Bàn Nhi nhận được nụ hôn này, mới ý thức được Thái Tử đang làm cái gì.
Thái Tử là một người cực kỳ kiềm chế, cho dù lúc ở trên giường hắn ngông cuồng phóng túng đi nữa, nhưng ở bên ngoài hắn cũng sẽ không thân mật với nàng bao giờ cả, nắm tay ôm nhau đã là cực hạn rồi, huống chi là hôn nhau.
Nhưng ở dưới bầu không khí này, không khí của thời tiết cuối thu, âm thanh nước chảy róc rách trên sông, mơ hồ có con thuyền phá vỡ đi động tĩnh chạy trên mặt nước, có phi điểu bay qua mặt sông, chợt bay lượn vòng lên, dường như ven bờ có tiếng hát truyền đến...
Nàng đột nhiên không muốn ‘hiểu chuyện’ nữa, chỉ muốn hưởng thụ sự thân mật hiếm hoi này.
Nàng vòng tay lên cổ hắn.
Sau một hồi lâu, hắn mới buôn ra, hai người ngồi trên cái ghế tựa, nửa người Bàn Nhi nằm trong ngực hắn.
Bàn tay Thái Tử ở phía sau gáy nàng, nhìn mặt sông ở bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, Thái Tử vỗ nàng, Bàn Nhi đứng thẳng người lên.
Hắn gọi Trương Lai Thuận.
Nghe được tiếng gọi, Trương Lai Thuận cẩn thận từng chút một khom lưng đi vào.
Lúc cha nuôi hắn ta còn ở đây, hắn ta luôn nghĩ đến khi nào hắn ta mới có thể ngồi ở vị trí của cha nuôi thì tốt rồi, chờ đến khi hắn ta bắt đầu hầu hạ bên cạnh Thái Tử, hắn ta mới biết cha nuôi hắn ta có thể ngồi ở vị trí Đại Thái Giám vững vàng bên cạnh Thái Tử, có bao nhiêu là khó khăn.
“Đi lấy cái hộp gấm dưới bàn sách mang qua đây cho ta.”
Trương Lai Thuận trong lòng thầm nghĩ là cái hộp gấm nào, hắn ta hạ giọng trả lời thì đi xuống.
Không bao lâu, hắn ta bưng một cái hộp đến. Cái hộp này cũng rất dễ tìm, dưới bàn sách là một cái hộp như vậy.
Thái Tử nhận lấy, mở ra nhìn thử rồi đưa cho Bàn Nhi.
Trên nền gấm nhung màu đỏ thẫm, một cây trâm cài tóc màu hồng được đặt ở bên trong.
Tựa như là kết cấu của ngọc bích, thân của cây trâm là màu trắng ngọc bích, đầu cây trâm là một cây hoa hải đường ở Tây phủ. Trên nhánh cây có một số nụ hoa, có nụ hoa đang chớm nở, có nụ hoa nở hé ra một cách kiều diễm, trong cánh hoa màu đỏ hiện ra màu trắng, trong màu trắng lại hiện ra màu hồng. Thoạt nhìn thì giống như đá hoa phù dung, nhưng nhìn kỹ lại không phải đá hoa phù dung.
Trên đầu cây trâm còn tô điểm một chút bằng những viên hồng ngọc để làm viền hoa, những viên vàng ngọc để làm nhụy hoa, càng khiến cho cây trâm hoa hải đường Tây phủ thoạt nhìn sống động như thật.
Được rồi, tỉ mỉ nhìn lại, Bàn Nhi lại phát hiện cái gọi là hồng hoàng ngọc thạch hình như cũng không phải, ngược lại nhìn giống như là san hô?
Càng nhìn càng giống san hô, nhà kho ở kiếp trước của Bàn Nhi có không ít vật trang trí bằng san hô, đặc biệt trong đó có một vật trang trí bằng san hô hình cây bàn đào mà nàng thích nhất, để trên bàn và thường quan sát nhìn ngắm nó.
Ngắm nhìn nhiều nên nàng biết, san hô được sinh ra ở biển, khác với sự hình thành so với một số viên ngọc thạch, bảo thạch, bởi vì chịu sức ép của nước biển, mặt trên sẽ có những đường hoa văn không rõ, những đường văn này cho dù là thợ thủ công thượng đẳng nhất cũng không có cách nào xóa đi. Hơn nữa cho dù san hô màu sắc không giống nhau, nếu nhìn kỹ thì sắc điệu hoàn toàn cũng sẽ không giống nhau, nhưng có thể nói mỗi một ánh nhìn đều có những cảm nhận khác nhau.
“Ánh mắt cũng không tệ, nhìn ra không phải đá phù dung?” Thái Tử khẽ cười nói.
Bàn Nhi nhăn mũi nghịch ngợm, kéo tay áo hắn nói: “Điện Hạ mau nói cho thiếp đây là được làm từ cái gì đi.”
“Là san hô.”
“San hô không phải là màu đỏ sao?” Đặc biệt lại là san hô màu đỏ như máu quý giá nhất.
“San hô cũng có màu hồng và màu vàng, rất quý hiếm, còn hiếm thấy hơn với san hô máu.” Thấy Bàn Nhi dường như muốn nói cái gì, hắn nói: “Cho nàng thì nàng hãy cầm lấy, lại không phải chuyện ngạc nhiên gì, chỉ là vật hiếm thấy thôi, cô cảm thấy lại khá hợp với nàng.”
Thật ra Thái Tử sẽ không nói, đồ này là hắn đặc biệt chuẩn bị để dỗ dành nàng, cũng là đề phòng nàng vì chuyện hắn lén đưa nàng đi Nam Tuần mà tức giận. Ai mà biết nàng không tức giận, thứ đồ này lại không có tác dụng gì, vừa nãy Thái Tử nghĩ đến hải đường Tây phủ mới nhớ đến đồ vật như vậy.
Đã nói như thế này, Bàn Nhi đương nhiên sẽ không từ chối nữa, thật ra nàng cũng không có muốn từ chối.
Nam nhân tặng trang sức cho nữ nhân mà mình sủng ái nhất không phải là lẽ thường tình hay sao? Kiến Bình Đế ở kiếp trước thì không phải là một người keo kiệt, những thứ quý báu trong trang sức của nàng cũng đủ khiến người khác phải trố mắt đứng nhìn, nàng không nghĩ rằng Thái Tử lúc là thanh niên là người keo kiệt.
“Thế Điện Hạ cài lên giúp thiếp đi.”
Được voi đòi tiên. Nhưng thấy nàng đáng yêu như vậy, dù sao thì vừa nãy đã phá lệ rồi, Thái Tử cũng không để ý phá lệ thêm lần nữa.
Hắn cầm cây trâm lên, cài qua tóc nàng, Bàn Nhi đã cài trâm trên tóc rồi, không chỉ có trâm ở đỉnh tóc, còn có giữa tóc, và điểm xuyết ở xung quanh, cài bên tóc mai.
Cái được gọi là đồ trang sức, một bộ mới gọi là đồ trang sức nha.
Đồ trang sức vốn dĩ là một bộ, bỗng nhiên phía trên còn thêm cây trâm, cho dù đồ quý giá hiếm thấy này, nhìn cũng có chút không thích hợp.
Thái Tử là người có mấy phần thẩm mỹ, thấy cài ở vị trí này không đúng, lại tháo xuống đổi chỗ khác, vẫn không đúng, hắn bắt đầu cài đi cài lại trang sức của Bàn Nhi.
Bàn Nhi đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể cúi đầu để cho hắn cài.
Đợi đến khi gáy nàng cúi bị đau, trang sức bị tháo xuống hết, trong lúc đó kéo đau tóc nàng, làm tới làm lui Thái Tử mới cài được cây trâm.
Bàn Nhi ngẩng đầu lên, cho Thái Tử một cái liếc mắt trước, có ý oán trách. Trương Lai Thuận là một tên sai vặt, sớm đã cầm chiếc gương đứng ở một bên đợi, vội vàng đưa kính qua.
Nàng nhận lấy nhìn, thật sự rất đẹp.
“Cảm ơn điện hạ.” Lần này là nở nụ cười thật sự, cầm chiếc gương lên nhìn, nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thích.
Thái Tử ừ một tiếng, che dấu đi sự lúng túng mà bản thân đã làm đi làm lại nửa ngày trời, đồ trang sức tháo xuống sẽ đem bỏ vào trong cái hộp kia, lại ném cho Trương Lai Thuận.
Bây giờ cuối cùng cũng thấy dễ chịu cả người.
Bàn Nhi đặc biệt niềm nở khi nhận được đồ, thấy giờ cũng không còn sớm nữa, nên để Trương Lai Thuận đi truyền lệnh chuẩn bị bữa ăn, hai người ở trong phòng không nhắc tới việc dùng bữa.
Nếu nói trước đây Bàn Nhi quấy rầy Thái Tử vẫn có chút không hiểu, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu rồi.
Từ lúc rời xa nơi trọng điểm Kinh Thành, trên đường đến tận phương nam, đội ngũ Nam Tuần đi cũng rất chậm.
Rõ ràng là ngồi thuyền, theo lý mà nói là phải rất nhanh, nhưng mà không ngăn nổi các quan viên của huyện châu đi qua dọc đường sẽ đến tiếp giá.
Người biết điều người hiểu chuyện, đã bố trí rất nhiều thứ đặc sắc ở ven bờ, biểu thị rằng hạ quan biết Thái Tử đại giá qua Nam Tuần, đặc biệt thể hiện sự tôn kính. Những kẻ không biết điều hận không thể lấy lòng được, dù đội thuyền vẫn cách rất xa nhưng đã vội vàng ngồi trước thuyền bái kiến, nhất định muốn Thái Tử ở lại địa phương nghỉ ngơi, cũng để cho bản thân chiêu đãi nhiệt tình.
Đương nhiên, ở bên ngoài chắc chắn sẽ không có nói như vậy, chỉ mời Thái Tử đến địa phương theo dõi tình cảnh của dân.
Nói trắng ra là thay đổi để lấy lòng Thái Tử, mang đến lợi ích cho hắn ta, ăn uống vui chơi xong rồi, tặng ngân lượng thì tầm thường, tặng đồ cổ vật trang trí, tặng tranh cổ, còn có tặng mỹ nhân nữa.
Nhưng làm cho Bàn Nhi tức giận. Vẫn may Thái Tử không phải là người trọng sắc, tặng mỹ nhân đến đều bị hắn từ chối.
Điều này vẫn khó lòng phòng bị, thấy tặng mỹ nhân không được, người ta lập tức đổi một cách khác, tặng ca nữ biết hát tiểu khúc, vũ nữ biết múa, nói ở trên đường sẽ sắp xếp để cho Thái Tử nghỉ ngơi. Cũng không tặng trước mặt Thái Tử, tặng cho người bên dưới đưa lên thuyền, nói cho cùng đội thuyền này không chỉ có một mình Thái Tử, còn có một số quan viên và võ tướng đi theo.
Đợi người đã lên thuyền, thì sẽ dễ dàng làm việc, bên dưới cũng có người muốn lấy lòng Thái Tử, khó tránh khỏi sẽ mượn hoa hiến phật, người này không tới trước mặt Thái Tử.
Lúc này Bàn Nhi cuối cùng tìm được thú vui giết thời gian, mấy ngày liền gọi người đến biểu diễn ca múa, buổi sáng nghe tiểu khúc, buổi chiều xem múa, Thái Tử vội đến tìm nàng, nàng cũng không có thời gian ứng phó.
Ngày hôm đó, Thái Tử đến tìm Bàn Nhi, vừa hỏi đã nói Phụng Nghi không có ở đây, ở Lâm Thủy Các nghe tiểu khúc sao.
Cái gọi là Lâm Thủy Các, thật ra cũng là một căn phòng lớn ở gần bên nước bởi vì chỗ này rộng lớn, đa số mở yến tiệc đều dùng đến. Chiếc thuyền này rất lớn, lại chỉ lác đác mấy người ở, bởi vì Thái Tử đã dẫn theo một vị thê thiếp như vậy ở bên cạnh, hiện giờ người ở trên thuyền đều biết vị Tô Phụng Nghi này là một người được sủng ái, nàng đem Lâm Thủy Các để trưng dụng cũng không có ai dám nói cái gì hết.
Bàn Nhi cũng không có dùng phòng chính, nàng chỉ dùng một căn phòng nhỏ bên cạnh. Nghe tiểu khúc thôi, chỗ này cũng không cần quá lớn, quan trọng là chỗ này thoải mái là được, cho nên đợi Thái Tử đến, thì thấy một chiếc giường dài đặt cạnh cửa sổ, Bàn Nhi dựa ở trên giường, vừa ăn nho, vừa nghe tiểu khúc.
Phía dưới còn có một tiểu cung nữ đấm chân cho nàng.
Tư thế hưởng thụ này! Lập tức khiến Thái Tử bật cười.
“Được rồi, đều lui xuống hết đi.”
Người hát tiểu khúc kia là một cô nương dáng người mảnh khảnh, tuổi không lớn, người tựa như đóa hoa, đôi mắt ngượng ngùng mang theo sự nhút nhát, nhưng lúc này trong con ngươi đó lại mang theo vài phần oán giận.
Hương Bồ cũng là người rất lợi hại, vừa nhìn thấy Tao Đề Tử (loại trà xanh) này muốn câu dẫn điện hạ trước mặt chủ tử, dùng ánh mắt ra hiệu, lập tức có một tiểu cung đến giúp mời người đi ra ngoài.
Bàn Nhi tiếp tục ăn nho, nhìn cũng không nhìn hắn một cái.
Thái Tử đến trước giường ngồi xuống, bởi vì Bàn Nhi không có ý để chỗ cho hắn ngồi, nên hắn ngồi cũng không thoải mái lắm. Hắn đưa tay đem một chân nàng đặt vào phía trong, Bàn Nhi tránh không tránh khỏi, làm cho hắn buông ra.
“Bao Giấm Nhỏ!” hắn đưa tay vỗ nhẹ lên chân nàng, có chút bất đắc dĩ.
Bàn Nhi dùng móng tay đem quả nho mọng nước lột một miếng nhỏ, hút lại một ít nho vào miệng, vỏ bỏ xuống. Thái Tử thấy nàng ăn rất ngon, đợi lúc nàng cầm một quả nho lên ăn một miếng nhỏ nữa, cầm lấy tay nàng bỏ vào miệng, bỏ quả nho vào miệng
Bàn Nhi không ăn nữa, cầm khăn lên lau tay, rồi xà vào lòng hắn, cũng không nói chuyện, nắm vạt áo của hắn đùa nghịch.
“Người cũng không phải là cô muốn, đây không phải là tổ chức yến tiệc chiêu đãi Thư đại nhân bọn họ sao, ai mà biết bọn họ lại đem người lên thuyền từ lúc nào chứ.”
Bàn Nhi cũng không nói chuyện, bàn tay vẫn nắm lấy đường viền của tay áo hết lần này đến lần khác.
“Nếu nàng không thích, ta sai người đem người ra phía sau thuyền, cô lại không phải là người gọi mỹ nhân kia đến hát tiểu khúc nhảy múa.”
“Chàng là Thái Tử Gia tôn kính, Thái Tử gia bận rộn không có thời gian rảnh, thần thiếp hưởng thụ mỹ nhân giúp chàng, cũng tránh khỏi mỹ nhân xinh đẹp kia bị lãng phí, sao mà ngữ khí của Điện Hạ lại có mấy phần nén giận?” Bàn Nhi nhỏ giọng, có chút hờn giận.
Thái Tử không cách nào đành phải nhìn nàng một cái: “Sao mà trước đây không có phát hiện nàng là một Bao Giấm Nhỏ?”
Bàn Nhi lại không nói gì.
Trước đây ở Đông Cung, trong Hậu cung ai cũng lớn hơn nàng, ai cũng vào trước nàng, nàng lấy tư cách gì mà ghen. Nhưng bây giờ khác, nếu như để cho những người kia cướp người của nàng, nàng cũng không cần sống lại lần nữa, trực tiếp trở về làm Ý An Thái Hậu của nàng là được rồi.
“Thật sự sau khi ra ngoài, cô đã nuông chiều nàng thành cái dáng vẻ này. Nếu nàng ở Đông Cung, Thái Tử Phi có thể lột sống nàng.” Thái Tử nhất thời sơ suất nói sai, lập tức im lặng.
Bàn Nhi nhìn hắn một cái, rất biết điều đã chuyển sang chủ đề khác: “Thật ra thần thiếp cũng không phải ghen gì, chỉ là muốn xem thử ca múa của bọn họ như thế nào, tốt thì lấy thừa bù thiếu, ai mà biết chẳng qua cũng chỉ như vậy.”
Ý nghĩa trong câu nói này khá đầy đủ, Thái Tử nhìn nàng một cách thích thú, lên tiếng hỏi một câu.
Bàn Nhi quay lại nhìn hắn, đi ra ngoài để thu xếp.
Đợi sau khi Hương Bồ đi vào trả lời nàng tất cả đều đã bố trí xong, nàng đi tới kéo tấm vải trên cửa sổ xuống, vừa đến khoảng trống ở trong phòng đã tạo ra một tư thế có chút kỳ lạ.
Thân thể uốn cong đến mức khó tin, trong phút chốc cả người đột nhiên giống như không có xương.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đàn tì bà du dương dễ nghe, nàng đột nhiên có chút động tác.
Chỉ thấy nàng lúc thì nhướng mày nâng cổ tay, lúc thì lại đưa bàn tay uốn lượn, khuôn mặt đôi môi đỏ mọng, vòng eo thon nhỏ thướt tha, vô vùng uyển chuyển phong lưu. Thái Tử đã xem rất nhiều điệu múa của vũ nữ ở trong cung nên có chút kinh ngạc, nhưng cũng không chỉ có như vậy thôi đâu.
Nhưng rất nhanh sau đó tiếng đàn tỳ đã thay đổi, bỗng nhiên nàng cũng thay đổi vẻ mặt, trở nên mong muốn để nói chuyện còn xấu hổ đứng lên, ánh mắt cũng cuốn theo.
Sau đó nàng chậm rãi thối lui, đặt đôi tay thon dài ở trên eo, cùng với động tác múa dần dần cởi thắt lưng ra.
Cùng với thắt lưng được cởi ra, quần áo bên trong cũng đã được cởi ra hết, như ẩn như hiện mà lộ ra cái yếm màu hoa hải đường ở bên trong, nàng cúi thấp vai xuống xoay hông một cái, cái áo ở trên vai trượt xuống, lộ ra nửa cánh tay trắng như tuyết.
Đến lúc này, vị nữ tử đang đứng ở chỗ trống kia đã trở thành một tiểu yêu tinh.
Một chiếc lại một chiếc nữa được cởi bỏ hết xuống đất.
Cái yếm màu hoa hải đường ôm chặt cơ thể nàng, phía dưới là một chiếc váy lụa mỏng có hơi trong suốt, treo ở bên xương hông xinh đẹp nhỏ nhắn, chính giữa lộ ra một chiếc eo trắng nõn mềm mại.
Vòng eo không đủ một nắm tay, lúc này cùng với sự uốn cong động tác múa giống như sự xoay chuyển của con rắn nước, cánh tay trắng như tuyết cùng đường cong tuyệt đẹp, khiến cho người khác hoa cả mắt.
“Điện hạ, điệu múa này của thiếp có đẹp không?” Điệu múa của Bàn Nhi cũng không quá xuất sắc, giống với vừa rồi Thái Tử suy nghĩ như vậy, nhưng không sánh được với cái điệu múa này hắn chưa từng xem qua này.
Thái Tử vẫy tay, ra vẻ trang nghiêm: “Nàng qua đây, ta nói nhỏ nàng nghe.”
Sau đó nàng lập tức đi qua, bị hắn kéo vào trong lòng.