Đang Thi Mà Nhỡ Tay Chọt Vô Mông Giáo Viên Thì Làm Sao Bây Giờ?

Chương 10



Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, nội tâm tôi thực sự tan vỡ.

Trước đây bị mẹ ép xem phim truyền hình máu chó sóng gió gia đình, tôi còn nhổ nước bọt vào cái tình huống rượu vào mất trí, mà kết quả của tình tiết này là gây ra vô số hiểu lầm máu chó, nhưng sau khi nhớ lại thì lại cùng nhau hạnh phúc. Không giống tôi hiện tại, ôm Hạ Thần nhà tôi, chìm đắm trong ánh nắng ấm áp mà tôi chỉ cảm thấy lệ rơi đầy mặt.

Quả nhiên, lo lắng quá nhiều, tất có mất mát, một giây ngu ngốc, thần tiên khó cứu.

Nhân sinh chính là cứ lên lên xuống xuống như vậy.

Hạ Thần vẫn còn chưa tỉnh lại, có lẽ là vì tối qua lăn lộn đến quá muộn. Nghe hô hấp nhẹ nhàng bên tai, tôi bắt đầu vắt hết óc suy nghĩ nên giải thích hành vi của mình thế nào, cố gắng cứu vớt lịch sử đen của bản thân.

Không trách lúc em gái tôi chơi Người sói lần nào cũng được phát trúng Tiên tri, nó nói quá linh luôn, hiện tại chỉ số thông minh của tôi chẳng những không tăng lên mà thậm chí còn có xu thế giảm nhanh dị thường.

Aishh, giả vẻ chuyện gì cũng chưa xảy ra thì thật có chút cặn bã, phỏng chừng chỉ còn cách mất mặt, tôi liền đặc biệt đau buồn mà nằm ngửa, chờ Hạ Thần tỉnh lại sẽ tỏ vẻ ăn năn hối lỗi, kết quả, tôi vừa động liền phát hiện có vật gì đó cưng cứng đâm lên đùi.

Trong nháy mắt tôi liền nhớ về sự nhiệt tình và cảm giác khoái lạc ngày hôm qua, dục vọng không kịp đề phòng mà dấy lên. Trong ổ chăn, tôi từ từ đưa tay ra nắm chặt anh, Hạ Thần vẫn đang ngủ như cũ, yên phận mặc tôi động. Lại nói, tối qua quậy đến như vậy, bây giờ anh ấy đang ngủ ngon, tôi mà quấy rối thì không tốt, tôi cũng không quản được mình, chỉ chầm chậm xoa nắn cho anh từ phần gốc lên trên, đến đỉnh chóp lại đi xuống. Yên lặng như vậy lấy lòng anh tôi cũng đạt được cảm giác thỏa mãn lớn, mà cảm giác thỏa mãn lại tiến một bước biến thành dục vọng, dưới thân lại càng cứng ngắc, cảm giác sung sướng như đang mạnh mẽ lan tràn.

Trong lúc tôi đang chìm đắm, đột nhiên cảm thấy vành tai có chút ngứa, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện Hạ Thần không biết tỉnh từ lúc nào, len lén tiến đến bên tai tôi cắn một hồi, còn liếm liếm, xem ra còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mí mắt nửa có nửa không mang ý trêu chọc, miễn cưỡng tựa người dậy dịu dàng nhìn tôi.

Vốn dĩ tôi cho rằng anh sẽ mỉa mai tôi, còn hi vọng anh có thể tỉnh dậy chậm một chút. Nhưng giờ nhìn bộ dáng này, trong bầu không khí an tĩnh lại cảm thấy chuyện này cũng thật chẳng có gì đáng nói, tôi cũng kìm lòng không đặng mà nở nụ cười, ôm anh đến gần liếm liếm môi anh, có vẻ như hơi khô, thế nhưng sau một hồi liền trở nên ẩm ướt, sau đó lại luốn đầu lưỡi vào nhẹ động, cảm thụ nhiệt độ khoang miệng của nhau.

Có điều, nếu anh tỉnh rồi, động tác của tôi cũng trở nên kịch liệt hơn, tốc độ cùng cường độ cũng đủ để khiến anh thở dốc, thân dưới cũng không tự chủ được mà hướng bụng dưới anh va chạm. Hạ Thần vươn tay muốn nắm lấy tôi, nhưng tôi lại không để anh toại nguyện mà nắm tay anh chen vào giữa hai chân anh, vuốt ve da dẻ hai bên đùi, nhìn anh dò hỏi. Không biết có phải ánh mắt của tôi quá chăm chú không, Hạ Thần tựa như không chịu được mà cúi đầu, sau gáy bắt đầu ửng hồng, nhẹ giọng ừm một tiếng, lại ôm tôi thêm chặt.

Đây là đồng ý rồi, tôi chậm rãi xen chỗ kia vào giữa hai chân anh, nông sâu đưa đẩy, lúc chen vào cực sâu còn đẩy anh ấy lên trước, khiến người run rẩy từng hồi. Tôi nhìn bản thân đưa ra đưa vào, được da thịt anh ép chặt, mà anh càng ép tôi lại càng dùng sức, cảm giác như cả thân thể lẫn linh hồn đều sôi trào, mà dục vọng trong mắt người đối diện cũng hiện càng rõ.

Không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy đã đến đỉnh điểm của sung sướng, sau đó thì bộc phát, tựa như cả thân thể đột nhiên nổ tung, mà dư vị lại chầm chậm vờn quanh. Cái cảm giác ôm người yêu trong lòng, không kiêng dè gì mà thân thiết vào buổi sáng thế này thực sự quá tuyệt vời. Tôi ôm Hạ Thần yên lặng một hồi, trải qua chuyện vừa rồi, Hạ Thần đã hoàn toàn tỉnh táo, trong ánh mắt lộ ra chút trêu tức.

Thoạt nhìn là muốn tính sổ với tôi, tôi lập tức đưa tay ra che miệng anh, thấy tay đưa ra là tay lúc này dùng để ứ ừ nên đành mau chóng đổi, vội vàng nói với anh "Ba ba cái gì cũng đừng nói, ba là ba ruột con, con xin ba, tha cho con, con sai rồi". Nhìn anh ấy lại có vẻ như càng ngày càng muốn cười, đuôi mắt đều cong lên.

Đàn ông chính là càng lớn tuổi càng xấu xa, tên bot cặn bã nào đó lại đi trêu tôi.

Xem ra là muốn tôi dùng tới đại chiêu rồi.

Nghĩ vậy, tôi liền cực kỳ nghiêm túc nhìn anh, đầy mặt trang trọng, đón lấy ánh mắt anh, trịnh trọng nói từng chữ: "Em yêu anh". Hạ Thần sửng sốt một chút, xem ra cũng không nghĩ tới tôi lại đột nhiên nói như vậy, vẻ mặt dần trở nên dịu dàng hơn, vỗ vỗ tay tôi ra hiệu tôi bỏ ra. Xong rồi, xem ra cái vận mệnh này vẫn không chịu buông bỏ tôi. Tôi thất bại bỏ tay xuống, yếu ớt nhìn anh, vẻ mặt u oán khi bị chồng ruồng bỏ.jpg

Kết quả, Hạ Thần lại nâng mặt tôi, hôn hôn chóp mũi tôi một hồi, có chú ngứa, còn hại tôi hắt hơi một cái. Sau đó anh nhìn thẳng tôi, nói "Tiểu Viễn, anh cũng yêu em", nói xong lập tức cười rộ lên.

A a a a a a! Thật xấu hổ!! Thật hạnh phúc!! Tôi bị hạ đo ván trên mặt đất rồi á á!! Sao anh ấy lại có thể tốt như vậy chứ!! Trên thế giới sao lại có một mỹ nam tử hạnh phúc như tôi đây!!

Lại nói, đây là lần đầu tiên trong 21 năm tôi nói mình yêu ai đó ngoại trừ đối với người trong gia đình, trước đây xem phim truyền hình, đến đoạn nam chính tỏ tình với nữ chính, cảm thấy đàn ông đàn ang lớn tướng rồi mà suốt ngày treo bên miệng câu anh yêu em thật chẳng có chút man nào, có yêu hay không để tự trong lòng biết là được. Hiện tại, tự mình nói ra lời ngọt ngào này, phấn khởi qua đi lại tràn đến một sự xấu hổ mãnh liệt, tựa hồ ba chữ này có ma lực, cả người không có chút nào thoải mái, thực không nhìn nổi, ôi, yêu đương ấy mà, quả là cay đắng ngọt bùi đan xen.

Xem ra Hạ Thần cũng có chút lúng túng, rửa mặt qua rồi vô tình quăng tôi về phòng ngủ chính dọn dẹp chiến trường hỗn loạn tối qua, còn anh thì ở khách phòng chậm rãi thu dọn giường chiếu. Lúc nói chuyện bọn tôi đều không nhìn đối phương, đáp lời cũng không rõ ràng, đến lúc phơi được ga giường ra dưới nắng, nhiệt độ trên mặt mới chậm rãi hạ xuống, tỉnh táo trở lại.

Em yêu anh, gõ ra cũng thấy lúng túng, thôi liền dùng "ba chữ này" để thay thế vậy. Có lẽ bởi vì từ trước tới nay tôi chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, đồng thời cho rằng tình yêu là cả hai phía cùng nỗ lực kinh doanh chứ không phải chuyện hài hòa trong sinh hoạt, thế nên ba chữ này đối với tôi cũng có ý nghĩa khác biệt, không liên quan đến sinh ly tử biệt hay mấy thứ đao to búa lớn, mà là khi có khó khăn hay cãi vã sẽ cố hết sức nói chuyện để làm rõ, không dễ dàng nói ra lời chia tay, đây mới là lời hứa hẹn của tôi.

Ý tưởng ban đầu của tôi là vào một ngày kỷ niệm nào đó hoặc sinh nhật, nói chung là một ngày quan trọng, mới nghiêm túc nói ra hứa hẹn này. Tuy rằng bầu không khí lúc sáng sớm nay thật có chút không thể miêu tả, thế nhưng cũng không phải chuyện đùa, lời đã ra khỏi miệng là thực lòng phát ra từ đáy lòng, hy vọng Hạ Thần và tôi có thể ở bên nhau. Thái độ lúc trả lời của Hạ Thần cũng rất nghiêm túc, tôi tin tưởng với sự thông minh của mình, anh hoàn toàn hiểu rõ, ba chữ này thật có sức nặng với tôi, đồng thời cũng dùng một loại ý nghĩa tương tự để đáp lại tôi.

Mặc kệ anh ấy có chung ý nghĩ với tôi hay không, tôi cũng phải nói với anh cho rõ ràng, cho anh thấy thái độ của tôi. Dù sao thời gian hai chúng tôi bên nhau vẫn chưa lâu, tuy rằng tích cách cùng phương diện kia đều vô cùng phù hợp, thế nhưng nếu muốn tiếp tục kéo dài, bất kể là điều kiện xã hội hay kế hoạch đời này đều tồn tại những vấn đề cần phải giải quyết. Hôm qua hay sáng nay đều không làm đến bước cuối cùng, thế nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian, hiện tại mối quan hệ của chúng tôi đã bước sang một giai đoạn mới, tôi nghĩ chúng tôi cần phải nói chuyện cẩn thận lại một lần.

Có điều, trước đó bọn tôi còn một chuyện khẩn cấp hơn phải làm. Từ tối qua đến giờ bọn tôi vẫn chưa ăn cơm, mà say rượu còn khiến cho dạ dày không thoải mái, đã sớm đói không chịu nổi rồi, bàn bạc một hồi liền lôi kéo Hạ Thần ra ngoài ăn lẩu.

Còn chưa đi đến quán lẩu đã thấy vị mỡ bò nồng đậm trong không khí, lập tức khiến tôi càng thèm ăn, bụng cũng vang lên. Hạ Thần đi bên cạnh tôi, đột nhiên cầm lấy cổ tay tôi, giả vờ giả vịt đè xuống một lát, vuốt vuốt đống ria mép căn bản không tồn tại của anh, khá là đau xót thở dài "Cậu bé này, mạch của con đập quá nhanh, bụng gióng trống, sắc mặt không được tốt, hình như còn choáng váng đầu óc, thật giống như thận có vấn đề, thường ngày nên siêng vận động hơn, chú ý đến chuyện phòng the."

Ha, người này còn làm cái khẩu khí y xì đúc quảng cáo bán thuốc đông y trên TV, đúng là buồn cười, thận tôi như thế nào tôi còn không biết à, hôm nào nhất định phải làm đến độ anh ấy kêu thành tiếng. Mặc kệ anh ấy, tôi đi đến chỗ quán ăn, gọi nhiều thịt hơn so với bình thường. Lúc rảnh rỗi chờ món ăn cũng đùa theo anh: "Thầy thuốc à, cái này cũng không thể trách con, vị kia nhà con cực kỳ sợ nóng, không chịu mặc quần áo trước mặt con mà đi qua đi lại, buổi tối thì lại sợ lạnh, cần lửa của con mới ngủ yên, mấy tháng như vậy thực sự không chịu nổi, con thực khổ trong lòng, hay ngài kê giúp con chút hoàng liên cho anh ấy hạ nhiệt?"

Hạ Thần lập tức nghẹn cả họng, sắc mặt khó coi nhìn tôi, tôi cũng không quan tâm, trước đây bị anh ấy ức hiếp lâu như vậy còn không phản kháng hai câu cơ mà, cũng không mất miếng thịt nào đi. Kết quả, cái người này thực sự đi tranh thịt với tôi, anh ấy cũng không vội vàng, mỗi lần thấy tôi gắp thịt thì lại bày vẻ mặt đáng thương nhìn tôi, nói rằng tối qua anh còn chưa ăn cơm đã bị gọi đến đón tôi, sáng sớm chưa kịp anh lại bị tôi dằn vặt một phen, hiện tại đường huyết hạ thấp lắm rồi.

Bằng hữu, trước khi anh ra khỏi cửa còn ăn chocolate cơ mà!

Yêu tinh nhỏ nào đó cứ khiến tôi mệt tim như vậy, tôi còn có thể làm gì đây, còn không phải trở thành bé ngoan gắp cho anh ấy từng miếng, còn tri kỷ chấm nước chấm cho anh ấy, ngoại trừ lén lút bỏ thêm chút tỏi anh ấy không ăn vô thì quả thực chính là một tên bạn trai nhị thập tứ hiếu.

Náo loạn một hồi, chúng tôi thực sự quá đói, cuối cùng cũng cắm đầu vào ăn, không lo nói chuyện nữa. Lượng ăn của Hạ Thần nhỏ hơn tôi, ăn no xong thì chỉ chọn những gì mình thích ăn, còn không thích thì tống hết vào bát tôi, có khác gì cho heo ăn không, ôi, thật không có nhân quyền. Bữa cơm này ăn nhanh hơn so với thường ngày, ăn xong, hai chúng tôi mỗi người một tách trà, trà lúa mạch của tiệm này pha rất ngon, nước trà trong lại có mùi thơm, chúng tôi trước hàn huyên trước về tiến độ thí nghiệm và luận văn, sau đó tôi liền nói mình muốn bàn một chuyện nghiêm túc.

Hạ Thần nhìn tôi một hồi, đại thể cũng đoán được tôi đang nhắc tới chuyện gì, nhấp một ngụm trà, môi trở nên đỏ hơn, cười đồng ý "Được, nhưng mà đừng nói bây giờ, anh mới ăn no, trong đầu đều nhão như hồ, phỏng chừng em nói gì anh cũng đồng ý, đợi đến tối đi, mua ít thức ăn về nhà làm." Vì vậy hai chúng tôi liền đi đến siêu thị, lựa lựa chọn chọn thực phẩm và hoa quả, còn mua rất nhiều đồ ăn vặt, tôi liền nói vì sao nhà anh toàn chocolate với khoai chiên thế, quá không lành mạnh rồi. Lúc tính tiền tôi còn ngăn không cho anh ấy mua nhiều như vậy, bộ dáng giống hệt người mẹ không cho con mua kẹo ở đằng sau, khiến cho cả hai đều khó xử, tên khốn Hạ Thần này liền bỏ ra ngoài một mình, để tôi lấy cả đống đồ ăn vặt từ trong rổ ra thanh toán dưới ánh mắt hâm mộ của đứa nhỏ kia.

Sau khi về nhà, chúng tôi mở điều hòa rồi thoải mái ngủ thẳng đến bốn giờ chiều, tỉnh lại thì cũng đến giờ chuẩn bị cơm tối. Cả Hạ Thần và tôi đều biết làm cơm, nhưng không như tôi, Hạ Thần quanh năm đều sống một mình, cùng với chương trình học nặng nề ở Hongkong, tiêu chí của anh ấy là nấu đồ nhanh và đơn giản, mọi thứ đều dùng lò nướng, lò vi sóng hay nồi cơm đi nấu. Mà mẹ tôi lúc dạy nấu ăn lại muốn rèn luyện tôi, vậy nên tôi khá chắc tay trong việc xào rau. Buổi trưa đã ăn đủ, bữa tối cũng chỉ cần qua loa, Hạ Thần làm cơm, tôi xào thêm chút thịt chút rau coi như xong việc.

Cơm nước xong xuôi, xếp bát đũa vào máy rửa bát, chúng tôi chính thức thảo luận vấn đề, Hạ Thần lấy giấy bút từ thư phòng đặt trước mặt tôi, đây là thói quen của tôi, cho dù có cần viết chữ hay không, lúc suy nghĩ đều cầm bút và giấy.

Tôi suy tư một lúc, mở miệng nói trước: "Anh Thần, chuyện buồn nôn này cũng không biết mở lời thế nào, nhưng ít nhất cũng phải cho anh thấy thái độ cùng quyết tâm của em. Hiện tại em đang học đại học năm 3 kỳ 2, trước đây đã từng bàn bạc về kế hoạch sau tốt nghiệp với cha mẹ, nhưng khi đó em vẫn chưa gặp anh" nói đến đây tôi lại nhịn không được mà nóng mặt, " Nếu như tổng hiệu dụng của cuộc sống là giá trị hạnh phúc, là một hàm tuyến tính của các biến ngẫu nhiên như tiền tài, tri thức,tình thân, tình bạn, thì tình cảm của em với anh đang có biến đổi, chỉ cần thay một chút là có thể tạo hiểu quả tăng cấp lũy thừa"(*) cố gắng không nhìn về phía anh, "Em và anh đều còn rất trẻ, không đủ mạnh cũng không đủ khôn khéo, bất kể là vấn đề sinh hoạt hằng ngày hay về xu hướng tính dục, lúc nào cũng có thể gặp khó khăn, vì lẽ đó, em muốn có thể thẳng thắn đề cập đến kế hoạch cho tương lai, tuy rằng kế hoạch sẽ không theo kịp thay đổi, nhưng thật sự, em thật sự muốn cùng anh tiếp tục đi trên đoạn đường này."

Hạ Thần ôn nhu lại trầm mặc nhìn tôi, đè bàn tay đang căng thẳng mà gõ nhẹ mặt bàn của tôi xuống, thuật thế nắm chặt, tôi rút cũng không ra, nhưng hơi ấm quen thuộc trên tay anh truyền tới quả thực giúp tôi thêm bình tĩnh, nghiêm túc cẩn thận nghe anh nói: "Anh đi học nhiều năm, vì học vị cùng xu hướng tính dục nên cũng không có tinh lực cân nhắc tới chuyện cá nhân. Kỳ thực, anh cũng không phải một người lạc quan, luận văn bị gửi trả rất  nhiều lần, chỉ có một mình cô quạnh tại Hongkong, một vài bạn học cũng không chịu được mà bỏ cuộc, cuối cùng, nhờ chấp niệm chống đỡ, mãi đến tận năm ngoái mới có thể trở thành giáo viên, bắt đầu cảm thấy an tâm hơn. Ban đầu anh cảm thấy rất lúng túng, không biết phải làm thế nào, thế nhưng lại thu hoạch được bạn nhỏ Tiểu Viễn tốt như vậy, anh cảm thấy vận may đang rất quan tâm tới anh, anh cũng thường lo lắng, không biết mối quan hệ này của đôi ta có làm ảnh hưởng đến tiền đồ của em hay không, dù sao em cũng là người thông minh lại nỗ lực, không nên dây dưa như vậy, nhưng anh lại thật ích kỷ, không nỡ từ bỏ em." Ngừng một chút, anh tiếp tục "Nói chung, vô luận thế nào, anh lớn tuổi hơn em, lại là thầy của em, có gian nan ngăn trở gì, anh cũng đều có thể chặn trước giúp em một chút, không cần phải sợ." 

Lúc đầu tôi tôn kính anh với tư cách giáo viên, sau lại thành bạn trai, tôi nỗ lực thử chăm sóc anh, quan tâm anh, tuy không cảm thấy tình yêu thầy trò thì có gì là không phải, thế nhưng cũng không phải không có những lo lắng khủng hoảng khi lần đầu tiên yêu đương, tôi sợ anh lớn tuổi hơn mình, trải đời lâu hơn, vậy nên sẽ có mâu thuẫn khi chứng kiến những khó khăn và định kiến đối với người đồng tính ở xã hội này. Tôi tận lực biểu hiện sự dũng cảm và nhiệt tình của bản thân, giờ đây nghe anh bộc bạch lại cảm thấy khoang mũi có chút chua xót, đầy bụng tự trách. Tôi thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ anh nghe ra, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm tớ giấy trắng trước mặt, sợ nhìn anh lại càng khó kiểm soát tâm tình. Yên lặng đứng lên đẩy ghế ra, tôi định đến nhà bếp rót cốc nước cho bình tĩnh, Hạ Thần lại giữ tôi lại, sau đó tự mình đi vào phòng bếp, tôi nhìn anh lấy sữa bò ở trong tủ lạnh rồi áp lên mặt, tựa như là hạ nhiệt độ cùng bình ổn cảm xúc.

Uống nửa chén sữa bò xong cũng bình tĩnh lại, Hạ Thần hỏi tôi sau khi tốt nghiệp năm tư tính thế nào, tôi nói vốn có dự định du học, hè này đã thi xong TOEFL, tài liệu cùng trường học vẫn đang chậm rãi chuẩn bị và tìm hiểu. Ý nghĩ này tôi có từ lâu, nhưng vì một vài nguyên nhân nhỏ mà chưa nói cho anh biết. Hạ Thần suy nghĩ một hồi, đồng ý: "Du học để phát triển tầm nhìn quả thật có chỗ tốt, trong trường hợp có gánh nặng kinh tế, dựa vào kết quả học tập cùng điểm thưởng của em cũng có thể chọn được một trường tốt, hơn nữa luận văn hai chúng ta cùng viết cũng chuẩn bị tiến hành bảo vệ, cũng có thể giúp em một phần, thế nhưng anh khuyên em không nên học tiến sĩ, quá khổ." Tôi vốn cũng không có ý định này, căn bản tôi cũng không có nhiệt tình đối với nghiên cứu khoa học, lúc thực tập phát hiện bản thân thích thực hành hơn lý luận, nhưng đây cũng không phải trọng điểm chứ?

"Em đi nước ngoài đó đại ca à, phải xa nhau như vậy, anh cũng không có chút thương tâm nào sao?" Tôi biểu thị nội tâm tổn thương sâu sắc, cầu an ủi. Hạ Thần lại không chút để ý mà cười nhạo tôi, "Đi du học làm nghiên cứu sinh cũng chỉ qua một, hai năm là ổn, lẽ nào anh còn sợ một mình? Hơn nữa, anh cũng không lo em đi tìm người khác, thời điểm chương trình học tăng cường độ, mỗi ngày có thể ngủ tám, chín giờ đã phải thắp nhang cầu Phật tổ phù hộ rồi, mà thận em cũng hư còn gì." Còn thuận tay bóp bóp ngực tôi, xoa tóc tôi rối thành một đống.

Có câu, bản thân càng tự ti lại càng thích chê cười người khác, lúc nào ảnh cũng nói tôi thận hư, có khi là tự mình không chịu nổi tiến công của tôi, thận ảnh cũng có vấn đề đấy chứ! Tôi liếc anh một chút, ung dung thong thả kéo anh lại gần, đè tay anh lên cơ ngực tôi, cắn cắn vành tai anh "Lại đây, sờ kỹ một chút, sau này anh đây đi rồi, cưng cũng không có chỗ nào để sờ đâu nhỉ?" Hạ Thần phỏng chừng nhìn ra tôi có chút thay đổi, xoa bừa thêm hai phát rồi buông ra, còn dùng nghĩa chính nghiêm từ chỉ trích tôi phá hoại bầu không khí nghiêm túc của lần trò chuyện này.

Được thôi, tối nay sẽ là giờ chết của anh, hoãn thời gian thi hành án lại một chút cũng không có gì to tát. Hai chúng tôi liền tiếp tục bàn về đề tài trước đó, Hạ Thần thẳng thắn nói cho tôi hết về kế hoạch nghề nghiệp cùng những việc cần chú ý, chuyên nghiệp lại thân thiết, khiến tôi vừa ghi chép lại vừa không nhịn được mà hôn hôn anh. Sau đó lại nói về lịch sử tình cảm, trào phúng nhau vụ cùng là newbie, thế nhưng trong lòng lại đắc ý, cuối cùng mới nói tới cha mẹ, lại không thể tránh khỏi vấn đề comeout với gia đình.

Kỳ thực đây cũng là vấn đề mà tôi rất muốn biết, dù sao việc này cũng rất quan trọng để nhìn ra thái độ cùng nhân phẩm của một người. Tôi cũng không lo Hạ Thần sẽ là kiểu đi lừa hôn, nhưng bởi vì tôi không biết nhiều người là gay, cũng chưa từng là bạn trai của ai, tôi muốn biết Hạ Thần sẽ xử lý chuyện này thế nào.

Xem ra Hạ Thần đã sớm suy nghĩ đến vấn đề này, sửa sang lại dòng suy nghĩ rồi bắt đầu nói: "Ba mẹ anh đều là bác sĩ, tư tưởng cũng không quá truyền thống, nhưng cũng đã chậm rãi thúc anh kết hôn sinh con, hi vọng có người chăm sóc bên cạnh anh. Anh vẫn chưa comeout, bởi vì trước giờ luôn độc thân, không muốn bộc lộ khiến trong nhà gà chó không yên, mà khi ở Hongkong cũng không tiện nói chuyện, phí học tập của anh lúc đó cũng không nhỏ, nhỡ đâu bởi vì comeout mà bị cắt phí sinh hoạt rồi đoạn tuyệt quan hệ, anh cũng chỉ có thể hi sinh thời gian học tập cùng giấc ngủ để kiếm tiền, rất ích kỷ thế nhưng anh không thể không cân nhắc yếu tố này. Trước khi ở cùng em anh cũng không có ý định comeout, thứ nhất, năm ngoái anh hai anh mới vừa kết hôn, vẫn chưa có con, anh muốn chờ đến sau khi bọn họ có con rồi sẽ cân nhắc, dù sao anh cũng không biết phân lượng bốn chữ nối dõi tông đường trong lòng ba mẹ anh, cũng không muốn phá hỏng nguyện vọng ôm cháu của bọn họ; thứ hai, anh mới chỉ có độc lập kinh tế được mấy năm, nếu như ở tình huống kém nhất, dau khi comeout ba mẹ anh hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, anh vẫn muốn tự mình có thể cho em điều kiện sinh hoạt tốt hơn, khiến ba mẹ em thấy em theo anh cũng không có gì tủi thân; thứ ba, nếu thời gian bên nhau của chúng ta lâu dài, có lẽ ba mẹ anh sẽ tiếp thu được một chút, nếu như em vẫn còn là học sinh, ba mẹ anh có lẽ sẽ cảm thấy em không đáng tin ha ha. Dù sao, anh sẽ cân nhắc các phương diện để lựa chọn biện pháp ít rủi ro nhất, cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, không comeout sẽ còn mang đến thương tổn lớn hơn."

Cái này cũng là một điểm tôi hâm mộ ở Hạ Thần, anh luôn xác định cho mình một mục tiêu rõ ràng, nghiêm túc suy tính đến các yếu tố liên quan, sau đó lựa chọn phương thức tốt nhất để giải quyết vấn đề. Tôi lại không như vậy, thẳng thắn, hại người hại mình, đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu, đứng lên ôm Hạ Thần, Hạ Thần hơi kinh ngạc, nhận ra tâm tình tôi không tốt, tưởng những gì anh nói chọc giận tôi, vì vậy liền vừa ôm vừa dỗ dành, nói xin lỗi tôi. Nhưng vì sao anh lại phải xin lỗi tôi chứ? Là vấn đề của riêng tôi mà thôi.

Tôi ôm anh, nói cho anh hay "Thực ra em comeout rồi." Hạ Thần rõ ràng cực kỳ kinh ngạc, lập tức ôm chặt lấy tôi, xiết đến độ tôi có chút đau, sốt ruột hỏi tôi "Chuyện khi nào? Là trong nửa năm này sao? Vì sao em không nói với anh? Có bị thương không?" Lắc đầu một cái, tôi mới buồn buồn mở miệng: "Không phải, là lúc em thi tốt nghiệp trung học." Tôi hồi tưởng lại tình huống lúc đó, thời gian qua lâu như vậy vẫn cảm thấy đau lòng đến không thở nổi, "Chuyện cũng không có gì mới, năm lớp 12 mọi người cùng xem phim heo, em xem phim nam nam mới cứng, mê man giãy dụa một hồi mới chấp nhận xu hướng tính dục của bản thân. Chẳng qua là lúc đó còn bị áp lực bởi thi cử nên lại càng thấy bị đè nén, đã muốn nói cho ba mẹ để xin sự giúp đỡ ủng hộ từ họ, kết quả em..." Tôi có chút không nói ra được, Hạ Thần nghiêng đầu, cẩn thận hôn tôi, lại xoa xoa, giúp tôi bình tĩnh lại, "Lúc đó, em thật sự sợ bọn họ sau khi biết chuyện sẽ trách mắng em, vậy nên buổi tối trước ngày thi đại học em liền comeout", tôi lại hít hít mũi hai lần, "Lúc đó, bọn họ vì không muốn ảnh hưởng tới kỳ thi của em ngày hôm sau, nói với em rằng xu hướng tính dục cũng không quan trọng lắm, ôm em, an ủi em, nói rằng dù em có thế nào bọn họ cũng yêu em. Kết quả, vào lễ chúc mừng sau khi biết điểm thi đại học, bọn họ khóc còn nhiều hơn bất kỳ ai, người khác đều tưởng bởi vì em thi quá tốt, chỉ có em biết là bọn họ đang thương tâm khổ sở, em buộc bọn họ tiếp nhận em, là em cầm đao..." Nói tới đây tôi cũng không kiềm chế nổi, nước mắt cứ vậy rơi xuống bên cổ Hạ Thần, dần chảy thành hàng. Hạ Thần thở dài một tiếng, mặc cho tôi tựa trên lồng ngực anh, đến lúc tôi khóc đến thở không nổi mới dẫn tôi lên giường, lau nước mắt cho tôi, lại cho tôi uống nước. Khóc lớn một hồi, trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn, không biết từ lúc nào thì ngủ mất.

- --

Hal: (*) Tôi cũng không biết gì đâu =)))) Khổ quá, sao cứ lôi định nghĩa này đến định nghĩa kia ra so sánh thế huhuhu

Có phải tôi chia chương sai không mà mấy chương gần đây dài vậy....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.