Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 136: Chương 136



Còn chưa nói tới, quả thật người Tô gia không hề có hiểu biết.

Lần trước đi xem phủ vừa được ban thưởng, bởi vì người dẫn đường là người của phủ Nội Vụ, nên chỉ có Tô Hải và Tô Đại Điền đi coi, chỉ thấy qua loa một tí là đã trở về, phụ nữ trong nhà cũng không hề biết được nhà mới sẽ như thế nào.

Vốn dĩ Miêu Thúy Hương vẫn luôn xúi giục Tô Giang đi xem chung đi, nhưng Diêu Quân Chí không cho bọn họ đi ra ngoài, nói là gần đây bên ngoài đang có rất nhiều chuyện ầm ĩ lộn xộn, cho nên người ra ngoài càng ít càng tốt, để cho người ta nhìn vào người Tô gia sẽ không biết là người không có hiểu biết.

Cuối cùng nhịn hơn mười ngày, ngay cả Diêu Quân Chí cũng nhịn không nổi nữa, vì thế, cả nhà quyết định đều sẽ đi qua đó

Phủ bá tước vừa được ban cho vô cùng khác biệt, đầu tiên chính là quy chế không hề giống cái cũ, trước đây dù sao Tô Hải cũng chỉ là một võ tướng ngũ phẩm, có rất nhiều đồ vật đều không thể dùng theo như quy chế, bây giờ ở trong phủ bá tước, trước hết cấu trúc của sảnh chính đã vô cùng khác biệt, năm gian bảy khung, trông có vẻ vô cùng xa hoa

Càng không phải nhắc đến những cây cỏ hoa lá ở trong phủ, còn có những nét chạm trổ và điêu khắc trên xà ngang, hết thảy đều toát lên vẻ xa hoa lộng lẫy.

Người Tô gia xem đến trong lòng nở hoa, trên mặt hiện rõ sự vui sướng.

Trong phủ còn có vài hạ nhân, được ban thưởng kèm theo dinh thự, nghe nói là chủ nhân trước của tòa nhà này đã dọn đi rồi, nhưng vẫn luôn để lại đây vài người phụ trách tưới cây lau nhà, nên việc này có thể giúp Tô gia tiết kiệm được không ít hạ nhân.

Mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ hết rồi, đến lúc đó chỉ cần mang đệm chăn và những đồ vật sử dụng hằng ngày từ bên Tô phủ tới là coi như đã trang bị đầy đủ

Đương nhiên đây cũng là ý tưởng của người Tô gia, thật ra chỉ vừa mới đến một cái phủ đệ mới, chỉ bằng lý do này sao có thể lập tức được chuẩn bị đầy đủ được. Không nói đến chuyện ở đây nữa, đợi sau khi người Tô gia về đến nhà, lập tức nghe người gác cổng nói rằng, Thừa Ân Hầu phu nhân đã tới cửa, tiếc rằng trong nhà không có người, nên đã đi rồi.

Bà ta tới làm cái gì?

Tô Hải sau khi trở về, giải thích cho người nhà.

“Ta cho rằng bà ta nói rằng sẽ đến cửa xin lỗi, chỉ là nói chơi.” Diêu Quân Chí nói.

Tô Hải cau mày, hiển nhiên đang suy tư cái gì đó: “Việc người Trần gia tới cửa, sợ rằng sẽ có liên quan đến chuyện ầm ĩ gần đây.” Hắn nói sơ qua với người trong nhà những chuyện ầm ĩ gần đây mà hắn đã hỏi thăm được.

Hiện giờ Tô Hải không còn là một tên vô công rỗi nghề nữa, cả ngày còn vô cùng bận rộn, hiển nhiên là cũng nhanh chóng làm quen được với những chuyện trong kinh, cũng quen thuộc với việc thăm dò những chuyện đã xảy ra gần đây. Tuy rằng ở trong kinh hắn không có căn cơ, cũng không quen biết được ai, nhưng ai biểu trên người hắn có hào quang là ca ca của Tô quý phi làm chi, nên khi đi ra ngoài cũng không thiếu người lôi kéo làm quen.

Trong môi trường như thế này, rồng rắn lẫn lộn, nhất định cần phải có khả năng phân biệt, may mắn lúc trước Tô Hải ở Dương Châu, coi như cũng đã gặp qua đủ loại, nên hiển nhiên cũng không sợ những chuyện như vậy. Những người khác trong Tô gia nhìn thấy mỗi ngày hắn trở về trên người đều nồng nặc mùi rượu, còn tưởng hắn đi uống rượu với đồng liêu, nhưng thật ra hắn đang đi giao tiếp với đám người này.

Tuy nhiên hắn cũng sẽ chọn lựa đối tượng để kết giao, tất cả đều là một ít người có thân phận không quá cao, nhưng đều là những người khá nhạy cảm với tin tức, cho nên bây giờ hắn coi như cũng có chút hiểu biết đối với thế cục trong triều, và hướng đi của Trần gia.

Về chuyện lập Thái Tử, Tô Hải không thương lượng với Bàn Nhi, thậm chí hai người căn bản không có nói đến đề tài này, đối với năng lực hiện tại của Tô Hải, căn bản là không thể gây bất cứ ảnh hưởng gì đối với chuyện trong triều đình, cũng chỉ có thể yên phận, nếu như có thể thừa cơ âm thầm ngáng chân được âm mưu của Trần gia, thì càng tốt.

Bởi vậy vừa quay đầu Tô Hải lập tức nói với đám người Diêu Quân Chí, dặn bọn họ gần đây không nên sống ở trong phủ, nếu ở bên phủ bá tước kia mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, thì hãy qua bên đó nhiều một chút.

Đám người Tô Đại Điền có chút không hiểu được lý do tại sao phải làm như vậy, nhưng thật ra Diêu Quân Chí rất nhanh đã có thể hiểu được ý của nhi tử

Thấy Tô Giang lại một lần nữa hỏi lý do vì sao, bà trả lời một cách cực kỳ không kiên nhẫn: “Cái gì mà tại sao với không tại sao, chẳng phải để tránh gặp người Trần gia hay sao, ngươi nghĩ bọn họ đến cửa vào lúc này còn để làm gì nữa? Chắc chắn là muốn chồn chúc tết gà, không có ý tốt. Nếu như sau khi bà ta tới đây, trở về lại vu khống ta đã đánh bà ta thì phải làm sao bây giờ, cũng không có ai làm nhân chứng, còn việc mọi người đều ở trong phủ nhưng lại không ra tiếp bà ta được, việc này truyền ra chắc chắn sẽ không tốt, ý của lão nhị chính là như vậy đúng không”

Lời nói của Diêu Quân Chí vô cùng hợp tình hợp lý.

Tô Hải gật gật đầu.

Ba người Tô Giang cũng bừng tỉnh hiểu ra.

Nếu đã thương lượng và quyết định xong, những ngày tiếp theo người Tô gia đều ra khỏi cửa từ sáng sớm đến chiều tối, dù sao phủ Vĩnh Thuận bên kia cũng vô cùng to lớn, chỉ cần tùy tiện đi dạo vài vòng, thời gian một ngày cũng trôi qua rất nhanh.

Mà bên này, sau ngày đầu tiên Nhị phu nhân phải chịu nhục nhã đi về, hiển nhiên cảm thấy không cam tâm, vì thế ngày hôm sau lại đến.

Nhưng người Tô gia lại vẫn không ở đó.

Bà ta cảm thấy không phục, chẳng lẽ ba ngày liên tiếp đều không có ai ở nhà sao, nên ngày tiếp theo cũng lại tới, ai ngờ lại cũng chẳng có ai ở nhà.

Hỏi người gác cổng, người gác cổng nói rằng lão thái gia và lão phu nhân bọn họ vừa mới đến kinh thành, cũng chưa sắm đủ xiêm y và vật dụng hằng ngày, cho nên mấy ngày nay đều phải ra ngoài để sắm sửa. Điều này lại một lần nữa khiến Nhị phu nhân cảm thấy khinh thường, người sa cơ thất thế quả là người sa cơ thất thế, gia đình giàu có chân chính thì làm gì cần phải tự mình ra cửa chứ, chỉ cần ra lệnh cho hạ nhân một tiếng, là lập tức đã có người mang đến cửa rồi.

Sau khi khinh thường xong, người mà bà ta muốn gặp vẫn chẳng thấy được, cuối cùng vẫn là để Phỉ Thúy đứng một bên nhắc nhở một câu, phu nhân hay là trước khi tới người gửi thiệp đến Tô gia trước, làm như vậy bọn họ cũng không thể lấy lý do cần phải ra ngoài để tránh mặt phu nhân nữa.

Nhị phu nhân lúc này mới nhớ ra còn có thể gửi bái thiếp nữa, cũng do trong lòng bà ta không coi trọng người của Tô gia, cảm thấy gửi bái thiếp chính là đề cao bọn họ. Trong suy nghĩ của bà ta, người Tô gia phải có sẵn để đợi bà ta đến cửa, đáng tiếc là hiện thực lại không hề giống với những gì mà bà ta đã nghĩ.

Không còn cách nào khác, Nhị phu nhân chỉ có thể sai người chuẩn bị bái thiếp

Lần này bà ta cuối cùng cũng thông minh hơn, không có tới cửa, mà sai người đến gửi bái thiếp trước, tính toán thời gian gặp mặt, sau đó mới đến…

Ai biết người được phái đi lại trở về nói, bên phía Tô phủ nói rằng gần đây tạm thời không có thời gian rảnh để đón khách, bởi vì phải vội vàng chuẩn bị cho việc chuyển nhà đến phủ mới.

Chuyển nhà?

Nhị phu nhân vô cùng tức giận , nhưng cũng không có cách nào, bà ta tới cửa thì không thấy người đâu, gửi bái thiếp tới thì người ta bận chuyển nhà.

Vốn dĩ chuyện xin lỗi này đối với bà ta đã là lòng không cam tâm tình nguyện rồi, nếu không còn cách nào để gặp, bà ta lập tức đi tìm lão phu nhân. Nói sơ qua mọi chuyện cho lão phu nhân nghe, lão phu nhân lập tức im lặng.

Nửa ngày sau mới nói được một câu, "Tô gia này đúng là loại khó đối phó.”

Cũng không phải là khó đối phó, nhưng đám người này xuất thân thấp kém, hiển nhiên không để ý đến thể diện này nọ, cho dù ngươi có nói lý cũng chẳng có tác dụng nào, người ta chính là không hề quan tâm đến thể diện, thì ngươi phải làm sao bây giờ?

Lão phu nhân chỉ có thể để Nhị phu nhân trở về, chuyện này cũng không thể được giải quyết được gì.

Mà cùng lúc đó, triều đình cũng không hề yên ổn, càng ngày càng có nhiều triều thần dính líu đến việc này, hoặc là trong lòng lo lắng cho giang sơn xã tắc, hoặc là xuất phát từ những loại mục đích khác, nói tóm lại, việc lập Thái Tử trở nên càng ngày càng lớn, dần dần khơi dậy một cơn sóng trong triều.

Thậm chí mấy ngày liền, mọi người đều ở bởi vì chuyện này mà khắc khẩu, làm cho trong triều không thể xử lý những chính sự khác.

Nhưng Tông Tông vẫn im lặng từ đầu đến cuối, các triều thần có thảo luận ầm ĩ thế nào, hắn vẫn như cũ không thể hiện bất kỳ một thái độ nào, mãi cho đến khi có một lão thượng thư lớn tuổi, quỳ xuống ngay trong triều, gỡ xuống mũ quan, dập đầu khóc ròng nói việc lập Thái Tử là nền tảng của xã tắc, trữ quân không lập, quốc gia sẽ không được yên ổn.

Người này chính là Công Bộ thượng thư Diêm Bổn Thanh, là một người thanh liêm chính trực, nhưng bởi vì tuổi đã cao nên trông rất cổ hủ. Nếu như nói ông ta có tư tâm nào đó, thì Tông Tông chắc chắn sẽ không tin, ông ta chính là nhân vật cầm đầu của phái cổ hủ, tôn sùng tam cương ngũ thường* là trên hết.

*Tam cương ngũ thường: là các chuẩn mực đạo đức, đời sống chính trị, xã được đặt ra cho nam giới tuân theo.

Người như vậy luôn hướng lòng vì lợi ích của triều đình, nhưng có đôi lúc lại có chút không hiểu chuyện, mỗi lần Tông Tông làm ra điều gì trái với thông thường, nhóm người này chính là những người đầu tiên nhảy ra can ngăn, nói với hắn rằng bệ hạ không thể làm như vậy, làm như vậy sẽ có hậu quả như thế này như thế kia. Nếu như Tông Tông vẫn muốn tiếp tục làm, bọn họ sẽ gào khóc với thái tổ hoàng đế, khóc với thái thượng hoàng, nếu vẫn không được còn muốn tháo xuống mũ quan, ở trong triều bày ra trò liều chết để can ngăn.

Nhóm người này là những người trung kiên với việc lập Thái Tử, đồng thời cũng là đám người khó đối phó nhất.

Bởi vì bọn họ kỳ thật không hề có bất kỳ ha.m muốn cá nhân nào, chỉ cảm thấy mọi việc nên được xảy ra như vậy, tân đế đăng cơ vốn nên sớm lập Thái Tử, mà vị trí Thái Tử hiển nhiên ngoại trừ con của vợ cả đối với họ không còn ai có thể thích hợp hơn được nữa.

“Diêm đại nhân, ngươi đứng lên trước đi, ngươi làm như vậy, chẳng lẽ là đang cố tình bức ép trẫm sao?”

“Lão thần không dám bức ép bệ hạ, lão thần chỉ là quá lo lắng cho giang sơn xã tắc, trữ quân không lập, quốc gia không thể nào yên ổn được…”

Tông Tông đứng lên: “Làm càn! Chẳng lẽ đường đường Đại Chu của ta, thế nhưng chỉ bởi vì chưa lập trữ quân, mà giang sơn xã tắc sẽ không bảo toàn được sao?”

“Lão thần không có ý này, nhưng những ngày gần đây sự việc diễn ra trong triều đúng lúc lại chứng minh cho lời này, bây giờ các triều thần làm gì có tâm tư quan tâm đến chính vụ, quan tâm đến cuộc sống của bá tánh, mà ngược lại đều chỉ biết kéo bè kéo phái vì chuyện lập trữ mà tranh luận không ngớt.”

Đây cũng là lý do khiến đám người này trở nên khó đối phó nhất, họ hoàn toàn không sợ đắc tội với người khác, lời nói này rõ ràng là lời nói đắc tội với người khác vậy mà cũng dám nói ra. Nhưng thử nghĩ xem, đến cả hoàng đế còn không sợ đắc tội, chẳng lẽ còn sợ đắc tội với các đại thần sao?

Cho nên đây cũng là nguyên nhân nhóm người này có thể tồn tại ở trong triều đình, cho dù đôi khi hoàng đế cũng cảm thấy bất mãn, thì cũng phải nhịn bọn họ, bằng không trên triều đình chỉ còn lại đám người nịnh hót, chẳng còn ai dám nói với hắn sự thật nữa

Tông Tông ngồi xuống, v.uốt ve chuỗi ngọc trên cổ tay .

Hắn không nói gì, mà chỉ nhìn lướt qua các đại thần một lượt, mãi đến khi có một vài người chịu không nổi áp lực trong mắt của hắn, lần lượt cúi đầu xuống, mới lên tiếng, nói: “Lời nói của Diêm đại nhân, các ngươi đã nghe thấy rõ ràng chưa?”

“Các ngươi thân là triều thần, hưởng bổng lộc của triều đình, phải dốc lòng ra sức cho triều đình, chứ không phải chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân mà không màng đến giang sơn xã tắc."

Nghe xong lời này, vô số ánh mắt nhìn về phía người đứng ở hàng đầu tiên ở phía bên trái.

Nơi đó người đang đứng chính là Trần Giám.

Trần Giám chỉ cảm thấy khuôn mặt già nua này phải đón nhận từng đợt ánh mắt nhìn về phía mình, mặc kệ lời này của bệ hạ có ngụ ý gì hay không, nếu như tất cả mọi người cảm thấy rằng đó là đang nói đến ông ta, thì đó chính là nói đến ông ta.

“Việc lập trữ, trong lòng trẫm đã có cân nhắc, tương lai sau này các ngươi đừng bàn luận về việc này nữa. Các vị hoàng tử tuổi còn nhỏ, cũng chưa hình thành tính cách, trẫm lại chỉ mới vừa đăng cơ, chưa hề có bất cứ công lao nào đối với xã tắc, tạm thời chưa tính toán sẽ lập thái tử. Trong triều đình có lệnh nghiêm cấm triều thần kết bè kết cánh, hy vọng các ngươi nhớ rõ điều này, nếu lần sau còn tái phạm, trẫm nhất định sẽ không nhẹ tay đâu.”

Nói xong, Tông Tông lập tức rời đi.

Tư lễ thái giám hô to một tiếng bãi triều, phía dưới lập tức vang lên từng trận âm thanh bàn luận.

Diêm Bổn Thanh lập tức ngơ ra, quỳ gối một lúc cũng không nhớ đến việc phải đứng dậy, mục đích ban đầu của ông ta là khuyên bệ hạ sớm lập hoàng trữ, trăm triệu lần không nghĩ rằng thế mà lại bị bệ hạ mượn việc này để khiển trách việc các đại thần kết bè kết phái.

Mãi cho đến khi có người tới kéo hắn một cái: “Diêm đại nhân, ngài mau đứng lên đi.”

“Này, việc này khiến cho……”

Nhưng mà đáp lại ông ta chỉ là từng tiếng thở dài.

Ngay ở phía sau cách đó không xa, lần đầu tiên sau khi hạ triều mà bên cạnh Trần Giám không có người vây quanh, dường như tất cả đều cố ý tạm thời quên sự tồn tại của ông ta

Chuyện đã phát sinh trên triều ngày hôm nay, tức thì lập tức được truyền khắp trong và ngoài triều.

Trước kia bệ hạ không tỏ thái độ, hiện tại cuối cùng cũng đã tỏ thái độ, thế nhưng lấy lý do tính cách của các hoàng tử chưa được hình thành, bản thân lại vừa mới đăng cơ, tạm thời không muốn lập trữ.

Những lời này bề ngoài trông có vẻ là cự tuyệt chuyện này, nhưng cùng lúc cũng để lộ ra rất nhiều tin tức.

Nếu như nhắm vào Đại hoàng tử, đương nhiên sẽ không nói rằng vài vị hoàng tử tuổi còn nhỏ tính cách chưa có, việc nói vài vị hoàng tử, đã thể hiện rằng trong suy nghĩ của bệ hạ, việc lập thái tử tuy có liên quan tới Đại Hoàng tử nhưng không chỉ giới hạn một mình người.

Nếu như vậy, ẩn ý bên trong sẽ vô cùng phong phú.

Mặc kệ mọi chuyện như thế nào, hiện giờ bệ hạ đã tỏ rõ thái độ, nếu như ở trong triều chia phe phái cho việc lập Thái Tử việc sẽ bị kết tội kết bè kết phái.

Sóng gió đang nổi, ai cũng không dám đụng vào, cho dù là loại người như Diêm Bổn Thanh là người dẫn đầu phe chống đối, trong lúc nhất thời cũng vô cùng trầm mặc, không hề dám làm người dẫn đầu nhắc lại việc này nữa.

Ở trong Nam Tam sở, sau khi Tông Đạt nghe thấy tin tức này, lập tức nhốt mình ở trong thư phòng, ai cũng không cho vào.

Hà Niên biết nó là người nặng tâm tư, cũng không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo việc này tới Khôn Ninh Cung.

Khôn Ninh Cung, Trần hoàng hậu đang tức giận, cũng bất chấp cơn giận, vội vàng đi tới Nam Tam sở.

“Mẫu hậu.”

Sau khi tiến vào, nhìn thấy trong thư phòng tối đen, Trần hoàng hậu cảm thấy có chút lo lắng, sai người cầm đèn tới, Tông Đạt đã từ trong bóng tối đi ra.

Chờ đèn được bật, trong thư phòng cũng sáng sủa hơn hẳn, tỏa ra ánh sáng ấm áp

Trần hoàng hậu ngồi ở trên ghế, nhìn nhi tử một cách phức tạp nói: “Phụ hoàng con không lập Thái Tử, nghĩa là ông ấy cũng đã có cân nhắc, quả thật tuổi của con cũng còn quá nhỏ.”

“Lúc năm tuổi Phụ hoàng cũng đã được trở thành Thái Tử rồi, bây giờ nhi tử cũng đã bảy tuổi.”

Lý do này quả thật không chút nào hợp lý, nhưng Trần hoàng hậu phải nói với nhi tử như thế nào đây, nói rằng người mà phụ hoàng con muốn lập làm Thái Tử không phải con, mà là đứa nhóc thấp kém do tên tiện nhân kia sinh sao. Những lời nói xấu xa này, Trần hoàng hậu cũng không muốn nói cho nhi tử còn nhỏ tuổi như vậy nghe.

“Kỳ thật mẫu hậu không nói, nhi tử cũng biết, phụ hoàng muốn lập nhị đệ làm Thái Tử. Nhưng mà bởi vì con là con của vợ cả, không thể bỏ qua được, cho nên mới nói rằng chưa muốn lập Thái Tử bây giờ.”

“Lời này là ai nói cho con?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.