Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 146: Chương 146



Lúc này Phúc Lộc cũng đi từ bên trong ra, bước đi giống mèo, không hề có một tiếng động nào, cúi mình đứng ở một bên không nói chuyện.

Tông Tông tiến lên phía trước, kéo nàng đi về hướng Đông Noãn Các.

Vào bên trong, hai người ngồi trên giường sưởi, Phúc Lộc cho người bưng trà tiến vào, biết rằng Bàn Nhi có thai không nên uống trà, còn đặc biển chuẩn bị riêng cho nàng một tách trà cẩu kỷ táo đỏ.

Bàn Nhi cầm trà lên nhìn nhìn, bởi vì trà còn có chút nóng nên nàng không uống ngay, nói: “Bệ hạ cũng đừng tức giận, bọn họ làm vậy không phải bởi vì lo lắng cho long thể của ngài sao, nếu không cần gì phải tốn công vô ích chứ”

Hiển nhiên Tông Tông cũng hiểu rõ đạo lý này, chỉ là bọn Phúc Lộc vừa thấy hắn tức giận đã tìm nàng tới dập lửa, khiến trong lòng hắn cảm thấy rất không vui

Bây giờ Viện Viện đang mang thai, Tông Tông vẫn luôn cố gắng không để bản thân mình lộ ra những cảm xúc tiêu cực cho nàng thấy, đây cũng là lý do vì sao gần nhất hắn cũng rất ít khi tới Cảnh Nhân Cung, sợ rằng sẽ lây bực bội sang cho nàng.

“Mới vừa rồi thiếp đứng ở cửa nghe bệ hạ nói về việc 3000 vạn lượng, chẳng lẽ quân lương ở biên quan cần dùng 3000 vạn lượng sao?”

Thật ra Bàn Nhi cũng biết về chuyện 3000 vạn lượng này, nhắc đến chuyện này phải nói về kiếp trước, năm đó Tông Việt xuôi nam để xử lý công chuyện. Lúc ấy vụ muối ở Lưỡng Hoài đã sớm hư hỏng từ bên ngoài đến tận sâu bên trong, nhóm thương nhân bán muối đó trông có vẻ hiên ngang, nhưng thật ra lại miệng cọp gan thỏ.

Quan muối được chất đống ở diêm trường, chỉ vì thương nhân bán muốn phải chuẩn bị chỗ để cất muối, quan muối cũng không có lợi nhuận, phí thuế mặt ngoài và số bạc phải quyên góp cho triều đình là quá lớn, các thương nhân này cũng chỉ có thể bí mật mua chuộc quan viên để kinh doanh từ việc bán muối lậu, vì thế cho nên nạn buôn muối lâu mới hoành hành

Triều đình không thể thu được thuế muối, nhưng mà ở dưới từ một tên đại sứ nho nhỏ của diêm trường cho đến muối vận sử của Lưỡng Hoài, cho dù là một tên tiểu quan của Giam Xế Thự, cũng đều vô cùng đẫy đà sung túc.

Tất cả đều cùng một giuộc với nhau, muốn trị cũng không thể trị được.

Sau khi Tông Việt trở lại kinh thành từ phía Nam, Bàn Nhi đã nghe được chuyện này từ trong miệng nhi tử.

Ai cũng biết mấu chốt của vụ muối đó là khiến chính trị thay đổi hướng gió, nhưng cũng không ai dám can thiệp, không chỉ đơn giản bởi vì đằng sau những thương nhân bán muối này không thể thiếu những quan to trong triều chống lưng cho, thậm chí ngay cả hoàng thân quốc thích cũng làm chỗ dựa cho đám người này, hơn nữa bởi vì đã sớm trở nê tuần hoàn ác tính, triều đình cũng không động tới.

Lấy ví dụ như, việc làm ăn của Giang gia, chỗ dựa trước kia của bọn họ là thái thượng hoàng, sau lại là Kiến Bình đế. Chiếm lời của người ta rồi thì dù thế nào cũng phải đối xử khách khí với người ta, chẳng lẽ hưởng xong rồi thì quay đầu xử lý người ta sao?

Điểm mấu chốt chính giang sơn này tuy là to như vậy nhưng thật ra lại rất dễ thất thoát tiền bạc. Sau khi Kiến Bình đế đăng cơ mặc dù cũng coi như là chăm lo việc nước, có thể nói là tương lai cũng vô cùng hứa hẹn, nhưng lại không thể chịu đựng được việc quốc khố cứ thất thoát như vậy, triều đình không có tiền, không thể cứ mỗi khi thiếu đều các thương nhân bán muối quyên góp một ít, thì mới có thể miễn cưỡng giúp đất nước trông có vẻ phồn hoa tựa cẩm thái bình thịnh thế.

Bàn Nhi đoán rằng, cho dù hắn có tức giận thì tức giận, cuối cùng sẽ phải thỏa hiệp.

Bởi vì cách làm đó là cách giải quyết tiện lời nhất, không cần phải ổn định các thế lực, cũng không sợ sẽ khiến căn cơ quốc gia mất ổn định, mà vẫn kiếm được bạc để giải quyết được vấn đề cấp bách hiện giờ.

Đến bây giờ, nàng cũng hiểu rõ được phần nào vì sao kiếp trước hắn có chấp niệm với Lưỡng Hoài sâu như vậy, thậm chí không tiếc ngay lúc đó phế Thái Tử, phá hủy đến trung cung ở đằng sau, đều chỉ để chỉnh đốn vụ muối ở Lưỡng Hoài, tất cả những việc này vẫn luôn là lửa giận nghẹn ở trong lòng hắn, chất chứa suốt vài chục năm.

Mà bên này có vẻ lửa giận của Tông Tông cũng không giấu nổi nữa, nên không giấu Bàn Nhi, nói rằng mấy năm dưới sự thống trị của tiên đế khiến những thương nhân bán muối ở Dương Châu phải báo đáp đóng góp cho triều đình tổng cộng hơn 3000 vạn lượng bạc.

Thật ra chuyện này cũng không được tính là bí mật, vì sao mặc dù trong ngoài Đại Chu đều rất chật vật vẫn còn có thể duy trì tình trạng thái bình thịnh thế như bây giờ, hầu hết là do túi tiền từ vụ muối Lưỡng Hoài này.

Muối ở Lưỡng Hoài đã chiếm một nửa số muối của cả nước, những lời này cũng không phải là thổi tới. Mà triều đình mấy cái đầu to thuế khóa, trừ bỏ muối chính là trà, còn có chút quặng thuế, đó chính là chín trâu mất sợi lông không đáng nhắc tới. Tựa như triều đình chưa bao giờ trông cậy vào từ nông dân trong tay thu thuế, tới nuôi sống to như vậy giang sơn giống nhau.

“Năm đó khi thiếp ở Dương Châu, ai cũng nói thương nhân bán muối ở Dương Châu giàu có bậc nhất thiên hạ, chi phí ăn mặc đều vô cùng lớn. Nhưng mà cha và anh trai của thiếp đều làm việc ở trên bến tàu, mỗi năm thuyền chở muối đi ngang qua Dương Châu nhiều vô số kể, họ không tránh khỏi cũng biết chút nội tình. Thật ra cuộc sống của những thương nhân bán muối đó cũng không qua tốt, phải lo lắng chuẩn bị cho cả một hành trình, tới Dương Châu gặp bộ phận kiểm tra, mỗi người đều mắng họ.

“Những bạc này cũng không phải do chính những thương nhân bán muối này bỏ ra, chỉ có thể kiếm được bằng cách tăng giá muối, bởi vì Dương Châu là nơi phát đạt, muối ăn cũng không quý giá, nghe nói ở những vùng khác giá của quan muối vô cùng cao, cho nên bá tánh cũng không thể ăn được, chỉ có thể mua muối lậu, thậm chí ngay cả bá tánh ở Dương Châu cũng mua muối lậu để ăn

“Mà muối lậu cũng không phải từ trên trời rơi xuống, thật ra là được tuồn ra ngoài một cách bí mật từ những thương nhân bán muối ở diêm trường, bởi vì không cần muối dẫn, nên hiển nhiên cũng không bị triều đình đánh thuế muối, để những thương nhân đó làm được như vậy, những tên quan lại cũng vì nhận tiền hối lộ, nên cũng du di mở một con mắt nhắm một con mắt, cho nên những thương nhân này có thể thông qua mà không bị cản trở.”

“Còn có những chuyện như vậy nữa sao?!”

Tông Tông khiếp sợ, nói tiếp: “Trách không được trẫm thấy quan muối ế hàng, mỗi lần bọn họ gửi sổ con lên, hoặc là đổ thừa cho thiên tai khí hậu nên năm nay diêm trường không sản xuất được quá nhiều muối, không thì lại than rằng có vô số muối ở diêm trường, nhưng không có ai thèm mua, mỗi năm đều tồn động rất nhiều muối dẫn. Trẫm còn nghĩ rằng chẳng lẽ bá tánh sống ở làng chài đều không ăn muối sao, bọn họ con dám nói với trẫm muối lậu rất tràn lan, bọn họ chẳng còn cách nào, tóm lại là do thối nát từ sâu trong trứng, hóa ra là bọn họ vừa là người canh gác vừa là kẻ trộm .”

Tông Tông tức đến nỗi ngồi không yên, hắn đi tới đi lui, bước chân càng lúc càng nhanh.

Bàn Nhi nhìn hắn, không nói gì.

Những lời này của nàng cũng cất giấu tính toán, những người trong gia đình của nàng quả thật đã nghe qua rất nhiều chuyện, nhưng chỉ là những phần râu ria bên ngoài, trong lời nói đó có rất nhiều việc đến từ một ít kinh nghiệm kiếp trước của nàng

“Trẫm rất muốn trị tội bọn họ! Phải trị tội thật nặng!” Quả thật cơn giận của hắn đã lên tới đỉnh điểm, Tông Tông cũng không còn giữ được sự bình tĩnh nữa, cơn giận của hắn phần lớn bởi vì đây là lần đầu tiên hắn biết được nguyên nhân sâu xa đằng sau chuyện này.

Thật ra ngẫm lại thì, dù sao hắn cũng chỉ mới lên ngôi được hai năm, cũng chỉ mới tiếp xúc đến vụ muối ở Lưỡng Hoài được vài năm gần đây, có thể hắn đã đoán được bên trong không thể thiếu những chuyện dơ bẩn, lại không nghĩ rằng có thể nghiêm trọng tới mức này Hiển nhiên thái độ của hắn không thể giống với kiếp trước khi sự hiểu biết đã được hun đúc vài chục năm, trong lòng cũng am hiểu được nhiều chuyện hơn.

Mỗi người trong đám Phúc Lộc đều sợ tới mức quỳ xuống, đồng loạt khuyên bệ hạ bớt giận.

Bàn Nhi vẫn ngồi yên như cũ, thậm chí vẻ mặt cũng rất bình tĩnh.

“Bệ hạ nói muốn trị tội, là muốn trị tội ai đây? Chỉ trị một quan viên nào đó, hiển nhiên là phải trị ngọn không trị gốc, bởi vì đám người nó đã mục nát từ gốc rồi, trừ phi đổi hết tất cả mọi người. Nhưng nếu như đổi hết tất cả, vụ muối ở Lưỡng Hoài muối sẽ trở thành một mớ hỗn loạn, làm như vậy không những không có bất kỳ tác dụng gì, mà thậm chí còn khiến việc này trở nên hỗn loạn hơn.”

“Ý của nàng là, cách giải quyết tốt nhất cho Lưỡng Hoài muối chính là cải cách?” Tông Tông đứng lại, nhìn về phía bên này

Bàn Nhi chớp chớp mắt, bưng tách trà uống: “Việc này thần thiếp cũng không biết, thần thiếp cũng chỉ biết chút chuyện râu ria bên ngoài.”

Thấy nàng như vậy, ngược lại Tông Tông cũng không thể hiểu được vì sao lại cảm thấy hết giận, hắn đi đến giường sưởi ngồi xuống, cũng bưng trà uống.

“Trẫm thế mà không biết, nàng lại biết nhiều đến vậy.

Bàn Nhi đã sớm có chuẩn bị cho việc này, nở một nụ cười vô cùng thần bí, đuổi hết bọn Phúc Lộc ra ngoài, mới nhỏ giọng nói: “Lần trước thiếp viết quyển Lục Phiến Môn tổng đầu mục, chẳng phải bệ hạ nói rằng thiếp không biết gì sao, nếu như mỗi ngày tổng đầu mục đều chạy theo sau nữ tặc, thì còn ra thể thống gì, cũng không làm được nhiệm vụ. Bệ hạ cũng biết thời gian mà thiếp sống ở khá dài Dương Châu, cho nên lần này thiếp định viết về một nữ gia chủ, bởi vì cha dính vào vụ án tham nhũng muối mà bị chém đầu, vì để giúp cha lật lại bản án, cô nương này đã lẻn vào quan nha, cuối cùng thay cha rửa sạch hàm oan về án cũ.”

“Nữ gia chủ, thật ra trẫm chưa từng nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy.” Tông Tông bị khơi dậy niềm hứng thú, nói.

Bàn Nhi thầm nghĩ: Việc chàng không biết còn nhiều lắm, năm đó Thái Tử mà được chàng coi trọng, đã bị chính cô nương này dám đánh cược cả mạng sống để kéo xuống ngựa.

Bàn Nhi tức thời lạc vào hoài niệm, nhưng điều này cũng đồng thời chứng minh rằng trong lòng nàng đang ẩn giấu một nỗi lo.

Kiếp trước Việt Nhi đến Dương Châu, nên mới có thể gặp được nàng dâu Phượng Xuân, nhưng đời này đã có rất nhiều chuyện đều thay đổi, Tông Việt có thể giống với kiếp trước tới được Dương Châu hay không cũng không thể chắc chắn, còn có Phượng Xuân. Cho nên theo bản năng Bàn Nhi vẫn luôn muốn để mọi chuyện vẫn xảy ra như kiếp trước, có lẽ việc này chính là mối lương duyên tương lai của nhi tử và con dâu.

Nhưng ngoài mặt nàng lại nói: “Không phải tất cả đều là giả tưởng sao, kiểu thoại bản tiểu tử nghèo bị hoàng đế nhìn trúng, một hai không để ý đến việc người ta đã sớm có người vợ tào khang, vẫn muốn gả công chúa qua sao?”

“Vớ vẩn! Công chúa của trẫm có thấp kém như vậy sao?!”

“Chẳng phải cái này cũng chỉ là giả tưởng thôi sao, nếu không thì để thiếp viết về một quan viên trẻ tuổi anh tuấn tiền đồ vô lương, nhưng thật ra thân phận bí mật đằng sau lại là hoàng tử, nhưng cô nương này lại không biết. Hoàng tử tới nơi này để giải quyết vụ muối có liên quan tới chính trị, còn cô nương thì tới để thay cha rửa sạch oan khuất, hai người trong lúc tra án mà nảy sinh cảm tình…”

Nàng vừa nói, vừa đặt chung trà xuống muốn xuống khỏi giường sưởi, có vẻ vô cùng hưng phấn: “Thiếp cảm thấy ý tưởng này rất tốt, lúc trước thiếp còn đang trăn trở không biết để cô nương và quan viên gặp nhau thế nào.”

Tông Tông một phen giữ chặt nàng: “Nàng định làm gì?”

“Thiếp…”

“Nàng không nhìn xem bụng nàng đã to đến mức nào sao”

Bàn Nhi cúi đầu nhìn bụng của mình, có chút xấu hổ mà ngồi trở lại.

“Đúng là nghĩ cái gì thì đòi liền làm cái đó.”

“Bệ hạ, bây giờ đừng nói những chuyện này nữa, để thiếp kêu Phúc Lộc đi truyền thiện, bây giờ bệ hạ vẫn nên dùng bữa trước?”

“Việc này…”

Vốn dĩ Tông Tông đang định sai người mang sổ sách bao năm qua liên quan tới muối ở Lưỡng Hoài và tấu chương để xem, như vậy không phải là giống y chang lời hắn vừa mới nói sao, nghĩ cái gì là muốn làm liền đó.

Thấy nụ cười của nàng đang nhạt dần, Tông Tông bất đắc dĩ lắc lắc đầu, gọi Phúc Lộc tiến vào.

Khôn Ninh Cung

Từ sau đợt bệnh này của Tông Đạt, Trần hoàng hậu tự mình đón hắn từ Nam Tam Sở trở về Khôn Ninh Cung để dưỡng bệnh.

Bầu không khí trong Khôn Ninh Cung vô cùng tĩnh lặng u ám, bọn cung nữ thái giám ra vào đều vô cùng nhẹ tay nhẹ chân, sợ kích động Hoàng Hậu Nương Nương, người đang căng chặt dây thần kinh.

Ở bên trong Đông điện, địa long được đốt khiến nhiệt độ trong phòng rất ấm áp, những chiếc mành cửa thật dày che kín cửa sổ, chỉ để lộ một khe hở nhỏ ở cửa, giúp thông gió trong cung.

Nằm trên giường, Tông Đạt nhíu mày nhìn chén thuốc trước mặt.

Tuy rằng nó không nói ra, nhưng hiển nhiên nó vô cùng chán ghét, trên thực tế Tông Đạt quả thật là đã phản đối ầm ĩ nhiều ngày, nói rằng không muốn uống thuốc nữa, cơm cũng ăn ít lại, người cũng trở nên im lặng.

Thật ra trước đó Tông Đạt đã gây náo loạn một lần, nói rằng bản thân không bị gì hết, nhưng mà tất cả mọi người xung quanh đều chú ý đến nó quá mức, khiến nó muốn phản đối cũng không phản đối được, chỉ có thể ngoan ngoãn uống thuốc tránh gió để không bị cảm lạnh, rất nhanh là có thể trở nên khỏe mạnh trở lại

Nhưng trên thực tế, nó lại cảm thấy bệnh của mình lại càng ngày càng nặng.

“Từ trước đến nay nương vẫn luôn cảm thấy con là đứa trẻ hiểu chuyện, tại sao bây giờ lại trở nên càng ngày càng không biết vâng lời như vậy?” Gần đây Trần hoàng hậu cũng gầy đi trông thấy, một phần bởi vì cái chết của Thái Hoàng Thái Hậu, ở trong cung tình cảnh của nàng ta cũng khó xử, thứ hai là bởi vì nhi tử bị bệnh, hơn nữa nữ nhân họ Tô kia lại mang thai, trong cung còn lén lút truyền tai nhau rằng đó là song thai.

Những chuyện này hợp lại trở thành tâm bệnh của nàng ta, thiếu chút nữa đã khiến nàng ta gục ngã

Sở dĩ không gục ngã, là do nàng còn có một nữ nhi, còn có hy vọng đang ở trước mặt nàng ta bây giờ.

“Con là toàn bộ hy vọng của mẫu hậu, làm sao con lại không hiểu chứ, Tô Quý phi lại mang thai rồi, nghe nói là song thai, nàng còn có bọn Tông Việt, nếu như cái thai này có thể sinh hạ được một đôi long phượng hoặc là một đôi hoàng tử, vậy thì trong cung có chỗ cho mẹ con chúng ta sao? Mẫu hậu vẫn luôn không muốn nói những chuyện này với con, nhưng con thật sự không hiểu chuyện quá nhiều, chẳng lẽ con không biết rằng mẫu hậu và tỷ tỷ của con trông cậy cả vào con hay sao?”

“Mẫu hậu…”

“Mau uống hết thuốc đi, sắp đến tết trong cung chắc hẳn sẽ có rất nhiều người tới đây, trước đây con ngã bệnh tới hai lần, mẫu hậu nghe cậu con nói, trong triều dường như đã có người lén nghị luận, con nhất định phải chứng minh cho bọn họ thấy, con rất khỏe mạnh, trước đây bởi vì quá đau buồn với sự qua đời của Thái Hoàng Thái Hậu, nên mới ngã bệnh.”

Tông Đạt nhận chén thuốc, yên lặng mà uống sạch.

Trên thực tế đã chứng minh rằng họa vô đơn chí quả không sai, năm này bởi vì tiên đế và Thái Hoàng Thái Hậu đều lần lượt cưỡi hạc về trời, trong cung hiển nhiên cũng sẽ không tổ chức quá rầm rộ

Nhưng mà một ít hoàng thân quốc thích và huân quý đại thần đều tiến cung, nhưng Tông Đạt lại không giống với dự đoán của Trần hoàng hậu xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Thật ra vốn dĩ cơ thể của Tông Đạt cũng gần như đã hồi phục hoàn toàn, nhưng không biết vì sao vào ngày 28 tháng chạp bệnh ho lại tái phát.

Dưới tình huống như thế này, cho dù Trần hoàng hậu có muốn ‘rửa mối nhục xưa’ như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể để Tông Đạt ở trong cung không gặp mặt người khác. Không gặp người còn tốt, còn có thể dùng các lý do để thoái thác, nếu như để người khác nhìn thấy, thì càng khó mà giấu giếm việc này hơn.

Bây giờ nàng ta giống như một cái nhà bị dột khắp nơi, chặn bên này, thì bên kia bị rò rỉ, chặn bên kia, thì bên kia rò rỉ.

Người nàng ta gầy tới nỗi dùng mắt thường cũng có thể nhận ra, thoạt nhìn cả người vô cùng không có sức sống

Nàng ta cũng không biết rằng, tinh thần và diện mạo của một người cũng có thể phản ánh tình huống hiện tại của bạn thân họ, cho nên năm nay chưa trôi qua hết, lời đồn đãi về việc Đại Hoàng Tử bị bệnh nặng, Hoàng Hậu sầu lo đến mức héo hon đã bị truyền đi vô cùng ồn ào rộng rãi, có muốn giấu cũng giấu không được.

Mãi cho đến khi mùa xuân trôi qua, cuối cùng Tông Đạt mới có thể ra cửa gặp người, cũng tạm thời ngăn chặn những lời đồn đại vớ vẩn

Tuy nhiên trận gió này cũng không nổi lên quá lâu, bởi vì Tô Quý phi sinh rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.