Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 160: Chương 160



“Tông Minh, ngươi đúng là hại chết người ta mà. Bắn cái gì mà chẳng được, nhưng ngươi lại bắn gấu! Động vào gấu to thì cũng thôi đi, ngươi bắn gấu con non làm gì! Làm gì có chuyện gấu con non không có gấu cha gấu mẹ trông coi hả? Vào mùa xuân thì gấu cực kỳ hung ác, nó đói bụng suốt cả mùa đông rồi, lúc này chính là thời điểm săn mồi. Bình thường đụng phải một con đã coi như xui rồi, vậy mà ngươi còn có thể gọi tới hai con!” Triệu Thần phàn nàn.

Tông Minh, cũng chính là thiếu niên vừa gây ra tai hoạ cũng mới chỉ mười sáu tuổi. Cậu có gương mặt tròn nhỏ nhắn, nhìn vào rất sạch sẽ cởi mở nhưng lại là người biết gây chuyện thị phi nhất trong nhóm.

Lúc này cậu vừa toát mồ hôi hột vừa liều mạng thúc ngựa chạy về trước, sau khi nghe thấy mấy lời này xong thì vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng, không dám nói gì.

Mấy người hẹn nhau đi săn đều là người quen cũ, trước đây cũng thường xuyên đi săn khắp nơi, khả năng phối hợp đương nhiên không cần phải nói gì. Nhưng có ai ngờ vừa với dừng lại nghỉ chân rồi ăn chút gì đó thì Tông Minh lại phát hiện một tổ gấu.

Không chỉ phát hiện được tổ gấu mà còn ôm một con gấu non ra ngoài. Ngay khi cậu đang khoe khoang với mấy người Triệu Thần thì sắc mặt của Phó Khánh thay đổi rồi bảo cậu mau ném gấu con đi.

Cậu muốn tranh luận với Phó Khánh, Phó Khánh cũng không nói lý với cậu mà chỉ tranh thủ thời gian dọn dẹp đồ đạc để rời đi, nhưng lúc này đã chậm.

Đầu tiên là một con gấu cái đánh hơi mà đến.

Bọn hắn nghĩ rằng nếu hôm nay có thể săn được con gấu cái này thì nói không chừng sẽ đứng nhất nên mấy người đều hào hứng, sai mấy tên thị vệ đứng bên cạnh quấy rối, còn bọn hắn thi cầm cung tên vừa chạy vừa công kích.

Ai ngờ đằng sau còn có một con gấu đực theo đến, mười mấy người bọn họ đương nhiên không phải là đối thủ của nó. Lần này Phó Khánh bảo chạy đi thì không ai phản đối.

Nhưng họa đã kéo đến, gấu cái bị Phó Khánh làm mù một bên mắt, cộng thêm việc trong lúc hoảng loạn lại phạm phải sai lầm. Gấu non bị Tống Minh bỏ xuống đất trong lúc bọn hắn rời đi không biết bị vó ngựa của ai đạp cho một cú, chắc chắn là sống không nổi.

Chuyện này hoàn toàn chọc giận hai con gấu điên cuồng kia, rồi chúng cứ đuổi theo một đường như vậy.

Đang lúc phi nhanh thì trông thấy đằng xa có một nhóm người, mấy người này vừa hô to chạy mau đi, vừa vụt qua nhanh như tên bắn.

Phó Khánh ghìm dây cương lại.

Triệu Thần quay đầu nhìn hắn ta: “Phó Khánh, sao ngươi lại dừng lại?”

“Các ngươi không thấy trong nhóm người bên kia có mấy thiếu nữ sao, hơn nữa nhìn vào trang bị của nhóm thị vệ kia thì đó chính là người trong cung.”

Vừa nghe thấy những lời này, mấy người đều dừng lại. Tống Minh lao đi nhanh nhất, sau khi dừng lại thì phải quay ngược về một đoạn.

Nếu như là người trong cung, lại còn là thiếu nữ, không cần nghĩ cũng biết ở đó không phải quận chúa thì cũng là công chúa. Nếu như thật sự để một người trong số đó xảy ra chuyện, Phó Khánh thì không nói làm gì bởi hắn ta là người của phủ Tần quốc công, mấy người còn lại dù đều là con cháu của Hầu phủ Bá phủ, nhưng công bằng mà nói thì thế lực chỉ ở mức trung lưu, sau khi quay về nhất định sẽ không thể nào nhận được lợi ích gì.

Mà mấy người này cũng không phải loại tham sống sợ chết, gây chuyện rồi bỏ chạy không quan tâm, hơn nữa đều còn trẻ, nghé con mới sinh không sợ cọp. Vậy nên cả đoàn người lại quay về.

Lúc đi đến đó, cảnh tượng đã loạn thành một nùi.

Tiếng khóc, tiếng thét chói tai, tiếng gào đau đớn, tiếng kêu thảm thiết hoà thành một đoàn. Nhóm thị vệ đang vội vàng chống đỡ, lại vừa muốn che chở cho mấy vị công chúa suýt nữa ngã xuống ngựa, lúc ngẩng mặt lên thì bị gấu đực đánh bay hai người.

Loại mãnh thú như gấu này, nếu không phải cực kỳ đói thì sẽ không tấn công con người. Trong lúc dã ngoại gặp phải gấu, nếu cứ chạy thẳng một mạch thì nó cũng chưa chắc sẽ đuổi theo ngươi.

Nhưng cũng có một vài tình huống trái ngược, một là vừa kết thúc ngủ động, bước vào thời kỳ săn mồi, thứ hai chính là tự dưng có người cố tình chọc ghẹo nó. Nhất là gấu cái, sức chiến đấu của gấu cái có thể không bằng gấu đực nhưng nến như là gấu cái mới sinh con con non thì ngay cả gấu đực cũng phải nhượng bộ vài phần.

Từ nhỏ đến lớn mấy người Uyển Nhàn đều ở nơi tham cung, làm gì đã được nhìn thấy loài thú như thế này.

Nhìn hai cái miệng đầy máu, lại cảm nhận được mùi tanh xông thẳng đến mặt mình thì đã bị doạ cho ngu người. Ngu người xong thì bắt đầu gào khóc, Uyển Chu gọi các nàng chạy đi thì không ai có phản ứng gì, sau đó bị mấy thị vệ kéo đi như đang kéo bao tải, kéo vào mảnh rừng.

Chuyện này đã chậm chạp, lại còn thêm mấy người không bước nổi lên ngựa. Lúc đầu muốn chạy thì cũng không thể chạy, chỉ có thể chiến đấu một lần.

Lúc nhóm người Phó Khánh đến chính là tình cảnh như vậy.

Cái gọi là một heo hai gấu ba hổ chính là nói về ba loại thú di chuyển khó đối phó nhất trong các loại mãnh thú.

Da lợn rừng sần sùi, thịt dày tốc độ lại nhanh, còn có thêm một cặp răng nanh. Bình thường có mũi tên hai đao kiếm đánh vào thì vốn cũng không gây nên tí ti thương tổn nào. Nhưng không phải là hoàn toàn không có biện pháp đối phó, cứ nhằm vào mắt mà chào hỏi là được.



Nhưng đến gấu, nó có thể đứng thẳng lên để di chuyển, nói đơn giản thì chính là nó có thể sử dụng thêm hai cánh tay to như cái quạt hương bồ kia. Da lông dày, mỡ cũng nhiều, khả năng mũi tên bắn lên đó cũng không gây tổn thương gì. Cận chiến thì sức lực của con thú này vô cùng lớn, người bình thường vốn dĩ không thể đến gần được, có đến thì chỉ bị đánh bay đi.

Bởi vì trong lòng vội vàng muốn chống lại nên không kịp kéo dài khoảng cách đã bị áp sát, thế là nhóm thị vệ bị thua thiệt. Nhưng nói cho cùng thì cũng là thị vệ Cấm quân, người bình thường sẽ chẳng được phái ra để bảo vệ hoàng tử công chúa, mà đều là những người tinh nhuệ nhất trong nhóm thị vệ, vậy nên bọn hắn ổn định lại rất nhanh.

Có người đánh xa quấy nhiễu, có người đánh gần trực diện, cũng chiến đấu với sức mạnh ngang nhau.

Nhóm người Phó Khánh thấy quyết tâm của họ thì lập tức xông lên giúp đỡ. Nhóm thị vệ lúc nãy chạy tán loạn cũng đuổi kịp, cảnh tượng cũng dần ổn định lại.

Nhưng rốt cuộc là người và thú cũng có sự khác biệt. Hai con gấu này dưới sự cuồng bạo, coi như đánh một lúc lâu thì bọn họ nhiều người như vậy như mới chỉ khống chế được cục diện, hiển nhiên là không thể luân phiên chiến đấu như vậy được.

Thế thì chỉ còn cách đánh nhanh thắng nhanh!

Phó Khánh nháy mắt với mấy người thị vệ trong phủ Tần quốc công một cái, sau đó rút thanh trường thương buộc bên hông ngựa ra, mấy người thị vệ cũng theo đó mà bỏ cung thương xuống.

Trường thương bọn họ mang theo được chế tạo theo cách đặc biệt, cán trong cán, bình thường để tiện cho việc mang theo thì chỉ dài khoảng ba thước, đến lúc sử dụng thì sẽ kéo dài cán thương, lắp ráp lại để đối đầu với kẻ địch.

Nhóm người nhanh chóng xuống ngựa để gia nhập vào vòng chiến đấu.

Nếu có người xuất thân từ nhà binh ở đây thì có thể nhìn ra bọn họ đang sử dụng đội hình phân nhỏ ba cấp, cách bố trận này thường dùng ở trận chiến có quy mô nhỏ trong quân đội. Phần lớn đều là một người ở trong cùng, trái phải đều có ** để yểm hộ, còn có thêm vây cánh hỗ trợ bên cạnh.

Phó Khánh đang đứng ở vị trí mũi nhọn.

Một thiếu niên mới chỉ mười sáu tuổi, trên người mặc một bộ kỵ trang màu đen, bờ vai thẳng tắp như cây tùng, ẩn chứa khí thế của nam tử trưởng thành, chỉ là thân hình có chút mỏng manh. Nhưng nhìn thấy bờ vai thẳng tắp của hắn ta, cộng thêm cán thương cứng như sắt trong tay kia nữa, cho dù là ai cũng không dám khinh thường.

Đây chính là sự khác biệt giữa cấm quân thị vệ và những binh sĩ đã từng thấy máu. Bởi vì muốn bảo vệ hoàng cung an toàn nên nhóm hộ vệ lấy phòng thủ làm chính, cách tấn công thiên về nhẹ nhàng linh hoạt, thậm chí có chút hoa mỹ.

Còn những người đến từ chiến trường, chưa từng để ý xem chiêu thứuc của mình có đẹp hay không, lúc tấn công chỉ quan tâm đến việc nhanh và chuẩn, dùng tốc độ nhanh nhất và cách tấn công tàn nhẫn nhất để gi.ết ch.ết kẻ địch.

Vậy nên khi vừa mới đối đầu, con gấu đực đã bị thương.

Thấy tư thế của mấy người này rất khác so với người bình thường, cách ứng phó hình như cũng không tốn sức nên mấy tên thi vệ vẫn luôn tấn công nãy giờ quyết định lui lại, chuyển sang giúp đỡ nhóm thị vệ đang tấn công.

Chiến trường chia thành hai, một bên là mười thị vệ tấn công gấu cái, một bên là Phó Khánh và bốn thị vệ đi theo hắn ta tạo thành trận Tam Tài tấn công gấu đực.

Hiển nhiên là bên phía Phó Khánh khả quan hơn bên kia một chút. Bọn hắn công kích không hề hoang mang, thành thạo lại điêu luyện, gấu đực liên tục bị thương, càng ngày càng cuồng bạo. Bàn tay lớn như quạt hương bồ đánh liên tục vào lồng ngực nó, tiếng rống chấn động trời đất.

Có lẽ là bị doạ đủ rồi, lúc này mấy người Uyển Nhàn cũng ổn định lại, lau sạch nước mắt, đứng trong rừng cây nhỏ quan sát tình huống bên này.

Nhưng mà tất cả ánh mắt gần như chỉ tập trung trên người Phó Khánh.

Chỉ thấy nhoáng một cái hắn đã tránh đi bàn quạt của con gấu đực, lùi về phía sau mấy bước, chuyển chính diện sang cho cánh trái, cánh sau vội vàng xông lên. Đầu tiên , hắn mượn lực của cành cây bật lên mấy lần, sau đó nhẫm lên một tấm lưng khác. Hai người cùng nhau phát lực, hắn ta bay vụt lên từ phía sau.

Trường thương thẳng tắp, giống như một mũi tên lao nhanh, ghim thẳng vào sau cổ của con gái được, đóng đinh con gấu lên mặt đất.

Tất cả mọi người vuốt mồ hôi một cái, con gấu đực vẫn còn đang co quắp.

Bắp thịt trên tay hắn thít lại, hắn dùng sức rút thương ra, vô số máu tươi phun ra bên ngoài, bắn đầy lên mặt hắn, nhưng gấu đực trước mắt đã tắt thở.

Sau đó gấu cái tất nhiên không cần phải nói quá tỉ mỉ.

Chờ đến khi trận chiến kết thúc, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau khi giải tỏa xong thì không nhịn được đều nhìn Phó Khánh với ánh mắt tán thưởng.

“Hay lắm Phó Khánh, không ngờ ngươi lại là võ công cao thủ đó nha.” Tống Minh kích động đập vào bả vai hắn một cái.

Triệu Thần nói: “Chỉ có ngươi là không nhận ra thôi, từ lâu ta đã nói Phó Khánh không phải người bình thường rồi.”

“Chẳng qua chỉ là may mắn thôi, cũng nhờ vào đại ân giúp đỡ của mấy vị thúc thúc.” Phó Khánh nói.

Thúc thúc mà hắn ta nói đến chính mà mấy người thị vệ của phủ Tần quốc công. Bọn họ đều là những người Tần quốc công mang về từ chiến trường, bề ngoài thì không có gì nổi bật nhưng đều vô cùng giỏi giang. Mỗi… nam nhân trong phủ Tần quốc công đều là dạng người thế này.

“Tứ công tử quá khen, vẫn là võ nghệ của Tứ công tử tiến bộ nhanh. Xưa đâu bằng nay.” Một người thị vệ trong nhóm sau khi nghe xong thì cười ha ha nói.

Đứng bên kia nghe được đây là “Tứ công tử”, lại tên là Phó Khánh, ánh mắt của Uyển Nhàn Uyển Xu đều loé lên một cái, sau đó chuyển thành ánh mắt hừng hực, nhìn về phía thiếu niên dính đầy máu thú trên người.

Duy chỉ có Uyển Chu là ngoại lệ, con bé chạy ra ngoài hỏi thăm thị vệ xem thương vong thế nào.

May mà không có người chết, nhưng có mấy thị vệ bị thương rất nặng. Tiếp sau đây đoàn người không cần nói nhiều, nhanh chóng đưa những người bị thương và con gấu đã chết ra bên ngoài.

Phía bên kia, vị trí của Tông Tông và Bàn Nhi nghiễm nhiên chính là một cuộc dạo chơi bên ngoài.

Tông Tông dạy Bàn Nhi bắn tên, nhưng đáng tiếc là cánh tay của nàng không có nhiều sức, mà cung Tông Tông dùng lại quá lớn, nàng cố kéo đến mấy cũng không nhúc nhích. Sau đó không biết thị vệ đi đâu tìm được một cái cung nhỏ để cho Bàn Nhi sử dụng.

Nhưng cũng chỉ theo chủ nghĩa hình thức.

Sau đó Bàn Nhi cảm thấy mình học đã ra dáng rồi, sau đó lại được Tông Tông giữ tay bắn mười tên thì có chín tên trúng đích, lòng tin không khỏi tăng lên gấp bội. Lúc nhìn thấy thỏ rừng đi ngang qua, nàng ngăn không cho Tông Tông bắn mà để mình giương cung.

Cũng bắn trúng nhưng đáng tiếc là thỏ rừng bị bắn xong vẫn chạy được, hiển nhiên là sức của người bắn tên quá yếu, vốn dĩ không làm tổn thương tí da lông nào.

Bàn Nhi cực kỳ lúng túng, thị vệ đứng bên cạnh kìm nén không dám cười, ngược lại là Tông Tông thì cười ha ha, cười đến mức Bàn Nhi tức giận không thèm để ý đến hắn một lúc lâu.

Đến trưa, ngay ở chỗ hạ trại.

Nhóm thị vệ xử lý sạch sẽ con mồi, tẩm ướp thêm gia vị, rồi lập tức đốt lửa nướng ngay.

Bàn Nhi cảm thấy chơi rất vui, nàng tự mình ra tay nướng gà rừng.

Tay nghề của nàng không tồi, so với các nam nhân thì tốt hơn rất nhiều. Một con gà rừng cũng đủ cho nàng và Tông Tông ăn, nhưng mà nàng còn muốn nếm thử thịt thỏ.

Nghỉ tạm một lúc, hai người thấy thời gian không sớm nữa nên đành quay về.

Bàn Nhi có thói quen ngủ trưa, ăn no xong thì muốn ngủ, Tông Tông nhìn thấy nàng ngồi trên lưng ngựa thì không yên tâm nên gọi nàng đến cưỡi ngựa cùng mình.

Nàng tựa vào ngực hắn, được hắn dùng áo choàng bọc lấy, chỉ một lát sau đã ngủ mất. Đợi đến khi nàng tỉnh lại lần nữa thì nghe thấy có người bẩm báo, nói rằng mấy vị công chúa đã xảy ra chuyện.

Vội vàng báo cáo, nói chuyện cũng không dám thở mạnh.

Nghe xong thông báo người đã được Tứ công tử của phủ Tần quốc công cứu được, bây giờ đã về đến doanh trướng thì Bàn Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng hắn vẫn thấy lo lắng, một đoàn người gia tăng tốc độ quay về.

Sau khi đến nơi, nhìn thấy Uyển Chu an toàn đứng đằng kia, Bàn Nhi xông đến ôm chặt lấy con bé.

Ôm xong, nàng vươn tay ra đánh vào mông con bé một cái.

“Về sau có dám đi ra ngoài đi săn nữa không?”

Uyển Chu cực kỳ lúng túng, bởi vì bên cạnh con bé còn có những người khác.

Phó Khánh ho nhẹ một tiếng: “Tham kiến Hoàng Quý Phi, tham kiến bệ hạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.