho Thái Tử Phi cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng tới đỡ bà ta, giận dỗi nói: “Nương, người đang làm cái gì vậy chứ.”

“Đương nhiên là chúc mừng Hoàng Hậu nương nương rồi, sau này gặp lại con lần nữa, nương còn phải hành lễ với con đó.”

Đám người Phú Xuân cũng nhanh chóng học theo, đều quỳ hết xuống nói: “Chúc mừng Hoàng Hậu nương nương, cung chúc Hoàng Hậu nương nương.”

Thái Tử Phi nói: “Nương ta trêu chọc ta, đến các ngươi cũng muốn trêu chọc ta có phải không?”

“Nô tỳ nào dám, đám nô tỳ thực lòng chúc mừng Hoàng Hậu nương nương.” Phú Xuân cười nói.

Một đám người cười đùa, những người làm việc vặt đều lui ra ngoài hết, chỉ còn lại Phú Hạ và Phú Xuân ở lại trong phòng hầu hạ.

Nhị phu nhân nói với Thái Tử Phi vài câu giữ gìn sức khoẻ, lại nói thêm: “Nương cũng không nói thêm gì nhiều nữa, dù sao con cũng sống trong cung nhiều năm, con tự có suy nghĩ của mình. Nhưng có một chuyện con không được coi thường, trước khi ta tới tổ mẫu con có dặn ta chuyển lời tới con, nói con chuyện phong Hậu không cần quá lo lắng, nhưng chuyện sắc phong thái tử con phải để tâm một chút.”

Lúc này nhị phu nhân dường như quên mất lúc trước bà ta mắng lão phu nhân già cả lú lẫn thế nào rồi, thế mà đem lời của lão phu nhân nhắn lại cho nàng ta.

Thái Tử Phi dù sao cũng là chính thê nguyên phối của thái tử, lại không phạm phải tội gì lớn, sắc phong nàng ta làm Hậu là chuyện nên làm, không sắc phong nàng ta triều thần mới có cái để dị nghị. Nữ tử ở sau cửa lớn nhìn không thấu chuyện này, thích tính toán nhỏ nhặt, nam tử của Trần gia nào có tầm nhìn ngắn như vậy, bọn họ để ý đến chính là chuyện lập thái tử kìa.

Dù sao tất cả mọi người đều biết, trưởng tử của bệ hạ thân thể suy nhược, nhị tử tam tử lại thông minh khoẻ mạnh, còn cùng do sủng phi Tô thị sinh ra. Đừng có coi thường sức mạnh của nữ nhân, lời nói của sủng phi vì sao lại có sức nặng như vậy, trước giờ không phải vì xuất thân của nàng ta ra sao, mà chính bởi vì nàng ta có sức ảnh hưởng đến nam nhân kia cỡ nào.

Đông Cung không nhắc đến nữa, tuy nhiên ở trong cung có quá nhiều quy tắc ràng buộc, thực ra có một số luật bất thành văn ở trong cung không được thông dụng lắm ở Đông Cung. Trên thực tế, hoàng cung mới là nơi không quan trọng xuất thân nhất, chỉ cần được sủng, ai dám nói ai sẽ là người đè trên đầu ai mãi mãi, những ví dụ về chuyện đó trên sách sử còn ít sao?

Con quý nhờ mẹ, mẹ quý nhờ con, hai điều này hỗ trợ lẫn nhau, dựa theo ưu thế mà Tô thị kia đang có hiện nay, Tông Đạt chưa chắc đã trở thành thái tử, nói cho cùng thằng bé còn một điểm chí mạng, đó chính là thân thể suy nhược.

Thái Tử Phi vốn chưa kịp nghĩ tới chuyện này, vừa nghe lời kia của nhị phu nhân, biểu cảm trên gương mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Người của Trần gia có thể nghĩ đến khả năng nào, nàng ta cũng có thể nghĩ ra khả năng đó, thậm chí còn nghĩ ra nhiều chuyện hơn.

Chuyện thế này mà đưa ra kết luận bây giờ hãy còn sớm lắm, nàng ta chỉ có thể an ủi nhị phu nhân rằng nàng ta sẽ cẩn thận chú ý, bệ hạ từ trước đến nay đều coi trọng Đạt Nhi, nhất định sẽ không phong người khác làm thái tử đâu.

Nói thì nói như vậy, trong lòng nàng ta chợt trầm hẳn xuống như hố sâu không đáy, cũng bởi vậy mà đợi tiễn nhị phu nhân rời đi rồi gương mặt nàng cũng không còn chút vui vẻ nào nữa, ngược lại còn càng thêm nghiêm trọng.

Phú Xuân nhìn mà lòng không cầm được tràn đầy thổn thức, cảm thấy nơi cung cấm này đúng là một nơi mờ mịt không thấy tương lai, vốn tưởng rằng phong Hậu là vinh quang lớn nhất cả đời của một nữ tử rồi, nhưng bây giờ nhìn lại thấy giống như chỉ vừa mới bắt đầu.

Đúng thật chỉ là mới bắt đầu.

Cũng giống như trong những cuốn sách kia ghi rằng từ nay trải qua một đời bình an hạnh phúc, đó chẳng qua chỉ là điểm kết trong sách, còn trong hiện thực cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Có sắc phong rồi, rốt cuộc thân phận cũng không còn như trước nữa, dù vẫn còn đang ở Đông Cung, cũng có thể nghe ngóng một số chuyện bên ngoài, đã không còn bị săm soi chê trách nữa mà bây giờ là danh chính ngôn thuận.

Ít nhất đối với Thái Tử Phi, công việc lại bắt đầu nhiều lên một chút.

Vốn chuyện chuyển cung cho các vị Thái Phi của Thái Thượng Hoàng sẽ do một tay Tông Tông sắp xếp, bây giờ có Hoàng Hậu rồi, Hoàng Hậu cũng phải có nhiệm vụ tiếp nhận xử lý những chuyện trong cung thế này.

Tông Tông sai Phúc Lộc đem mấy chồng tài liệu tới cho Thái Tử Phi, còn có mấy quyển sổ con hướng dẫn nên sắp xếp thế nào, người của phủ Nội Vụ cũng tới tới lui lui Đông Cung tấp nập, chính là bởi vì chuyện này mà bận bịu suốt.

Trong lúc Thái Tử Phi bận rộn, Bàn Nhi cũng bận rộn.

Tông Tông nói để nàng nghĩ xem nên sửa sang Cảnh Nhân cung và căn viện của Uyển Chu thế nào, rõ ràng không phải chỉ nói mồm không thôi, mà thật sự muốn làm như vậy thật.

Người của phủ Nội Vụ đã đến mấy lần rồi, đều tới để hỏi cụ thể muốn làm như thế nào.

Cứ như vậy, hai mẹ con nhà Bàn Nhi và Uyển Chu có cái để làm rồi.

Dưới sự dẫn dắt của mẫu thân, Uyển Chu sinh ra một loại phấn khích cực kì lớn đối với việc sửa sang nơi ở của mình trong tương lai, tới mức mỗi ngày lại có một ý tưởng khác, quay Bàn Nhi vòng vòng đến nỗi có chút hối hận, hối hận về việc bản thân không nên khơi nguồn hứng thú cho con bé như vậy, có điều giờ hối hận cũng đã muộn màng rồi.

Mặt khác, có sắc phong rồi làm chuyện gì cũng tiện hẳn ra, thế nên cách một hôm Tông Tông lại lệnh cho người truyền Bàn Nhi tới Càn Thanh cung.

Có lúc đi nửa ngày về, có lúc đi cả một ngày trời, nói tóm lại vẫn phải ở qua đêm. Cứ như vậy vài lần, toàn bộ người trong Càn Thanh cung đều biết Tô quý phi, ngày thường đi dạo quanh trong cung, cung nữ khắp nơi nhìn thấy đều cung cung kính kính với nàng.

Có nhiều lúc có những việc nhìn có vẻ không cần thiết, thực ra lại rất cần thiết, đặc biệt là ở trong cung, uy quyền cũng từ đó mà sinh ra.

Thế là lễ sắc phong còn chưa chính thức tổ chức, người trong cung ai ai cũng biết tân đế có một vị Tô quý phi được sủng, còn biết vị Tô quý phi này sẽ sống ở Cảnh Nhân cung.

Cũng vì vậy mà người của phủ Nội Vụ rất chăm chỉ, nhanh nhẹn đến Đông Nhất viện.

Bây giờ việc Uyển Chu quan tâm nhất sau khi tan học chính là tu sửa lại căn viện của mình, cũng không đi luyện võ cưỡi ngựa nữa, lúc về một là chạy tới Đông Nhất viện, hai là ở trong viện của mình. Con bé cũng học theo tấm hoạ đồ của Bàn Nhi vẽ, chẳng qua bức vẽ của con bé thực sự rất khó nhìn, vì vậy Uyển Chu quyết tâm phải bắt đầu học vẽ, cuối cùng lại trở thành “tài nghệ” duy nhất còn coi được của nàng khi lớn lên.

Đương nhiên chuyện này là của sau này, bây giờ học làm sao mà kịp, con bé chỉ đành chọn ra một cung nữ có thể vẽ, bảo người ta vẽ giúp con bé, ngược lại cũng không làm lỡ việc gì.

Con bé lăn qua lộn lại nhiều lần như vậy, tất nhiên cũng không giấu được mấy đứa nhóc ở cùng Uyển Nhàn, Uyển Xu và Uyển Thiền.

Mấy đứa Uyển Nhàn thì thôi đi, dù sao cũng lớn cả rồi, ít nhiều gì cũng có suy nghĩ của riêng mình, có một số lời cũng biết không được nói năng linh tinh ra ngoài. Nhưng Uyển Bùi lại xấp xỉ tuổi với Uyển Chu, trẻ con mới lớn có để ý mấy chuyện này cũng không có gì lạ, thấy Uyển Chu thêm hồ cá vào viện của con bé, còn trồng hoa trồng cỏ, còn mắc cả xích đu, bèn thèm nhỏ cả dãi, than thở ước gì viện của mình cũng có thể sửa như thế thì tốt biết bao.

Lời này vừa nói ra, Uyển Thiền đã kéo con bé một cái.

Lúc này Uyển Bùi mới nhận ra bản thân mình đã nói sai nhưng cũng không thể rút lại lời được nữa.

Ngược lại Uyển Chu lại rất phóng khoáng mà nói: “Viện của muội là được sửa cùng với chỗ của nương, nếu như Uyển Bùi tỷ cũng muốn sửa có thể về nói với Hồ nương nương một tiếng, biết đâu người sẽ đồng ý đấy.”

Lời này chẳng qua tiện mồm nói ra thôi, ai ngờ lại khiến cho Uyển Thiền nổi giận.

“Muội cho rằng nương của tỷ được sủng như nương của muội sao? Uyển Chu có phải muội cố ý lấy những lời này ra để tổn thương Uyển Bùi không?”

Uyển Chu nghe thấy lời này thì có chút ngạc nhiên, con bé bởi vì được sinh ra ở trong cung nên có chút hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ bình thường khác. Nhưng cũng chỉ là mấy thứ nổi trên bề mặt dễ hiểu dễ thấy thôi, chứ nào có tinh tế đến mức nói một câu cũng phải nghĩ trong đầu xem câu nói đó có vấn đề gì hay không.

“Tam tỷ, sao tỷ lại nói vậy chứ, muội chỉ tiện miệng nói vậy thôi.”

Uyển Nhàn và Uyển Xu ở bên cạnh không nói một tiếng nào, Uyển Chu chỉ có thể vội vàng giải thích với Uyển Bùi: “Tứ tỷ, muội thực sự không có ý làm tổn thương tỷ đâu.”

Uyển Bùi nói: “Tỷ biết mà, muội đừng rối.” Con bé lại nói với Uyển Thiền: “Tam tỷ, Uyển Chu thực sự không có ý đó đâu, tỷ đâu cần phải nói muội ấy như vậy…”

“Đúng đúng đúng, là do tỷ lắm chuyện thích gây sự, là tỷ muốn trút giận cho chính mình, đúng là thương muội công không mà.” Nói xong, con bé bèn bực bội bỏ đi. Cung nữ thiếp thân của con bé cũng vội vàng đuổi theo.

Chuyện ồn ào này kết thúc trong tình huống không được êm đẹp gì cho cam, Uyển Bùi đứng dậy nói: “Uyển Chu, muội cũng đừng nghĩ nhiều, muội biết Uyển Thiền nóng tính, cũng chỉ là nói miệng vậy thôi, tỷ với Uyển Xu đi khuyên tỷ ấy.”

Uyển Chu mím môi gật đầu, Uyển Nhàn cùng Uyển Xu cũng đi mất rồi.

“Tỷ thực sự không sao, tỷ cũng biết muội chỉ buột miệng nói ra chứ không có ý gì, tỷ thay tam tỷ xin lỗi muội.” Mặt Uyển Bùi xấu hổ đến đỏ ửng lên, chắc là cũng không dễ chịu gì, nước mắt lưng tròng sắp trào ra đến nơi.

Uyển Chu còn có thể nói gì nữa chứ, chỉ có thể gật đầu ngược lại còn phải đi an ủi Uyển Bùi, có điều Uyển Bùi cũng không ở lại lâu, rời đi rất nhanh.

Đây đại khái chính là lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ Uyển Chu trải qua một việc ngại ngùng thế này.

Có vẻ như không ai sai gì cả, lại có vẻ như trong lòng ai cũng không dễ chịu, Uyển Chu cũng không phải không phát hiện ra thái độ của Uyển Nhàn và Uyển Xu có gì đó không đúng. Nếu đổi thành trước đây, một người làm đại tỷ như Uyển Nhàn chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn sự việc xảy ra như thế này, nhưng hôm nay lại cứ yên lặng không quan tâm.

Trong lòng có tâm sự, trên mặt cũng khó tránh được mang theo chút buồn phiền, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.

Bàn Nhi cảm nhận được bèn hỏi Uyển Chu làm sao vậy.

Uyển Chu cũng không giấu diếm gì nương, thành thành thật thật kể hết ra.

Bàn Nhi nghe xong, yên lặng mất một lúc, không biết nên khuyên giải con gái của mình ra sao.

Khuyên thế nào bây giờ? Bởi vì mấy đứa không phải cùng một nương sinh ra, bởi vì nương của con được sủng, nương của mấy tỷ tỷ kia của con không được sủng, thế nên có thể giữa tỷ muội các con ít nhiều gì cũng có khác biệt?

Mặc dù sự khác biệt này rất nhỏ thôi, nhưng nó vẫn tồn tại, có thể theo dòng thời gian, sự khác biệt đó sẽ càng ngày càng nhiều hơn. Trong cung chính là như vậy, có những nguyên tắc không thể nói ra bằng lời, phi tần được sủng phong quang vô hạn, phi tần không được sủng đến than dùng trong mùa đông cũng có thể bị người khác cướp mất.

Bất công sao? Đố kỵ hả?

Tất nhiên là có rồi.

Vậy làm thế nào để giải quyết vấn đề này?

Tất nhiên là đi tranh sủng rồi, làm thế mới có thể thay đổi được hoàn cảnh của chính mình.

Thế nên tranh sủng trong cung, không phải ngươi cứ không muốn tranh là có thể không tranh với đời, yếu tố khách quan xung quanh ngươi sẽ tự khắc ép người phải đi tranh nó.

Đây là thứ bản thân không thể quyết định được, cũng chính là một kiểu một thuẫn đến từ chính ta.

Không chỉ có mỗi phi tần trong cung, trẻ con trong cung cũng như vậy. Đều là con rồng cháu phụng, có đứa thì cao cao tại thượng, được đám nô tài phía dưới cung cúc nịnh nọt, có đứa lại chẳng khác gì người vô hình, đám nô tài kia chưa đá cho ngươi một đạp là hãy còn may chán.

Bàn Nhi không nỡ nói ra những lời cay nghiệt ấy, nàng chỉ có thể đảm bảo rằng nàng và những đứa con của nàng sẽ không phải chịu những loại thiệt thòi kia.

Nhưng lời này phải giải thích thế nào với đứa nhỏ như Uyển Chu đây?

Nếu nói quá cặn kẽ, khó tránh khỏi có chút tàn nhẫn, nói quá qua loa, khẳng định sau này con bé sẽ lại phải chịu tổn thương như vậy thêm lần nữa.

Đừng thấy ngày thường Uyển Chu trông có vẻ “hiểu chuyện”, thực ra Bàn Nhi biết rõ nàng nuôi con bé theo một cách hơi đơn thuần quá. Bởi vậy ngoài trừ con bé có chút địch ý và đề phòng với bên phía Kế Đức đường ra, những người như Hồ Lương Đệ, Từ Lương Viện cũng như Uyển Nhàn, Uyển Xu thì lại hoàn toàn không có chút thù địch hay đề phòng nào.

Cũng bởi vậy nên mới dễ bị tổn thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.