Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 25



Cảm cúm quả thực là bệnh khó chữa.

Hai tuần sau, ngày đầu tiên tôi bước vào đại học là ngày mười bốn tháng hai, cũng là lễ tình nhân đầu tiên từ khi tôi và Hướng Huy quen biết.

Dù sao cũng vẫn mong ước một cuộc hẹn hò khó quên trong ngày lễ Valentine này.

Dù phong cảnh xung quanh trong ngày lễ đặc biệt này có đẹp đẽ đến đâu cũng không làm tôi cảm thấy thoải mái hơn. Nguyên nhân do hôm trước đi dầm mưa, bây giờ bị ngạt mũi, nhức đầu, đau họng, cả người mệt mỏi chỉ muốn nằm lỳ trên giường không muốn di chuyển.

Thấy Chu Xuân và Liễu Như Yên trang điểm xinh đẹp áo quần đẹp đẽ uốn éo trước sau mới rời đi, trong lòng tôi cũng cảm thấy ngưa ngứa. Cuối cùng đợi mãi mới tới ngày tình nhân, chẳng lẽ vì bệnh tật mà cứ để vậy trôi qua cái ngày này.

Đến chiều, Hướng Huy gọi điện thoại.

“Alô.” Giọng ngạt mũi, nói lên chính tôi nghe còn thấy khó chịu.

Hướng Huy mất một lúc mới nghe ra giọng tôi, “Diệp Tử, em ốm à?”.

“Vâng.” Tôi tích chữ như vàng, nói càng nhiều lời họng càng đau thêm mấy phần.

Đầu kia điện thoại im lặng một hồi.

Tôi cũng tự hận cái bệnh cảm lạnh sớm không tới muộn không tới lại chọn đúng một ngày tốt đẹp như vậy.

“Hướng Huy, không sao, em có thể đi xuống tầng dưới mà.” Tôi mong đợi nghe lời ân cần hỏi thăm quan tâm từ Hướng Huy, nhưng anh không nói, mà còn nói: “Được, vậy anh ở dưới tầng chờ em, em nhanh lên.”

Tôi có chút thất vọng lẫn tức giận, thật không hiểu cách săn sóc người khác mà.

Mặc chiếc áo bông dày, đeo khăn quàng, tự quấn mình thành cái bánh chưng, tôi bước ra khỏi cửa.

Hướng Huy vừa thấy tôi liền cười, trông tôi hơi mập mạp, còn anh mặc quần áo giản dị nhẹ nhàng thoải mái.

Anh nắm tay tôi, vừa đi vừa nói chuyện, “Diệp Tử, hôm này là sinh nhật anh.”.

“…”

“Không cần phải ngạc nhiên như vậy chứ?” Anh cười nhéo mũi tôi, tôi không cam tâm muốn nhéo lại, nhưng bất lực vì anh cao nên chiếm ưu thế hơn tôi, mỗi lần như vậy đều bị anh nhẹ nhàng né qua.

Tôi hừ lạnh, “Sao anh không bảo sớm cho em, bây giờ em cũng không có chuẩn bị quà gì cho anh.”.

Nụ cười nở trên đôi môi anh, “Em có thể đi cùng anh là quà tốt nhất rồi.”.

Mặt tôi ửng hồng, cúi đầu không nói gì.

Đi được một đoạn đường, tôi nhịn không được nói: “Sinh nhật là ngày Valentine, thế chẳng không phải bảo anh là tình nhân của quần chúng à?”.

Nét cười trên miệng anh càng sâu hơn, “Em lại đang nghĩ ngợi lung tung cái gì?” anh gõ nhẹ lên đầu tôi, “Trong này không biết còn chứa những gì.”.

“Tóm lại không phải là rơm rạ,” Tôi chán nản xoa đầu, tôi bị bệnh mà anh còn muốn bắt nạt tôi.

Hướng Huy không quan tâm cười, “Thực ra bọn Trương chim to có hẹn đi hát karaoke, nhưng bộ dạng của em thế này…”. Anh nhìn tôi, “Anh vừa từ chối hết rồi.”.

Tôi nhẹ nhàng thì thầm, “Hai người riêng một thế giới không phải càng tốt hơn sao, ngốc ạ.”.

“Em nói gì?” Anh nhíu mày hỏi.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên tươi cười, “Em nói về sau cũng đi chơi thế này nhé.”.

“Thật?” Anh không tin tưởng nhìn tôi, “Anh nghe phảng phất không rõ thế nào giống như hai người riêng một thế giới cái gì gì…”.

Tôi nở nụ cười vô tội, “Có sao có sao?”. Tôi nhìn xung quanh, đánh chết tôi cũng không thừa nhận lời nói vừa rồi.

Gương mặt anh nhìn sáng láng cười mà tựa như không, ấm áp như ngày xuân, xua tam cảm giác khó chịu của căn bệnh, tâm tình tôi bỗng tốt hẳn lên. “Sinh nhật anh, em lại không chuẩn bị quà gì, vậy em mời anh ăn cơm.”. Tôi sờ sờ cằm vừa ngẫm nghĩ vừa nói.

Anh khẽ nghiêng người cúi đầu nhìn xuống tôi, “Mời anh đi ăn cả một bữa lớn sao?”.

“Em rất nghèo.” Tôi tội nghiệp dựa đầu vào ngực anh, hai tay vân vê chiếc cúc áo anh, tôi đúng là nghèo nha, mới mua đồ trang điểm và quần áo, cũng là vì nữ vi duyệt kỷ giả dung[29] thôi.

Anh nói: “Vậy anh mời em.”.

“Không được.” Tôi lắc đầu, “Em mời anh, nhưng địa điểm là em chọn.”.

“Tuỳ em thôi.” Anh đưa tay lên cằm tôi, nhẹ nhàng xuôi lên vuốt chóp mũi tôi.

Đi xa ngôi trường gần phía thành phố là nhà hàng KFC, McDonald nhỏ, ngồi xe buýt phải qua hai điểm dừng, muốn ăn món ngon phải đi xa thôi.

Không khí tươi mát trong lành sau cơn mưa là một không gian hiếm hoi cho hai người được ở một mình cùng nhau, không bị ai quấy rầy, vậy là, chưa ai đề xuất ngồi xe, cũng chưa xác định đi về phía nào, chỉ cứ dọc theo con đường nhỏ trước cửa trường mà tán gẫu, đến đâu tính đến đó, cứ đi dạo trước đã.

Người ta nói tình yêu khiến IQ con người trở về gần như bằng không, lời nói này bây giờ thật không sai chút nào, cứ đi chẳng biết khi nào lại đến con đường yên tĩnh vắng bóng người, hơn nữa có xe không ngồi lại muốn tận hưởng không gian tĩnh lặng êm ả, về sau chân đã mỏi nhừ miệng đắng lưỡi khô, thế này không phải tự làm mình khổ sao. Nhưng mà, tôi lại ngọt ngào cười ngây ngốc, vì có người này bên cạnh thật lãng mạn và ấm áp.

Trời bắt đầu mưu phùn từng tia nhỏ, chẳng hề làm người ta ghét, thậm chí tôi bước chậm trong mưa với tâm trạng nhàn nhã. Dang rộng hai tay, ngửa đầu cảm nhận không khí hơi thở của mừa xuân thật tuyệt vời.

Hướng Huy kéo tôi thẳng đến mái hiên che ở một ngôi nhà mới nói, “Em đang ốm, không thể đi mưa.”.

Tôi ngượng ngùng mỉm cười, chính mình còn quên mất chuyện này.

Cận thận xem xét lại chỗ trú tạm thời, phát hiện ra đây là một hàng cháo, bên trong cửa hàng rất nhỏ, bên trong chỉ đặt vẻn vẹn bốn chiếc bàn, trên mỗi mặt bàn được trải chiếc khăn nhiều hoa văn hoạ tiết, sạch sẽ đến ngạc nhiên.

Tôi quay đầu nhìn Hướng Huy cười: “Em mời anh ăn cơm ở chỗ này luôn được không?”.

“Nhưng em sẽ bị lợi dụng đấy” Anh thuận tay giật tóc tôi.

Tôi lè lười, kéo anh ngồi xuống.

“Hai bát cháo ạ.” Tôi dùng ngón tay vỗ vỗ lên mặt bàn, đung đưa hai chân, tâm trạng cực tốt.

Trong cửa hàng trừ một người phụ nữ trung tuổi không thấy có người nào khác, xem ra chủ hàng, người thu tiền, đầu bếp đều là bà một mình kiêm hết.

Chờ bà chủ bưng ra hai bát cháo nóng khói bay nghi ngút tới, chuyện kỳ quái xảy ra.

Đầu tiên bà buông khay xuống dụi mắt, chăm chú nhìn Hướng Huy không chớp mắt.

Tôi buồn bực, chẳng lẽ sức quyến rũ của Hướng Huy lớn đến vậy, từ hai mươi tuổi đến năm mươi tuổi cả lượt đều bị thu phục sao?

Hướng Huy và tôi đưa mắt nhìn nhau, mặt đỏ ửng. Tôi nghĩ định nói đùa vui vài câu, nhưng nhìn biểu hiện chững chạc đàng hoàng của bà chủ lại nhịn xuống.

Cô bỗng nhiên lau lau tay vào cái tạp dề, lấy trong túi áo ra tấm ảnh đen trắng nhỏ, đối chiếu với khuôn mặt Hướng Huy vài lần, xem đi xem lại mới thở dài một tiếng nặng nề.

“Hai vị từ từ dùng.” Giọng nói của bà lộ ra vẻ thất vọng rõ rệt, chuẩn bị dời đi.

Lòng hiếu kỳ của tôi thúc đẩy muốn giải mã bí ẩn này, tôi không suy nghĩ gì lại hỏi: “Bà chủ án, có chuyện gì vậy?”.

Bà lắc đầu, yên lặng xoay người rời đi.

Tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào bóng lưng bà bước đi.

“Thật đáng thương.” người ở bàn bên cạnh than thở một câu.

Tôi nghiêng đầu sang bên đó, người nói là một ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, cứ lắc đầu một cái thở dài một cái, lăn qua lăn lại đũa trong tay quấy, chậm chạp chưa đưa vào trong miệng.

Dường như cảm nhận ánh mắt của tôi, ông ngẩng đầu đưa mắt nhìn, tôi có chút lúng túng dời tầm mắt, lại nghe tiếng ông nói nhẹ, “Tôi ăn cháo ở đây mười mấy năm, mỗi lần đều chứng kiến sự hy vọng rồi lại thất vọng của bà ấy.”. Không đợi tôi hỏi, ông lại tiếp tục nói, “Con trai bà ấy mới vài tuổi đã bỏ đi, mãi không tìm về, bởi vì biết nó thích ăn cháo, cho nên bà ấy đã mở cửa hàng này, hy vọng một ngày nào đó mẹ con sum họp. Bởi thế bà ấy thấy chàng trai này độ tuổi xấp xỉ, mới để ý kĩ vậy, cháu gái, bỏ qua cho.”.

Thì ra là vậy.

Tôi không nghĩ một cửa hàng đơn giản thế này lại ẩn chứa một đoạn quá khứ buồn đến vậy.

Tôi chần chừ, thong thả nói, “Nhiều năm như vậy có thể tìm được sao?”.

“Có thể.” Một giọng nữ trầm từ đỉnh đầu tôi vang lên, không biết khi nào bà chủ đã đi đến phía sau tôi, bà môi hé mở, kiên định nói, “Chỉ cần kiên trì tiếp tục, nhất định có thể, chỉ cần tận lực, nhất định có hy vọng.”.

“Chỉ cần kiên trì tiếp tục nhất định có thể.” Tôi lặp lại một lần, nơi nào đó thật sâu trong lòng có cảm giác xúc động.

Khoảnh khắc im lặng, tôi bỗng nhiên đứng lên, chân thành nói với bà chủ, “Bác nhất định sẽ tìm được con trai mình, bởi vì cậu ấy có một người mẹ tốt, bất luận ra sao vẫn không ngừng hy vọng.”.

Nói xong câu đó, mũi tôi hơi cay, Hướng Huy ôm chầm tôi, cằm tựa vào trán tôi, âm thanh trầm ấm dịu dàng bên tai, “Yên tâm đi, anh sẽ không bao giờ bị lạc đường.”.

Tôi lườm anh một cái, “Anh sẽ sớm bị lạc đường lắm.”. Tôi ý chỉ anh từ trước đủ loại, tôi bị anh ôm càng chặt, lộ ra ánh mặt đáng thương, “Mất rồi, em có thể thu lại?”.

Đáng ghét, biết tôi mềm lòng, được thế cứ dùng chiêu này. Tôi sờ sờ tóc anh, “Ngoan, biết sai mà sửa vẫn là cậu bé tốt. Tí nữa dì sẽ mua cho con kẹo.”. Nói nhảm, chính mình cũng không nhịn được mà bật cười.

Bị chuyện vừa rồi trì hoãn, cháo đã đặc dính, nhưng chúng tôi không để ý. Cho nên nói ăn gì cũng không quan trọng, quan trọng là cùng ăn với ai, trích nguyên lời của Chu Xuân, chắc hẳn cô nàng cũng thực hành nhiều nên hiểu biết chính xác.

Hướng Huy múc thìa ớt tương trộn vào cháo, anh thích cay ghét ngọt, tôi cũng sớm biết rõ, nhưng mình chưa bao giờ thử. Hôm nay không biết sao nhìn anh ăn ngon lành, bỗng nhiên muốn ăn.

Hướng Huy thấy tôi để ý anh, cười xấu xa, “Muốn nếm thử?”.

Tôi gật mạnh đầu, anh lấy một thìa bỏ vào bát tôi, tôi vội vàng múc một thìa nuốt vào, khí huyết tuôn trào, vị cay một đường xuống cổ họng, mắt nóng rực, trước mắt một tầng sương mờ, tôi không ngừng lè lưỡi, “Cay quá, cay quá.”.

Hướng Huy nhìn tôi cười, với tay lấy cốc nước đưa tới, “Em đúng người thích phô trương.”.

Ực phát nuốt cả nửa cốc nước, cảm thấy thư thái nhiều. Tôi không phục tranh luận, “Một ngày nào đó sẽ hơn anh.”.

Vào lúc nói câu nói đùa ấy, như một lời tiên đoán, rất nhiều năm về sau, trải qua đắng cay ngọt bùi, chúng tôi lại ngồi tại nơi này, nhưng không bao giờ tìm thấy tâm trạng như lúc xưa nữa.

Hướng Huy khẽ cười, từ tay tôi nhận lấy cốc, ngẩng cổ uống cạn nước thừa, tôi giật mình, cái này… Đây không phải là hôn gián tiếp sao?

Tôi muốn nói điều gì, mặc ửng hồng nói, “Em bị cảm cúm, anh…”.

Anh cười lười biếng, không nói gì, như thể tất cả mọi thứ sẽ không trở thành sự thật.

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một đoạn văn trên một quyển tạp chí nào đó, nếu như gặp gỡ người đàn ông thế này, bạn nên xem xét việc kết hôn: cười lên như kẻ xấu – kỳ thực không phải; cơ thể có mùi rất dễ chịu nhưng chính anh ấy không biết rõ; bạn bị cảm, anh vẫn cùng bạn uống cốc nước…

Tôi chăm chú nhìn anh, không thể ngừng cười.

“Cười nữa cằm sẽ rớt xuống đấy.” Khóe môi anh nhếch lên nụ cười tuyệt đẹp.

Tôi không cho là đúng, bĩu môi, “Sao thế được.”.

Đáy mắt anh tràn đầy ý cười, nâng tay vò rồi tóc tôi, chà xát vào tim tôi.

Mưa rơi rất nhỏ, chúng tôi trở lại bước chậm trên đường.

Đi đi, bước chân Hướng Huy dần chậm lại, lúc đầu tôi không để ý, chờ đến lúc phát hiện, anh đã ở sau một đoạn dài. Quay người nhìn anh, khuôn mặt kiên nghị cao ngất, tóc mái bay theo chiều gió.

“Không đi à?” Tôi lùi lại, nhẹ nhàng cười, rốt cuộc bắt được cơ hội cười anh.

Anh không nói, tôi bỗng nhiên lo lắng, cẩn thận hỏi, “Không ổn sao?”.

Anh lắc đầu, thấp giọng gọi, “Diệp Tử.”.

Bàn tay tôi sờ lên trán anh, lo lắng anh bị nhiễm bệnh cảm cúm của tôi, còn chưa trả lời, anh đã nâng đầu tôi, môi in dấu thật sâu xuống.

Nụ hôn của anh tấn công mạnh mẽ, không giống như lần nhẹ nhàng trước, tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, đưa tay đẩy anh nhưng không đủ lực.

Anh hơi thở dồn dập mà ấm áp, đôi môi mềm mại có mùi vị như chocolate, muốn ngừng nhưng không được, tôi chậm rãi từ bỏ chống cự, yếu ớt đặt tai lên vai anh.

Cho đến khi hô hấp bị đoạt lấy không còn, anh mới hài lòng rời môi tôi. Ánh mắt mãnh liệt, như muốn nhìn thấu tôi. Tôi “Ưm” một tiếng, dựa vào ngực anh, không dám ngẩng đầu lên nhìn.

“Bây giờ mới nghĩ đến nhắm mắt, không thấy muộn sao?” Anh vuốt những sợi tóc bị gió thổi bay của tôi, nhẹ giọng cười nhạo.

Tôi cười lâu mới trả lời, “Là do anh kỹ thuật quá kém, em không có cảm giác.”.

“Hả?!”. Anh cúi người xem xét kĩ mặt tôi, “Vậy chúng ta làm lại lần nữa.”.

Hơi thở dồn dập thổi vào mặt tôi, tôi còn chưa nói không cần xong, anh đã chế ngự cơ thể tôi, tôi không thể động đậy, làn môi anh lần nữa bao phủ tôi, khẽ nhấm nháp hút cạn, từng bước thâm nhập, môi răng gắn chặt, phảng phất như giàn lăng tiêu[30] dây dưa quấn lấy nhau, mãi không thôi.

“Lần này có cảm giác không?” Anh buông tôi ra, thở gấp.

Tôi mặt sớm nóng không tưởng nổi, không dám nói linh tinh, nếu không, ăn mệt vẫn là tôi.

Ngày hôm sau trở lại trường, tôi và Hướng Huy đều bị bệnh, đây đúng là kết cục của việc lãng mạn quá xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.