Dắng Sủng - Giả Diện Đích Thịnh Yến

Chương 176: Chương 176



Bình minh vừa ló dạng, cả Kinh Thành đang dần tỉnh giấc.

Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa phía tây của phủ Vĩnh Thuận Bá bị đẩy ra từ bên trong, một tên hầu tay cầm chổi, tay dụi mắt bước ra.

Nhưng mới vừa ra đến cửa đã bị mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi làm cho choáng váng, ngay sau đó đó bị cảnh trước mắt dọa cho ngây người.

Trên nền đất trước cửa bị dội đầy nước bẩn, cực kỳ hôi thối, hắn không quan tâm đế giày dính bẩn vội vã chạy về phía cửa chính, quả nhiên cửa chính và cả cửa phía đông cũng không khác gì.

Chuyện này được báo về bên trong phủ, làm trên dưới phủ Vĩnh Thuận Bá đều rúng động.

Diêu Kim Chi đứng bên trong nhìn tình trạng bi thảm ngoài cửa, tức giận đến run người, mặt Tô Đại Điền cũng đen kịt. Tô Giang và Miêu Thúy Hương không dám lên tiếng, Tô Triệu Gia và Tô Triệu Minh chỉ biết cười khổ.

Ngày ấy sau khi lục soát phủ Vĩnh Thuận Bá, cả Kinh Thành đều bắt đầu sôi sục.

Bởi vì Diêu Kim Chi đã dị nghị ngay tại chỗ, đến nỗi quậy vào tận trong cung, nói người Tô gia không có ăn học, Tô Hải đã hơn hai mươi mà còn không đọc được một trăm chữ, ngay cả tên của mình cũng không biết viết. Hắn đã mấy năm không về đây thì làm sao có thể thư từ qua lại với Kim Nhân tướng quân ở trong phủ Vĩnh Thuận Bá, thậm chí còn để ở trong thư phòng của Tô Đại Điền.

Mà cái thư phòng này của Tô gia nói trắng ra chỉ là để trang trí, bình thường Tô Đại Điền sẽ không đến đó, mỗi ngày cũng chỉ có người hầu phụ trách quét tước vào dọn dẹp.

Bởi vì có sự bất đồng ý kiến trong chuyện này, thế nên đối với chuyện này gần đây trong triều cũng đang đứng ở thế giằng co.

Một số người cảm thấy chuyện này là có người vu oan giá họa, còn một số người thì cảm thấy chuyện Tô Hải phản quốc đã có chứng cứ rõ ràng, nên bắt người Tô gia lại thẩm vấn.

Bởi vì có Tông tông cố gắng che chở nên hiện tại Vĩnh Thuận Bá vẫn còn như trước, không có bị phong phủ, mọi chuyện trong phủ vẫn như thường, nhưng trăm ngàn lần cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Tô Đại Điền xụ mặt quay đầu đi vào trong phủ.

Diêu Kim Chi cũng không đoái hoài tới ông ta, vất vả nén lửa giận trong lòng xuống mới nói: "Cho người đến dọn dẹp chỗ này lại đi."

Bọn hạ nhân im như thóc, đã xảy ra chuyện như vậy, trong phủ từ trên xuống dưới đều ăn bữa nay lo bữa mai, bây giờ còn phải xử lý những chuyện bẩn thỉu này, muốn nói không oán giận là chuyện không thể nào, chỉ là nghĩ tới Hoàng Quý Phi ở trong cung, bọn họ nếu lại cả gan làm loạn, cũng không dám có suy nghĩ khác vào lúc này.

Diêu Kim Chi đi vào trong, cả người như sụp xuống.

Miêu Thúy Hương ở bên cạnh nhanh nhẹn đỡ lấy bà ta, lo lắng gọi một tiếng nương, Tô Triệu Gia và Tô Triệu Minh cũng đỡ lấy một bên khác của Diêu Kim Chi, lo âu gọi một tiếng tổ mẫu.

"Ta không sao." Diêu Kim Chi đứng thẳng lại, đẩy hết tay ở hai bên ra: "Lão nhị không về, ta sẽ không ngã xuống. Chỉ là cha của các ngươi bình thường mặc kệ mọi chuyện, bây giờ cũng không gánh được việc gì, chuyện trong chuyện ngoài đều để cho một mình ta chống lấy, chắc kiếp trước mắt của ta bị mù rồi, mới gặp phải một nam nhân như thế này..."

Lời còn chưa nói hết đã thấy Tô Đại Điền mặc một bộ triều phục trên người đi ra từ phía trong.

Người Tô gia đều ngây hết cả ra.

Người có tước vị là có thể vào triều, đương nhiên cũng sẽ có triều phục, nhưng loại nhà ngoại như Tô gia, từ trên xuống dưới đều sống dựa vào cái tước vị Vĩnh Thuận Bá, nên theo đó cũng không liên quan gì tới chuyện triều chính.

Nhưng bây giờ Tô Đại Điền mặc triều phục lên người là muốn làm gì?

"Ông à, ông đang định làm cái gì thế?"

"Ta vào triều thẳng mặt nói chuyện với bọn họ."

Lúc này ở trên triều đang rối bời vì chuyện xử lý phủ Vĩnh Thuận Bá ra sao.

Tông Tông xụ mặt ngồi ở phía trên.

Phúc Lộc đứng ở một bên cụp mí mắt xuống, khi thì nhìn bệ hạ, khi thì ngó xuống tình hình ở bên dưới, trong lòng khổ không nói nổi.

Theo ông ta thấy, những đại thần này chính là ăn no rửng mỡ, phủ Vĩnh Thuận Bá là nhà vợ của hoàng thượng, xử lý thế nào thì để cho bệ hạ tự quyết định, có liên quan gì tới bọn họ đâu, ba ngày lại quấy rầy một trận lớn, hai ngày lại quậy ra chút chuyện nhỏ, làm cho lòng bệ hạ không vui, những người đi theo như bọn họ cũng gặp xui xẻo.

Lúc này, có thái giám vội vàng từ bên ngoài chạy vào, vừa thấy có chuyện, các đại thần bên dưới im lặng tức thì.

Phàm là người có gan xông vào lúc đang lên triều thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện quan trọng, chẳng lẽ là có tin tốt hay xấu gì đó gửi về từ biên quan?

"Bẩm bệ hạ, Vĩnh Thuận Bá hiện giờ đang ở bên ngoài, nói muốn yết kiến bệ hạ."

Một đám đại thần đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vừa ngạc nhiên lại vừa khó hiểu, Vĩnh Thuận Bá tới đây làm chi? Thật ra trong lòng đám đại thần này ít nhiều đều có chút coi thường ngoại thích, bám váy con gái để ra ngoài cậy thế lên mặt.

Đâu có giống như bọn họ, phải dựa vào đường ngay lối thẳng từng bước leo lên để có thể đứng ở nơi này tham dự triều chính, đây là sự khác biệt giữa bọn họ với ngoại thích.

Lúc này bọn họ cũng hồn nhiên quên mất chuyện ngoại thích thật ra cũng có thể vào triều, chỉ là nếu không có việc gì thì vào triều làm chi, đương nhiên là rất ít người đến đây.

Tông Tông cho tuyên vào, Vĩnh Thuận Bá được dẫn vào rất nhanh.

Dáng người của Vĩnh Thuận Bá rất cao, ít ra thì cao hơn nam tử bình thường không ít, nam nhân của Tô gia đều không thấp. Có điều những năm gần đây quen sống trong nhung lụa, từ lâu đã nuôi béo Vĩnh Thuận Bá, một thân bắp thịt rắn chắc đã bị cái bụng to thay thế.

Thoạt nhìn qua cũng có mấy phần dáng vẻ của lão gia nhà giàu, nhưng hoàn toàn không có khí chất của Bá gia, bởi vì Tô Đại Điền vốn là người hiền lành, gặp mặt là cười cũng không làm giá.

Thế nhưng ngày hôm nay ông cũng nghiêm mặt lại, phối thêm bộ triều phục có chút chật cũng có thể nhìn ra có lòng trịnh trọng. Sau khi dừng lại, ông trước hết cúi đầu làm lễ thật sâu với Tông Tông đang ngồi trên ngai cao, rồi lại đứng thẳng.

"Bệ hạ, từ lúc chuyện bắt đầu xảy ra, phủ Vĩnh Thuận Bá vẫn không có cơ hội nói chuyện, mặc dù bà nhà hồ đồ gây chuyện một trận không cho Bá phủ có cơ hội thở lấy hơi, nhưng nói ra thì đến bây giờ trong lòng các vị đại nhân ở đây cũng không để tâm chuyện bà nhà nói, thậm chí còn cảm thấy bệ hạ cố ý bao che cho phủ Vĩnh Thuận Bá vì Hoàng Quý Phi. Hôm nay lên triều, vi thần bèn đơn giản nói thẳng ra, kể lại tình hình của Tô gia cho các vị đại nhân nghe lại một lần, cũng để làm sáng tỏ vì sao phủ Vĩnh Thuận Bá không bị bỏ ngục cả nhà, không phải bệ hạ bao che, mà đúng thật là có chuyện kỳ lạ."

"Ngươi nói đi."

Có được sự đồng ý của Tông Tông, Tô Đại Điền quay mặt đối mặt với đám triều thần.

Ông chỉ có một mình mà văn võ bá quan gộp lại cũng gần trăm, có thể suy ra được áp lực trong đó, nhưng ông vẫn nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.

"Hai đời trước của Tô gia ta đều là lương dân ở Dương Châu, nói lên nữa thì Tô gia chính là xuất thân chân đất, trước khi được lên kinh, Tô gia ta ở phía Bắc Dương Châu, những ai từng đi qua Dương Châu đều biết rõ đó là một xóm nghèo ở Dương Châu, người ở nơi đó đều là những người thấp hèn của thành Dương Châu. Bản thân Tô Đại Điền ta không biết chữ, trước đây xuất thân nghèo hèn, con lớn con nhỏ của ta đều như thế, cũng chính là Tô Hải mà các người cho là kẻ phản quốc."

"Là con gái nhỏ nhà ta may mắn được ở bên cạnh hầu hạ bệ hạ, Tô gia mới được xoay người. Đúng, người Tô gia chính là ngoại thích mà bình thường các vị đại nhân thường hay nói tới, là dựa vào việc bám váy con gái nên mới có thể đến được Kinh Thành này, có thể đứng cùng một chỗ với các vị đại nhân."

Tô Đại Điền tạm dừng, khóe miệng hơi co rút: "Trên dưới Tô gia chúng ta đều là dựa vào bệ hạ mới có thể sống những ngày tháng này, đứa con nhỏ kém may lại có chút tố chất ở trong quân, cứ thế mới có thể nhờ sự dẫn dắt của bệ hạ mà từng bước leo cao. Thế nhưng đây là cách mà người ngoài như các vị hay nói, trên thực tế cũng không chỉ có thế, nói con trai Tô Hải của ta có thể ngồi vào vị trí Tổng Binh hoàn toàn là dựa vào bệ hạ dìu dắt, trong lòng ta vẫn có mấy phần không phục.

"Con trai của ta đã ba năm không về, trong nhà trên có cha già mẹ già không thể phụng dưỡng, bây giờ tuổi đã hơn ba mươi mà vẫn chưa có hôn phối, mỗi lần bà nhà thúc giục, nó đều từ chối đủ điều. Vì sao? Người đang ở trên chiến trường, chuyện gì cũng không thể thuận theo ý mình, biên quan vẫn còn chưa yên, sao nó có thể yên được? Không biết phải làm sao, bà nhà chỉ có thể tự mình đính hôn giúp nó, thậm chí còn mượn danh nghĩa cháu trai thành thân để lừa gạt nó về kinh thành thân, bà nhà ta giúp Tô Hải đính hôn với ai, nói ra thì các vị đại nhân ở đây đều biết rõ cả chứ?

"Dưới tình huống như vậy, con trai của ta làm sao có thể thông đồng với địch phản bội Đại Chu, đồng lõa với người Kim, không để ý đại nghĩa dân tộc, vinh nhục nước nhà được chứ? Đây chỉ là một trong số đó, cả nhà chúng ta ngay cả Hoàng Quý Phi đều ở trong kinh, nếu Tô Hải thật sự phản quốc, lẽ nào thật sự không để ý tới chúng ta? Lẽ nào nó thật sự là súc sinh, đến cả phụ mẫu huynh đệ cũng không cần? Hắn súc sinh như thế cần gì phải sống uổng ở biên quan mấy năm nay, vì sao không về kinh lấy vợ? Đây là điều thứ hai."

Tô Đại Điền cũng không chất vấn mạnh mẽ, thậm chí chỉ có thể nói là vuốt cho thuận thôi, rõ ràng chính ông ta cũng không quá thích hợp với loại trường hợp này, chứ bàn chi đến việc nói cho có khí phách.

Nhưng những lời chất vấn liên tiếp của ông lại không ai có thể trả lời được.

"Tô Đại Điền ta không đọc được một chữ, cũng không nói được lời gì hay. Nên chúng ta cũng chỉ có thể nói ít chuyện thực tế một chút, nói sâu xa hơn một chút, nói những điều mà các vị đại nhân ở đây muốn nói mà lại không dám nói. Hoàng Quý Phi sinh cho bệ hạ ba vị hoàng tử hai vị công chúa, rất được bệ hạ sủng ái, bây giờ còn chưa lập Thái Tử, trưởng tử của bệ hạ thân thể kém là chuyện mọi người đều biết, nếu như không có gì bất ngờ, tương lai người thừa kế sẽ là con của Hoàng Quý Phi."

"Hoàng Quý Phi đã phú quý đến cực điểm, Tô gia chúng ta cũng đã là ngoại thích dựa vào bám váy mà có được thứ mà cả đời người khác muốn cũng không có được, vì thế mà ghen tỵ đỏ mắt chúng ta nằm không cũng có thể hưởng thụ giàu sang ba đời, thậm chí có thể còn nhiều hơn. Tại sao Tô Hải phải phản quốc? Nó phản quốc thì có lợi ích gì, chẳng lẽ người Kim có thể cho nó nhiều hơn nữa sao? Hay là người Kim có thể tặng lại vị trí Đại Vương cho nó ngồi?"

Trong điện hoàn toàn yên tĩnh, không một ai dám đáp lời.

Bỗng vang lên một câu "Nói không chừng sau khi bị bắt đã bị đánh cho hàng."

Tô Đại Điền nhìn qua, mặc dù không tìm được người nói ra câu này, lại nói tiếp: "Bị bắt không thể thoát ra, nhưng cũng có thể chết. Tô Đại Điền ta không hiểu được đạo lý to lớn, nhưng nói vậy thì các vị đại nhân học rộng hiểu nhiều, đọc đủ loại sách, lẽ ra có thể hiểu rõ được quan hệ lợi hại trong dó. Nếu như các người là Tô Hải, sau khi các người bị bắt không thể thoát ra thì sẽ lựa chọn như thế nào?"

"Đương nhiên là thẳng thắn chọn cái chết, chỉ chiến trên sa trường chết vì nước, cho dù là da ngựa bọc thây. Nếu sống là võ tướng thì nên có tư tưởng này, nếu như không có được cái tư tưởng này thì cũng không ngồi vào vị trí Tổng Binh, quản lí quân đội nơi biên quan quan trọng." Người nói là một võ tướng.

"Vị đại nhân này nói có lý, Tô Đại Điền ta không nói được những đạo lý lớn, nhưng đạo lý dễ hiểu như vậy mà giờ đây, vẫn có người hết lòng tin tưởng rằng Tô Hải phản quốc, trên dưới Tô gia ta đều nên chết hết đi. Vốn nếu chỉ nhắm vào một mình Tô gia thì cũng thôi đi, nhưng có người vẫn một mực lấy nó ra để công kích một nữ nhân như Hoàng Quý Phi, dù cho Tô Đại Điền ta hèn nhát cả đời, cũng phải đứng lên làm sáng tỏ đôi điều, đến mức phải nói ra nhiều lời đại nghịch bất đạo như vậy, còn mong bệ hạ tha thứ."

Nói xong, Tô Đại Điền quỳ xuống.

"Trẫm tha cho ngươi vô tội, đứng lên đi."

Nhưng Tô Đại Điền không đứng lên, trái lại còn nói: "Thần còn có một chuyện, thần hoài nghi có người vu oan cho Tô gia, lấy cớ này để bôi nhọ Tô Tổng Binh và Hoàng Quý Phi, cái danh phản quốc không thể khinh thường, nếu như bị những kẻ kia chụp mũ thành công, không những Hoàng Quý Phi sẽ phải bị liên lụy mà ngay cả hoàng tử và công chúa do người sinh cũng sẽ bị liên lụy, thiệt hơn trong chuyện này không cần thần phải nói tỉ mỉ, vì thế nên thần xin bệ hạ tra rõ."

Tông tông ngẫm nghĩ một lúc, có chút nghiền ngẫm sâu xa nhìn xuống phía dưới: "Chúng ái khanh nghĩ sao?"

"Chuyện này..."

"Gần đây các vị ái khanh vì chuyện này cũng đã ầm ĩ vài ngày rồi, cho dù là kiện cáo bình thường thì cũng có tố cáo có lời khai, Vĩnh Thuận Bá là cha của Tô Hải, vừa đưa ra lời dị nghị, triều đình đương nhiên cũng phải tôn trọng, vì thế nên việc này giao cho Đại Lý Tự đi, tra cho rõ Tô Hải và cả người Tô gia có hiềm nghi phản quốc hay không. Trước khi mọi chuyện được điều tra làm rõ, không được nhắc lại chuyện phản quốc, nếu không chính là bụng dạ khó lường, coi như là đồng phạm."

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.

Tiếng hô bãi triều vang lên, nhưng bên dưới vẫn hoàn toàn yên tĩnh, thay đổi cả thói quen muốn nghị luận vài câu sau khi bãi triều của tất cả mọi người.

Sau đó thì đường ai nấy đi, nhưng ai cũng đều vội vã, chỉ có Vĩnh Thuận Bá chậm rãi đi trên đường là khác biệt, cũng không ai dám nhiều lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.