Lần đầu tiên bị kêu tới Càn Thanh cung để kiểm tra việc học, Tông Đạt cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhưng chờ lần thứ hai đúng lúc nó đang muốn tìm đám Tông Việt để đi chung, Càn Thanh cung lại đưa người tới kêu nó. Nhưng Phụ hoàng chưa bao giờ kiểm tra việc học của tụi nó thường xuyên như vậy cả.
Dường như biết được nó đang có thắc mắc, Tông Tông nói: “Các con cũng không còn nhỏ nữa, cho dù phụ hoàng có bận rộn với chính vụ đi chăng nữa, việc học của các con vẫn phải được quan tâm nhiều hơn, về sau mỗi ngày sau khi tan học, các con phải đến Càn Thanh cung một chuyến, để trẫm có thể kiểm tra việc học của các con”
“Vâng, phụ hoàng.”
“Được rồi, tất cả đều về đi.”
Ba người lập tức lui ra ngoài.
Chờ đi ra tới cửa điện, Tông Đạt đột nhiên ý thức được rằng dường như nó có thể hiểu được vì sao phụ hoàng lại làm như vậy. Phụ hoàng làm vậy vì không muốn nó để Cảnh Nhân cung quấy rầy Tô quý phi nhỉ, hay là bởi vì bọn Tông Việt đã cáo trạng gì đó?
“Đại ca.”
Giọng nói của Tông Việt kéo suy nghĩ của nó lại Tông Đạt nhìn về phía Tông Việt, đột nhiên cảm thấy gương mặt này vô cùng xa lạ, làm nó nhịn không được mà suy đoán rằng có phải đằng sau gương mặt vô cùng bĩnh tình này, có phải chính là sự chán ghét đối với nó hay không
Có lẽ Nhị tỷ nói không sai, bọn họ vốn là nên đối đầu với nhau.
“Đại ca, huynh làm sao vậy? Đi nhanh đi, ta thấy trời lại sắp có tuyết rơi rồi.”
Kỳ thật dựa theo suy nghĩ của Tông Việt, nó cũng không muốn chờ Tông Đạt, nhưng bây giờ đang ở ngoài cửa điện của Càn Thanh cung, nếu như nói mặc kệ Tông Đạt không hỏi câu nào đã dắt Tông Kiềm rời đi, chắc chắn sẽ không tốt lắm. Nương nói đúng, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, ít nhất trên mặt đều không thể để người khác tìm ra được khuyết điểm.
Tông Đạt vội kéo mũ trùm đầu của áo choàng xuống, đi theo Tông Việt, lại giống như lơ đãng mà nói một câu: “Cũng không biết vì sao phụ hoàng lại đột nhiên nảy ra ý tưởng kiểm tra việc học của chúng ta nhỉ”
“Phụ hoàng không phải đã nói rồi sao, bởi vì tuổi của chúng ta đã lớn, nên là việc học của chúng ta cũng cần phải được chú ý nhiều hơn.”
Tông Đạt nhìn Tông Việt một cái, thấy dáng vẻ của nó thật sự trông có vẻ cũng không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, có lẽ không phải bởi vì bọn Tông Việt đã cáo trạng trước mặt phụ hoàng? Chỉ là phụ hoàng thật sự cảm thấy nên quan tâm đến bọn nó nhiều hơn thôi?
“...Như vậy không phải là khá tốt sao, nếu vậy, từ nay về sau, chúng ta mỗi ngày về sau đều có thể nhìn thấy phụ hoàng rồi”
Quả thật là khá tốt, có lẽ là do nó suy nghĩ nhiều rồi, nó muốn gần gũi hơn với phụ hoàng, để phụ hoàng có thể biết được nó ngoan ngoãn như thế nào, hơn nữa nó còn vô cùng có hiếu, hiện tại đã có thể gặp mặt thường xuyên, nó còn suy nghĩ miên man làm chi nữa.
“Đúng vậy, rất tốt.”
Trần hoàng hậu có biết chuyện Tông Đạt có tới Cảnh Nhân Cung vài lần hay không, Bàn Nhi cũng không rõ lắm.
Bởi vì Trần hoàng hậu cũng không có để lộ bất kỳ biểu hiện nào
Mà nhờ có Tông Tông can thiệp, dù sao Tông Đạt cũng không tới Cảnh Nhân Cung nữa, điều này cũng khiến cho nàng không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua, mỗi năm khi mùa đông đến Tử Cấm Thành luôn trở nên vô cùng lạnh lẽo, ban đầu Bàn Nhi còn không cảm nhận được điều gì, mãi đến khi có tin tức truyền ra từ Từ Ninh Cung nói rằng Thái Hoàng Thái Hậu đã bị bệnh, nàng mới ý thức được rằng hôm nay tuyết rơi có chút nhiều hơn mọi khi.
Rốt cuộc tuổi của Thái Hoàng Thái Hậu cũng đã cao , thời tiết lại lạnh lẽo quá lâu, chỉ hơi không chú ý một chút để cơ thể bị nhiễm lạnh, là đã có thể bị nhiễm bệnh.
Kỳ thật bệnh của Thái Hoàng Thái Hậu chính là phong hàn bình thường.
Tuy rằng Thái Hoàng Thái Hậu nói như vậy, nhưng Bàn Nhi vẫn có thể từ trên mặt bà ấy nhìn thấy vẻ suy sụp ốm yếu
Nàng cũng không để ở trong lòng, mãi đến khi bệnh của Thái Hoàng Thái Hậu vẫn luôn không không chuyển biến tốt, Phó thái hậu triệu tập chúng phi tần đến thăm Từ Ninh Cung lần thứ hai, cũng yêu cầu được ở lại chăm sóc, nhưng đã bị Thái Hoàng Thái Hậu cự tuyệt.
“Được rồi, thân thể của con cũng không tốt hơn bao nhiêu, một lão thái bà như ta sao có thể bắt con dâu ở lại chăm bệnh được, ngược lại để đám cháu dâu tới hầu bệnh có lý hơn đúng không? Các nàng ai cũng xinh đẹp như hoa sao có thể chịu khổ được, tất cả đều trở về đi, các ngươi ở lại đây ta còn không được yên tĩnh nữa.” Thái Hoàng Thái Hậu cười nói.
Cuối cùng Phó thái hậu dẫn mọi người trở về, nhưng mà Trần hoàng hậu lại thật sự được giữ lại.
Việc nàng lưu lại đã khiến người khác cảm thấy kinh ngạc, lại cũng không phải là một việc quá sửng sốt, dù sao chuyện Trần hoàng hậu được Thái Hoàng Thái Hậu yêu thích là chuyện mà ai cũng đều biết.
Suốt khoảng thời gian còn lại trong năm đều nhiễm một bầu không khí như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu không khỏe, trừ bỏ cung yến vào ngày mùng một, trong cung cũng không còn được tổ chức bất kỳ buổi cung yến dư thừa nào nữa.
Buổi chiều ngày mùng một Bàn Nhi có đi đến Dưỡng Tâm Điện, nói là muốn đi thăm Thái Thượng Hoàng, nhưng thật ra cũng chỉ đứng ở ngoài cửa của tẩm điện.
Tuy nhiên Bàn Nhi lại gặp được Chu Hiền thái phi và Cao Quý thái phi, hai người đều trở nên vô cùng già nua, trước kia tóc đen óng mượt, bây giờ những sợi tóc bạc lấm tấm trên đầu cũng không thể che giấu được nữa.
Gương mặt trở nên gầy gò, nếp nhăn cũng đã lộ ra, nhưng thật ra bộ dạng của hai người họ đều rất có tinh thần, chỉ cần thường xuyên nhìn vào ánh mặt họ là có thể thấy được bây giờ hai người họ đang mang khí thế hừng hực chiến đấu như thế nào.
Vào ngày mùng một đó Diêu Quân Chí cũng tiến cung, bởi vì lúc ấy có quá nhiều mệnh phụ, mà ngay cả một lời cũng không thể nói với Bàn Nhi.
Chờ đến ngày mồng tám bà lại tới một lần nữa, bà tới để nói với Bàn Nhi rằng Tô Hải dự định năm sau sẽ trở lại biên quan
Mấy tháng nay được sống một cách sung túc, vẻ ngoài của Diêu Quân Chí cũng đã có dáng dấp của một phu nhân, nhưng với điều kiện là bà không được mở miệng nói chuyện. Một khi bà mở miệng nói chuyện, bản chất bên trong lập tức sẽ bị lộ ra bên ngoài.
Nhưng mà mọi người ai cũng biết xuất thân của bà, hơn nữa Tô gia bây giờ còn đang có một quý phi được sủng ái, mặc kệ có muốn để ý đến việc này hay không thì cũng không ai dám chê bai cả, tóm lại bây giờ Tô gia cũng sẽ phải ra cửa để tiếp khách, nhưng mà cũng chỉ làm thân với một hai nhà, cho nên cũng không thể gây ra bất kỳ chuyện nào khiến người ta chê cười cả.
Nghe lời này xong, Bàn Nhi lập tức rơi vào im lặng
Diêu Quân Chí nhìn nàng một cái, nói: “Ý tứ của nương là tất cả người một nhà chúng ta đều đến biên quan, nhưng mà chúng ta đã có một phủ bá tước lớn như vậy, lại còn nghe nói rằng người mang tước vị trên người không thể tùy ý rời khỏi kinh thành, cha của con chắc chắn là không thể rời kinh, ý của nhị ca của con muốn chỉ mình nó đi thôi, chúng ta vẫn sẽ ở lại kinh thành.”
“Làm như vậy cũng hợp lý.” Mới vừa rồi Bàn Nhi im lặng, là bởi vì đang suy nghĩ đến việc nếu như Tô Hải đi rồi, không còn ai ở bên cạnh trông chừng người Tô gia nữa, không biết có chuyện gì không hay xảy ra hay không.
Hiển nhiên loại suy nghĩ này vô cùng không hợp lý, rốt cuộc thì Tô Hải cũng không thể ở lại kinh thành cả đời này được, hắn cũng có lý tưởng và khát vọng của mình, cho nên có một số chuyện bắt buộc chính người Tô gia phải tự học được đó là phải tự mình đối mặt.
“Nương tiến cung nói với con, chính là muốn để cho con yên tâm, nương sẽ trông lo những việc trong nhà, tính cách của cha con, con cũng biết, ông ấy chính là một người hiền lành. Đại ca con cũng không cần phải lo lắng gì nhiều, chỉ là đại tẩu của con, nhưng mà dù sao nàng ta cũng chỉ là một người phụ nữ của gia đình, mỗi lần đi đâu nương cũng dắt nàng ta theo, nên nàng ta cũng không thể gây ra được chuyện lớn nào đâu.”
Bàn Nhi gật gật đầu, nói: “Khi nào nhị cả sẽ khởi hành?”
“Chờ đến đầu xuân sẽ đi, lúc đó trời cũng ấm áp hơn một chút.”
Tô Hải sắp rời đi, ở trong kinh cũng không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào.
Ngoại trừ Tông Kiềm.
Tông Kiềm được Tông Tông sai người đưa tới Vĩnh Thuận Bá Phủ một lần, lúc ấy cả bà và hài tử cùng đi với nhau, cũng coi như là đã gặp được ngoại tổ và đại cữu phụ. Tông Kiềm rất thích Tô Hải, đặc biệt nó rất thích nghe hắn kể về một chút chuyện xảy ra ở chiến trường, sau khi trở về nó càng chăm chỉ luyện võ hơn, buổi sáng thì đến Thượng Thư Phòng để đọc sách, buổi chiều thì đi tới Diễn Võ Trường để đứng tấn.
Hài tử vừa mới bắt đầu học luyện võ phải trải qua vô cùng cực khổ và vất vả, mỗi ngày sau khi cưỡi ngựa xong, lúc trở về chân nó cũng cứng ngắt, có lần nó than đau chân, Bàn Nhi còn xoa chân cho nó, thiếu chút nữa không kiềm được nước mắt mà khóc rồi.
Sau đó Tông Kiềm còn một mình đến Tô gia hai lần, cả hai lần đều bám lấy Tô Hải đòi hắn kể chuyện ở chiến trường, cho nên đối với việc Tô Hải sắp phải rời khỏi kinh thành để trở lại biên quan, phản ứng của Tông Kiềm vô cùng lớn.
Nhưng mà tiểu tử này cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, nghe nói cữu cữu phải trở lại biên quan để bảo vệ biên cương, nó cũng có thể hiểu được, nó còn nói chờ nó trưởng thành, nso cũng sẽ đến biên quan.
Hiển nhiên không ai để tâm đến lời nói của con nít như thế này cả, sau khi Tô Hải rời đi, cuộc sống của Bàn Nhi và bọn nhỏ lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Đúng lúc này, trong triều dường như đang có một cuộc nghị luận, nói rằng sau khi tân đế đăng cơ hậu cung vẫn quá vắng vẻ, cho nên muốn tuyển tú thêm một lần nữa, để có thể lấp đầy hậu cung.
Thật ra năm trước việc này đã được nhắc đến một lần, nhưng mà lúc ấy lại bị Tông Tông lấy lý do mới vừa đăng cơ mà cự tuyệt, bây giờ chuyện xưa lại được nhắc lại một lần nữa. Nhưng mà lần này cũng không giống với chuyện lập Thái Tử trước đó, rất nhanh Tông Tông đã trả lời cho bọn họ.
Tông Tông nói rằng, thân thể của Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Thượng hoàng đều đang mắc bệnh nhẹ, trẫm chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến những thứ như thể cả, bây giờ không cần nhắc lại chuyện này.
Cũng chỉ có thể không nhắc lại việc này, dù sao trong tất cả thì chữ hiếu là quan trọng nhất
Đồng thời, sau khi triều đình đã trải qua một trận biến động lớn, cũng đã dần dần trở nên ổn định.
Uông Các Lão được nhậm chức Thủ Phụ, Trần Giám về hưu, Trần Bình Văn được vào thẳng Văn Uyên Các.
Mặc dù dùng một câu đã có thể kể hết cả hai việc này, nhưng thật ra để Trần Bình Văn có thể vào được các, Trần gia đã phải tốn một đống sức lực, dùng đến mọi loại thỏa hiệp, thậm chí cũng vì thế Trần Bình Chương phải đến địa phương được chỉ định, không được tiếp tục ở lại kinh thành.
Những chuyện chấn động và thay đổi ở trong Trần gia há có thể kể hết được trong một hai ngày được sao.
Cho nên khi Bàn Nhi nghe nói đến việc Trần Bình Văn nhập các, còn cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì chuyện này không hề xảy ra ở kiếp trước.
Tuy rằng kiếp trước nàng cũng không biết được quá kỹ càng tỉ mỉ, nhưng vẫn biết được đại khái, kiếp trước sau khi Trần Giám rút lui, dường như Trần gia cũng vì để Trần Bình Văn nhập các mà tốn rất nhiều sức lực, nhưng cũng không thành công, sau đó lại đổi thành Triệu Thư Huân của Triệu gia người có quan hệ thông gia với Trần gia nhập các, sau khi hoàn thành Trần gia cũng trở về quê ở Giang Tây.
Kiếp trước Bàn Nhi đối với việc Trần gia từ bỏ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dù sao gia cảnh của Trần gia cũng thuộc hàng nhất, đúng lúc sự nghiệp đang vô cùng có triển vọng, lại cố tình từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, lại còn gần như đập nồi dìm thuyền mà phân Trần gia ra thành hai, một nhánh riêng là của Thừa Ân Công, một nhánh khác của Trần gia lại trở về Giang Tây, thậm chí trong suốt vài thập niên hai nhánh này cũng không hề tiếp xúc với nhau.
Một đời trước nàng chỉ có nhìn thấy toàn bộ quá trình, chứ nàng cũng không thể tìm được chân tướng dựa vào những việc đã xảy ra xung quanh, dù sao Bàn Nhi cũng biết được rằng, nguyên nhân của tất cả những việc này đều là thủ đoạn của Tông Tông.
Ngay từ lúc mới đăng cơ, hắn đã bắt đầu hành động để đối phó với Trần gia.
Kiếp trước Kiến Bình đế đối với việc lập Đại hoàng tử làm Thái Tử cũng không có bất kỳ dị nghị gì, cho nên chỉ cần Trần gia có thể cố gắng đủ, làm đến một trình độ nhất định, việc Thái Tử chắc chắn sẽ được quyết định.
Nhưng đời này cơ thể của Đại hoàng tử yếu đuối, còn có một chút các nhân tố và phương diện khác, khiến cho bây giờ Tông Tông không muốn sớm lập Thái Tử, cho nên mọi chuyện đã trở thành Trần Giám về hưu, đổi thành Trần Bình Văn nhập các.
Thậm chí Bàn Nhi nhịn không được mà phỏng đoán rằng, nếu nàng là người của Trần gia, cuộc đời nàng sẽ hoàn toàn rẽ sang một hướng khác, nàng sẽ hoàn toàn đập nồi dìm thuyền, chuyện tích lũy sẽ tạm gác lại sang một bên. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng bỏ sót một điều quan trọng, đối với việc không hề nắm chắc việc lập Thái Tử, làm sao Trần gia lại dám đập nồi dìm thuyền?
Nếu bọn họ đập nồi dìm thuyền, bệ hạ vẫn cứ như cũ không thay đổi ý kiến thì nên làm thế nào bây giờ?
Nàng cũng thật sự không biết thật ra chính nàng mới là lý do, Trần gia thật sự đã thảo luận về vấn đề này rồi mới đưa ra chính sách hiện tại. Theo tình huống hiện nay thì Trần gia cũng chỉ có thể hết sức nỗ lực.
Thời tiết càng ngày càng trở nên nóng bức, Bàn Nhi nhớ tới năm ngoái Tông Tông có hứa với nàng rằng sẽ đến Tây Uyển tránh nóng.
Nhưng chợt thấy dạo này hắn có vẻ bận rộn nên nàng cũng không chủ động nhắc tới.
Ngay chính lúc này, lại xảy ra một sự việc.
Thân thể của Thái Hoàng Thái Hậu đã khỏe ra không ít, người cũng có chút sức lực, nhưng bà lại cảm thấy Từ Ninh Cung có hơi yên tĩnh, vì vậy bà đã cho mời một số khuê nữ của gia đình quý tộc cùng hoàng thân quốc thích vào cung để trò chuyện.
Không có nhiều người lắm, chỉ có bốn năm người, tất cả đều là những cô gái trẻ có điệu bộ cao quý, ăn mặc sặc sỡ đứng ríu ra ríu rít nhìn rất náo nhiệt.
Nhưng chính chuyện này lại như ném một hòn đá xuống hồ, gây ra một đợt sóng ngầm trong Tử Cấm Thành.
Điều đáng nói ở đây là có dính dáng tới cả Hồ gia.
Trong khoảng thời gian gần đây, cả trong và ngoài cung đã xảy ra không ít chuyện, nhà họ Hồ cũng vô cùng chấn động.
Sau khi phụ thân của Hồ Thục phi là Hồ Bính Thành bị thương nặng, ông ta cuối cùng cũng đã tỉnh lại, nhưng bởi vì vết thương quá nghiêm trọng, nên mặc dù đã lành lặn, sau này ông ta cũng không thể chỉ huy quân đội, đương nhiên cũng không thích hợp để ngồi vào vị trí tướng quân của Đại Đồng.
Để tỏ vẻ phi lòng tốt, Tông Tông cho người triệu Hồ gia về kinh, sắc phong thành Tương Thành Hầu.
Hồ gia đã vì Đại Chu mà trấn thủ ở Đại Đồng qua mấy thế hệ, chiến công vô cùng hiển hách, chức Tương Thành Hầu này cũng rất xứng đáng.
Nếu không phải vì lúc ấy thời tiết quá rét lạnh thì Hồ gia cũng đã về tới kinh thành, họ phải đợi đến đầu xuân rồi mới hồi kinh.
Tông Tông ban cho nhà ở, còn đem chức chỉ huy binh đoàn Kinh Tam giao cho con trai trưởng của Hồ gia là Hồ Đống phụ trách. Tuy rằng còn kém hơn quyền nắm trọng binh của Hồ gia ở Đại Đồng, nhưng cũng được xem là vô cùng vinh sủng, cho nên gần đây Hồ Thục phi dần dần lấy lại được tinh thần, nghe được tin tức này liền ngay lập tức chạy tới Cảnh Nhân Cung.
Thật khó tin, Hồ Thục phi vậy mà lại có thể cùng đi cùng trò chuyện với Bàn Nhi.
Hồ Thục phi là người xuất thân trong danh môn, trời sinh có tướng mạo cao sang, tuy trước kia chưa từng tiếp xúc qua, chỉ có thể cảm nhận được rằng người này độc đoán kiêu ngạo, nhưng lại có phần thông minh. Sau này gặp qua Hồ Thục phi vô số lần, Bàn Nhi càng cảm thấy người này đích thực rất thông minh.
Nàng ta tỏ ra là người có tấm lòng bao dung, trước mặt của Bàn Nhi chưa bao giờ lộ ra thái độ ghen tuông đến đỏ mắt. Dù sao hai người cũng không tiếp xúc nhiều, chạm mặt cũng chỉ là trò chuyện đôi ba câu.
Nói lý do vì sao hai người lại có liên quan với nhau, đó là lần Hồ Bính Thành bị thương, tình hình lúc đó không rõ, ở Ninh Thọ Cung, Bàn Nhi an ủi nàng ta một câu, nên Phó thái hậu cũng cho Hồ Thục phi biết vài chuyện, coi như là xoa dịu trái tim của nàng ấy.
Nàng ta thật sự ghi nhớ rõ chuyện đó, sau này khi tin tức Hồ Bính Thành tỉnh lại được lan truyền tới kinh thành, nàng ta lập tức tới gặp Bàn Nhi nói lời cảm tạ.
Xét cho cùng, cả hai cũng không phải là kẻ thù không đội trời chung, Bàn Nhi cho người tìm kiếm được chút dược liệu đem đi tặng, cũng coi như là có qua có lại.
Bởi vì chuyện này, về sau dù ở Khôn Ninh Cung hay là Ninh Thọ Cung, hai người cũng có thể trò chuyện được vài câu, giống như lấy chuyện hôm nay ra mà nói, Hồ Thục phi chạy tới Cảnh Nhân Cung cũng là gặp nói chuyện phiếm với Bàn Nhi đầu tiên.
"Ta cảm thấy chuyện này khẳng định là do vị ở Khôn Ninh Cung kia nhắm tới ngươi." Sau một hồi trò chuyện, Hồ Thục phi cũng đi thẳng tới chủ đề chính.
Trong lòng Bàn Nhi đã biết rõ điều đó, nhưng trên khuôn mặt nàng không hề có chút biểu hiện.
"Có lẽ Hoàng Thái Hậu cô đơn đã lâu."
"Không tin thì người cứ chờ xem."