Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 109: Chương 109



Bàn Nhi còn đang chuẩn bị tìm cách giải thích, thì Uyển Chu đã nói:

“Nương, thật ra chuyện này cũng là tại con. Là vì con quá đắc ý nên mới nói như vậy, dẫu biết rằng tam tỷ thường để tâm đến những chuyện này nhưng con lại quên mất điều đó.”

Bàn Nhi không kìm được mà mỉm cười xoa đầu con gái nhỏ: “Làm sao nương có thể trách Uyển Chu được? Uyển Chu còn nhỏ, có nói sai hay làm sai điều gì thì cũng là chuyện bình thường, nhưng con có thể hiểu ra được cái sai của bản thân cũng có thể thấy rõ rằng con không phải là người xấu rồi. Vậy thì con có biết được rằng bản thân mình đã làm gì sai chưa?”

Uyển Chu có chút sững sờ, con bé cho rằng nương nói nó sai chẳng qua chỉ là thuận miệng mà thôi, không ngờ rằng, nương thế mà lại cho rằng nó đã thực sự sai rồi.

“Con…”

Bàn Nhi vỗ nhẹ vào bờ vai của Uyển Chu, giọng điệu có chút chậm rãi: “Con xem kể từ khi con biết Uyển Thiền vốn là loại người thích tính toán nhưng con lại cố ý nói điều đó trước mặt con bé, nương biết rằng con chỉ nhất thời lỡ lời. Suy cho cùng, thường thì cũng sẽ có những chuyện khiến con người ta thiếu suy nghĩ. Vậy, con có biết tại sao con bé lại rất tức giận đến như vậy hay không, nghĩ rằng những lời con nói với mục đích chế giễu Uyển Bùi?”

“Chẳng phải bởi vì con có thứ mà Tứ tỷ không có sao!” Khi nói lời này, Uyển Chu đã rất do dự, tựa như lời con bé nói ra vừa chắc chắn lại có chút không chắc chắn.

Bàn Nhi gật đầu tán thưởng: “Đúng thế, bởi vì con đang có cái mà con bé không có. Phàm là con người, ai cũng đều có tính đố kỵ. Con cho rằng việc tu sửa cái viện này chính vì đó là lời hứa mà phụ hoàng đã hứa với nương, cũng chính vì phụ hoàng yêu thích con hơn, nhưng cùng là con gái như nhau, nếu phụ hoàng yêu thương con nhiều hơn khó tránh khỏi sẽ bỏ mặc người khác. Ví như con là Uyển Thiền, thì ngày hôm nay con thấy phụ hoàng ban cho người khác thứ mà con không có được thì liệu con có trở nên giận dữ và buồn bã hay không?”

Uyển Chu trầm mặc suy nghĩ một lúc, và nói: “Con chắc chắn cũng sẽ như vậy.”

Có lẽ, ví dụ mà Bàn Nhi đưa ra quá nghiêm trọng, Uyển Chu dường như cũng suy nghĩ nhiều hơn. Con bé cực kỳ không thể chấp nhận được khi nghĩ đến việc phụ hoàng sẽ đối xử tốt với người khác mà không phải nó, khuôn mặt nhỏ của con bé giờ đây đang đỏ bừng, có vẻ như sắp khóc tới nơi rồi.

“Con xem, chỉ mới là một ví dụ mà con đã không chịu đựng được, huống chi là người khác.”

Uyển Chu cúi đầu: “Con đã biết mình sai rồi, ngày mai con sẽ lập tức đi nhận lỗi với tam tỷ tỷ và tứ tỷ tỷ.”

Bàn Nhi mỉm cười, vu.ốt ve cái đầu nhỏ xinh của con bé lần nữa: “Nương giải thích rõ ràng cho con nghe, không phải vì muốn bắt con đi nhận lỗi với ai, mà là muốn nói cho con biết con người cũng được chia Việt Nhiều loại, có một số việc không thể so sánh, cũng không so sánh được. Chẳng hạn như những cung nữ và thái giám ở trong cung mà con thấy, tại sao họ lại khăng khăng chỉ muốn phục vụ như một nô tài. Còn con thì lại có thể cao cao tại thượng hưởng thụ cái sự hầu hạ đó của họ?”

“Đó chẳng phải bởi vì con là con gái của phụ hoàng sao? Phụ hoàng cho dù là hoàng tử hay là hoàng đế, thì con của người vốn sinh ra đã được trời định là lá ngọc cành vàng.” Uyển Chu đáp lại cực kỳ nhanh chóng, giọng điệu cực kỳ quả quyết.

Bàn Nhi cảm thấy không thể tiếp tục cùng Uyển Chu nói chuyện thêm được nữa, đứa trẻ này thay đổi chủ đề nói chuyện quá giỏi, nhưng những gì con bé nói lại không hẳn sai. Không thể vì nàng xuất thân thấp kém nên không có cách nghĩ giống Uyển Chu mà cho rằng con bé sai được.

Huyết thống và xuất thân vốn dĩ trời định là thứ cản trở hết thẩy mọi thứ của con người ta, có người sinh ra chỉ có thể ăn rau ăn cháo, nhưng lại có người sinh ra đã ngậm thìa vàng, điều này vốn dĩ không có giải pháp nào, không phải bản thân muốn thì có thể đảo ngược tình thế được. Nếu không muốn tự tay trói buộc mình bắt bản thân sống một cuộc đời đầy rẫy sự hoài nghi, phẫn nộ, ngươi chỉ có thể giữ cho bản thân một tâm thái tĩnh lặng, sau đó ra sức nỗ lực tranh đấu bằng chính đôi tay của mình.

Được mất là do duyên số, không cướp không giật, không oán không hận.

“Lời nương nói cũng giống với một đạo lý, có một số thứ chỉ một số người có được còn có một số người đã được định sẵn là không có, vậy người có trong tay tất cả những điều ấy thì có sai không?”

Uyển Chu có chút do dự, sau đó lắc đầu.

“Nhưng còn những người không có lại đố kị với những người có thì con phải làm sao?”

“Con sẽ tránh xa người đó ra một chút.”

Bàn Nhi thấy rằng con gái mình đã dần hiểu ra được, liền gật đầu nói: “Suy nghĩ như vậy không sai, thiên kim chi tử thì cần phải cẩn thận, huống chi ghen ghét đố kị là thứ cảm xúc vốn có của con người, có những lúc bản thân còn không kiềm chế được chứ đừng nói đến người khác, nếu như con không muốn bị tổn thương hay trở nên quá khích trước sự đố kị của người khác dành cho con, thì con nên tránh xa loại người này một chút cũng không sai. Nhưng nếu như con muốn tránh cũng không được thì phải làm như nào?”

“Làm sao con không tránh được cơ chứ, con không thích nàng ta thì cứ tránh xa nàng ta chút là được mà.” Uyển Chu hỏi.

“Vậy ví dụ như, con không thích Uyển Thiền, nhưng trên danh nghĩa thì con bé vẫn là tam tỷ của con, đồng thời cũng là con gái của phụ hoàng con, các con ở cùng một nơi, học cùng một chỗ, lâu lâu còn có gia yến cần phải có mặt, chẳng những vậy ngày thường còn khó tránh khỏi sẽ gặp phải, vậy trong những lúc như thế con sẽ làm gì nào?”.

“Ý của nương là con cần phải giấu những thứ mà con có còn tỷ ấy thì không, phải không ạ?” Uyển Chu rất nhanh đã nói một hiểu mười.

“Nương không có ý như vậy, chỉ là…Nếu muốn con người ta hoà thuận lại không muốn gây ra nhiều mâu thuẫn cũng như không hài lòng với nhau. Đúng thật là thỉnh thoảng con có thể che giấu đi. Nhưng như lúc nãy con đã từng nói với nương, con là con gái của phụ hoàng, trời sinh đã là lá ngọc cành vàng nên cũng không cần thiết lúc nào cũng phải nhượng bộ người khác, những lúc đó làm tuỳ thuộc vào tình huống mà cư xử cho đúng mực. Nhưng có một điều không bao giờ thay đổi chính là, phải giữ lòng hướng thiện của con.”

“Lòng hướng thiện ư?”

“Không sai, nếu con cho rằng bản thân con không làm điều gì sai trái, nhưng đối phương lại phản ứng thái quá. Thì mặc kệ người ta có nói gì, con vẫn không sai. Nếu đã như vậy thì tại sao con cần phải cảm thấy buồn phiền khó xử? Tương tự, nếu như con thật sự làm sai, chỉ cần xin lỗi đối phương là được rồi. Nếu như đối phương có thể chấp nhận thì tốt, còn nếu như không chấp nhận thì con cũng đừng miễn cưỡng làm gì.”

“Trên đời này luôn có một số người không thể có quan hệ thân thiết được. Nếu đã như vậy thì con cứ bỏ qua đi, nên cái gọi là quân tử kết bạn nhẹ như mây, người tới ta dọn phòng đón tiếp, còn nếu như người không tới ta cũng sẽ không quan tâm làm gì. Hiện giờ con vẫn còn nhỏ, có thể con vẫn chưa hiểu hết được lời nương vừa nói, nhưng sau này con sẽ dần hiểu ra thôi.”

Uyển Chu lắng nghe từng lời nương nói, gật đầu nét mặt tựa hồ chìm trong suy nghĩ.

Bàn Nhi thực sự còn có rất nhiều điều để nói với con gái của nàng. Nhưng có câu nói “Tham nhiều sẽ loạn” thế cho nên nàng chỉ có thể từ từ chỉ dạy cho con bé thêm vài điều nữa mà thôi.

“Không ngờ rằng nàng cũng rất biết cách dạy dỗ con gái.”

Một giọng nói được truyền đến từ phía cửa, Bàn Nhi nhìn sang liền nhận thấy Tông Tông đến rồi.

Đi bên cạnh còn có Tông Việt và Tông Kiềm, biểu cảm của Tông Việt có chút kỳ lạ, có lẽ vì kiêng dè phụ hoàng nên không dám nói ra nhưng lại luôn cố gắng muốn ám thị cho nương, đáng tiếc là nàng lại không để ý thấy nó, Bàn Nhi nói chuyện với con gái quá tập trung nên căn bản không nhận ra.

“Bệ hạ sao người lại đến đây?”

Tông Tông chầm chậm bước vào nói: “Trẫm thấy đã nhiều ngày rồi chưa kiểm tra bài tập của bọn trẻ nên bèn quay lại Đông Cung để xem qua một chút, không ngờ lại tình cờ thấy nàng đang dạy bảo Uyển Chu. Con bé có chuyện gì vậy?”

Uyển Chu cảm thấy không còn mặt mũi nào để nhìn người khác, có lẽ con bé nghĩ rằng phụ hoàng đã biết được con bé đã làm gì sai, nên khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng, lặng im không nói gì.

Thực ra, Tông Tông đã tới từ lâu rồi, từ lúc mà con bé nói mình là lá ngọc cành vàng, cụ thể thì không rõ nhưng cũng biết Uyển Chu và Uyển Thiền có mâu thuẫn với nhau.

“Thực ra cũng không có chuyện gì, nhắc tới cũng là do chàng, chàng cho phủ Nội Vụ sửa viện cho Uyển Chu lại không sửa cho mấy đứa Uyển Thiền. Mấy tiểu cô nương tầm tuổi này khó tránh vì chuyện này mà gây gổ với nhau. Uyển Thiền xích mích với con bé, người làm phụ hoàng như chàng lại không có mặt, người làm nương như thiếp cũng chỉ đành tuốt đao ra trận giải thích cho con bé nghe thôi.” Bàn Nhi vừa cười vừa nói, cũng không che giấu điều gì.

Tông Tông nhịn không được trên gương mặt già có chút túng quẫn, chuyện này trách tới trách lui lại đổ lên đầu hắn rồi hả?

Có điều nếu chuyện này nói trắng ra, đúng thật là do hắn thiên vị.

Tông Tông cũng không có ý định che giấu, cũng định dỗ dành Uyển Chu, nói: “Chuyện này là lỗi của phụ hoàng, thời gian gần đây phụ hoàng bận quá không quan tâm tới những chuyện này, đều là con gái của phụ hoàng, phụ hoàng sao có thể chỉ sửa viện cho mình Uyển Chu, không sửa cho các nàng được chứ, chẳng qua là do phụ hoàng quên nói với các nàng chuyện này. Phúc Lộc, ngươi cho người đi báo với các vị quận chúa một tiếng.”

Phúc Lộc vội vàng nhận lệnh lui xuống làm việc.

“Phụ hoàng cũng sửa cho các tỷ ấy sao?” Lúc này Uyển Chu không còn ngại nữa, tiến lại gần hỏi.

Tông Tông ngồi lên giường sưởi, nhéo nhéo má con gái: “Sao thế? Phụ hoàng sửa cho các nàng nên con lại không vui rồi?”

Uyển Chu bĩu môi, lầm bầm làu bàu nói: “Làm gì có.”

“Chính là trong lòng có chút ghen tỵ, cảm thấy bản thân không còn là đứa con gái được phụ hoàng sủng ái nhất nữa rồi.” Người làm nương ở bên cạnh vạch trần.

“Nương…” Uyển Chu làm nũng, lại bắt đầu ngại ngùng.

“Con nào có giống như nương nói.”

Tông Tông không cười nữa nói: “Đúng là một cô nhóc con. Được rồi, phụ hoàng hứa với con, đến lúc đó sẽ cho con thêm một số thứ tốt nữa, vui hơn chưa?”

“Vui rồi ạ.” Nhóc con Uyển Chu cũng không có ý giấu diếm.

Nói xong, Uyển Chu liền xuống giường tới nói chuyện cùng hai đệ đệ, Tông Tông chê đám trẻ ồn ào bèn đuổi chúng tới Đông phòng chơi.

Đợi sau khi tụi trẻ rời đi, Tông Tông lườm Bàn Nhi nói: “Người tới ta dọn phòng đón tiếp, người không tới ta hờ hững như không? Nàng muốn đối phó với trẫm như thế sao?”

Đây là chuyện gì với chuyện gì cơ chứ?

Bàn Nhi cũng không phải không có cách ứng phó, bèn cười nắm lấy vạt áo ban nãy hắn bị Uyển Nhi làm nũng vò tới nhăn hết, nói: “Thiếp thân đâu phải trẻ con, lẽ nào bệ hạ thực sự muốn thiếp trở thành bình dấm chua trong lòng bệ hạ sao, ngày ngày bốc mùi ghen tuông đi khắp cung làm loạn sao.”

…Lời này còn chứa chút thâm ý trong đó, Tông Tông lườm nàng một cái, cười cười không nói gì, nhưng tay lại nhéo vào má nàng.

“Tiểu yêu tinh.” Một lúc sau hắn mới bất lực nói.

Bàn Nhi nhìn hắn một cái, vuốt tóc mai nói: “Không phải tiểu yêu tinh, đã là yêu tinh già rồi, là nương của ba đứa con rồi.”

“Vậy ý của nàng trẫm là yêu tinh còn già hơn rồi phải không?”

Bàn Nhi liền đưa mặt lại gần bên tai hắn nói: “Lời này là do bệ hạ nói, nào có phải thiếp nói.”

Lần này Tông Tông đúng thật là hết lý để nói, lực bất tòng tâm.

Nếu đã tới đây, lại còn sắp tới giờ dùng bữa tối, vậy chắc là muốn ở lại dùng bữa rồi.

Tông Tông đã rất lâu không dùng bữa cùng đám Uyển Chu, mấy đứa nhỏ đều rất vui vẻ.

Đặc biệt là Uyển Chu, lúc này không còn nhớ tới lúc trước đã xảy ra chuyện gì nữa rồi, cứ vừa nói vừa cười với phụ hoàng, còn muốn đưa bức tranh do chính mình vẽ cho phụ hoàng xem. Vẫn là do Bàn Nhi cản lại, đợi dùng xong bữa tối rồi đưa cho hắn xem sau.

Dùng xong bữa, bức vẽ của Uyển Chu đã được chuẩn bị xong mang tới rồi.

Con bé mang đến thư phòng mở ra cho phụ hoàng, nương và hai đệ đệ cùng xem, còn giải thích từng chút từng chút một cho Tông Tông nghe, rất có điệu bộ.

Tông Việt nói: “Hồ này của đại tỷ đẹp thật đấy, phụ hoàng cũng sửa cho nhi tử một cái đi.”

“Con cũng muốn, con muốn nuôi cá nhỏ.” Nhắc đến chuyện nuôi cá, tất nhiên Tông Kiềm cũng sẽ không dễ gì bỏ qua.

Tông Tông nhìn đám trẻ cười với chúng, hào sảng nói: “Được, đều xây hết.” Lại không nhịn được mà nhớ tới lúc kiểm tra bài học của Tông Đạt và Tông Việt, dáng vẻ cẩn thận dè dặt kia của Tông Đạt.

Tông Đạt là trưởng tử, hắn khó tránh khỏi việc kì vọng cao về thằng bé, thế nên bình thường rất quan tâm tới việc học tập của thằng bé.

Chỉ có điều khiến hắn không ngờ tới là, Tông Đạt hoàn toàn không thân thiết gì với hắn, thậm chí còn có chút xa lạ, đặc biệt là khi so sánh với mấy đứa trẻ của Viên Viên, thực sự là cực kì rõ ràng.

Tông Tông không nhịn được mà nghĩ tới việc có phải bản thân đã quá nghiêm khắc với đám trẻ rồi không, hoặc là thờ ơ với chúng quá chăng, nói cho cùng mấy năm nay hắn bận rộn chuyện triều chính, cũng khó tránh được việc lơ là, không đủ quan tâm tới mấy đứa nhỏ.

Con gái thì không nói, Tông Tông ở trước mặt con gái của mình đều là dáng vẻ của một người cha nhân từ, khoan dung có thừa, cũng có thể là do ít gặp chúng cũng nên, nhưng với con trai hắn đều đối xử công bằng như nhau, Tông Việt lại có thể không chút ngại ngùng đòi thứ bản thân thằng bé muốn, Tông Đạt muốn nói gì cũng cứ ngập ngà ngập ngừng, giấu giấu diếm diếm.

Ban nãy rõ ràng thằng bé muốn nói gì đó, nhưng lại e ngại Tông Việt còn ở đó.

Tông Tông không thể phủ nhận việc con cháu hoàng gia có nhiều suy nghĩ, nhưng hắn cũng từng trải qua những chuyện thế này nhiều rồi, hắn lại không hề muốn những đứa con của hắn cũng như thế, đặc biệt là mấy đứa nhỏ vẫn chưa lớn, vẫn chưa có khả năng phân biệt đâu là đúng đâu là sai.

Tất nhiên không nhịn được nghĩ tới việc sửa viện cho Uyển Chu, thế nên đợi sau khi nghỉ ngơi xong, Tông Tông bèn than thở với Bàn Nhi: “Hình như trẫm thực sự lơ là với mấy đứa nhỏ rồi.”

Bàn Nhi không nghĩ nhiều, cho rằng đang nói tới chuyện của Uyển Chu.

“Mấy tiểu cô nương chúng vẫn còn nhỏ, vì một cây trâm hoa cũng có thể tranh nhau đến mặt đỏ tía tai, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát thôi, chuyện qua rồi sẽ lại trở lại tốt như chưa có gì xảy ra. Không phải chàng đã phê chuẩn sửa hết viện lại cho chúng rồi sao, không sao đâu, Uyển Chu vẫn còn nhỏ, trong phút chốc không thể hiểu được ý tứ trong chuyện này đâu.”

Nàng nào có hay Tông Tông đã nghĩ tới xa lắm, tới tận chuyện lập thái tử rồi.

Cũng là do có đại thần trên triều nhắc tới chuyện này, mà Thái Thượng Hoàng vẫn chưa chuyển cung, Tân Đế tới chuyện trong nhà mình còn chưa sắp xếp xong xuôi, đại điện phong hậu còn chưa làm, tất nhiên không có tâm trạng nghĩ tới những chuyện này, cho nên cũng chỉ có lác đác vài đại thần nhắc đến vài câu, cũng chẳng có ai hùa theo nên đành bỏ qua.

Nhưng Tông Tông sớm đã nghĩ tới chuyện này rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.