Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 147: Chương 147



Bàn Nhi thu hút nhiều sự chú ý từ khi nàng mang thai, dù sao thì đây cũng là đứa con đầu tiên của Bệ Hạ kể từ sau khi ngài đăng cơ.

Điều này cũng cho thấy rõ ràng Tô Quý Phi được sủng ái như thế nào, không nhìn mấy vị đang sống trong Đông lục viện kia, chỉ sủng ái duy nhất một người.

Điều đáng nói ở đây là, mặc dù Tiên đế đã “rồng bay lên trời”, nhưng Bệ Hạ vẫn không bắt ép các vị Thái phi chuyển cung, nhất là di chuyển cũng sẽ không có nơi nào để đi, nếu thật sự nói về việc chuyển cung, ắt hẳn là oan ức cho các vị Thái Phi, vì vậy hành động này của Tông Tông được mọi người cả trong lẫn ngoài cung tán dương rất nhiều.

Bọn họ đều bảo Bệ Hạ cực kỳ hiếu thảo, thà rằng oan ức bản thân, cũng không muốn làm cho các vị Thái phi của Tiên Đế bị tủi thân.

Trên thực tế mọi chuyện thật sự là như thế nào, chỉ có một số ít người trong cung là hiểu rõ mà thôi.

Đương nhiên Bàn Nhi cũng biết rõ điều đó, cho nên cả thể xác và tinh thần nàng vô cùng dễ chịu, bình thản yên ổn cho đến lúc sắp sinh, không có bất kỳ sự khó chịu nào. Vương Thái y nói rằng tình trạng của nàng rất tốt, cho đến lúc sinh nở nhất định sẽ không quá khó khăn.

Dưới tình huống thế này, những chuyện vụn vặt khác không cần phải nói quá chi tiết. Đợi đến ngày Bàn Nhi bắt đầu sinh, mọi việc đã dần trở nên quen thuộc, bao gồm cả mấy người Hương Bồ cũng không có luống cuống, ăn cái gì đó trước tiên, tiếp theo là tắm rửa, chờ cho mọi việc xong xuôi mới tiến vào phòng sinh.

Mọi chuyện xảy ra từ sáng sớm, khi Tông Tông hạ triều đi qua thì đã hạ sinh xong một đứa, ngoài ra còn có một đứa khác vẫn đang còn ở trong bụng mẹ.

Không chỉ có Tông Tông, Phó Thái Hậu cũng đến, còn có cả Trần Hoàng Hậu dẫn theo một đám phi tần nữa.

Dù sao Thái Hậu cũng ở đây, bọn họ tránh không lộ mặt cũng không được, người không biết còn cho rằng bọn họ có bất mãn với Tô Quý Phi.

Cứ tưởng rằng chuyện phụ nữ sinh con là một chuyện cực hình, có một số người sinh tận một ngày một đêm vẫn chưa xong, ai mà ngờ được bọn họ vừa ngồi xuống uống một chén trà, thì đã sinh được một đứa.

Nghe nói đó là một tiểu Hoàng tử, Phó Thái Hậu cứ cười mãi chưa ngừng, đợi tới khi Tông Tông đến, bà ta ngược lại còn an ủi hắn, nói rằng đứa đầu tiên đã sinh rồi, sẽ nhanh chóng sinh đứa thứ hai thôi.

Ai mà biết được đứa thứ hai đến tận buổi trưa mới sinh ra, nhưng đã khiến cho một đám người chờ đợi sốt ruột. Dù sao thì Thái Hậu với Bệ hạ vẫn đang ngồi đó, cũng chẳng nhắc đến dùng bữa hay gì cả, lẽ nào bọn họ còn có thể lên tiếng xin cáo lui, là vì trở về để ăn bữa trưa sao?

Đứa thứ hai là một nàng công chúa.

Có lẽ những đứa bé sinh sau khá yếu ớt, không thể tranh giành như ca ca tỷ tỷ đằng trước, cho nên công chúa nhỏ gần giống với Tông Việt năm đó, đều vừa nhỏ vừa gầy.

Nhưng tiếng khóc lại rất to, vừa nghe đã biết đây là một đứa nhỏ khỏe mạnh.

Bây giờ thì mong muốn của Uyển Chu và Tông Kiềm đều đã được mãn nguyện, bởi vì Uyển Chu suốt ngày nhắc đến chuyện muốn có muội muội, còn Tông Kiềm lại muốn có một đệ đệ, có đệ đệ thì sẽ có người chơi cùng nó, cho tới khi nó học võ công, thằng bé cũng sẽ dạy cho đệ đệ cùng học.

Chúc mừng một hồi, những người khác đều tự tản đi, Phó Thái Hậu cũng trở về.

Sau khi ngồi đó cả buổi sáng thì bọn họ cũng khá là mệt mỏi.

Lúc này Tông Tông mới đi vào phòng sinh để thăm Bàn Nhi, tuy rằng đây không phải lần đầu hắn đi vào phòng sinh, thế nhưng trong cung kiêng kị rất nhiều điều, lén lút thì cũng thôi đi, ít nhất ở ngoài mặt cũng phải che giấu một chút.

Trên đường trở về, Phó Thái hậu ngồi trên kiệu, Niệm Thu đi theo bên cạnh, nhìn thấy ý cười trên mặt Thái hậu vẫn chưa biến mất, bà ta hỏi: “Lần này trong lòng Thái hậu cuối cùng cũng an ổn rồi, rồng phượng mang đến sự thịnh vượng, là một điềm báo vô cùng tốt. Cũng miễn cho có một vài người tung tin đồn nhảm nói rằng kể từ khi Bệ Hạ lên ngôi, không phải là nơi này có ngập lụt, thì là chỗ kia xảy ra hạn hán, còn có chiến tranh xảy ra liên miên ngoài biên quan.”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Thái Hậu lạnh lùng: “Còn không phải do Tề Vương tung tin đồn nhảm sao, trong bụng toàn những ý đồ xấu, thấy Hoàng Đế không biết làm sao, hắn mới nhảy vào thể hiện bản lãnh.”

“Lần này Bệ Hạ phái Tề Vương xuất kinh đảm nhiệm lá chắn(***), phỏng chừng sau này hắn cũng chỉ có thể an phận thủ thường, nô tỳ thấy dạo gần đây vị kia ở trong cung rất an phận, không gây nên chuyện gì cả.”

Phó Thái hậu cười lạnh: “Nàng ta nghĩ thật là hay, gây nên tội xong rồi còn muốn cùng con trai xuất kinh đi lưu vong, ai gia tha cho nàng ta, Vĩnh Thọ cung nơi đó cũng sẽ không tha cho nàng ta, cứ để hai người bọn họ đấu đá với nhau, dù sao cũng đấu với nhau cả đời rồi.”

Niệm Thu cũng cảm thấy mình nói sai, muốn nói lời tốt đẹp một chút, thế nhưng lại khiến Thái Hậu không vui. Sau đó bà ta không nhắc đến mấy vị Quý Thái phi nữa mà chỉ nói về chuyện Tô Quý Phi vừa hạ sinh một hoàng tử cùng công chúa nhỏ, vừa nhìn đã khiến cho người ta yêu thích.

Nghe thấy câu này, Phó Thái hậu mỉm cười: “Từ lâu ai gia đã nói nàng ta là một người có phúc khí, cũng thật khéo, mỗi lần đều bắt kịp mấu chốt vấn đề. Ai gia cảm thấy tiểu công chúa lớn lên sẽ giống Uyển Chu, sau này nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân.” "Nô tỳ cảm thấy dung mạo của tiểu Hoàng tử… hơi giống với Thái Hậu người, cực kỳ thanh tú.” Niệm Từ ở bên cạnh nói chen vào.

“Thật sao? Ai gia không nhận ra điều đó đấy. Được rồi được rồi, biết là các ngươi muốn dỗ cho ai gia vui vẻ rồi.” Phó Thái hậu cười nói, chốc lát dường như nghĩ đến cái gì, bà ta thở dài nói: “Ai gia cảm thấy dạo gần đây Hoàng hậu gầy đi không ít, nhớ đến mấy ngày nay quả thật là giày vò nàng.”

Có thể trách ai được bây giờ? Trách Tông Tông, hay trách Phó Thái Hậu?

Ai cũng không thể trách nổi.

Nàng ta đi qua đi lại hăng hái như vậy, nếu không phải thấy nàng ta hơi đáng thương, Phó Thái hậu đã nhúng tay vào dạy dỗ nàng ta từ lâu rồi.

Chuyện này không phải là việc mà Niệm Thu và Niệm Từ có thể xen miệng vào được, hai người chỉ có thể im lặng không nói gì, hành trình tiếp theo một đoàn người quay trở về Ninh Thọ cung trong im lặng.

Sau khi ngồi trong trung điện, Phó Thái Hậu mới nói: “Nàng ta cũng không cần ta dạy dỗ, ai gia cũng không thể làm gì được, chỉ là…” Đáng thương cho đứa nhỏ Tông Đạt.

Niệm Từ khuyên nhủ, nói: “Hoàng hậu nương nương luôn có chủ kiến của mình, Thái Hậu vẫn nên ít lo lắng cho ngài ấy thì hơn, người nhìn đi sắp bước vào mùa hè rồi, nếu như Thái hậu chuyển qua Tây Uyển tránh nóng, nếu người không nỡ bỏ lại Ngũ công chúa, chi bằng đưa mấy vị công chúa đi cùng, cũng náo nhiệt hơn, người cũng được vui vẻ.”

“Ý kiến này không tồi đâu, đợi đến lúc đó rồi xem thử, hỏi xem năm nay Hoàng Đế có thật là muốn đến Tây Uyển tránh nóng không.”

Tô Quý Phi vừa hạ sinh một cặp song sinh, tin tức này đã lan truyền ra bên ngoài cung trong một thời gian ngắn.

Không nhắc đến nơi khác, ở phủ Vĩnh Thuận Bá bên này Diêu Quân Chí đang vội vàng đi qua đi lại.

Để hạ nhân kiểm tra lại mọi thứ bà đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, lúc này bà mới nhớ ra nên vào cung, chưa nói đến việc Quý Phi vừa sinh con xong nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi trời tối, hay là ngày mai rồi vào cung.

Ngày hôm sau, Quân Diêu Chí dậy từ sáng sớm, dẫn theo Miêu Thúy Hương tiến cung, sau đó đến Cảnh Nhân cung.

Bàn Nhi vừa dùng bữa xong, đêm qua ăn một chút rồi lại nghỉ ngơi, vừa thức dậy đã là nửa đêm, nàng lại ăn một chút đồ ăn rồi tiếp tục ngủ, bây giờ cũng vừa mới dậy.

Tuy nhiên trong những ngày ở cữ đều là không biết ngày hay là đêm, trong căn bếp ở Cảnh Nhân cung đều sắp xếp người luân phiên túc trực, bếp cũng chưa từng tắt, thức ăn luôn được chuẩn bị sẵn, dĩ nhiên muốn ăn gì lập tức sẽ có người mang vào.

Thế nhưng nàng vừa mới sinh xong, không thể ăn đồ ăn quá nhiều dầu mỡ hoặc đồ khó tiêu, chỉ có thể húp cháo các loại mà thôi.

“Con sinh xong rồi, ta cũng yên tâm.” Diêu Quân Chí nói.

Trong khoảng một năm gần đây, người của Vĩnh Thuận Bá phủ thường xuyên tiến cung, hoặc là do trong cung có yến tiệc, hoặc là tiến cung thăm Bàn Nhi, cũng có thể nói một vài chuyện về Tô Hải ngoài biên quan, mẹ con hai người bây giờ cũng không còn cảm thấy quá khó xử nữa.

Hiện giờ Vĩnh Thuận Bá phủ sống trong kinh vô cùng thuận lợi, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, điều này có liên quan đến việc người Tô gia sống tương đối thành thực và an phận.

Gần đây Tô Đại Điền đam mê nuôi chim, năm ngoái Tô Giang vừa tìm được một công việc vặt để làm, việc này cũng được Tông Tông sắp xếp cho, vị trí rõ ràng cũng không phải quan trọng gì, đủ để hắn làm giết thời gian.

Đối với Diêu Quân Chí và Miêu Thúy Hương, bây giờ họ không cần phải lo thiếu ăn thiếu mặc nữa, đây là cái ngày mà trước đây bọn họ chưa từng nghĩ tới, thỉnh thoảng có người mời đến phủ nói chuyện, bọn họ cũng đi một chuyến, dù sao cũng có Diêu Quân Chí quan sát, Miêu Thúy Hương cũng có nề nếp hơn.

Bởi vì nếu không có nề nếp, bà sẽ bị mẹ chồng đuổi về Dương Châu. Đây là những gì Diêu Quân Chí đã nói rõ ràng, cho nên bà ta không dám tái phạm.

“Vị trí thai nhi chính xác, lại có Thái y và ma ma đỡ để trông coi, cho nên không có chuyện gì.”

Diêu Quân Chí nhìn nhìn khí sắc của nàng, thấy nước da hồng hào, rõ ràng là không có vấn đề gì.

“Thế là tốt rồi, nhớ lúc ta hạ sinh nhị ca của con, đau hai ngày hai đêm. khi đó ta còn nói rằng tiểu tử sinh ra chắc chắn sẽ rất bướng bỉnh, cuối cùng thì…”

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, Bàn Nhi biết rằng bà ấy đang nhớ đến Tô Hải.

Ngoài biên quan chưa có khi nào ổn định, một khi đã dẫn dắt binh lính đánh trận, thương vong là điều không thể tránh khỏi. Đối với người ngoài mà nói, đó chỉ là chuyện bình thường, biết bao nhiêu chuyện như thế rồi, thế nhưng đối với gia đình có người trên chiến trường, chính là không biết bao giờ sẽ trở về, mỗi ngày phải chịu đựng sự giày vò.

"Tô Hải không có chuyện gì cả, có thể sẽ được trở về kinh sớm thôi."

"Thật ư?"

"Con cũng nghe Bệ Hạ nói hai câu, nên có lẽ là thật."

Diêu Quân Chí không kìm được nước mắt: "Chỉ cần biết là nó vẫn ổn, ta đã yên tâm rồi, bây giờ ta chẳng có yêu cầu gì cả, chỉ mong mấy đứa con luôn bình an vô sự."

"Mẹ, nương nương vừa mới sinh con, mẹ lại… khóc trước mặt người, thật là không tốt." Miêu Thúy Hương nói.

"Phải phải phải, là do ta không nhịn được. Mấy đứa nhỏ đâu rồi, có thể bọn nhỏ đã dậy, nếu như đã dậy rồi thì ôm đến cho ta nhìn xem, ta còn chuẩn bị cho tụi nó một vài thứ nữa…”

Có kinh nghiệm của lần trước, tất nhiên lần này Bàn Nhi ở cữ thêm hai tháng.

Rốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên trong cung có thêm Hoàng tử Công chúa kể từ khi Tông Tông đăng cơ, thêm nữa long phượng thai là điềm lành. Dựa trên những lời đàm luận vô căn cứ gây nên xôn xao trước đó, có lẽ Tông Tông cũng muốn thanh minh nên đã tổ chức tiệc đầy tháng trong cung.

Trong bữa tiệc, Bàn Nhi cảm thấy hơi đau đầu, nên trở về Cảnh Nhân cung.

Cho dù là vậy, cũng không tránh khỏi việc một vài vị hoàng thân cùng nữ quyến nhà các vị đại thần bắt chuyện chúc mừng, tư thái và thanh thế này hoàn toàn không giống với ngày xưa.

Rốt cuộc là không giống chỗ nào, mọi người trong phòng mấy ai không hiểu rõ?

Đại Hoàng tử thân thể yếu ớt, gần đây chẳng những không khỏe lên, lại còn là ba bữa hai ngày lại bị bệnh. Ngược lại Nhị hoàng tử luôn khỏe mạnh, nghe nói đọc sách trong thư phòng vô cùng siêng năng chăm chỉ, được không ít các nhà nho gia tán thưởng.

Tô Quý Phi được sủng ái, nay lại sinh thêm đôi long phượng thai, đây chính là một tư thái càng ngày càng tốt. Nếu như đại Hoàng tử không được trọng dụng, bên dưới Tô Quý Phi có hai ba vị Hoàng Tử, còn có thêm Lục Hoàng tử, luôn có thể chuyển biến từng lúc, không khó để hiểu được thái độ của những người này.

Mà thái độ của đám nữ quyến thường phản ánh thái độ của nam chủ nhân trong phủ, Trần Hoàng hậu cũng hiểu được điều đó, vì thế khóe miệng bà ta ngày càng mím chặt hơn.

Bởi vì Bàn Nhi vẫn đang trong thời gian ở cữ, nên có thể rời tiệc trước, cũng chẳng ai có ý kiến.

Trần Hoàng hậu là Hoàng Hậu, vì muốn giữ thể diện nên vẫn ngồi ở đây, ban đầu lẽ ra nàng ta đã đi khi yến tiệc đã được một nửa, không biết là vì nguyên nhân gì, ngày hôm nay nàng ta vẫn chưa rời đi.

Chờ đến khi yến tiệc kết thúc, trở về Khôn Ninh cung, Trần Hoàng Hậu bắt đầu phát cáu.

Mặc dù bọn hạ nhân không chạy bán sống bán chết, thế nhưng tất cả đều câm như hến, Phú Xuân không thể trốn, chỉ có thể đứng ở một bên chịu đựng.

Ngoài điện, Vương Đông Lai và hai thái giám đang đứng cúi đầu ở hành lang.

Vương Đông Lai cau mày, hai người kia lại oán trách không thôi.

“Ngay từ đầu ta đã biết sẽ thành ra thế này mà, chúng ta hãy chuyển đến Cảnh Nhân cung đi, dù cho bị Phùng Hải chèn ép, cũng không giống như thế này, suốt ngày ở bên ngoài chẳng được nở mày nở mặt thì không nói, chẳng ai thèm đặt chúng ta ở trong mắt.”

“Không thể đâu.”

Vương Đông Lai không nói gì, không có nghĩa là trong lòng hắn không có suy nghĩ gì, thấy hai người kia nói chuyện càng ngày càng không ổn, hắn mắng: “Câm miệng, ở đây là nơi nào, để cho bọn ngươi nói bậy nói bạ, cẩn thận bị người khác nghe được, còn nở mày nở mặt, cẩn thận cái đầu cũng không còn.”

Trong điện, Phú Xuân im lặng gần nửa giờ bên cạnh chủ tử, Trần Hoàng hậu đột nhiên nói.

“Sai người xuất cung về nhà truyền đạt một câu, cho mẹ ta tiến cung.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.