Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 117: Chương 117



Bàn Nhi đột nhiên bị khó xử.

"Chàng là Hoàng Đế, sao biết được Tổng đầu mục cả ngày làm gì? Với cả người ta vốn dĩ đang truy bắt tội phạm, đây là đang làm việc chính sự. Thêm cả gì mà lại gọi là nữ phi tặc chứ, người ta là nữ hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo!"

"Được, cướp của người giàu chia cho người nghèo." Tông Tông giả vờ nghiêm chỉnh mà nói, nhưng trong đáy mắt hắn lại để lộ ra ý cười.

Nhìn thấy nàng sắp sửa thẹn quá hóa giận, hắn vội vàng nói: "Nàng nói đúng, cẩu quan trong đây thật sự đáng chết. Ban nãy trẫm xem một chút, cảm thấy nội dung của thoại bản này rất mới lạ, không giống với những loại trước đây xem cùng với nàng. Chi bằng trẫm bảo người đem ra ngoài cung, tìm người giúp nàng in?"

Câu nói này lập tức thu hút được sự chú ý của Bàn Nhi.

"Có thể được sao?" Mắt nàng hơi sáng lên.

"Sao lại không được, viết ra không phải để cho người khác xem sao. Có vài người viết mấy bài thơ linh tinh gì đó, chẳng phải cũng in ra rồi còn đặt cái tên mỹ miều gì đó à. Gặp mấy cuộc hội thơ thì đem ra để mua danh trục lợi."

Những lời này của Tông Tông là chuyện xảy ra lúc trước khi đang đi tuần tra ở phía Nam. Khu vực Giang Nam có rất nhiều văn nhân nhã sĩ, nhưng cũng có hạng người mua danh trục lợi hoặc là bên ngoài tô vàng nạm ngọc. Trong số đó, hắn gặp qua một hai người nhã sĩ có tiếng tâm ở ngoài, nhìn diện mạo và điệu bộ cũng được. Thực tế thì, đến lúc hắn quay về rồi lật xem kiệt tác đối phương tặng, suýt chút nữa đã phun trà ra.

Bàn Nhi cũng biết được chuyện này, cũng vì vậy mà biết ý tứ trong lời nói của hắn.

"Nhưng nếu người khác nói không hay thì làm sao?" Thật lòng thì, Bàn Nhi trái lại có chút lo lắng không yên.

Tông Tông xem xét dáng vẻ của nàng, vốn dĩ chỉ là muốn dỗ dành để nàng không tức giận, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy đau lòng.

Hắn nghĩ một lúc, nói: "Viết hay hay không thì còn phải để người khác xem rồi mới biết được. Nếu như nàng không thể tiếp nhận lời phê bình của người khác, vậy thà rằng không viết còn hơn."

Rõ ràng là hắn vẫn chưa thật sự hiểu được tâm ý của nữ nhân, nghe hắn nói như vậy Bàn Nhi có chút không vui.

"Nào có ai khích lệ như vậy, không nói câu nào tốt đẹp cả."

Câu tốt đẹp?

Kiến Bình Đế chưa từng nói với ai mấy lời tốt đẹp cả, lúc trước làm thái tử cũng không, hiện tại là hoàng đế thì lại càng không. Nhưng ai bảo nàng là ngoại lệ, không biết khi ở bên nàng đã phá bỏ bao nhiêu quy tắc, phá bỏ thêm vài cái cũng chả sao.

"Lúc đó chẳng phải trẫm muốn nàng chuẩn bị tâm lý à, đến lúc đó trong lòng nàng sẽ có thể tránh được việc không thoải mái."

Bàn Nhi hiển nhiên sẽ không xem nhẹ ý tứ trong lời nói của hắn, liếc hắn một cái rồi nói: "Viết một thoại bản, cũng không phải kiệt tác danh giá gì. Làm sao có người phê phán chứ, nhiều nhất thì là hàng sách không nhận, hoặc là in ra không có ai mua mà thôi." Những việc này lúc trước khi nàng ở Dương Châu đã để ý đến, hiển nhiên là biết then chốt bên trong.

"Sao lại không có người mua, luôn luôn có người mua. Nàng cứ giao mọi thứ cho trẫm, trẫm bảo người đi sắp xếp." Tông Tông thậm chí âm thầm dự định, nếu lúc đó thật sự không có ai mua, hắn sẽ sai người mua nhiều chút.

Ai ngờ Bàn Nhi lại nói: "Việc chính sự của bệ hạ bận rộn như thế, chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà làm phiền đến chàng, thiếp thật không có mặt mũi lớn như vậy. Với cả, việc này bệ hạ nhất định sẽ không tự mình làm, dù thế nào cũng sẽ sắp xếp cho người bên dưới. Người bên dưới vừa thấy chàng ra mặt, chắc chắn in ra với giá thua lỗ. Nói không chừng còn túi in túi mua, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Chàng đừng quản, việc này tự thiếp sẽ làm."

Thấy nàng nói rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy, Tông Tông cảm thấy tò mò.

"Nàng định làm thế nào?"

"Không nói cho chàng biết."

Đừng thấy Bàn Nhi thần thần bí bí, thật ra Tông Tông không cần động não cũng biết. Chắc chắn nàng dự định phái thái giám đi ra ngoài, giả vờ là học trò nghèo túng, tìm một phố hàng sách bán bản thảo cho hàng sách. Về phần hàng sách nhận hay không thì lại là chuyện khác, nhưng theo Tông Tông thấy, việc bán được sách hẳn là không khó.

Có điều nàng đã nói hắn đừng quản, vậy hắn sẽ không quản nữa. Qua một thời gian sẽ có thể biết được kết quả thế nào.

Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Tông Tông không định đi mà ở lại Cảnh Nhân Cung dùng bữa tối luôn.

Xong bữa tối, hắn cũng không nghỉ một lúc mà phái Phúc Lộc đến Càn Thanh Cung đưa chồng sổ sách qua đây. Lại bảo người thắp thêm nhiều đèn trên bàn, dựa vào giường xem sổ sách.

Bàn Nhi cũng không có việc gì làm, dứt khoát bảo người mang giấy và bút đến ngồi trước mặt hắn, tiếp tục viết bản tháo chưa xong.

Mỗi người một bên, nhưng thật ra lại vô cùng hài hòa.

Thời gian từ từ trôi qua, bóng đêm cũng dần dần dày đặc.

Bàn Nhi cảm thấy trên mặt hơi ngứa, cũng không để tâm mà chỉ dùng tay gãi một chút, rồi lại tiếp tục mải miết viết tiếp. Ai ngờ cảm thấy không đúng, đưa tay lên nhìn thử mới phát hiện trên mu bàn tay có một vết màu đỏ.

Vết đỏ từ trên mặt nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn mới phát hiện người đối diện kia đang cầm lấy bút đỏ, còn nhìn nàng cười. Lúc này nàng mới cảm thấy trên mặt có chỗ không đúng, lại đưa tay lên lau một cái, lại là một mảng màu đỏ.

"Chàng làm gì trên mặt thiếp vậy?"

Nàng vừa nói vừa đưa tay mình bôi lên mặt hắn, Tông Tông không ngờ nàng lại có gan lớn dám làm như vậy. Sau đó cả hai ngây ngẩn cả người.

"Ai bảo chàng trêu thiếp trước chứ." Nàng trách mắng, vội vội vàng vàng xuống giường đi tìm cái gương. Đám người Hương Bồ và Phúc Lộc ở trong nhìn thấy cũng không tiến vào.

Bàn Nhi đến trước cái gương mới phát hiện mình đã biến thành vai mặt hoa.

Thậm chí trên trán còn bị hắn vẽ cho một hình đóa hoa mai để làm trang trí.

Nhưng trên hai má nàng?

Bên phía nàng không lau chùi, vậy mà lại là một con rùa!?

Bàn Nhi nhanh chóng tức giận đến choáng váng, thấy hắn lại gần thì oán trách: "Chàng đã lớn như vậy rồi, đã làm bố rồi sao lại trêu đùa như đứa nhỏ vậy chứ."

"Trẫm cảm thấy trẫm vẽ khá đẹp đấy chứ." Hắn thưởng thức đóa hoa mai giữa trán nàng mà nói.

"Vậy lát nữa thiếp cũng sẽ cho người một đóa hoa nhé?"

"Trẫm là nam nhân, không dùng phấn hoa vàng."

Dù sao hắn là người có quyền nhất, hắn nói thế nào đều có lý.

Bàn Nhi cũng không tranh luận với hắn, sau đó nàng thấy dùng khăn lau cũng không sạch được, nên lập tức đi đến phòng tắm.

Trong góc phòng tắm có một cái giá, phía trên có gương bên dưới thì đặt một cái chậu đồng. Trong chậu có nước, là nơi mà hằng ngày Bàn Nhi dùng để rửa mặt. Nước trong chậu sau khi được dùng thì các cung nữ sẽ đổi nước mới, cho nên luôn có nước sạch.

Nàng lấy nước rửa qua rửa lại, cuối cùng thì cũng rửa sạch.

Lau khô mặt, thấy hắn đang đứng ở bên cạnh trên mặt còn có một vệt đỏ, trông giống như bộ râu mèo đỏ. Nàng nhịn cười, nhìn vào trong chậu nước màu đỏ hư tình giả ý nói: "Bệ hạ có muốn rửa một chút không? Có điều nô tì làm bẩn nước trong chậu mất rồi, người đợi một chút, nô tì sẽ bảo người đổi chậu nước khác."

Gọi người vào thay nước, không phải chính là muốn cho người khác nhìn thấy bộ dạng không nghiêm chỉnh của hắn, lúc đó mặt mũi của hắn để chỗ nào đây?

Tông Tông nhìn mặt mình trong gương, đồng thời nhìn về phía nàng nghiêm mặt nói: "Không cần thay nước, dù sao chỉ là nước ái phi đã dùng. Mọi khi ái phi cũng thường tắm chung với trẫm, trẫm không chê gì nàng đâu. Cho nên, ái phi dùng khăn thấm nước lau lau cho trẫm là được."

Rõ ràng tình thế hơn người, Bàn Nhi cũng chỉ có thể chấp nhận.

Nàng chọn một chỗ sạch trên khăn đem thấm nước, đứng trước mặt hắn lau lau, không nhịn được mà ghé vào trong lòng hắn rồi nở nụ cười. Mặc dù là cười bộ dạng của hắn, nhưng cũng cười vì tiếng ái phi mà hắn nói đến.

"Cười gì thế?"

"Không, không... ừm..."

Phúc Lộc ngóng tai lên nghe động tĩnh bên trong, nghe một lúc cuối cùng yên tâm mà đứng thẳng lại.

Ngay lúc đó huých Hương Bồ ở bên cạnh, lão ta ưỡn thẳng ngực tỏ ra điệu bộ của thái giám tổng quản: "Tiểu nha đầu, nghe cái gì mà nghe, còn không mau lui xuống."

Hương Bồ ủ rũ mà lui xuống, vừa đi vừa không nhịn được ấm ức quay đầu liếc nhìn Phúc Lộc.

Nói nàng ấy không nên nghe, lão nhân gia ngài không phải cũng đang ở góc phòng nghe sao.

Tông Tông đoán không sai, lúc bắt đầu Bàn Nhi quả thật có dự định này. Tìm một thái giám giả trang thành học trò nghèo túng, đem bản thảo đi bán.

Nhưng trải qua ngày hôm qua, nàng lại có ý kiến bất đồng.

Các hàng sách hiện nay đều phân hóa thành hai cực, về mặt bản ngữ, có khi là đi con đường đứng đắn, in ra Tứ thư ngũ kinh, Kinh, Sử, Tử, Tập. Hay là các loại kiệt tác danh giá, văn bát cổ, các loại đề thi. Các loại sách trong hàng sách thông thường là cực kỳ đắt đỏ, nhưng mà được in trổ tương đối tinh xảo, chất lượng giấy khá tốt, mực cũng là dùng loại tốt luôn.

Còn một loại nữa, chính là đi theo con đường cấp thấp hơn, bán ra các loại tiểu thuyết bạch thoại, những bộ sách ghi chép về thôn quê ngoại tộc. Vậy nên ngay lập tức có một câu tục ngữ như vầy, bán sách cổ không bằng bán văn bát cổ, in sách cổ không bằng in tiểu thuyết bạch thoại. Ý nói là con đường cấp thấp này ngày càng được sự chấp nhận của mọi người và được phân bố rộng rãi hơn.

Chấp nhận rộng rãi đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều người mua, mà người mua nhiều thì chứng minh sẽ có được lợi nhuận. Cũng sẽ khiến những hàng sách tràn vào thị trường, để giành giật công việc kinh doanh, việc sử dụng mánh lới giá rẻ không phải là hiếm thấy...

Nếu giá thành rẻ, trái lại dĩ nhiên cũng có chỗ không tốt.

Giống như thoại bản Bàn Nhi mua về ở Dương Châu lúc vi hành phía Nam, những thứ tốt nhất sẽ không vượt quá hai lượng bạc. Có thể mua mười mấy bản mỗi lần, có điều nàng thường chọn mua cái tốt nhất, bởi vì mặc dù hạng dưới rẻ hơn nhưng chất lượng giấy kém, in trổ cũng vô cùng cẩu thả. Nét chữ in ra mờ nhạt không rõ, nói không chừng sẽ bị dây đầy mực ra tay, cơ bản là đọc không nổi.

Nhưng cho dù là thứ quý nhất khiến nàng thấy cũng cẩu thả. Nếu nàng thật sự định in bản thảo của mình thành sách, làm sao có thể chấp nhận bị làm thành loại này. Cho nên, nàng dự định bảo người ra ngoài cung thâu tóm một hàng sách.

Như vậy bản thảo của nàng có nơi sắp xếp ổn thỏa rồi, cho dù không bán được thì in tinh xảo một chút trong lòng cũng thấy vui vẻ.

Ngoài sự việc này ra, tiệm sách vẫn nên tiếp tục việc buôn bán, không nên không trì hoãn bất cứ việc gì. Xem như đầu tư vào một cửa hàng nhỏ, kiếm chút bạc mua son và bột nước cho Chu Uyển.

Bàn Nhi giao việc này cho Phùng Hải.

Hiện giờ Phùng Hải đã thành người vạn năng, Bàn Nhi cũng bắt đầu cảm thấy người bên cạnh không quá hữu dụng. Nhưng việc này không thể gấp, chỉ có thể từ từ thực hiện.

Mặt khác, mặc dù Tông Tông không nhắc lại việc loại bỏ Kính Sự Phòng, nhưng người của Kính Sự Phòng cũng không dám đến gần Càn Thanh Cung. An phận hơn so với khi Thái Thượng Hoàng bị bệnh trước đó.

Trần Hoàng Hậu thấy việc này đã được giải quyết, mặc dù kết quả không hoàn toàn vừa ý người, nhưng vẫn giúp nàng ta thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, cũng bỏ xuống được đại sự mà nàng ta muốn làm nhất. Nhưng nàng ta rất nhanh đã phát hiện sự tình phát triển có hơi không tốt lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.