Dâng Trào

Chương 3: Đây là lần đầu tiên Trần Nghiên gọi tên cô



21.02.2024

Editor: Fino

Tống Tịnh Nguyên vốn đang ngẩn người, nhưng khi nghe thấy những lời này, cô đột nhiên ho khan hai tiếng, gương mặt trắng nõn có chút ửng hồng, "Thi Dao, cậu đang nói cái gì vậy?''

"Mình đùa thôi mà." Đinh Thi Dao vỗ vai cô, nhân cơ hội nhéo má cô một cái, "Tịnh Nguyên của chúng ta ngoan như vậy, sao có thể thích người như Trần Nghiên được chứ?"

Tống Tịnh Nguyên mím môi, không nói gì.

Cô và Trần Nghiên giống như hai thái cực, chưa từng có ai liên kết họ lại với nhau chứ đừng nói đoán rằng cô có tình cảm với hắn hay không. Kỳ thật chính cô cũng cảm thấy rất khó tin.

"Cậu nói xem vì sao bọn họ đều thích Trần Nghiên nhỉ?" Đinh Thi Dao bắt đầu suy nghĩ, "Đẹp trai? Chơi đàn giỏi?"

"Ngoài học tập ra, người này hình như phương diện nào cũng đều rất giỏi, nghe nói điều kiện gia đình cũng tốt, người một nhà họ đều rất lợi hại, ba mẹ đều có công ty riêng, chỉ riêng biệt thự đã có tới vài căn rồi."

"Mặc dù yêu đương có chút lộn xộn, chỉ là mối quan hệ không được lâu dài. Mối tình nào cũng dễ đến dễ đi. Hắn cũng chưa làm điều gì quá giới hạn. Bạn gái cũ chưa bao giờ tố cáo hắn trước mặt người ngoài."

Đinh Thi Dao vừa nghĩ vừa cảm khái: "Trách không được nhiều cô gái chạy theo hắn như vậy."

Tống Tịnh Nguyên chán nản không trả lời, trong lòng thầm hỏi chính bản thân, thích một người cần lí do sao?

Không cần thiết.

Ở cái tuổi mười lăm, mười sáu đầy sóng gió này, dù chỉ một ánh mắt hay một nụ cười cũng đủ khiến cho người ta ngẩn ngơ thật lâu, khó có thể quên được.

Tống Tịnh Nguyên đột nhiên nhớ đến một câu mà cô đã đọc trong sách – "Tôi luôn tin rằng tình yêu chân chính hoàn mỹ thuần khiết, là không có bất kỳ oán hận nào, tựa như chúng ta yêu hoa hồng, cũng có thể chịu đựng gai nhọn của nó, cùng với vết thương mà nó vô tình đem lại."

Trần Nghiên giống như một ngọn lửa rực cháy, vừa có thể chiếu sáng vừa có thể thiêu đốt cô.

Trong tiết tự học buổi sáng thứ hai, mọi người vẫn chưa thoát khỏi trạng thái cuối tuần, mặc dù trên hành lang thường có giáo viên đang tuần tra, trong lớp vẫn có hơn phân nửa người đang ngủ gà ngủ gật. Tống Tịnh Nguyên ngồi ở bên cạnh cửa sổ, nơi này không dễ bị người ngoài chú ý, cô một tay chống cằm, cũng có chút buồn ngủ. Đinh Thi Dao ở phía trước đột nhiên gõ gõ vào bàn cô: "Dậy đi Tịnh Nguyên, chủ nhiệm đến rồi."

Tống Tịnh Nguyên giật mình ngồi thẳng dậy, giáo viên chủ nhiệm từ cửa bước vào, theo sau là một cô gái: "Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn học mới của lớp chúng ta, Thẩm Chi Ý."

"Chào mọi người, mình là Thẩm Chi Ý, rất vui được gia nhập lớp Hai và trở thành bạn cùng lớp với các bạn."

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, đôi mắt tròn xoe như trái nho đen, khi cười rộ lên lộ ra một chiếc răng nanh, nụ cười rực rỡ như ánh dương trên bầu trời.

Chỗ ngồi bên cạnh Tống Tịnh Nguyên vừa vặn còn trống, chủ nhiệm bảo cô ấy trước mắt ngồi đó.

"Xin chào, bạn cùng bàn mới." Hai mắt Thẩm Chi Ý sáng ngời, hưng phấn cầm lấy tay Tống Tịnh Nguyên chào hỏi, "Mình là Thẩm Chi Ý, cậu có thể gọi mình là Chi Chi."

Đáy mắt Tống Tịnh Nguyên có chút ý cười: "Xin chào, mình là Tống Tịnh Nguyên."

Thẩm Chi Ý có tính cách cởi mở và thích kết bạn, chỉ tốn hai tiết học đã làm quen hết với tất cả các bạn học xung quanh. Ngôi trường mà cô ấy từng học và tài liệu giảng dạy có chút khác so với ở đây, buổi trưa sau giờ học, giáo viên nhắc cô ấy đến phòng giáo vụ lấy sách giáo khoa mới, Tống Tịnh Nguyên lo lắng một mình cô ấy sẽ không cầm nổi, vì vậy cô ngỏ lời giúp đỡ Thẩm Chi Ý.

Trong văn phòng, giáo viên phụ trách học vụ đang sắp xếp sách Thẩm Chi Ý cần, vừa xếp vừa hỏi: "Lớp 11-2 hả?"

"Dạ."

"Vừa vặn." Cô giáo chỉ vào hai cái túi chưa mở nằm trên mặt đất, "Đây là vở bài tập vật lý nhà trường vừa đặt cho lớp các em, nhưng lớp em chưa lấy, các em tiện đường lấy về nhé."

Thẩm Chi Ý: "..."

"Cô." Thẩm Chi Ý vô thức nuốt nước bọt, "Ở đây chúng em chỉ có hai nữ sinh tới thôi ạ."

Ngụ ý muốn nói, hai đứa con gái yếu đuối như chúng em không gánh nổi nhiệm vụ này.

"Cô biết mà." Cô giáo đặt sách lên bàn, giống như nghe không hiểu lời cô ấy: "Vừa vặn các em mỗi người một túi."

"..."

"Không nặng đâu." Cô giáo giúp họ nhặt những chiếc túi từ dưới đất lên, đưa cho hai người, "Nữ sinh Khi Nguyên chúng ta không thể yếu ớt như vậy được."

Thẩm Chi Ý cam chịu số phận ôm sách bước ra ngoài, bình thường thứ nặng nhất cô ấy từng cầm cũng chỉ là cặp sách nhỏ màu hồng nhạt của mình, dọc đường đi mệt mỏi kêu ca, cứ vài phút lại phải dừng lại nghỉ ngơi một chút.

"Tịnh Nguyên..." Thẩm Chi Ý không biết lần thứ mấy đặt sách lên bậc thang ở hành lang, nặng nề th ở dốc: "Cậu thật sự không muốn nghỉ ngơi một lát sao?"

"Không cần đâu, mình không mệt." Tống Tịnh Nguyên quay đầu cười với cô ấy, bình thường ở tiệm trà sữa cô cũng sẽ giúp chuyển hàng, một bao sách đối với cô mà nói không tính là gì.

Hai người cứ đi ba phút rồi dừng lại hai phút, cuối cùng khi đến tòa nhà dạy học, có người gọi tên Thẩm Chi Ý từ phía sau.

"Thẩm Duệ!" Thẩm Chi Ý còn chưa kịp nhìn thấy bộ dạng của đối phương, đã nhíu mày, "Có lễ phép không hả, nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi thẳng tên của chị, chị là chị em đấy."

Tống Tịnh Nguyên dừng bước, quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, vô thức nắm chặt túi sách. Cách đó hơn mười mét, có hai chàng trai cao gầy đang đi về phía bọn họ, ngoài nam sinh tên Thẩm Duệ còn có một gương mặt quen thuộc.

Là Trần Nghiên.

Hắn không mặc đồng phục học sinh, nửa thân trên là áo thun trắng, nửa th@n dưới là quần thể thao màu xám, một tay đút túi quần, uể oải đi về phía bọn họ, thỉnh thoảng nghiêng người nói vài câu với Thẩm Duệ.

Khi Nguyên không khắt khe về đồng phục, ngoại trừ lễ chào cờ và cấp trên kiểm tra định kỳ vào thứ Hai, thời gian còn lại giáo viên đều làm ngơ, chỉ cần không quá phô trương là được.

Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một gần. Ánh mắt thoáng nhìn quai hàm của hắn, còn có yết hầu nhô ra, nhịp tim của Tống Tịnh Nguyên vô thức bắt đầu tăng nhanh, cô dịch một bước nhỏ về phía sau Thẩm Chi Ý, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Thẩm Chi Ý đặt sách sang một bên, nhảy dựng lên muốn đánh bả vai Thẩm Duệ, nhưng anh lại dùng tay trái giữ chặt người lại, giọng điệu có chút ngứa đòn: "Thẩm Chi Ý, cậu muốn đánh mình sao? Cậu nên cao lên trước đi."

"Đã bảo gọi chị là chị mà!"

"Cậu lớn hơn mình có mấy tháng, gọi chị cái gì chứ?" Thẩm Duệ kiên quyết búng một cái lên trán cô ấy, "Mấy ngày không gặp, sao mình lại cảm thấy cậu lùn đi một khúc rồi nha?''

Thẩm Chi Ý vẫn giãy giụa muốn đánh người, kiễng chân rồi lại bị nam sinh ấn trở về, cảnh tượng kia thật sự rất thú vị, Tống Tịnh Nguyên không nhịn được nở nụ cười. Lúc này Thẩm Duệ mới để ý tới cô, nhìn Thẩm Chi Ý một cái: "Không giới thiệu một chút à?"

"Đây là bạn cùng bàn mới của chị." Thẩm Chi Ý đặc biệt không thể cưỡng lại với cô gái nhỏ yên tĩnh nhu thuận và tâm địa thiện lương như Tống Tịnh Nguyên, ôm bả vai cô như ôm bảo bối gì đó, trìu mến nói: "Tống Tịnh Nguyên."

"À, hình như có nghe qua cái tên này." Thẩm Duệ gãi đầu, "Cuối năm ngoái đứng nhất lớp phải không? Mình nhìn thấy trên phiếu điểm."

"Yo." Thẩm Chi Ý sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc anh, "Em mà cũng xem phiếu điểm cơ à."

Thẩm Duệ không thèm nói chuyện với cô ấy, quay sang nhiệt tình chào hỏi Tống Tịnh Nguyên: "Chào học bá, tôi tên là Thẩm Duệ."

Kể từ khi Trần Nghiên đến, đầu óc Tống Tịnh Nguyên luôn ở trạng thái trống rỗng, cuối cùng Thẩm Chi Ý chạm vào cánh tay cô, kéo cô trở lại bình thường, cô cố gắng che giấu sự bối rối trong mắt, cười có chút cứng ngắc: "Xin chào."

Thẩm Duệ liếc Trần Nghiên một cái, thấy vị đại thiếu gia còn chưa tỉnh ngủ, anh bèn thay hắn nói: "Đây là bằng hữu của tôi..."

Lời chỉ nói được một nửa, đã bị Trần Nghiên chen ngang: "Tôi không có miệng sao? Còn cần cậu giới thiệu?"

Thẩm Duệ: "..."

Trần Nghiên cúi đầu nhìn Tống Tịnh Nguyên, thần sắc tự nhiên, "Trần Nghiên."

Tống Tịnh Nguyên máy móc gật đầu, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.

"Thật đúng lúc." Thẩm Chi Ý còn lo không tìm được cu li giúp cô ấy khiêng sách, bây giờ Thẩm Duệ tự mình dâng tới cửa, cô ấy đương nhiên sẽ không bỏ qua. Cô ấy hất cằm về phía túi sách, ra lệnh: "Thẩm Duệ, giúp chị khiêng sách đi."

"Thật không biết kiếp trước mình nợ cậu cái gì nữa." Thẩm Duệ ngoài miệng oán trách, nhưng thân thể lại rất thành thật đi tới đó cầm túi sách lên, "Từ nhỏ đã biết bắt nạt mình rồi."

"Ai bảo chị là chị em." Thẩm Chi Ý gật gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với sự tự giác của Thẩm Duệ.

Tống Tịnh Nguyên ôm sách đứng một bên xem náo nhiệt, cách hai chị em bọn họ ở cạnh nhau thật thú vị khiến cô không khỏi cong khóe miệng. Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng từ trên đỉnh đầu cô truyền đến, còn có chút mệt mỏi.

"Đưa cho tôi."

Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, sau đó ngẩng đầu lên, Trần Nghiên đang đứng ở trước mặt cô, một mùi bạc hà xộc vào mũi Tống Tịnh Nguyên, lành lạnh. Trần Nghiên giơ ngón tay chỉ vào chồng sách trong tay cô, tay hắn rất đẹp, khớp xương thon dài rõ ràng, ngón trỏ tay phải có một nốt ruồi nhỏ màu đen.

"Không, không cần đâu." Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, lông mi dày cụp xuống, "Tôi có thể khiêng được."

"Tịnh Nguyên, cậu không cần khách khí với cậu ấy đâu." Thẩm Chi Ý ở bên cạnh đáp: "Trần Nghiên, mau giúp bạn cùng bàn của tôi đi."

"Còn không phải là đang giúp sao?" Trần Nghiên cười khẽ, đưa tay trực tiếp lấy chồng sách từ tay cô, ngón tay cọ qua mu bàn tay cô, mang theo chút cảm giác mát mẻ.

Tống Tịnh Nguyên sợ bí mật của mình bại lộ, cho nên vẫn cúi đầu, nhưng khóe miệng bất giác cong lên: "Cám ơn."

"Không có gì."

Thẩm Duệ huýt sáo với Trần Nghiên: "Anh hùng cứu mỹ nhân, đẹp trai chết đi được."

"Cút." Trần Nghiên đi tới bên cạnh anh, nhấc chân đá vào bắp chân anh, "Có biết dùng thành ngữ không hả? Không biết thì câm miệng cho tôi."

Mấy người ồn ào đi về phía tòa nhà dạy học, Trần Nghiên cùng Thẩm Duệ tiếp tục giúp bọn họ giao sách đến lớp. Thẩm Chi Ý vào trong thu dọn sách vở xong, khoác tay Tống Tịnh Nguyên ra khỏi lớp, thuận miệng hỏi Thẩm Duệ: "Hai người ăn cơm trưa chưa?"

"Mới từ phòng học đi ra đã bị cậu bắt đi đấy."

"Vậy chúng ta cùng đi đi." Thẩm Chi Ý đề nghị.

"Được thôi." Thẩm Duệ trả lời, chỉ chỉ Trần Nghiên, "Vừa vặn hôm nay tâm tình của đại thiếu gia rất tốt, nói muốn mời chúng ta ăn cơm, càng đông càng vui."

"Được nha." Thẩm Chi Y vui vẻ đồng ý, sau đó hỏi Tống Tịnh Nguyên "Tịnh Nguyên, cậu không phiền chứ?"

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Không phiền."

"Vậy chúng ta đi thôi." Thẩm Chi Ý cười sảng khoái, "Thẩm Duệ, dẫn đường đi. Chị muốn đến chỗ đắt nhất của Khi Nguyên này."

Trần Nghiên li3m môi dưới, tiếng cười phát ra từ lồ ng ngực: "Hai chị em nhà cậu có phải đang hù tôi không?"

"Sao có thể chứ." Thẩm Chi Ý phản bác, "Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chuyển đến, cậu không phải nên chiêu đãi tôi một chút sao?"

"Nên." Trạng thái của Trần Nghiên thoạt nhìn tốt hơn lúc nãy không ít, cười nói với bọn họ.

Tống Tịnh Nguyên không biết phải nói gì, chỉ im lặng lắng nghe. Một nhóm người lững thững đi tìm quán ăn, Thẩm Duệ quay đầu hỏi Thẩm Chi Ý: "Cậu muốn ăn gì?"

Ánh mắt Thẩm Chi Ý quét một vòng, có chút khó khăn nên cầu cứu người bên cạnh: "Tịnh Nguyên, cậu muốn ăn gì không?"

Cô ấy vừa nói xong, ánh mắt của hai người còn lại đều đổ dồn về phía Tống Tịnh Nguyên.

"A?" Tống Tịnh Nguyên đột nhiên khẩn trương, chỉ vào một quán ăn cách đó không xa, thử hỏi: "Quán cơm thịt bò kia hình như cũng được."

"Vậy đi." Trần Nghiên đột nhiên trả lời.

Người đến đây ăn cũng không nhiều, bốn người ngồi xuống trong góc dùng bữa, Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên ngồi ở vị trí đối diện.

Tống Tịnh Nguyên ăn bữa cơm này với tâm hoảng ý loạn, mặc dù Trần Nghiên không nhìn cô, nhưng cô thực sự không thể bỏ qua sự tồn tại của anh, ánh mắt bất giác hướng về phía đối diện. Lòng bàn tay đổ không ít mồ hôi, cô căng thẳng, lưng thẳng lên ngồi trên chiếc ghế nhựa, để phân tán sự chú ý, cô cúi đầu loay hoay với đống hành tây trong bát, giống như chứng OCD phát tác đem chúng lấy ra từng chút một, chất đống ở bên cạnh bát.

"Học bá, cậu cũng không ăn hành tây à?" Thẩm Duệ thấy động tác nhỏ của cô thì thản nhiên hỏi.

Đột nhiên nghe được tên mình, Tống Tịnh Nguyên "A" một tiếng, dùng nụ cười che giấu nội tâm bối rồi của mình: "Ừ, tôi không thích ăn hành tây."

"Thật trùng hợp." Thẩm Duệ vui vẻ, chỉ vào Trần Nghiên đang cúi đầu trả lời tin nhắn của người khác, "Cậu ta cũng không ăn."

Tống Tịnh Nguyên sửng sốt một chút, trong lòng vô cớ hiện lên một cảm giác thỏa mãn ngốc nghếch.

Không thích ăn hành.

Đây là điểm chung đầu tiên giữa cô và Trần Nghiên.

Tuy điểm chung này nhỏ đến mức không đáng nhắc tới nhưng cô vẫn rất vui.

"Trần Nghiên." Thẩm Chi Ý thấy Trần Nghiên nghênh ngang nghịch điện thoại, không khỏi nhắc nhở, "Dù sao đây cũng là trường học, cậu thu liễm lại chút đi?"

"Chuyện này cậu chưa biết rồi." Thẩm Duệ trả lời, "Công tác quản lý ở Khi Nguyên không nghiêm ngặt như tỉnh bên, hơn nữa toàn bộ lãnh đạo lớp 11 đều đã muốn buông tha cậu ta, chỉ cần cậu ta không làm chuyện gì đặc biệt khác người, sẽ không ai quản cả."

Thẩm Chi Y chậc một tiếng: "Lại nói chuyện phiếm với bạn gái à?"

Một lúc sau Trần Nghiên mới nói một chữ: "Không."

"Hay là cô gái lần trước?"

"Không."

"Lần này định bao lâu?"

"Cậu còn chưa hiểu cậu ta sao?" Thẩm Duệ khoác tay lên vai Trần Nghiên, thay hắn tiếp lời, "Cậu nghĩ ai trong số họ đã nhậm chức hơn hai tháng chứ?"

"Một tên tra nam biết đi"

"Ăn cơm cũng không thể bịt miệng cậu lại à?" Trần Nghiên liếc hắn một cái.

Tống Tịnh Nguyên cúi đầu không nói lời nào, ngón tay gắt gao nắm chặt đũa, trong lòng chua xót.

"Được rồi." Thẩm Duệ có chút ủy khuất, nhưng cũng không tức giận, cười hì hì nói với Tống Tịnh Nguyên, "Học bá, Trần Nghiên và tôi đều học lớp Chín, có thời gian thì đến tìm chúng tôi chơi nhé."

"Em đừng có mà ở đây bắt chuyện với bạn cùng bàn của chị." Thẩm Chi Ý liếc anh một cái, "Lại làm hư người ta bây giờ."

"Cậu nói gì vậy chứ, mặc dù mình học không giỏi lắm, nhưng vẫn là một người tốt nha."

Thẩm Chi Ý "haha" hai tiếng. Thẩm Duệ lại chạm vai Trần Nghiên: "Tôi không phải là người tốt sao?"

Trần Nghiên cất điện thoại vào túi, quay đầu về phía Thẩm Duệ, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa, ánh mắt quét từ trên xuống dưới.

"Cậu làm gì vậy?" Thẩm Duệ bị hắn nhìn chằm chằm hồi lâu, tự giác lui về phía sau, "Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi không thích cậu."

"Không phải cậu hỏi tôi cậu có phải người tốt không sao? Tôi đang quan sát một chút."

Thẩm Duệ "A" một cái: "Vậy cậu quan sát ra cái gì?"

Trần Nghiên nhướng mày, giọng nói có chút thờ ơ: "Thật đúng là không phải người tốt."

"..."

Tống Tịnh Nguyên không nhịn được bật cười, Thẩm Duệ có chút không cam lòng nhìn cô: "Học bá, cậu nói xem tôi có phải là người tốt không?"

"...?"

Tống Tịnh Nguyên sửng sốt vài giây, sau đó chậm rãi nói: "Là... Thì...."

Lời còn chưa dứt, Trần Nghiên đã cúi đầu cười, không chút để ý nói: "Xem cậu làm khó người ta kìa."

Thẩm Duệ: "..."

Sau khi cơm nước xong xuôi, bốn người họ đi bộ đến tòa nhà dạy học. Lúc đi ngang qua cửa hàng, Thẩm Duệ bỗng dừng lại:

"Tôi đi mua chai nước."

"Lấy hộ chị một chai." Thẩm Chi Ý trả lời.

"Tự mình mua đi." Thẩm Duệ quay đầu liếc nhìn cô ấy, "Lười muốn chết đi được."

Thẩm Chi Ý trợn mắt nhìn anh, miễn cưỡng đi theo.

Bên ngoài chỉ còn lại Trần Nghiên cùng Tống Tịnh Nguyên, Tống Tịnh Nguyên có chút khó xử, không được tự nhiên xoay người đi chỗ khác, ngẩn người nhìn tòa nhà dạy học phía xa xa.

Hôm nay, đài phát thanh của trường phát một số bài hát cũ từ nhiều năm trước, hiện tại đang là bài hát "Không thể diễn đạt bằng lời" của Lâm Ức Liên.

Tống Tịnh Nguyên ôm cánh tay, lặng lẽ liếc nhìn Trần Nghiên cách đó không xa, nam sinh cúi gằm mặt, một tay đút túi, chán nản nghịch điện thoại di động, thỉnh thoảng gõ ngón tay theo điệu nhạc, bóng hắn bị ánh nắng kéo dài.

Lời bài hát vừa hay ở đoạn cao trào –

"Em rất muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai chúng ta,

để em âm thầm hiểu anh nhiều hơn.

Nhưng sao lại không thể diễn đạt được ý nghĩ này.

..."

Không biết có phải quá hợp với hoàn cảnh hay không. Tống Tịnh Nguyên nhìn bóng lưng kia một hồi, mới từng bước một nhích về phía trước, bóng lưng của hai người vừa vặn dán sát vào nhau, một dài một ngắn, giống như đang ôm nhau. Mũi lại bắt đầu thấy chua xót.

Giống như Trương Ái Linh đã nói, "Gặp anh rồi tôi bỗng trở nên rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức như hạt bụi trên mặt đất, nhưng trong lòng tôi thích điều đó. Hơn nữa ở đó còn nở ra một bông hoa."

Cô đang suy nghĩ lung tung thì một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.

"Tống Tịnh Nguyên."

Đây là lần đầu tiên Trần Nghiên gọi tên cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.