Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 130: Chương 130



Không nằm ngoài dự đoán của Bàn Nhi, quả nhiên Tông Kiềm rất thích.

Thằng bé đã sớm muốn một cái cung tên, nhưng phụ hoàng nói rằng tuổi của nó còn quá nhỏ, gân cốt còn chưa phát triển đủ để có thể kéo cung tên, cho nên không có ai dám cho nó chơi cung cả. Lúc này bỗng dưng có được một cái cung tên nhỏ mà chiều ngang chiều dọc đều vô cùng vừa tay n , quả thực chính là yêu thích đến mức không muốn buông tay.

Lúc ấy Tông Tông cũng ở đó, cầm một cung tên khác lên, kéo thử.

Nằm ngoài dự đoán của hắn, bên ngoài cây cung nhìn thì thấy thô ráp, nhưng lại được làm từ nguyên liệu thật, nghĩa là đây cũng không phải là một cây cung tên làm màu cho trẻ con, mà là một cái cung tên chân chính có thể bắn được mũi tên.

Hơn nữa trọng lượng cũng không nhẹ, đại khái là bộ dạng giống như vậy, đối với một đứa bé mà nói, trọng lượng như vậy cũng đã coi như là có lực sát thương, chắc hẳn là dựa vào tuổi của Tông Việt và Tông Kiềm mà làm ra, tuy sẽ khiến bọn nhóc cảm thấy phải cố hết sức mới kéo được, nhưng mà cũng sẽ không đến mức không thể kéo nổi, bây giờ dùng để cho bọn nhóc luyện bắn cung cũng vô cùng hợp lý.

“Hắn vậy mà cũng thật có lòng.”

Tông Tông cũng nghe nói, Tô Hải còn tặng cho Bàn Nhi không ít đồ vật, nghe nói đều là chiến lợi phẩm thu được ở biên quan khi thu được.

Tông Kiềm đối với từ "chiến lợi phẩm" cảm thấy vô cùng tò mò, ngay cả Tông Việt, Uyển Chu đều mang vẻ mặt tò mò, Tông Tông lập tức giảng sơ sơ cho bọn nó về một chút chuyện ở biên quan

Đại Chu thừa kế tiền triều, xây dựng chín trọng trấn ở biên quan, dùng để bảo vệ biên quan khỏi dân tộc du mục ở bên ngoài. Chín trọng trấn ở biên quan này mục đích chính là để phòng thủ, có nghĩa là sẽ rất hiếm khi phải xuất một lượng lớn binh lực để ra khỏi trấn đi chinh phạt, nhưng nếu chỉ phòng thủ hoài mà không hề phát động tấn công thì sẽ không khỏi trở nên quá mức bị động, nhưng để một lượng lớn binh lực có thể xuất binh ra khỏi trấn còn phải phụ thuộc rất nhiều vào hoàn cảnh và khí hậu., Thái Tô Hải Đế cũng đã từng thử phái một lượng lớn binh lực thâm nhập thảo nguyên, lại phát hiện rằng việc này quá hao tổn binh lực, hơn nữa còn khó có thể cung cấp tiếp viện, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ.

Vì thế chín tòa thành ở biên quan này đã phải quay về chế độ phòng thủ, nhưng mà mỗi năm đều sẽ phái ra một ít kỵ binh tinh duệ ra khỏi cửa tiến hành đánh bất ngờ, cũng chính là cái được gọi là ‘đảo sào’.

Kết quả cuộc chiến vô cùng nổi bật.

Khí hậu ngoại quốc vô cùng khắc nghiệt, tài nguyên cũng cực kỳ cằn cỗi, nếu những dân tộc du mục này không phải chuẩn bị cho thời kỳ chiến tranh, thì đều sinh sống ở trên thảo nguyên. Nếu như sử dụng tốt tình báo, mỗi lần đảo sào đều có thể gây tổn hại nặng nề cho đối phương dễ như trở bàn tay, khiến cho mọi người chỉ nghĩ đến việc nghỉ ngơi lấy lại sức, mà không không muốn dốc toàn bộ sức lực để diệt tận gốc vùng Nam.

Số người bình thường trong một đội phụ trách loại đảo sào này cũng không nhiều lắm, phần lớn đều khoảng trên dưới một trăm kỵ binh, nhiều nhất cũng chỉ khoảng từ ba đến năm trăm. Bởi vì đây là chiến thuật lấy ít địch nhiều, áp dụng hình thức đánh du kích chớp nhoáng, hiển nhiên những kỵ binh này cũng gặp phải vô vàn nguy hiểm, đặc biệt là những người có nhiệm vụ thâm nhập vô lòng địch, một khi bị thương, trị liệu không kịp, da ngựa bọc thây đã là kết cục tốt nhất.

Vì khích lệ những mãnh tướng dưới trướng, biên quan đã lập nên một ước định, ra khỏi cửa để đảo sào, những chiến lợi phẩm do quân lính kiếm được đều không cần phải giao nộp, đều thuộc về cá nhân.

Tông Tông còn nói thêm một chút về những sự tích của Tô Hải, nói hắn ta từng làm ra một kỳ tích ở Du Lâm Quan, mười mấy lần ra khỏi cửa để đi đảo sào, đều có thể nguyên vẹn trở về.

Phải biết rằng đây chính là một chuyện cực kỳ hiếm thấy, việc thâm nhập vô lòng địch là việc rất dễ gặp phải những tai nạn bất ngờ, ai cũng không biết khi nào sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mất đi tính mạng càng là chuyện như cơm bữa, thực hiện được vài lần đã vô cùng hiếm, nhưng mà thời gian Tô Hải đến biên quan mới khoảng sáu bảy năm, mỗi năm trấn sẽ tổ chức một hai cuộc đảo sào, nhưng hắn ta chưa bao giờ bị hạ gục.

Hoàn toàn là việc cần dùng tính mạng để đánh cược.

Mấy việc như vậy ba đứa nhỏ cũng không hiểu hết được bao nhiêu, nhưng không có nghĩa là Bàn Nhi không hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong đó, đây chính là lý do vì sao hắn có thể trở thành du kích tướng quân, vì sao có thể lấy được chiến lợi phẩm như vậy, còn nói có thể chu cấp và nuôi dưỡng cha mẹ?

Ngay cả ánh mắt của Tông Kiềm và Uyển Chu cũng sáng lấp lánh, chỉ thiếu điều nói thẳng là cữu cữu thật là lợi hại.

Đây dù sao cũng chỉ là cuộc nói chuyện nhỏ cho bữa tối, trong khi dùng bữa xogn, Tông Kiềm còn không quên kêu phụ hoàng lại kể cho nó nghe thêm những chuyện này nọ của các đại tướng quân, Tông Tông thật sự là bị làm phiền đến nỗi không chịu được, chỉ có thể lấy ra lý do lúc ăn và lúc ngủ không được nói chuyện để bắt nó im miệng để ăn cơm.

Nhưng chờ đến khi ăn xong, Tông Kiềm lại chủ động đến gần, vẫn còn muốn được phụ hoàng kể cho nó nghe thêm một chút chuyện ở biên quan.

Ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt Bàn Nhi mang theo vẻ cười nhạo, chỉ kém nói thẳng rằng những gì nàng cần phải làm cũng làm xong rồi

Nhưng mà Tông Tông cũng không phải là không có biện pháp để đối phó, hắn nói: “Phụ hoàng đã ban cho Tô Hải một tòa nhà, chờ hắn sắp xếp xong xuôi, phụ hoàng sẽ sai người đưa con đi, để hắn kể cho con nghe. Phụ hoàng là hoàng đế, vẫn luôn sống ở kinh thành, những chuyện này cũng chỉ là nghe được, không biết được nhiều và rõ ràng bằng hắn.”

Những lời có lệ này quả nhiên có thể giải quyết được Tông Kiềm, chờ bọn nhỏ đi rồi, Bàn Nhi mới nói: “Chàng còn ban nhà cho hắn sao?”

Tông Tông nhìn nàng một cái: “Hắn bắt sống Đồ Nỗ Cáp, dựa vào công trạng mà ban hắn một tòa nhà, cũng không có gì sai.”

Bàn Nhi không nói gì, Tông Tông cũng biết tâm trạng khó xử của nàng, cũng không nói thêm gì nữa, sau đó hai người đi rửa mặt nghỉ ngơi cũng không nhắc lại việc này.

Kênh đào phía Bắc, chính là khúc sông thông giữa Thiên Tân và kinh thành.

Từ nơi này, cách kinh thành cũng càng lúc càng gần, mà bởi vì gần với vùng đất quan trọng là kinh thành, các tuyến đường về thuyền dành cho quan lại và thuyền chở lương thực cũng vô cùng đông đúc, đặc biệt là để đuổi kịp vụ vận chuyển lương thực cho mùa thu đến kinh thành, mặt sông đầy kín thuyền với thuyền, nói là cuộc đua của hàng ngàn chiếc thuyền cũng không quá lời.

Người của Tô gia chính là ngồi trên thuyền cho quan lại, so với thuyền dành cho dân chúng và thương lái thì tiện nghi hơn một chút, ít nhất thì không phải nhường đường cho những chiếc thuyền hay thuyền chở lương thực khác. Hành trình này đã đi hàng nghìn dặm, người Tô gia cũng coi như là được mở rộng tầm mắt, biết được rằng cho dù có ngồi trên những chiếc thuyền bình thường, cũng sẽ có vô số luật lệ.

Bình thường thuyền dân dụng và thuyền của thương lái, hay thuyền hàng, nhìn thấy thuyền chở lương thực và thuyền dành cho quan lại thì phải nhường đường, nếu trên cùng một khúc sông thì phải dừng lại, điều này nhiều lắm cũng chỉ mất một khoảng thời gian ngắn, nhưng đường đi đến nơi tốn mấy ngàn dặm, nếu như cứ thấy thuyền là phải dừng lại, chỉ sợ thời gian chậm trễ cũng phải lên tới mấy ngày.

Đây cũng là lý do vì sao cùng một lộ trình, thuyền dân lại đi đến nơi chậm nhất, không phải bởi vì do thuyền không tốt, mà là bởi vì có quá nhiều nguyên tắc.

Đặc biệt là vào thời điểm thả neo chờ đợi đập mở, có thể phải dừng lại đến mấy ngày cũng không qua được, bây giờ người Tô gia đã có thể hiểu được điều này, lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì Tô Hải đã sai thuyền quan đến đón bọn họ

Thuyền quan? Quan?

Người Tô gia dù thế nào cũng không thể ngờ được rằng, chỉ mới mấy năm bặt vô âm tín từ sau khi Tô Hải rời đi, tin tức nhận được lại là việc hắn ta đã được làm quan, bây giờ muốn quay về đón bọn họ đến kinh thành để hưởng phúc.

Người Tô gia vừa cao hứng vừa kinh ngạc, lúc gần khởi hành Miêu Thúy Hương nói rằng muốn bán nhà cũ đi, dù sao về sau cũng không trở lại nữa, Diêu Kim Chi không đồng ý. Vì thế mẹ chồng nàng dâu hai người còn tranh cãi hai câu, nhưng mà Miêu Thúy Hương không dám tranh luận với bà ấy, bây giờ em chồng phát đạt, nói muốn đón phụ mẫu lên kinh hưởng phúc, bọn họ chỉ là được hưởng ké mà thôi.

Trước khi có người đến đón bọn họ, Miêu Thúy Hương còn sợ cha mẹ chồng sẽ không mang bọn họ theo, cố ý để hai đứa nhi tử ở trong phòng ngủ của cha mẹ chồng hai đêm, còn nói rằng vô cùng luyến tiếc gia gia và nãi nãi. Tâm tư nhỏ này của con dâu, trong lòng Diêu Kim Chi hiểu vô cùng rõ ràng, nhưng mà bà ấy cũng không nói năng gì.

Những chuyện này dù sao cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, tóm lại, đường đến kinh thành càng ngày càng gần, tâm tình của người Tô gia cũng càng ngày càng kích động lo lắng.

Cuối cùng con thuyền cũng đến Thông Châu, tin tức đã được báo từ trước, cho nên Tô Hải đã sớm chờ ở bến tàu ở Thông Châu.

Xuống thuyền, cũng bỏ qua việc ôn chuyện gì đó, người Tô gia lần lượt lên hai chiếc xe ngựa, còn Tô Hải thì cưỡi ngựa cùng với mấy tên lính thủ hạ, đoàn người đi về hướng kinh thành. Đây chính là lần đầu tiên Diêu Kim Chi ngồi xe ngựa, cùng với việc ngồi xe lừa hằng ngày khác nhau rất lớn, ít nhất trên đầu còn có mái che, không cần phải dãi nắng dầm mưa. Bà ấy và Tô Đại Điền ngồi trên cùng một chiếc xe, cũng không sợ mất mặt, lên xe hết nnhì cái này đến cái khác, còn luôn sờ mó khắp nơi, Tô Đại Điền cười nhạo bà ấy không có kiến thức, bà ấy lập tức trợn trắng mắt nói rằng chắc ông có kiến thức hả.

Đến khi biết được rằng cửa sổ xe có thể mở được, bà ấy lập tức mở cửa sổ xe từ bên trong, Tô Hải đúng lúc đang cưỡi ngựa ở bên cạnh cách đó không xa.

Nhìn làn da ngăm đen của nhi tử, khuôn mặt cũng đã có nhiều thay đổi, Diêu Kim Chi lã chã rơi lệ.

“Khóc cái gì! Để nó thấy sẽ không tốt.” Tô Đại Điền vội đóng cửa sổ xe lại, mới tiếp tục nói: “Đây chính là chuyện vui vẻ, bà lại khóc sướt mướt, nếu đám bằng hữu của Tô Hải mà thấy, sẽ chê cười nó mất thôi."

Ông ta cho rằng những binh lính đi theo Tô Hải chính là bằng hữu của Tô Hải.

“Tôi khóc thì liên quan gì đến ông, còn không thể khóc sao?! Tôi khóc vì nhi tử của tôi ở bên ngoài không biết đã trải qua những gian khổ như thế nào, ông cho rằng tên tướng quân dễ nghe sao? Chính là phải đánh giặc trên chiến trường, còn không biết đã gặp phải những chuyện gì, mới đen thành như vậy.”

Tô Đại Điền cũng có chút thở dài: “Bà cũng thật là, nhi tử không tiền đồ, bà mỗi ngày càm ràm hắn ham ăn biếng làm, nhi tử có tiền đồ, bà lại như vậy.”

Diêu Kim Chi không nói, chẳng phải cha mẹ nào cũng đều như vậy cả sao, nhưng chẳng lẽ lại không nên đau lòng sao? Nhưng mà lúc này bà ấy cũng lười nói chuyện đến cùng với Tô Đại Điền.

Trên chiếc xe ngựa đằng sau, Miêu Thúy Hương cũng lén mở cửa sổ xe ra, chỉ mở ra một khe hở, vô cùng chăm chú nhìn phong cảnh ở bên ngoài, vẻ mặt khó nén được nét kích động rồi lại có chút lo lắng bất an.

Lúc này, Cẩu Đản và Mao Đản cũng la lối muốn được nhìn cảnh tượng ở bên ngoài, đều bị đánh cho một cái.

“Nhìn cái gì mà nhìn?! Ngoan ngoãn đợi đi, đừng để cho mặt mũi của ta đều bị ném hết ra bên ngoài.”

Chờ bà ta xem đủ rồi, quay đầu thấy Tô Giang đang ngủ gà ngủ gật , lập tức cảm thấy tức giận: “Ông còn ngủ được sao, hai đứa con của ông làm phiền tôi như vậy mà ông cũng không nhìn thấy sao”

Bà ta chọc eo của Tô Giang hai cái, chọc hắn ta đến nỗi phải mở mắt ra, mặt mang theo oán trách nói: “Ngươi làm gì vậy.”

“Tôi không làm gì cả, tôi nói cho ông nhớ rõ, chờ tới nơi, ông tâm sự với Tô Hải nhiều một chút, hâm nóng lại tình cảm huynh đệ, nếu như có thể, để Tô Hải nâng đỡ ông một chút, ông thành công rồi mặt mũi của ba mẹ con chúng ta mới có thể ngẩng lên được.”

“Ông có nghe rõ hay không?”

Tô Giang đẩy tay bà ta ra, không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi, tôi và lão nhị không cần nói chuyện này nọ. Bà đừng cho rằng tôi không biết, bà đã đắc tội với lão nhị quá nhiều, hiện tại sợ người ta không thích bà? Nếu như thật sự không thích, bà lập tức tự trở về nhà cũ ở Dương Châu đi, dù sao nhà cũ cũng chưa có bán, đến lúc đó tôi sẽ ở trong kinh cùng với hai nhi tử.”

Đây chính là lời nói bắt nạt người khác, nhưng Miêu Thúy Hương lại không có tự tin để phản bác.

Lúc trước không muốn để bà bà bán căn nhà cũ, chính là tính toán cho việc này, sợ rằng nếu như Tô Hải thật sự ghi thù mà đuổi bà ta đi, nếu như không có nhà cũ, bà ta không có chỗ để đi sao, rõ ràng chỉ có thể cùng với chồng và hai nhi tử ăn bám cha mẹ chồng, nhưng bây giờ thì tốt rồi, cha của con bà ta muốn bà ta một thân một mình trở về.

Cho dù chì là lời nói giỡn, nhưng Miêu Thúy Hương lại cảm thấy bực bội kinh khủng.

Bỏ những chuyện này sang một bên, trước khi đến giữa trưa, cuối cùng đoàn người cũng đã tới được kinh thành.

Từ bên ngoài thành đi vào bên trong, vào đến nội thành, tòa nhà mà Tông Tông ban cho Tô Hải ở bên trong nội thành nhưng lại sát với ngoại thành. Khu vực này hơi kém một chút, không so được với nhà của quý nhân hay quan lớn, nhưng đối với một ngũ phẩm du kích tướng quân mới như Tô Hải mà nói, có thể có một tòa nhà ở địa điểm này, đã hơn những đồng liêu khác rất nhiều rồi.

Phải biết rằng cho dù là tổng binh tham tướng ở biên quan , cũng khó có thể có một tòa nhà ở ngay chỗ này. Không chỉ bởi vì nội thành là nơi tập trung của các đại quan và quý nhân, còn là bởi vì khu đất này còn lớn như vậy, quý nhân đều năm này nhiều hơn năm trước, dường như sẽ không có ai bán một tòa nhà ở nơi này đi cả, cho dù có bán thì cũng bán với giá trên trời.

Hơn nữa có rất nhiều tòa nhà trong nội thành đều là của triều đình, là bệ hạ dùng để ban thưởng cho thần tử, cho nên mỗi khi nơi này xuất hiện thêm một hộ gia đình, cho dù tất cả mọi người trong thành không biết, thì ít nhất những hộ gia đình xung quanh cũng biết được, thậm chí đã sớm hỏi thăm rõ ràng lai lịch của chủ nhân mới, cũng chuẩn bị sẵn sàng cho việc xây dựng tình làng nghĩa xóm.

Tòa nhà có ba tầng, bên ngoài nhìn vô cùng tráng lệ khiến người không thể rời mắt, không có gì khác so với những tòa nhà gần đó, bảng hiệu bên cạnh cửa chỉ viết hai chữ "Tô phủ".

Nhưng đối với người của Tô gia mà nói, cũng coi như là được mở rộng tầm mắt, khiến cho bọn họ phải nhìn lâu thật lâu. Không phải bởi vì trước đây bọn họ không có hiểu biết, mà bởi vì từ này về sau đây chính là nhà của bọn họ, là nơi ở của bọn họ.

Trong phủ vô cùng quạnh quẽ, chỉ có hai tiểu nha đầu đến đón.

Tô Hải nói: “Tòa nhà này là bệ hạ vừa mới ban thưởng xuống, ta cũng chưa kịp đặt mua hạ nhân, ngày mai ta sẽ ra chợ mua vài hạ nhân về.”

“Không cần không cần, có hai đứa nha đầu này là đã rất tốt rồi, còn mua thêm người để làm gì nữa?” Diêu Kim Chi nói.

Miêu Thúy Hương nói: “Nương, ngài chưa biết đó thôi, chỗ ở lớn như vậy, không có hạ nhân chăm sóc thì sao mà được, tiểu thúc nói như vậy khẳng định có dụng ý của hắn, ngài cũng chỉ cần nghe là được, ngươi nói xem có đúng không tiểu thúc?” Trên mặt ý lấy lòng hiện vô cùng rõ ràng.

Tô Hải nhìn bà ta một cái, cũng không nói gì, nói với Tô Đại Điền và Diêu Kim Chi: “Ta đã sai người làm hai bàn tiệc đón mọi người, chút nữa cha mẹ và mọi người dùng trước đi, ta phải tiếp đón những huynh đệ hôm nay đã đi theo ta chuyến này, đợi lát nữa sẽ trở về.”

“Nếu vội thì con cứ đi trước đi, không cần phải quan tâm đến chúng ta, không phải ở đây còn có nha hoàn sao, chúng ta có thể tự lo được.”

Nói là nói như vậy, rất nhanh Tô Hải đã trở lại, khuôn mặt ngăm đen của hắn đỏ ửng, nhìn bộ dạng có vẻ đã uống chút rượu trong lúc tiếp khách.

Thời điểm hắn ta trở lại, người Tô gia còn đang ăn tiệc.

Tô gia chưa từng ăn một bàn tiệc nào thịnh soạn như vậy, người lớn thì còn ổn, dù sao cũng muốn giữ kẽ một chút, sợ rằng sẽ bị hai nha hoàn đang đứng bên cạnh dò xét, nhưng Mao Đản và Cẩu Đản thì không có chú ý được nhiều như vậy, ăn vừa nhanh vừa nhiều, Miêu Thúy Hương tấn công còn nhanh hơn, làm cho bàn ăn trở thành một mảnh hỗn độn.

“Lão nhị ngươi đã ăn chưa, nếu chưa thì ngồi xuống đây một chút đi.” Tô Giang nuốt miếng thịt trong miệng xuống, khóe miệng vẫn còn có dầu mỡ, nói.

“Đúng vậy, ngươi cũng ngồi xuống đây ăn một chút đi.”

Tô Hải nhìn nhìn mặt bàn, lúc này Diêu Kim Chi cũng phản ứng kịp, nói: “Đều tại hai chất nhi của người, giống như là quỷ đói vội đi đầu thai vậy, làm cho bàn tiệc trở nên như vậy…”

Tô Hải nói: “Nương, ta đã ăn rồi, mọi người cứ ăn đi, ta qua bên cạnh ngồi một lát, đợi chút còn có vài lời muốn nói với mọi người.”

Nói xong, hắn đi về phía ghế ở nhà chính rồi ngồi xuống.

Xảy ra việc như vậy, hiển nhiên, mọi người cũng ăn không vô bàn tiệc này nữa.

Mao Đản và Cẩu Đản ăn đến mức trên tay trên miệng toàn là dầu mỡ, cũng không muốn rời khỏi bàn ăn, khiến Miêu Thúy Hương tức giận, đánh bọn họ vài cái. Diêu Kim Chi cản bà ta đánh hài tử, dù sao chính là gà bay chó sủa.

Thật vất vả mới giải quyết xong, hai đứa nhỏ cũng được nha hoàn hầu hạ lau cho sạch sẽ, mọi người mới đi tới nhà chính lần lượt ngồi xuống.

Tô Hải mới nói: “Bây giờ Bàn Nhi cũng ở kinh thành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.