Phỏng đoán như vậy chắc chắn cũng chẳng có kết quả gì.
Nhưng bởi vì sự tình có chút nghiêm trọng, chờ đến buổi tối sau khi Tông Tông đến, trên mặt Bàn Nhi cũng có chút giấu không nổi.
Ban đầu Tông Tông không nói bất kỳ điều gì, chờ ăn cơm xong, hắn sai Phúc Lộc cầm mấy quyển sổ nhỏ tới xem, thấy Bàn Nhi đang lật thọai bản nhưng lại có chút hồn vía trên mây.
Nửa ngày mới lật được một tờ, rõ ràng là không đặt tâm tư ở trên đó
Hắn đặt sổ xuống.
Lúc này Bàn Nhi cũng hoàn hồn tỉnh lại, nhìn hắn một cái, thấy hắn đang bưng trà để uống, tầm mắt lại nhìn thoại bản, ai ngờ Tông Tông thả chung trà xuống, thậm chí còn sai người mang bàn nhỏ trên giường đi.
Sau đó, không gian giữa hai người không còn bị ngăn cản bởi cái gì nữa.
“Tại sao hôm nay không đụng đến thoại bản của nàng nữa?”
Những lời này hiển nhiên không phải chỉ thoại bản ở trong tay nàng, mà là thoại bản mà nàng đang viết. Nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyện này vừa qua chuyện khác lại tới, Bàn Nhi làm gì có tâm tư mà đụng đến những cái này nữa, hơn nữa nàng làm việc đó chủ yếu cũng chỉ để giết thời gian.
Nàng bẻ bẻ ngón tay, không nói chuyện.
“Có chuyện muốn nói với trẫm?”
Sự thật đúng là như vậy.
Bàn Nhi do dự một chút, hỏi: “Vì sao bệ hạ phong tước vị cho phụ thân?”
Nghe nàng hỏi như vậy, thật ra Tông Tông cũng cảm thấy không có gì ngoài ý muốn, từ trước đến nay nàng đều mẫn cảm, tâm tư cũng vô cùng thông suốt.
Phải biết rằng khi nghe thấy Thừa Ân Hầu phu nhân nói như vậy, lúc ấy nếu nói Tông Tông không tức giận là nói sai, chỉ là hắn theo thói quen mà giấu cảm xúc đi, không muốn cảm xúc làm cho mọi chuyện trở nên mất khống chế.
Nhưng sau khi trở về Càn Thanh cung, hắn đã ban xuống một chiếu chỉ như vậy.
Sau khi hạ chỉ, hắn cũng tự hỏi bản thân, bản thân làm như vậy liệu có đúng hay không, nhưng hắn luôn là sẽ nhớ việc lúc vừa mới tới Khôn Ninh Cung, bộ dạng nàng đang vừa quỳ vừa rưng rưng nước mắt, còn có bộ mặt vặn vẹo đang gào thét một cách hung dữ của Thừa Ân Hầu phu nhân.
Việc phong chức tước cho Tô gia hắn đã sớm tính toán tốt, phải phong chức tước ra sao, phong chức gì hắn cũng đã sớm cân nhắc.
Dựa theo tính toán trước đây của hắn, phong chức Trấn Quốc tướng quân là hợp tình hợp lý, làm như vậy vừa không làm triều đình nghi ngờ, cũng coi như là có thể nâng thân phận của Tô gia lên.
Theo lý thuyết, là nên cấp tước vị, nhưng lúc trước hắn bất mãn với Hoàng Hậu bất mãn, chỉ phong hầu tước cho mẫu gia của Hoàng Hậu, hiển nhiên đối với việc phong tước cho mẫu gia của quý phi, bởi vì gần đây xảy ra không ít phong ba đối với việc lập Thái Tử, hai cấp là hợp lý nhất. Nhưng vừa vặn lại xả ra chuyện như thế này, Thừa Ân Hầu phu nhân dám ở trong cung công khai nói Viên Viên chỉ là gà rừng, người Tô gia là lũ người sa cơ thất thế.
Dưới cơn tức giận, hắn đã phong chức bá tước.
Hầu tước và bá tước chỉ kém một bậc, nhưng dưới tình huống bây giờ sẽ bị người khác suy nghĩ thành, bệ hạ là bởi vì suy nghĩ cho mặt mũi của Hoàng Hậu, cho nên chỉ có thể phong bá tước, nếu không đã phong lên hầu tước từ lâu rồi.
Loại suy diễn này thì cũng chẳng có gì, nhưng dưới thời điểm như thế này rất có thể sẽ tạo nên sóng gió.
Sự việc này hắn cũng đã suy nghĩ đến, nhưng mà ý chỉ đã ban xuống rồi, muốn nói có hối hận hay không cũng không có bất kỳ hối hận nào cả, lại trăm triệu lần không nghĩ tới việc sau khi chuyện xảy ra nàng sẽ cảm thấy lo lắng sốt ruột.
“Trẫm còn chưa lo lắng, sao nàng lại cảm thấy lo lắng rồi? Nàng cứ coi như là trẫm trùng quan nhất nộ vi hồng nhan đi.”
Trong giọng nói của hắn mang theo ý cười, Bàn Nhi bị hắn nói đến mức xấu hổ. Giận dỗi đến nỗi cứ sờ sờ hoa văn hình rồng trước ngực hắn, cúi đầu nói: “Lúc ấy người có đội mũ quan đâu, mà thiếp cũng chẳng phải là hồng nhan gì cả.”
“Trẫm chỉ là dùng câu đó để ví von thôi. Không ngờ rằng tâm tư nàng lại nhạy cảm như vậy, trẫm không lo lắng việc đó, nàng lại lo lắng sao, chẳng lẽ trẫm phong chức bá tước cho cha nàng, nàng không vui sao?”
Bàn Nhi bình ổn lại cảm xúc, giận dỗi nhìn hắn một cái nói: “Đương nhiên là thiếp cảm thấy vui vẻ rồi. Thiếp như vậy không phải bởi vì sợ bệ hạ sẽ khó xử sao. Hôm nay bệ hạ làm mất thể diện của Hoàng hậu, còn bắt Thừa Ân Hầu phu nhân đến Tô phủ xin lỗi, sau đó còn phong chức bá tước, thiếp sợ trong lòng hoàng hậu nương nương sẽ cảm thấy không vui.”
Nhắc tới Hoàng Hậu, nụ cười trên mặt Tông Tông lập tức nhạt bớt.
“Nàng chỉ lo quan tâm xem nàng ta có vui hay không thôi sao, tại sao không nghĩ cho bản thân mình? Nếu không phải trẫm biết rằng từ xưa đến giờ tính tình của nàng cũng không nhỏ, còn hiểu lầm rằng nàng là người không hề biết giận, chỉ dám giở trò ở trước mặt trẫm.”
“Làm gì có chuyện đó, không phải bởi vì thiếp sợ rằng sẽ ảnh hưởng… đến việc triều chính sao.” Hai chữ cuối cùng, được Bàn Nhi nói ra vô cùng nhỏ, trước kia Tông Tông cũng không bàn luận chuyện triều chính với nàng, tuy bây giờ có nói đến việc đó nhiều hơn một chút, nhưng dù sao cũng không hề dính dáng gì đến việc lập Thái Tử.
Đề tài về việc lập Thái Tử này quá mức nhạy cảm, nàng không thể dễ dàng nhắc đến được sợ sẽ lỡ mà đụng phải điểm mấu chốt của hắn.
Tông Tông nhìn nàng một cách phức tạp, dùng tay vừa vỗ, vừa xoa vai nàng, nói: “Được rồi, trẫm không lo lắng, thì nàng lo lắng làm gì.”
Đúng vậy, hắn đã không lo lắng, thì nàng lo lắng làm gì.
Nàng thở ra một hơi, nhìn hắn nói: “Đây là lời bệ hạ nói đó, dù sao đến lúc đó trời có sập xuống, thì người phải ở trước mặt chống lương cho ta đó.”
Nói xong, chính nàng cũng nở một nụ cười, bởi vì bị hình ảnh hắn đứng ở phía trước chống đỡ, nàng tránh ở sau lưng hắn, làm cho bật cười.
Nàng cười, hắn cũng cười, khều khều chóp mũi nói nàng bướng bỉnh.
Giống như Trần hoàng hậu đã lo lắng, sự việc này được lan truyền rất nhanh.
Mọi chuyện được lan truyền vô cùng ầm ĩ ồn ào ở bên ngoài, lời nói gì cũng có, mà hầu hết đều rất ít nhắc đến Tô quý phi và Tô gia, phần lớn đều nói về Hoàng Hậu và Thừa Ân Hầu phu nhân.
Cuối cùng mọi người cũng biết, xuất thân của Tô Quý phi không tốt, hiển nhiên xuất thân của nương Tô Quý phi cũng không cao sang gì. Một người phụ nữ thô kệch đến từ phố phường, thì có thể yêu cầu cao gì ở bà ta chứ?
Bản chất của con người chính là như vậy, nếu như ngươi đứng ở vị trí mà mọi người với không tới, mọi người chỉ có thể ngước nhìn lên ngươi, nhưng đến khi có một ngày mọi người đột nhiên phát hiện một người có địa vị cao vậy mà cũng chỉ đến mức đó, thói hư tật xấu trong bản tính của con người sẽ lập tức bùng nổ, mọi người lập tức sẽ gièm pha nghị luận ngươi không biết mệt, để có thể đạt được sự thỏa mãn về mặt tâm lý của họ.
Đương nhiên cũng không thể tránh được những người cố tình có ý quấy rối, nhưng đó chỉ là chuyện ngoài lề.
Chuyện này có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, ít nhất là đối với người Trần gia, cho dù địa vị của Trần Giám có như vậy, cũng có những triều thần giống như trêu chọc mà nhắc đến những việc này.
Vốn dĩ gần đây Trần gia đang dốc hết sức lực, muốn phát động triều thần thuyết phục bệ hạ lập Thái Tử. Bây giờ nếu như muốn cùng người khác nói chính sự, người ta cũng chỉ chế nhạo hỏi tình hình của con dâu và em dâu của ngươi như thế nào, cho nên cũng có thể hiểu được tâm trạng của Trần Giám và Trần Bình Văn hiện nay như thế nào.
Vốn dĩ theo lý thuyết đây là chuyện của nữ quyến, nam nhân sẽ không quan tâm, nhưng lần này phụ tử hai người đều đặc biệt phá lệ, tìm Trần Hạo Nhiên, nói hắn phải quản tốt tức phụ của mình.
Nhưng phải quản như thế nào bây giờ?
Bây giờ ngay cả mặt của Nhị phu nhân, Trần Hạo Nhiên cũng không muốn thấy, kể từ cuộc nói chuyện sau khi hồi phủ kia, Nhị phu nhân vẫn luôn đóng cửa dưỡng bệnh ở trong Vân Hà viện, không hề bước ra khỏi cửa.
Nhưng bây giờ phụ thân của hắn cũng đã tự mình lên tiếng, Trần Hạo Nhiên cũng chỉ có thể vâng lời, đi một chuyến đến Vân Hà viện, không hề bất ngờ phu thê hai người lại cãi nhau lần thứ hai.
Vào thời điểm như vậy, quả nhật lão phu nhân cần phải ra mặt.
Hiện tại tuổi của lão phu nhân cũng đã lớn, đặc biệt hai năm gần đây thân thể ngày càng yếu đi, không thể quản được chuyện trong phủ nữa, không ngờ rằng bà ta chỉ vừa mới không để mắt đến một tí, mà đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Bà ta gọi Nhị phu nhân vào Vĩnh An đường, nhắc đến tình cảnh hiện giờ của mình và tình cảnh của Hoàng Hậu thậm chí ngay cả tình cảnh sau này, có điều phải lấy tình cảm ra thuyết phục, mới có thể khiến Nhị phu nhân đáp ứng vài ngày nữa đến Tô phủ để xin lỗi.
Mặc kệ như thế nào, làm như vậy ít nhiều gì cũng có thể cứu vẫn cục diện được một ít.
Chờ Nhị phu nhân đi rồi, Dư ma ma có chút cảm thán nói: “Thần xin lỗi vì đã khiến người phải phiền lòng.”
Lão phu nhân vỗ vỗ tay bà ta: “Chỉ cần ta còn ở trong phủ này thêm một ngày, thì ta lại phải quản lý thêm một ngày nữa, ngươi thử nhìn xem ta mới không quản lý được bao nhiêu ngày, đã có bao nhiêu chuyện phiền phức xảy ra. Chờ một ngày nào đó ta chết đi, nếu có xảy ra chuyện gì, ta muốn quản cũng quản không được.
“Ngài ngàn vạn lần đừng nói những lời như vậy, ngài chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi.”
Lão phu nhân bật cười, làm người thì phải biết tự lượng sức mình, bây giờ chỉ trôi qua mấy năm mà thân thể của bà đã suy yếu đến mức này, không biết rằng có thể sống thêm được mấy năm nữa đây.
Vừa nghĩ xong việc này, lại lập tức nghĩ đến việc trong phủ còn có mấy việc cần phải làm.
“Tức phụ của Lão đại thật ra làm người rất rõ ràng, nhưng nàng đối với ta và tức phụ của lão nhị có chút khúc mắc, nàng ghi hận việc năm đó ta tự quyết định để Thất nha đầu gả vào Đông Cung, mà không chọn Cửu nha đầu, bây giờ Cửu nha đầu làm không tốt, sao nàng có thể vươn tay giúp đỡ chuyện của đôi mẹ con họ được.
“Làm sao bà ấy có thể không hiểu được lý do vì sao không chọn Cửu nha đầu, không nói đến việc tuổi của Cửu nha đầu không đủ, cho dù có gả cũng không có gả năng vì vua mà sinh con đẻ cái, Thái Thượng Hoàng Hậu lúc đó làm sao có thể đồng ý được, hơn nữa chức quan của cha Tình Nhi còn cao, không giống với lão nhị là người không màng danh lợi, nếu như thật sự chọn Tình Nhi, Thái Thượng Hoàng làm sao có thể đồng ý được. Kỳ thật trước đó, Trần gia và Thái Thượng hoàng hậu đã đồng ý với nhau, sẽ chọn nữ nhi của nhị phòng, trước đây sự lựa chọn đó là hợp lý nhất, nhưng bà ấy chỉ cố tình không chịu hiểu mà thôi”
Những việc như thế này Dư ma ma cũng hiểu được, chỉ là việc này cũng không phải việc mà bà ta có thể xen mồm, bà chỉ có thể an ủi lão phu nhân: “Đại phu nhân cũng chỉ bởi vì cuộc sống của Cửu cô nương quá khó khăn, nên mới có thể nhất thời cảm thấy oán hận, thời gian đã trôi qua lâu rồi, có thể bà ấy cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi.”
Lão phu nhân bất đắc dĩ cười cười, không nói chuyện.
Đây vốn chỉ là những chuyện rắc rối không thể giải quyết được, năm đó cân nhắc đến việc thân phận và tuổi tác của Thất nha đầu vô cùng thích hợp, đương nhiên những chuyện này cũng chỉ có thể tự hiểu ở trong lòng không thể công bố cho thiên hạ biết được, chỉ có thể nói là tuổi thích hợp, nếu như gả đi có thể sinh được con cho vua, địa vị cũng có thể nhanh chóng đứng vững.
Ai ngờ Thất nha đầu lại là người không biết cố gắng, mấy năm liền cũng chưa thể sinh hạ nhi tử, bởi vì việc này mà tức phụ của lão đại cũng âm thầm chế giễu không ít lần.
Khoảng thời gian vất vả cũng đã trôi qua, sự tình cũng phai nhạt, ai ngờ tang sự của phu quân Cữu nha đầu lại xảy đến, chuyện xưa lại được nhắc lại lần thứ hai, khiến cho tức phụ của lão đại không muốn dính dáng đến chuyện của nhị phòng nữa, hơn nữa cũng bởi vì Lưu thị của nhị phòng là người hồ đồ, thích ganh đua thiệt hơn với đại tẩu, đắc tội với người ta quá nhiều.
“Thôi, chỉ hy vọng lần này nàng có thể nghe lời một chút, làm tốt việc đến Tô gia xin lỗi, cho dù không bởi vì cuộc sống yên bình của ta, thì cũng vì cuộc sống của chính nàng ta.”
“Chắc chắn lần này Nhị phu nhân có thể giải quyết tốt việc này.”
Nhị phu nhân nghẹn một đống lửa giận trong người, thiếu chút nữa nhịn không nổi mà nói ra vài lời không nên nói trước mặt lão phu nhân.
Nhưng sau khi trở về lẳng lặng suy nghĩ một chút, lời của lão phu nhân quả thật có chút hợp lý, bây giờ những lời đàn tiếu bên ngoài vô cùng bất lợi cho Hoàng Hậu và Đại hoàng tử, nguyên nhân gây ra tất cả đều tại bà ta, mẹ của Hoàng Hậu nương nương làm người quá vô lễ.
Tuy rằng việc này chỉ chiếm một phần nguyên nhân rất nhỏ, nhưng bây giờ muốn chuyện này có thể nhanh chóng chìm xuống, trước khi lễ tế trời vào ngày đông chí định đoạt việc lập Thái Tử được diễn ra, bà ta nhất định phải thể hiện thái độ hối lỗi.
Dù sao mọi chuyện cũng đã như vậy, mặt mũi cũng đã bị vứt bỏ hết rồi, Hoàng Hậu cũng đã hứa với bệ hạ chính bà ta sẽ tới cửa xin lỗi, sự tình như này liệu có thể có đường cứu vãn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Nhị phu nhân không chống đối lão phu nhân.
Suy nghĩ cẩn thận mấu chốt của vấn đề xong, Nhị phu nhân đơn giản cũng không chống đối nữa, cho người chuẩn bị một phần tạ lễ, ngày hôm sau lập tức ngồi xe đi tới Tô phủ.
Trước khi lên đường, Nhị phu nhân đã suy nghĩ kỹ càng cần phải nói ra làm sao, phải xin lỗi như thế nào.
Thậm chí bà ta còn suy nghĩ đen tối rằng, nếu như bà ta bày ra tư thế thật thấp kém, người đàn bà thô lỗ kia không cho mặt mũi mới tốt, nếu như vậy thì bà ta mới có thể xoay chuyển cục diện, đến lúc đó mọi chuyện lập tức trở thành nương của Tô Quý phi nương không tha cho người khác, người ta đã ăn nói khép nép mà tới cửa xin lỗi, vậy mà thái độ của bà ta lại quá hung dữ.
Thậm chí Nhị phu nhân đã tính toán tốt rằng đến lúc đó làm sao để người khác lan truyền tin này ra, ba ta suy nghĩ đến mức trong lòng nở hoa, ai ngờ đâu chờ đến khi đi đến Tô phủ, người Tô gia vậy mà lại không ở đây.
Người hầu trông cửa nói, lão thái gia và lão phu nhân cùng với đại lão gia và Đại phu nhân đã đi xem phủ bá tước mà Bệ Hạ vừa ban cho, Nhị lão gia cũng không có ở đây.
Nói cách khác, bây giờ ở trong Tô phủ một người có thể tiếp khách cũng không có.
Vốn là đã đưa ra lời thề, ai ngờ đâu lại trở nên công cốc, tâm tình của Nhị phu nhân cũng không cần phải nói, trong lòng hiển nhiên là đang mắng người Tô gia không có kiến thức, còn không phải chỉ là mới được ban một tòa nhà thôi sao, có cái gì đẹp, đáng quý đến mức mà cả nhà phải đi xem cơ chứ?!