Đang Thi Mà Nhỡ Tay Chọt Vô Mông Giáo Viên Thì Làm Sao Bây Giờ?

Chương 14: Phiên ngoại 1



Cậu nhóc nhà tôi mềm thật mềm by Hạ Thần.

- --

Dạo này hay bị mất mặt quá, da cũng nhạy cảm lên.

Từ hồi trung học cơ sở tôi đã học nội trú, lúc du học cũng vẫn là sống một mình, phải độc lập quanh năm suốt tháng đã khiến tôi khó có thể ỷ lại vào người khác, càng đừng nói đến thích ứng được với mối quan hệ ở chung nào. Thế nhưng hiện tại, trong căn hộ nho nhỏ này, mỗi sáng vươn qua người Tiểu Viễn tắt đồng hồ báo thức, sau đó thuận thế dụi dụi vào người em ấy gọi người, đều mang đến cảm giác khiến người say mê, thoải mái lại hạnh phúc. 

Có điều, Tiểu Viễn bị gọi tỉnh định lực chống đỡ không tốt lắm. Cho nên nói, có partner táo bạo cũng có thể ảnh hưởng đến hài hòa sinh hoạt.

Có một điều khác khiến tôi ngạc nhiên, đó là Tiểu Viễn ở trường không được hoan nghênh lắm. Không, không phải kiểu không hòa đồng cùng bạn học, mà là khá mờ nhạt, không có kiểu "hoan nghênh" ám muội kia. Nhớ hồi còn ở trong nước, trong trường chúng tôi có một bức tường tỏ tình, dù sao cũng là chuyện vặt mà các thiếu nam thiếu nữ đang độ tuổi xuân thấy thích thú, mà Tiểu Viễn lại nằm trong nhóm có tần suất xuất hiện tên trên đó nhiều nhất. Lúc mới xác định quan hệ, tôi cần phải quan sát các loại tình địch, vậy nên chọn tháng bốn tháng năm để lập bảng thống kê, qua việc này cho thấy, hai tháng này là hai tháng vừa mới qua kỳ khai giảng bận rộn, lại còn cách xa thời gian thi cuối kỳ, là thời điểm dễ mơ hão, muốn là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga nhất, như vậy kết quả thống kê cũng có thể đại diện cho tình hình chung ở mức độ nào đó.(*)

Sự thực chứng minh, mặc dù không nhìn qua lăng kính bạn trai, giá trị nhan sắc của Tiểu Viễn cũng ở mức cao, mà thành tích cùng đóng góp trong các hoạt động học tập nghiên cứu lại càng tích thêm điểm trong bảng xếp hạng nam thần cho em ấy.

Thế nhưng tôi cũng phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, đó chính là trong toàn bộ quá trình phân tích, nhà nghiên cứu tôi đây lại rất khó duy trì thái độ khách quan, đặc biệt là khi phát hiện ra mấy người dính hiệu ứng rắm cồng vầu kia tỉ lệ nam ba nữ bảy, mà cái danh của Tiểu Viễn một chút cũng không lung lay.(**) Cuối cùng tôi tức giận tắt word, bật "Kill Bill" lên coi, một canh giờ chìm đắm trong phim ảnh máu me mới bình tĩnh tỉnh táo lại.

Vì lẽ đó, để kỷ niệm lần nghiên cứu phân tích thất bại đầu tiên của mình, đồng thời cũng muốn nhắc nhở bản thân phải toàn lực bảo vệ cún nhỏ nhà mình không bị người dòm ngó mơ ước, tôi thay hình đại diện của mình thành trang thứ nhất của báo cáo phân tích, đương nhiên mọi thứ đều đã được làm mờ. Buổi chiều sau khi tan học, Tiểu Viễn nhắn tin sang hỏi tôi vì sao lại đổi hình đại diện, tôi chột dạ nói với em ấy rằng đó là luận văn đầu tiên tôi viết hồi đại học, đổi thành hình này vì muốn kỷ niệm 10 năm, thành công che đậy được. Kết quả, Tiểu Viễn nghe xong lại cực kỳ cảm động, cũng hưng phấn thay hình đại diện thành bài luận văn đầu tiên của em ấy.

Tôi:... Con ngốc, ba ba trong lòng quá đau.

Nói đi nói lại, đi tới Chicago, bạn bè xã giao của em ấy ít hơn trước đây rất nhiều, tuy rằng như vậy cảm giác nguy hiểm của tôi được giảm bớt, nhưng là có chút cảm thấy ngọc thô mình mài dũa lại không có người nhận thức, thật khó chịu.

Tối đến, tôi cố ngủ năm lần mà vẫn không xong, sau khi dùng melatonin cũng vô dụng, lần đầu tiên tôi chán ghét tinh thần yêu nghiên cứu của bản thân mà tôi vốn luôn tự hào. Đến lần thứ sáu, Tiểu Viễn mơ mơ màng màng tỉnh lại, xoay người đem chân kẹp lấy tôi, ôm không cho tôi động. Tôi thật sự là không nhịn được, chọt chọt cơ ngực em ấy, đưa ra nghi ngờ lớn nhất của bản thân. Tiểu Viễn có lẽ là mệt chết rồi, mê man một hồi mới nói, nói rằng em ấy không thích uống rượu cũng ghét thức đêm, những bữa tiệc kia em ấy cảm thấy đi là phí thời gian, hơn nữa bản thân cũng cần nhiều thời gian học, có chút tinh lực không bằng đi hẹn hò xem phim, mà mua nhiều bao như vậy còn chưa có thời gian dùng, nói qua vấn đề bất mãn này kia, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Ầy, cảm thấy rất tốt, hình tượng người trưởng thành sụp đổ nhưng trong lòng lại cực độ đắc ý.

Sáng hôm sau, lúc đang ăn, em ấy đột nhiên hỏi vì sao tôi lại biết trước đây có nhiều người theo đuổi em ấy, đương nhiên tôi không thể nói là ngày nào mình cũng theo dõi tường tỏ tình rồi, liền qua loa bảo rằng thấy vòng bạn bè của em ấy khá lớn, nhìn đoán được. Tiểu Viễn gặm bánh mì nướng một hồi, "Không đúng, những người này tìm em đều muốn nhờ giúp đỡ hoặc rủ đi chơi bóng, còn có mấy đàn em cần em tư vấn, cũng chỉ là chỗ bạn bè bình thường mà thôi, suy nghĩ của anh thật xấu xa."

Tôi:... Người ta ngày nào cũng đến hỏi han như báo danh, vậy mà ngài đây cũng cứ như làm từ thiện mà tiếp tuốt? Lại nói, muốn tiếp cận thì phải có lý do chứ, cũng không thể vừa tới đã lộ động cơ được, đến cả em theo đuổi anh cũng phải mất một khoảng thời gian. Đúng là không còn lời nào để nói với bạn gay ngay thẳng này.

Nghỉ đông năm nay tôi về nước làm báo cáo công tác, lúc đó Tiểu Viễn đang nghênh đón địa ngục thi học kỳ, mỗi ngày đều như heo chó, đoạn thời gian đó bọn tôi gần như mất liên lạc hai tuần lễ. Kỳ thực, những chuyện khác thì không có vấn đề gì, chỉ có ba cái vụ thân mật ứ ừ làm tôi buồn bực, mùa đông dùng tay phải cái thứ kia vừa ra phỏng chừng cũng đông mất, tật xấu mất ngủ cũng quay trở lại. Thế nên, vừa giải quyết xong chuyện trong nước, tôi lập tức mua vé máy bay đến Chicago, đêm sau liền buông thả, hút đủ tinh khí, cả người khoan khoái, tinh thần thoải mái.(***)

Có điều, tối hôm đó khả năng tôi hơi buông thả quá, sau đó Tiểu Viễn thỉnh thoảng sẽ lấy cớ còn nhiều bài tập, cố ý ngó lơ tôi một tuần lễ, ngồi đợi tôi không chủ động được mà đến ồn ào với em ấy, đồ xấu tính xấu nết. Vì sao tôi biết à, bởi vì lần đầu tiên tôi chủ động ôm em ấy, phát hiện hàng này không biết chòng bao vào từ bao giờ rồi, rõ một bộ dạng ôm cây đợi thỏ.

Ok, fine. Quả nhiên người rảnh rỗi liền dễ làm ra những thứ vớ vẩn, như vậy là không hay. Vì vậy tôi liền liên lạc với giáo viên hướng dẫn của Tiểu Viễn (kỳ thực là chồng của đàn chị của tôi), đề nghị giao cho Tiểu Viễn thêm một đống tư liệu cùng ba cái deadline.

Dù sao thì thầy Hạ cũng từng nói, tri thức có thể giúp con người ta giác ngộ.

Nói tóm lại, thỉnh thoảng cũng có bug lớn bug nhỏ, nhưng chương trình tình yêu này vẫn rất tốt, đã dùng thì không hoàn trả.

- --

Hal: (*) Tôi cũng không hiểu thầy Hạ có ý gì =)))) Không hiểu ba cái thống kê này lắm. Chắc là để xác định sức hút của em người yêu thì thầy phải chọn khoảng thời gian ít bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh nhất (bận rộn học tập các thứ) để thống kê à?

(**)... Sao càng ngày càng tối nghĩa... Tôi hiểu là thấy người yêu nhỏ hút ong bướm nhiều quá nên "ghen", nghiên cứu không ra kết quả =))) Cái "rắm cầu vồng" kia là chỉ khi thần tượng ai đó thì người ta làm gì cũng thấy đẹp thấy hay, cả xì hơi cũng hiện ra cầu vồng.

(***) Thầy Hạ mới mở khóa thuộc tính yêu tinh à =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.