Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 132: Chương 132



Xe ngựa chạy nửa vòng quanh thành rồi dừng trước Thần Vũ Môn.

Hoắc ma ma vừa giải thích cho hai vị nữ thân quyến rằng muốn vào cung sẽ đi qua Thần Vũ Môn, vừa mời hai người xuống xe.

Trước cửa cung, cấm vệ quân cùng thị vệ đứng san sát nhau, Hoắc ma ma tự mình đi qua giải thích rõ lý do, rồi đưa ra một tấm thiệp mời cho đối phương xem, những vệ binh triều đình này vung tay chỉ huy, nhường đường cho bọn họ tiến vào.

Cổng cung sâu thăm thẳm, dài hơn 10 mét, cứ bước vào một bước thì lại cảm thấy gánh nặng tâm lý càng lớn hơn một bậc, ngược lại có thể nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài từ phía trong cổng, cũng bởi vì vậy bước chân của Diêu Quân Chí và Miêu Thúy Hương không kiềm được mà vội vàng hơn.

Hoắc ma ma không nói gì, những người lần đầu tiến cung đều có dáng vẻ như vậy, chờ đến khi đi trong đây nhiều lần mới có thể luyện thành thói quen.

Cuối cùng cũng đi ra khỏi cổng, cảnh vật dần trở nên rõ ràng.

Những bức tường đỏ và mái ngói vàng chỉ có riêng ở trong cung, còn có thể lờ mờ thấy những cây cối xanh um tươi tốt cùng những phiến đá kỳ lạ, thỉnh thoảng có một hai cung nữ thái giám đi ngang qua, bọn họ mặc những bộ quần áo chỉ ở trong cung mới có, khiến cho Miêu Thúy Hương không dám nhìn lung tung nữa.

Hoắc ma ma đi bên cạnh Diêu Quân Chí, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lão phu nhân có nhớ lời dặn của nô tì nói với người ban nãy không, mắt luôn nhìn thẳng, không được lơ đãng dưới chân, không nên nhìn đông ngó tây, cho dù là muốn quan sát tình hình xung quanh cũng phải thong thả, từ tốn, tỏ ra không đếm xỉa tới.

Hai người đi đằng trước, Miêu Thúy Hương đi theo phía sau, nghe thấy Hoắc ma ma nói như vậy thì không dám nhìn lung tung nữa, lại nghe được rằng không được cúi đầu thấp, đột nhiên lại ngẩng đầu lên.

Nghe nói các nàng đang đi trong Ngự hoa viên, là nơi mà Hoàng Đế cùng các vị phi tần mới có thể thưởng thức được, Diêu Quân Chí và Miêu Thúy Hương phải cố gắng hết sức mới không thể ngó nghiêng quan sát xung quanh, cũng vì thỉnh thoảng sẽ có một vài cung nữ thái giám đi ngang qua, bọn họ sợ sẽ bị mất mặt.

Từ cổng cung qua phía đông Ngự hoa viên, đi về hướng đông một đoạn đường, bầu không khí trong cung càng thêm nồng nặc, bức tường đỏ nặng nề, trông giống như không thể thấy điểm cuối, ngói lưu ly màu vàng dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu những tia sáng le lói.

Ở phía xa xa dường như có một vài người, đến khi tiến lại gần thì mới phát hiện đó là một cung nữ đang quỳ, ngoài ra còn có một cung nữ cao to đang nói.

Loáng thoáng có thể nghe được vài câu: “...Đến cả nương nương mà ngươi còn dám xúc phạm… nương nương đã ra lệnh, để ngươi quỳ ở đây một canh giờ sau mới được nghỉ…”

Nói xong, vị cung nữ cao to kia dẫn người rời đi, chỉ để lại cung nữ với dáng vẻ gầy gò ốm yếu đang cúi thấp đầu quỳ ở nơi đó, trông rất đáng thương.

Hoắc ma ma mỉm cười rồi nói nhỏ: “Quy củ trong cung nghiêm ngặt, chú trọng đánh người không đánh mặt, cho nên hình phạt chung của các cung nữ không nghe lời là phạt quỳ, bị quỳ như vậy dù chân không bị tàn phế, cũng là nhiều ngày không thể đi nổi, nếu mức độ phạt càng nặng, thì chân càng dễ bị tàn tật hơn. Thậm chí tệ hơn là đánh bằng bản tử, bản tử trong cung không giống với cái bên ngoài, chỉ cần một vài cái đã có thể mất mạng.”

Trong lòng Miêu Thúy Hương vốn đang thông cảm cho nàng cung nữ kia, thì nghe thấy Hoắc ma ma vừa cười vừa nói ra mấy lời này, bà ta vô cùng kinh ngạc như đang nhìn thấy yêu quái. Sau đó nghĩ lại, cả một đường đi lúc nãy chính xác là tất cả cung nữ khi nhìn thấy bọn họ đều mỉm cười, dù cho ban nãy không cười, hiện tại vừa nhìn thấy bọn họ cũng phải mỉm cười.

Miêu Thúy Hương có cảm giác không rét mà run, cứ như thế mà tiến vào cửa Cảnh Nhân cung to lớn.

Bạch Thuật và Bạch Chỉ đi ra đón họ.

“Hoắc ma ma vất vả rồi.”

“Nào có nào có, chuyện vặt mà nương nương căn dặn, lão nô đương nhiên phải dụng tâm mà làm.”

Bạch Chỉ dẫn Hoắc ma ma vào nhị phòng ở điện thờ phụ uống trà nghỉ chân, Bạch Thuật mang theo hai người kia đi vào bên trong.

Khoảng sân rộng lớn, cây cối tốt tươi, có một cái ao nhỏ trong góc, một cái hòn non bộ cao chót vót, nước được đẩy từ trên xuống dưới, trong nước còn có những con cá bơi lội tung tăng.

Nếu dùng từ rường cột chạm trổ cũng không đủ để miêu tả sự xa hoa tráng lệ của chủ điện Cảnh Nhân cung này, mọi thứ đều có thể giải thích cho sự phong phú và quyền lực chỉ thuộc về hoàng gia. Đi lên mấy bước nữa cuối cùng cũng đến được đại sảnh, ngoài cửa có một cung nữ vén rèm, thấy bọn họ đi đến vội vàng kéo mành treo lên.

Bạch Thuật xoay người qua, đầu tiên làm tư thế mời Diêu Quân Chí vào trong, tiếp theo là Miêu Thúy Hương.

“Nương nương đang chờ hai vị ở Tây noãn các.”

Trong điện cực kỳ yên tĩnh, không biết đã đi qua bao nhiêu tấm bình phong, cuối cùng cũng đến được Tây noãn các, trong lúc này dù cho là Miêu Thúy Hương cũng chẳng dám nhìn lung tung.

Khi ngẩng đầu lên một lần nữa thì thấy một vị mỹ nhân mặc cung trang đang ngồi trên giường kế bên cửa sổ.

Vẫn là Diêu Quân Chí tỉnh táo lại trước, nhớ đến lời dặn dò của Hoắc ma ma, nhất định phải hành lễ.

“Bạch Thuật, dìu lão phu… nhân đứng lên, ban cho ngồi.”

Còn về phần Miêu Thúy Hương thấy không có ai quan tâm, cho nên bà ta mới theo làm theo mẹ chồng đang đứng cúi đầu đằng sau, mới nghe thấy bên trên nói: “Đại tẩu mau đứng dậy.”

Nhưng lại khiến cho Miêu Thúy Hương không vui, cho mẹ nàng ta không cần phải quỳ lạy, làm sao lại không nhớ ra người đại tẩu là bà ta đây, dù vậy những lời này bà ta cũng không dám nói ra, thay vào đó là mỉm cười với Bàn Nhi.

Bàn Nhi cười cười liếc nhìn bà ta, cũng ban cho ngồi.

Không phải nàng là một người không khoan dung, nặng bên này nhẹ bên kia, mà do nàng nghe Hoắc ma ma nói, Miêu Thúy Hương người này là một người ranh ma tháo vát, nói thẳng ra là một kẻ khá thông minh, cho nên phải tùy thời mà ứng xử, những người khác trong Tô gia không phải ngọn nguồn gây nên rắc rối, bà ta chính là kẻ duy nhất có dấu hiệu như thế, cho nên nàng đã đặc biệt căn dặn Hoắc ma ma quan tâm bà ta nhiều hơn, ắt hẳn phải nhổ cỏ tận gốc.

Đợi đến khi trà, nước, điểm tâm, trái cây đã được bày biện đầy đủ, Bàn Nhi mới hỏi Diêu Quân Chí: “Mẹ, mấy năm nay sống tốt không?”

Nghe thấy một câu gọi mẹ, lại nghe được nàng ấy hỏi bản thân mình có sống tốt không, trong lòng Diêu Quân Chí bây giờ rất phức tạp, vô cùng ngậm ngùi.

Nhưng nơi này cũng không phải là nơi để bà xúc động, bà nói: “Sống tốt lắm, còn con, có ổn không?”

“Dĩ nhiên là tốt rồi.”

Trong điện lại chìm vào im lặng, nói trắng ra ngày hôm nay chỉ là diễn một vở kịch cho kẻ khác xem mà thôi.

Bàn Nhi hiểu, Diêu Quân Chí cũng hiểu được một ít.

Nhà mẹ đẻ của Quý Phi nương nương vào kinh, đương nhiên muốn tiến cung để bái kiến nương nương, nhưng cá nhân bọn họ đều biết rõ một điều là, tất cả tình cảm mẹ con sớm đã cạn lúc ở Dương Châu, vì một câu nói của Diêu Quân Chí ‘Ngươi không còn nợ ta gì cả’ mà dần dần biến mất, gặp nhau lại lần nữa cũng chỉ là người dưng nước lã mà thôi.

Bàn Nhi thở dài một hơi, tập trung lực chú ý để trò chuyện với Miêu Thúy Hương. Hỏi thăm Mao Đàm với Thiết Đàm có khỏe không, đại ca có khỏe không, cha có khỏe hay không.

Khi những lời này hỏi thăm xong cả rồi, nhìn thấy dáng vẻ luôn im lặng không nói lời nào của Diêu Quân Chí, Bàn Nhi cũng cảm thấy bị mất cả hứng thú, đang định nói vài lời mời ở lại dùng bữa trưa nhưng thực tế lại là lời nói tiễn khách. Thì vào lúc này bên ngoài rèm cửa có một vài tiếng vang.

Hương Bồ tiến vào nói: “Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử và Ngũ Công chúa đến ạ.”

Bàn Nhi vừa mới nghĩ đến chuyện ngày hôm qua nói với Tông Tông, lúc này ba đứa nhỏ đến có nên cho bọn nó gặp mặt người Tô gia hay không, Tông Tông nói rằng dĩ nhiên là nên cho gặp rồi, còn cho phép ba đứa nhỏ bỏ một chút thời gian chạy về từ thư phòng và lớp nữ sinh để gặp mặt bọn họ nữa.

“Đây là Tông Việt, đứa này là Uyển Chu, còn đây là Tông Kiềm.”

Ba đứa nhỏ đang nghĩ xem nên chào hỏi thế nào, dựa vào thân phận bọn chúng có thể hành lễ hay không cũng chẳng sao, nhưng nếu như đối với người lớn mà nói, gặp bà ngoại mình thì tự nhiên sẽ muốn quỳ xuống dập đầu.

Tông Việt dẫn đầu, vén vạt áo lên chuẩn bị quỳ xuống dập đầu thì bị Diêu Quân Chí ngăn lại.

“Không cần dập đầu, không cần dập đầu.”

“Đúng vậy, Nhị Hoàng tử ngàn vạn lần đừng nên hành lễ, chúng ta là người một nhà, không cần phải quá chú trọng điều đó.” Miêu Thúy Hương nói.

Diêu Quân Chí nhìn Tông Việt, rồi lại nhìn Uyển Chu, đặc biệt là khi nhìn Uyển Chu, ánh mắt bà cực kỳ phức tạp: “Nhìn con giống y chang mẹ con hồi bé.”

Lời này vừa nói ra khiến tâm trạng của Bàn Nhi cũng phức tạp theo.

Diêu Quân Chí lấy ba cái hầu bao từ trong áo ra: “Bà ngoại chẳng có đồ gì tốt để cho các con, chỉ có ba cái khóa trường mệnh này, bà ngoại hy vọng các con sẽ luôn luôn khỏe mạnh, mãi mãi sống thật tốt.”

Lời nói rất bình thường, đồ được nhét vào tay cũng chẳng phải thứ hiếm lạ gì bên ngoài, nhưng ba đứa nhỏ vẫn cảm nhận được một thứ gọi là mong muốn và kỳ vọng của trưởng bối đối với hậu bối.

“Cảm ơn bà ngoại.”

“Được rồi, được rồi.” Nói xong, Diêu Quân Chí đứng dậy, nói với Bàn Nhi: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng không thể ở lại quá lâu được, hôm nay nhìn thấy nương nương khỏe mạnh là ta đã yên tâm rồi, ngày khác có cơ hội sẽ đến thăm nương nương.”

Bàn Nhi không nói lời nào, đương nhiên nàng hiểu rằng Diêu Quân Chí thấy nàng có hơi khó chịu, cho nên mới muốn rời đi.

Có muốn giữ lại bọn họ không?

Không đợi Bàn Nhi mở miệng giữ người, Diêu Quân Chí đã mang theo Miêu Thúy Hương lui ra bên ngoài.

Dường như Miêu Thúy Hương vẫn chưa muốn rời đi, Diêu Quân Chí rũ mắt liếc nhìn bà ta, bà ta cụp đầu xuống đi theo phía sau.

Bàn Nhi thở dài, có một chút không biết phải làm sao mà nói với Hương Bồ: “Dẫn lão phu nhân ra ngoài, dặn dò Hoắc ma ma tận tâm hầu hạ, đợi đến khi bà ấy làm xong chuyện trở về, ta nhất định sẽ ban thưởng.”

“Vâng.”

Mấy đứa nhỏ Tông Việt cũng cảm thấy không khí giữa mẹ và bà ngoại có hơi kì lạ, nhưng lúc này chúng không dám nói lời nào cả, chờ sau khi hai người Diêu Quân Chí rời đi, bọn chúng cũng xin… lui xuống để trở về thư phòng và lớp học nữ.

Qua một lúc sau Hương Bồ quay lại: “Nương nương, lão phu nhân đã đi rồi.”

Bàn Nhi gật đầu, không nói gì, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Nàng mất hứng dựa người vào giường, mọi chuyện vừa xảy ra ban nãy hiện lên trong đầu nàng, còn có một chút chuyện của trước kia, nghĩ cả nửa ngày cũng chỉ là một mớ hỗn độn nên thôi nàng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa, bèn bước xuống giường.

Hương Bồ nhanh nhẹn đeo giày cho nàng.

Nàng ra ngoài sân, sai người mang theo một gói thức ăn nhỏ cho cá, một con cá nhỏ trong đó phát hiện có người đến gần, nó lập tức bơi qua, không ngờ lại há miệng đớp đớp trên mặt nước, tâm trạng lúc này của nàng đã dễ chịu hơn rất nhiều.

“Thật là một đám háu ăn, nhìn xem gần đây các ngươi ăn gì đi, ăn cho béo lên thì cái ao này không còn vừa để chứa các ngươi nữa đâu.” Nàng vừa nói, vừa rắc thức ăn cho đám cá. Cảm thấy đứng không thoải mái lắm, mà ngồi xuống thì lại khó coi, Hương Bồ vội vàng ra hiệu cho người mang ghế qua.

Ngồi trước ao ngắm cá, gió thổi vi vu thật khiến cho tinh thần trở nên sảng khoái.

Lúc này dường như có một người từ cửa cung đi đến, một tên thái giám canh cổng bước đến nói gì đó, Bàn Nhi cũng không quan tâm lắm.

Một lúc sau, tiểu thái giám vội chạy qua và nói: “Nương nương, lão phu nhân đánh nhau với Thừa Ân hầu phu nhân trong Ngự hoa viên.”

Ban đầu khi nghe đến lão phu nhân, Bàn Nhi còn chẳng có phản ứng gì, nhưng ngay lập tức nhận ra đó là Diêu Quân Chí. Còn Thừa Ân Hầu phu nhân kia chính là nhị phu nhân Trần gia, hai người này sao lại đánh nhau chứ?

Bàn Nhi cũng không quan tâm đến việc cho cá ăn nữa, vội vàng mang người đến Ngự hoa viên.

Ngự Hoa viên lúc này, con đường nhỏ bên cạnh Vạn Xuân Đình đã vô cùng lộn xộn bừa bãi.

Cây cối tươi tốt cùng những bông hoa xiêu vẹo, cỏ cây hoa lá lác đác trơ trọi trên mặt đất nói lên tình hình kịch liệt ban nãy. Mấy cung nữ và thái giám ở phía xa xa ló đầu ra nhìn, nhưng không dám đến gần.

Vẻ mặt Hoắc ma ma vô cùng nghiêm trọng, hạ lệnh cho thái giám đi giải tán mấy người cung nữ thái giám bên kia đang chờ xem náo nhiệt, nhưng đối với hai người trước mặt, bà lại cảm thấy đau đầu.

Mọi chuyện đại khái là như thế này.

Tâm trạng Diêu Quân Chí vốn đang phức tạp, suốt một đường trở về chẳng nói lời nào, cho nên đoàn người vội vàng đi ra bên ngoài đại điện.

Bà ta đã quen với công việc nặng nhọc, đi nhanh vô cùng, lo lắng muốn tách ra, Hoắc ma ma dĩ nhiên không theo kịp bà ta, cuối cùng lại thành bà ta dẫn đầu, một đoàn người phía sau không ngừng đuổi theo.

Diêu Quân Chí không quen đường, nhưng bà ta cũng nhớ sơ sơ phương hướng, với lại lúc vừa đến đây Hoắc ma ma đã nói với bà ta, nếu lạc trong Ngự hoa viên thì cũng đừng hoảng sợ, chỉ cần đi đúng một hướng, là có thể ra khỏi. Phía Bắc là cổng Thừa Quang, hướng Tây là đình Thiên Thu, phía Đông là đình Vạn Xuân còn phía Nam là Khôn Ninh Môn.

Tuy nhiên người bình thường không thể vào Khôn Ninh Cung được, nên phải đi qua cổng cung bên cạnh.

Vì thế bà ta nhớ là đi thẳng về trước là hướng Bắc, có thể đến cổng Thừa Quang, đi ra khỏi cổng Thừa Quang là có thể xuất cung rồi.

Hướng bà ta đi không hề sai, nhưng bởi vì rừng cây, hòn non bộ có rất nhiều trong Ngự hoa viên, rất nhiều đường không thể đi thẳng được, lúc Hoắc ma ma đưa bọn họ tới là đi sát bên cho nên không dễ gì gặp phải các vị phi tần hay mệnh phụ tiến cung, nhưng hành trình trở về bà ta dẫn đầu, đi như thế nào lại đi vào ngay vị trí chính giữa.

Thực ra đi chỗ nào cũng chẳng gây ảnh hưởng gì, chỉ là Hoắc ma ma là người trong cung, người trong cung làm việc vô cùng cẩn trọng, với lại đây là lần đầu tiên người Tô gia tiến cung, nên mới chọn con đường như vậy.

Sau khi thấy Diêu Quân Chí đi đúng đường, bà ta cũng không ngăn cản. Ai mà ngờ lại tình cờ đụng trúng Thừa Ân hầu phu nhân cũng tiến cung.

Mấy ngày nay Nhị phu nhân đang rất kiềm nén, bề ngoài vẫn như không có chuyện gì, nhưng kể từ ngày hôm đó Trần Hạo Nhiên vẫn chưa đến Vân Hà viện của bà lần nào.

Mặc dù đến tuổi này, bà ta đã không còn để ý đến sự sủng ái của chồng nữa, nhưng di nương trong Nhị phòng rất nhiều, một khi thấy ngày 15 còn chưa qua nơi đó của phu nhân, có kẻ đã rục rịch tâm tư.

Thực ra đó chỉ là một chút tâm tư nhỏ bé mà thôi, tưởng rằng phu nhân không được lão gia yêu thích, khi bọn họ còn chưa chính thức phát triển, một trong số bọn họ là di nương họ Bạch đã đứng lên.

Bạch di nương này am hiểu một ít viết lách, ngày thường cũng có thể trò chuyện với Trần Hạo Nhiên về những cái phong hoa tuyết nguyệt, mấy ngày nay tâm trạng của Trần Hạo Nhiên không tốt, tìm nàng ta tới để giải sầu.

Càng về sau càng thường xuyên hơn, đương nhiên mọi người đều thấy dạo gần đây Bạch di nương rất được cưng chiều, Bạch di nương này tuổi cũng còn trẻ, lại là một người phụ nữ hậu trạch, nàng ta có thể kiềm chế bản thân khỏi sự huênh hoang cao ngạo để tránh đụng phải rắc rối, nhưng không thể quản được đám hạ nhân của mình.

Thế là, nha hoàn… bên người Bạch di nương với nha hoàn của Vân Hà viện cãi nhau vì một việc lông gà vỏ tỏi ở trong bếp.

Ban đầu chuyện này cũng chẳng to tát gì, nhưng tâm trạng Nhị phu nhân đang phiền muộn lại biết được rằng dạo gần đây Trần Hạo Nhiên thường xuyên đến nơi của Bạch di nương nghỉ lại, không tránh khỏi việc sinh ra ý nghĩ muốn giết gà dọa khỉ, sai người đến viện của bạch di nương, lôi đứa nha hoàn ra đánh.

Nhìn có vẻ như chỉ đánh nha hoàn, nhưng thực chất lại đang tát vào mặt Bạch di nương.

Trần Hạo Nhiên đến, Bạch di nương kể khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.