Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 121: Chương 121



Sau khi thay trang phục, nàng đương nhiên còn phải trang điểm nữa.

Làn da tự nhiên của Bàn Nhi vốn dĩ đã rất đẹp, nên chỉ cần đánh thêm một lớp phấn mỏng nữa thôi, chỉ có đôi lông mày của nàng hơi nhạt màu một chút, vì vậy lúc bình thường cho dù không đánh phấn tô son, nàng cũng sẽ kẻ lông mày đậm thêm một chút.

Nhìn nàng vẫy vẫy tay ý bảo người hầu lui xuống, bản thân thì lại ghé sát vào gương soi, Tông Tông cảm thấy bộ dạng đó của nàng có hơi đáng yêu. Tông Tông bước lại gần từng bước một, đỡ lấy đôi vai của nàng, đứng bên cạnh sườn của nàng ngắm nhìn, sau đó mới nắm lấy chiếc bút tô lông mày trong tay nàng.

"Làm gì vậy?"

"Trẫm tô lông mày cho nàng."

"Chàng có thể tô lông mày được sao?"

Đương nhiên là sự nghi ngờ này của nàng có hơi đả kích đến bản tính tự tôn của một người đàn ông như Tông Tông. hắn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó mới nói: "Trẫm tô một bên nàng tô một bên rồi so sánh xem như thế nào được không?"

Tô lông mày thôi mà cũng có thể so sánh như thế này sao? Vẽ tranh là vẽ tranh, tô lông mày là tô lông mày.

Nhưng bây giờ có nói thêm gì thì cũng đã muộn mất rồi, trong khi nàng đang định nói thì Tông Tông đã kéo nàng lại gần mình, sau khi quan sát hai mắt nàng, hắn cầm bút tô lông mày lên rồi bắt đầu vẽ lên hàng lông mày của nàng.

Bàn Nhi cảm thấy có hơi nóng lòng, lại cũng nghĩ rằng cho dù hắn vẽ nhìn khó coi quá thì nàng chắc chắn sẽ đi rửa sạch.

Không đợi nàng nghĩ hết, hắn đã dừng bút, nàng vội vàng quay vào trước gương nhìn xem thử.

Vừa mới nhìn thấy, nàng lập tức phát hiện ra tay nghề của hắn không đến nỗi quá tồi tệ.

"Người trước đây từng tô lông mày cho ai rồi đúng không?" Nàng vừa ngắm nhìn vừa thản nhiên hỏi.

Tông Tông sửng sốt đôi chút, một lúc sau mới phản ứng lại được, hắn mới bật cười nói: "Trẫm còn có thể tô lông mày cho ai nữa sao, trẫm không có nhàn hạ thoải mái như vậy đâu." Lời hắn nói thế mà lại rất mạnh mẽ, đường đường chính chính.

Bàn Nhi ngẫm nghĩ lại thì thấy cũng đúng thôi, hắn làm sao hiểu được sự tranh giành nơi khuê phòng này chứ.

Nhìn lại chính mình ở trong gương, quả thật nét mày tô vô cùng đẹp, không quá đậm cũng không quá nhạt mà chỉ vừa đủ mà thôi. Sở dĩ Bàn Nhi không bao giờ để đám người Hương Bồ tô lông mày cho nàng chính là bởi vì các nàng ấy mà đặt bút tô thì không phải tô quá đậm thì sẽ là quá nhạt, cũng chỉ có mỗi Tinh cô cô mới có thể hiểu được độ đậm nhạt phù hợp nhất của nàng, không ngờ rằng đến hắn cũng có thể làm tốt như vậy.

Nàng nhìn hắn càng thấy thuận mắt và thân thiết hơn trước.

"Vậy thần thiếp tạ ơn bệ hạ đã ban ơn giúp thần thiếp tô mày." Nàng đứng lên, còn làm thêm động tác cúi người xuống giả bộ chúc phúc.

"Nghịch ngợm!"

Sau đó hắn lập tức đỡ nàng ra bên ngoài.

Sau đó khi Uyển Chu và Tông Kiềm đến đó cùng hai người họ ăn cơm trưa, nhưng cũng không kể lại chi tiết mọi việc nữa.

Mặt khác, Bàn Nhi cũng không hỏi Bạch Thuật làm cách nào để mang đồ truyền ra bên ngoài cung, đến giờ ngọ, Bạch Thuật đã vào bẩm báo với nàng rằng đã gửi đồ ra ngoài rồi.

Trần gia, Trần Bình Vũ nhận lấy tờ giấy kia từ trong tay Trần Tài, sau khi xem xét xong hắn lập tức trở nên vô cùng kích động.

Thật sự là Viên Viên rồi.

Nếu thực sự đúng như lời của Bạch Thuật nói thì Viên Viên đã may mắn không chết, ngược lại còn bị lưu lạc tới Dương Châu, được một gia đình nghèo khổ ở Dương Châu thu nhận và giúp đỡ. Sau đó vì gia đình đó không nuôi được nữa nên đã đem Viên Viên bán cho một đám người nuôi kỹ nữ, mười năm sau đó, Bùi Vĩnh Xương nghe theo lời dặn dò của cha mẹ đi tìm tuyệt thế giai nhân ở Giang Nam, trùng hợp lại tìm được Viên Viên.

Từ sự việc đó đến nay Trần Bình Vũ cũng không hề suy nghĩ nhiều nữa bởi vì có quá nhiều thứ khiến cho hắn không muốn quay đầu nhìn lại.

Hắn và Đan Nhi vốn dĩ là thanh mai trúc mã, Đan Nhi cũng là một người cháu gái ở đằng ngoại của mẹ hắn - cũng chính là lão phu nhân, bởi vì ngay từ thuở nhỏ mất nơi nương tựa nên đã đến bên cạnh lão phu nhân để nuôi dưỡng.

Hắn và Đan Nhi vẫn luôn có tình cảm với nhau, đáng tiếc là Đan Nhi không có nhà mẹ để làm chỗ dựa, vì vậy mọi người trong nhà hắn đương nhiên không muốn để hắn có tình ý gì với Đan Nhi, vì thế đã chọn cho hắn một người vợ xuất thân nhà Lưu thị. Lúc đầu ý định của hắn là muốn chờ đến sau khi hắn cưới vợ xong sẽ lấy Đan Nhi làm thiếp, tuy rằng mọi người trong nhà không có phản đối gì rõ ràng, như vậy đương nhiên là đã ngầm đồng ý với hắn, mọi chuyện cứ như vậy mà tiến hành thôi.

Sau khi Nhị phu nhân vào phủ được một năm, Trần Bình Vũ nạp Vương Đan Nhi làm vợ lẽ.

Trong suy nghĩ của Trần Bình Vũ, làm như vậy chính là đã được vẹn cả đôi đường rồi, tuy nhiên trên thực tế lại tàn khốc khác xa so với trong suy nghĩ của hắn.

Nhị phu nhân lúc đầu không hề biết đến sự tồn tại của một người tên là Vương Đan Nhi này, cũng bởi vì lão phu nhân quản lý chặt chẽ, từ lúc sau khi phát hiện ra nhị thiếu gia có ý định cưới Vương Đan Nhi, bà ấy đã cho người đưa nàng ấy tới một vùng thôn quê khác để sinh sống. Vốn dĩ bà ấy cho rằng chờ sau khi Trần Bình Vũ cưới vợ xong, nói không chừng mọi chuyện sẽ qua đi rồi rơi quên lãng, không ngờ rằng Trần Bình Vũ vẫn luôn nhớ đến chuyện đó, khi lão phu nhân muốn đưa Vương Đan Nhi rời đi khỏi nơi đây cũng đã bị ông ta ngăn cản giữa chừng.

Rốt cuộc thì dù sao cũng là con trai ruột do mình sinh ra, lão phu nhân cũng không thể buông lòng nhẫn tâm được, nên bà ấy đành ngầm đồng ý để con trai đồng ý cưới con gái Lưu thị trong vòng một năm không được gặp mặt Vương Đan Nhi, sau một năm đó nếu như hắn vẫn còn muốn gặp nàng ấy, muốn nạp vào trong phủ làm vợ lẽ thì sẽ cho người đưa nàng ấy về phủ làm vợ lẽ cho hắn.

Một năm sau, Vương Đan Nhi vào phủ, ban đầu Nhị phu nhân cũng không thèm để ý đến, tuy rằng thân phận của người vợ lẽ này cũng khá cao quý, nhưng sau đó nghe nói là cháu gái theo đằng ngoại của lão phu nhân, Nhị phu nhân cũng không dám không đồng ý. Nhưng trong thâm tâm bà ta luôn căm hận lão phu nhân tột cùng, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho Nhị phu nhân không thể thân thiết được với lão phu nhân.

Ngày tháng trôi qua, Nhị phu nhân dần dần phát hiện ra mọi chuyện không hề bình thường chút nào, đây nào phải là nạp thêm một người vợ lẽ, thế mà dường như còn được yêu thích hơn cả vợ cả.

Trần Bình Vũ dường như chỉ thiếu việc ngày ngày túc trực trong phòng của Vương di nương nữa thôi, trong thời gian đó thê thiếp trong nhà đương nhiên không thể tránh khỏi những sự tranh giành đấu đá, Vương di nương lại có sự giúp đỡ của chồng bên cạnh, hiển nhiên Nhị phu nhân chắc chắn không thể là đối thủ của nàng ấy được.

Nếu như ngoài mặt không thể làm gì được, vậy thì đành lén sau lưng vậy, Nhị phu nhân đành phải dùng đến một vài thủ đoạn học được từ tay mẹ ruột của mình, chờ mãi đến sau khi Nhị phu nhân hạ sinh được hai người con trai và một người con gái, Vương di nương vẫn chưa thể hạ sinh được một đứa con nào cả. Trần Bình Vũ chỉ cho rằng thân thể nàng ấy có chút yếu đuối, nên cũng không để suy nghĩ trong lòng.

Vào đúng lúc Trần Bình Vũ không còn ôm hy vọng gì nữa thì Vương di nương mang thai, đứa nhỏ nàng hạ sinh ra đương nhiên chính là Viên Viên, cũng là cốt nhục duy nhất của hai người họ.

Sau ngàn lần mong mỏi vạn lần hy vọng cuối cùng cũng được như mong đợi, nói chung thì nam nhân thời đó đều cho rằng khi hắn yêu một người phụ nữ, chính là muốn cùng nàng ấy sinh một đứa con nhỏ, cho nên Trần Bình Vũ đã hao tổn rất nhiều cố gắng và sức lực, cuối cùng thì cũng đạt được thành quả rồi, vì vậy ai cũng có thể tưởng tượng được hắn yêu chiều đứa con nhỏ này như thế nào.

Trong khi đó hoàn cảnh của Nhị phu nhân vô cùng éo le, vốn dĩ là đang có được sự yêu thích lại tự dưng bị vợ lẽ chèn ép cả vợ cả là nàng đây, điều quan trọng ở đây là bà ấy không thể làm được gì Vương di nương, lão phu nhân cho dù có lý lẽ công bằng thế nào nhưng cũng ít nhiều thiên vị Vương di nương hơn.

Dù sao cũng là người bà ấy đã nuôi dưỡng bên cạnh nhiều năm trời, thường ngày cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu không phải là đứa con không nhà không cửa thì làm sao có thể đến mức phải làm vợ lẽ của người ta. Hơn nữa Nhị phu nhân từ nhỏ đã xuất thân từ gia đình giàu có quyền thế, tính cách hơi kiêu căng ương ngạnh, bởi vì lão phu nhân làm chủ quyết định cho nạp Vương di nương vào phủ làm thiếp khiến cho Nhị phu nhân cảm thấy bản thân mình bị lừa nên uất ức, thường ngày cũng có đôi chỗ vô lễ khi đối đãi với lão phu nhân.

Ở chỗ mẹ chồng thì không được yêu quý, chồng thì lại âu yếm chiều chuộng người khác, có thể tưởng tượng ra tình cảnh của Nhị phu nhân trong phủ Trần gia rộng lớn này tệ hại đến mức nào, hơn nữa bên trên còn có anh trai và chị dâu, bên dưới còn có em dâu nữa.

Cũng chính vào lúc này, Nhị phu nhân đưa Thất cô nương đến Vĩnh An Đường để ở bên cạnh lão phu nhân.

Trong khoảng thời gian hai năm sau đó, thập cô nương mang tên Viên Viên cũng từng ngày từng ngày lớn lên, càng ngày càng trở nên đáng yêu hơn. Dáng người vốn dĩ rất ưa nhìn rồi, thêm nữa là ngay từ khi còn nhỏ tuổi đã rất hiểu chuyện, vì vậy mà ngay cả lão phu nhân cũng vô cùng yêu quý.

Một ngày nọ, Nhị phu nhân đưa mấy đứa con của mình đến chùa thắp hương cầu phúc, đi cùng còn có Tam phu nhân và mấy đứa con của bà ta nữa. Vốn dĩ là thập cô nương không nên đi, nhưng đúng lúc ấy nàng đang chơi bên cạnh lão phu nhân, thấy tất cả mọi người cùng đi chơi, vì sao lại không đưa nàng đi cùng chứ, thế nên nàng lập tức ầm ĩ đòi đi cùng mọi người, sau đó bọn họ đành phải đưa nàng cùng đi.

Ai ngờ đâu đúng lần đó lại xảy ra chuyện.

Lúc ấy vùng Hà Bắc đang xảy ra đại nạn, một số lượng lớn dân lưu lạc cùng hướng về nơi kinh thành để tránh nạn, cũng bởi vì đề phòng có dân lưu lạc trên đường gây chuyện, khi rời khỏi phủ bọn họ đã chuẩn bị thêm một ít hộ vệ cùng đi, không ngờ trên đường trở về lại đụng độ một đám dân lưu lạc làm thổ phỉ ùa ra chặn xe ngựa cướp đường.

Dưới sự tấn công của một số lượng lớn dân lưu lạc, cũng không rõ là dân lưu lạc hay là thổ phỉ, mặc dù sau đó sự xuất hiện của hộ vệ đã ổn định lại tình hình, nhưng bọn họ lại phát hiện đã lạc mất hai chiếc xe ngựa, mà trùng hợp một trong hai chiếc xe đó là chỗ thập cô nương ngồi, đi cùng nàng còn có một bà vú nuôi cùng mấy người hầu nữa.

Sau khi sự cố đó xảy ra, Vương di nương biết được lập tức ngã bệnh nằm liệt một chỗ.

Mặc dù nguyên nhân ban đầu của sự việc là do việc đi thắp hương cầu phúc, nhưng việc thắp hương cầu phúc là do Tam phu nhân nhắc đến đầu tiên, lúc đó việc đưa thập cô nương đi cùng chỉ là do trùng hợp mà thôi. Thậm chí có truy cứu sự thật đi nữa thì từ lão phu nhân, Tam phu nhân đến Nhị phu nhân, cho dù là những người nhỏ tuổi là thất cô nương thì đều có phần trách nhiệm trong việc này, bởi vì lúc đó là Nhị phu nhân vốn ra lệnh cho bà vú bế thập cô nương đang khóc lóc ồn ào đi chỗ khác, thêm nữa còn nói một câu thì thất cô nương đã lập tức lôi thập cô nương cho đi chỗ khác.

Chuyện này căn bản không có cách nào có thể truy cứu trách nhiệm được, mà quan phủ cũng không điều tra được sự tồn tại của đám người thổ phỉ kia, có khả năng vốn dĩ không phải là thổ phỉ, có thể chính là những người dân lưu lạc vì sự sống của mình nên mới phải đánh liều cướp đường, ai cũng không thể nói rõ ràng được, mọi chuyện cứ như vậy mà không thể giải quyết thêm được gì khác.

Thập cô nương còn nhỏ, một đứa trẻ nhỏ như vậy không nuôi được cũng là chuyện thường tình, Trần gia thông báo với bên đằng ngoại là nàng bị chết non. Nhưng những sự cố kia khi nhắc đến ai cũng có thể cho qua được nhưng ngoại trừ người làm mẹ như Vương di nương thì không thể nào bỏ qua cho được.

Lúc đầu, nàng ấy bị bệnh một thời gian, nhưng sau một quãng thời gian bị bệnh đấy, thì lại như trở nên "phát điên", mỗi khi nhìn thấy Trần Bình Vũ đều lập tức nói với hắn rằng chính là Nhị phu nhân đã hại Viên Viên, chính là do bà ta cố ý hại Viên Viên của bọn họ.

Tuy rằng Trần Bình Vũ cũng có nghi ngờ chuyện đó, nhưng sự việc đã đến nước này rồi, lại không tìm được chứng cứ gì cả, sự tình cứ tiếp tục làm ầm ĩ lên thì sẽ chỉ khiến cho Tam phu nhân và lão phu nhân đều sẽ bị liên lụy, Trần gia làm gì còn mặt mũi gì nữa, hắn đành chỉ có thể cố gắng trấn an nàng mà thôi.

Hắn cho rằng Vương di nương là người hiền lành, thông minh, hiểu chuyện nhưng chỉ là trong nhất thời không có cách nào chấp nhận được chuyện này, từ từ chậm rãi nàng chắc chắn sẽ có thể chấp nhận được thôi, nhưng có lẽ hắn đã quá coi thường sự bướng bỉnh của Vương di nương.

Nàng ấy cứ như vậy náo loạn mấy tháng liền, Trần Bình Vũ bị nàng ấy làm làm ầm ĩ đến mức cảm thấy mệt mỏi, Nhị phu nhân thấy vậy, đúng lúc Vương di nương đang mang bệnh trong người nên không thể hầu hạ lão gia được, nên nạp cho Trần Bình Vũ một người vợ bé từ bên ngoài phủ nữa, thêm nữa còn chọn ra hai nha hoàn vốn ở bên cạnh mình để làm tục búi tóc động phòng cho hắn.

Sau khi sử dụng thuốc chế từ đá ngọc bích, số lần Trần Bình Vũ đến gặp Vương di nương ngày càng ít đi, cứ như vậy sau hơn nửa năm, Vương di nương vì quá buồn bực mà qua đời.

Đương nhiên, toàn bộ những hỗn loạn trong lòng nàng ấy, Trần Bình Vũ không hề biết, chỉ khi sau cái chết của Vương di nương hắn mới bắt đầu cảm thấy áy náy.

Hắn nghĩ rằng nếu như hắn có thể kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi, có lẽ Đan Nhi đã không ra đi như vậy, nàng ấy vốn dĩ chịu đựng bao nhiêu vất vả nỗ lực mới có được một đứa con gái, không thể chấp nhận được cũng là điều dễ hiểu, hắn nên từ từ giúp đỡ an ủi nàng ấy mới đúng, sao có thể bị nàng ấy làm ầm ĩ mà cảm thấy phiền phức, làm sao có thể không muốn gặp mặt nàng ấy chứ.

Cũng bởi vì những tâm tình đó, sự việc này dần dần trở thành một nút thắt trong lòng Trần Bình Vũ, tất cả mọi người đều nghĩ theo thời gian chuyện này rồi sẽ qua đi trở thành quá khứ mà thôi, nhưng mà thực ra nó không thể trôi qua dễ dàng đến vậy.

Trần Bình Vũ ngồi ở trong thư phòng suốt cả một buổi tối.

Trần Tài cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh hắn.

Khi đằng đông tờ mờ sáng, Trần Bình Vũ mới khẽ động đậy.

"Lão gia." Dừng một chút, Trần Tài lại nói: "Người vẫn nên đi nghỉ ngơi trước đi đã, cho dù có vui mừng vì đã tìm được thập cô nương về rồi thì người cũng nên chú ý đến sức khỏe thân thể của chính mình nữa."

Vui mừng ư?

Nếu mà hắn vui mừng, tại sao hắn vẫn còn do dự kéo dài thời gian? Chẳng qua chỉ là lừa mình dối người mà thôi, rốt cục vẫn là do dự không quyết đoán được.

"Chuyện này tạm thời đừng nói cho cha ta biết, ngươi cũng đừng có nhắc tới chuyện này với bất kỳ kẻ nào khác."

Trần Tài sửng sốt, chẳng phải trước đó còn gióng trống khua chiêng muốn nhanh chóng xác nhận thân phận, cũng chính là bởi vì muốn nhanh chóng báo với lão gia tử hay sao, tại sao bây giờ mọi chuyện đến nước này rồi lại ngược lại đổi ý không muốn nói.

Nhưng mà chuyện này chung quy vẫn là chuyện riêng của lão gia, hắn ta là một người đầy tớ nói xen vào cũng không hợp lý, vậy nên chỉ có thể thấp giọng tuân theo lệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.