Oa! Hôm nay là một ngày an bình. Sau khi bị bắt phải đi hành xác ở rừng Tăm Tối, mình đã có được một khoảng tiền kha khá nhờ nhiệm vụ dở hơi của tên vô danh đó. Cuối cùng tôi cũng thoát được sự kiểm soát của họ, tuyệt!
Hiện tại trời đã tối, tôi đang đi dạo trong thành phố, tiện đường tạt vào một quán thịt xiên bên đường mua vài xiên thịt vừa đi vừa ăn. Đang nghĩ lung tung thì …
- Có thật vậy không? – một giọng nói vang lên phía sau lưng tôi. Là cái giọng đó. Sao lại là hôm nay chhứ
- Đi tiếp đi, đừng quay mặt lại. – lại giọng nói đó.
- Đ… đi đâu? –tôi thận trọng hỏi.
- Đi thẳng, tới con hẻm sau quán bar.
- … - tôi im lặng.
Con hẻm sau quán bar thường chỉ được sử dụng nhiều nhất về đêm. Ban ngày không nhiều người sử dụng mà có cũng là nhân viên của quán bar. Nếu là chuyện bí mật thì lúc này không nên đến đó mới đúng.
Đến đầu hẻm, tôi thận trọng tiến vào. Tay phải đặt lên chuôi kiếm, tay trái chuẩn bị ba chiếc phi tiêu. Từng bước, tôi tiến vào. Âm thanh vọng lại của tiếng bước chân giúp tôi xác định được hắn đang ở sau lưng tôi. Có lẽ hắn ko hề có ý định che giấu sự hiện diện.
Con hẻm tối, với ánh sáng mờ rọi ra qua khe của hở. Hai vách tường ẩm móc, đầy rêu, với vài chỗ bong tróc sơn loang lỗ. Âm thanh ồn ào của quán bar vọng ra, đủ thứ tạp âm.
- Kira, tôi muốn cô gặp tên Lio. – hắn nói.
- Lio, là đại tướng quân Lio? – tôi bất ngờ, xoay người lại hỏi.
- Phải.
- Để làm gì?
- Bảo hắn muốn tìm Áo Choàng Đen thì đến tìm mạo hiểm gia có tên là Touch, mang theo tên Anh Hùng rơm nữa. Rồi cùng bọn Touch đến thánh địa phương nam.
- Bao nhiêu?
- Cầm đi, 300, xong thì thêm 200. – hắn ném cho tôi một chiếc túi vải nặng những đồng vàng.
- Chào. – tôi lách người tránh hắn, đi thẳng ra khỏi con hẻm.
Hai thanh kiếm cọ sát với nhau. Một thanh kiếm đen với bán kiếm mặt quỷ tàn bạo, đầy thù hận. một thanh kiếm cùn sứt mẻ trông như sắp ngãy đến nơi. Hiện tại Touch và một con Orc đang quần nhau. Bên kia, ma pháp văng tung tóe. Là Ninya đang xả ma pháp với đám goblin. Còn tôi đang liên tục xả tên với đám Tiểu Thử.
Vốn dĩ chúng tôi chỉ định làm nhiệm vụ là tiêu diệt một con Orc, ai ngờ lại xuất hiện thêm goblin với Tiểu Thử. Có vẻ sẽ khó khăn cho những người hạng F nhưng chúng tôi đã không còn là hạng F nữa mà là hạng D.
Chẳng mấy chốc mà con Orc ngã xuống và bọn goblin cũng tèo, còn bọn chuột nhắt Tiểu Thử cững chạy hết. Chúng tôi xẻo tai của những con quái chúng tôi hạ được.
Sau khi bán lại đống ma thạch và nhận tiền thưởng chúng tôi quyết định lên đường thẳng tiến đến phương nam. Tuy nhiên, Touch đã ngăn hai chúng tôi vì quá nguy hiểm. Hiện tại chúng tôi đang ở Nọa thành, cách thủ đô hoàng gia một ngày đường.
Theo như tôi được biết từ đây đến phía nam đường đi vô cùng xa xôi chưa kể trên đường đi có vô số loại quái vật mà tôi chưa từng thấy. Sẽ rất nguy hiểm nếu đi mà không chuẩn bị gì.
Nhưng tôi thật sự muốn nhanh chóng đến đó. Ở đó có manh mối về người mẹ mất tích của tôi.
- Sao thế Eri? – là Ninya cô ấy đang nhìn tôi khó hiểu.
- A … khô … không có gì đâu, chỉ là tớ đang nghĩ vài chuyện vu vơ thôi. – tôi đưa tay lên vẫy qua lại liên tục ra hiệu là không có gì.
- À. – cô ấy à một tiếng rồi quay sang nói chuyện với Touch. Tôi thở dài như vừa thoát khỏi một gánh nặng.
- Xin lỗi hôm nay mạo hiểm gia Touch có ở đây không ạ? – cô tiếp viên ở quầy nói lớn, khiến ai trong Hội cũng quay sang nhìn cô.
- Ara … là tôi. – Touch nhìn cô tiếp viên, tay phải giơ lên báo hiệu vị trí bản thân. Lúc này mọi ánh nhìn chuyển sang anh.
- Có việc gì sao? Tôi đã làm sai gì à? – Touch hởi ngô nghê.
- Ngài Touch xin mời ngài và nhóm của mình theo tôi ạ, chủ Hội muốn gặp hai người. – cô tiếp viên đưa tay ra dấu hướng về phía cầu thang.
- À vâng.
Chúng tôi dè dặt đi theo. Đây là lần đầu tiên mà chúng tôi gặp Hội trưởng nên có chút lo lắng.
Đi hết cầu thang chúng tôi hướng tới căn phòng cuối hành lang. hai bên vách treo khá nhiều tranh, nội dung chủ yếu là về trận chiến giữa anh hùng và quỷ vương. Giữa hai bức tranh là một viên tinh thạch phát sáng. Cả thảy 20 viên. Chúng tôi đến cuối hành lang. Mở của chúng tôi vào trong. Đối diện chúng tôi là một người đàn ông cao to lực lưỡng, ăn mặc lịch sự. trên bàn làm việc là một lá thư vừa mới xem, bìa còn nguyên dấu xé.
- Đến rồi à? Xin lỗi vì đã đường đột gọi mọi người. Tôi là Hirky chủ Hội mạo hiểm gia này. – ông ấy mở lời trước. – mời các vị ngồi. – ông ấy ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống bộ ghế quay quanh chiếc bàn ở giữa phòng.
- Tôi là Touch, đây là Ninya, còn đây là Eri. – Touch ngồi xuống và giới thiệu từng người trong chúng tôi.
- Hôm nay tôi mời mọi người đến đây để gia nhiệm vụ này. Mọi người sẽ chuyển bức thư này tới quán Trăng Máu ở thủ đô và giao nó cho Đại tướng quân Lio. – Hirky lấy ra một lá thư bên dưới lá thư vừa đọc, lia nó về phía Touch.
- Chúng tôi sẽ được gì sau chuyện này? – Touch nói sau khi chộp lấy lá thư.
- Tới lúc đó Đại tướng quân sẽ bàn với các vị. Các vị nên nhanh lên chỉ còn một đêm và một ngày nữa thôi. – Hirky lãnh đạm đáp.
Touch nhìn sang Ninya, họ nhìn nhau, rồi Ninya lại nhìn sang tôi. Tôi nghĩ cũng tốt, dù sao như thế phần thưỡng cũng không phải xoàn đâu. Tôi nói vậy. Touch nhắm mắt, đôi tai anh ấy khẽ lắc, trong dễ thương quá. Mở mắt ra, Touch gật đầu đồng ý. Chúng tôi ra về mà không thảo luận gì thêm.
Tôi Lio đây. Sau buổi tập luyện sáng cho nhóc anh hùng, tôi cảm thấy cơ thể rả rời. thằng nhóc không hề biết gì về kiếm thuật hay ma thuật cả. Dạy cho nó quả là một cực hình.
Tôi mệt mỏi trở về căn nhà của mình. Một căn nhà bình thường tới mức dị thường so với các căn nhà lộng lẫy xa hoa xung quanh. Nặng nề tôi mở cửa. lững thững đi hết cầu thang, tôi về phòng mình trên tầng hai. Khi đặt chân đến trước cửa, trực giác tôi cảm thấy bất an. Thận trọng, tôi nắm lấy chuôi kiếm sẵn sàng rút ra, tay trái từ từ đẩy cánh cửa. Âm thanh ken két vang lên. Cánh cửa mở ra. đập vào mắt tôi là một mái tóc vàng óng ả được buột cao, đi kèm một cơ thể thong thả đúng chuẩn mỹ nhân. Tuy nhiên, cô gái này lại ăn mặc như một ám sát gia chính hiệu. Cô ta đang ngồi trên của sổ, quay lưng về phía tôi.
- Về rồi à Đại tướng quân? – cô ta cất tiếng. Giọng nói ngọt ngào thanh thót nhưng cũng rất sắt bén.
- Cô muốn gì? – tôi hạ thấp người sẵn sàng chiến đấu.
- Có người nhờ tôi nói với ngài rằng nếu muốn tìm Áo Choàng Đen thì tìm bọn mạo hiểm gia tên Touch thì phải. Người đó nói ngài nên nhập bọn với họ rồi đến thánh địa phía nam. À! Nhớ mang theo tên anh hùng gì đó nữa.
- … - tôi hơi bất ngờ, nhưng không thể mất cảnh giác.
- Tôi đã nhắn lại rồi, chào nhé! – cô ta vẫy tay tinh ngịch.
- Khoang! Người đó là ai? – tôi hét lên
- Ukm … hắc y nhân chăng? Chào! A, quên nữa là các vị có hai ngày để gặp mặt tính từ hôm nay.
Cô ta ném về phía tôi một quả pháo khói. Tôi nhảy lui ra, nó phát nổ, khói thuốc bốc lên gập cả căn phòng. Tôi đưa tay lên che mặt và mũi đè phòng khí độc. Kói thuốc tan dần. Cô ta cũng biến mất.
Tôi thả lỏng cơ thể. Cởi giáp, tôi vào phòng tắm. Ngâm người trong bồn nước nóng, tôi bắt đầu suy nghĩ những lời mà ám sát gia kia vừa nói. Hắc y nhân và Áo Choàng Đen khiến tôi liên tưởng đến một người. Chắc chắn là tên cao ngạo đó. Còn nữa Touch là ai và tại sao lại liên quan đến người này? Và quan trọng hơn cả là làm sao tên đó biết được là vương quốc đã triệu hồi anh hừng trong khi đức vua đã ra lệnh không được tung tin ra ngoài? Cững không hề cho bọn quý tộc biết thì làm sao lộ ra được? Có quá nhiều ẩn tình trong chuyện này và có lẽ câu trả lời nằm ở nơi mà mình chưa từng nghe qua đó, Thánh Địa Phía Nam.
Sau khi tắm xong, tôi tức tốc tiến vào cung điện. Khai báo lại toàn bộ sự việc cho đức vua sau khi xin phép yết kiến riêng. Đức vua ra lệnh cho tôi điều tra chuyện này. Có bất cứ chuyển biến nào thì phải báo cáo lại ngay. Tôi đã viết một bức thư gửi tới trụ sở chính của hội Mạo Hiểm Gia để tìm người tên Touch. Tôi cũng xin đức vua cho phép mang cả anh hùng cùng đi. Đức vua lúc đầu lưỡng lự, sau đó cũng đồng ý. Được rồi ngươi cứ chờ đó và khi ta tìm được ngươi hãy cho ta biết kế hoạch cua ngươi là gì sau khi đi xa đến vậy, Hắc Y Nhân.