Dâng Trào

Chương 9: Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô



23.02.2024

Editor: Fino

Sau khi kiểm tra xong là có thể tự do hoạt động, Tống Tịnh Nguyên ngồi xuống bậc thang bên cạnh sân thể dục, hai tay ôm đầu gối ngẩn người.

Cơn gió nóng cuối hè thổi qua, lẫn với mùi cỏ xanh tươi mát, lá bạch dương quanh sân cọ vào nhau phát ra tiếng "xào xạc".

Những chàng trai mặc áo thun đồng phục màu trắng chạy băng băng trên sân bóng rổ, để lại một tấm lưng đường hoàng. Các nữ sinh trong lớp tụ tập cùng nhau chia sẻ số tạp chí "Hoa Lửa" mới, rơi nước mắt vì những câu chuyện tình yêu đẹp đẽ trong đó. Tiếng than khóc của Thẩm Chi Ý thỉnh thoảng cũng lọt vào tai Tống Tịnh Nguyên.

"A a a, ngược chết mình rồi! Tại sao nam chính lại chết?"

"Mẹ kiếp, nam chính này quả thực là một tên đại lưu manh!"

"Tức chết mình rồi, lần sau không bao giờ xem nữa!"

Tống Tịnh Nguyên cong môi, có đôi khi cô rất hâm mộ Thẩm Chi Ý, tính cách cởi mở, luôn có thể thích nghi với môi trường mới một cách nhanh chóng, cho dù có gặp bất kỳ phiền não gì, một gói đồ ăn vặt cũng có thể làm cho cô ấy vui vẻ. Thỉnh thoảng sẽ có một chút tùy hứng, nhưng cũng không làm cho người ta phản cảm, ngược lại rất đáng yêu. Gia đình và bạn bè rất cưng chiều cô ấy, cũng nguyện ý nói vài lời tốt đẹp dỗ cô ấy vui lên.

Số phận của mỗi người dường như đã được định sẵn từ ngày sinh ra, cũng là mười sáu tuổi, cô phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của bà nội, phải làm thêm vào cuối tuần, phải cố gắng cải thiện điểm số của mình.

Một bóng đen chợt phủ lên đầu cô, Tống Tịnh Nguyên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thấy một người con trai đang đứng trước mặt cô.

Lộ Từ mặc đồng phục học sinh, trong tay cầm một quyển "Từ vựng tiếng Anh cấp 4", cậu ta đẩy gọng kính bạc lên, trong mắt lộ ra vài phần quan tâm: "Tống Tịnh Nguyên, vừa rồi lúc chạy tôi nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm, cậu không thoải mái sao?"

Tống Tịnh Nguyên hơi kinh ngạc, không ngờ lại gặp cậu ta ở đây, theo bản năng hỏi: "Lộ Từ? Sao cậu lại ở đây?"

"Học kỳ này hai lớp chúng ta học thể dục cùng nhau."

Tống Tịnh Nguyên gật đầu: "Thì ra là thế."

"Cho nên cậu không khỏe à?" Lộ Từ hơi cúi người, nhíu mày, "Có cần tôi đưa cậu đến phòng y tế không?"

"Không cần đâu." Tống Tịnh Nguyên vốn không thích làm phiền người khác, cho dù cảm thấy khó chịu cũng sẽ không kể khổ với ai, cô mỉm cười, nói dối: "Tôi không sao, cũng không phải không thoải mái."

"Vậy được rồi."

"Mấy tháng không gặp", Lộ Từ nghiêng người ngồi xuống bên cạnh cô, "Gần đây cậu thế nào?"

"Khá tốt." Tống Tịnh Nguyên nheo mắt, không hiểu sao cảm thấy có chút kỳ quái khi cậu ta hỏi điều này.

Trong ấn tượng của cô, chỉ có những nam nữ chính xa cách nhiều năm trong phim truyền hình khi gặp lại mới dùng câu "Gần đây em thế nào?".

"Cuối học kỳ trước, cậu lại đứng đầu lớp khoa học tự nhiên." Trong mắt Lộ Từ lóe lên tia tán thưởng, "Chúc mừng cậu."

"Cảm ơn."

"Cậu có muốn ăn kẹo không?" Lộ Từ lấy trong túi ra một viên kẹo hình tròn, bên ngoài bao bì vàng được viết bằng ngôn ngữ mà Tống Tịnh Nguyên không hiểu được, vừa nhìn là biết không hề rẻ.

"Không đâu." Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, "Cám ơn cậu."

"Cậu không thích vị này sao?" Lục Từ lại móc từ túi ra, "Hình như tôi còn có vị khác."

"Lộ Từ." Tống Tịnh Nguyên chớp chớp mắt, lời nói ra hơi có chút tổn thương, "Tôi muốn ở một mình một chút."

Ý cự tuyệt rất rõ ràng, lông mi Lộ Từ run lên, dùng nụ cười che đậy tất cả: "Được rồi, vậy tôi đi trước. Nếu có chuyện gì, cậu có thể tới lớp tìm tôi."

Tống Tịnh Nguyên lịch sự cười nói: "Cảm ơn."

Nhìn bóng lưng Lộ Từ rời đi, Tống Tịnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

Trên thực tế, quan hệ giữa hai người không tính là tốt, thậm chí còn không thể coi là người quen, chỉ là lúc mới lên cấp ba có làm bạn học mấy ngày, hai tháng sau, khối phân ban, Lộ Từ chọn ban khoa học xã hội, từ đó về sau cũng không lui tới nữa.

Nhưng Lộ Từ tựa hồ rất nhiệt tình với cô, mỗi lần đến trường nhìn thấy cô đều chào hỏi, trước đó còn tặng quà cho Tống Tịnh Nguyên vào các dịp lễ, Tống Tịnh Nguyên mấy lần từ chối cậu ta mới từ bỏ.

Thậm chí khi thành tích của Tống Tịnh Nguyên giảm một chút, cậu ta cũng sẽ đến hỏi han ân cần, bảo cô đừng quá buồn.

Cách đó không xa, Thẩm Chi Ý cũng nhìn thấy bóng dáng của Lộ Từ, cô ấy đụng đụng vào Đinh Thi Dao bên cạnh: "Nam sinh vừa nói chuyện với Tịnh Nguyên là ai vậy?"

"Người nào?" Đinh Thi Dao cắn một cây kẹo mút trong miệng, giọng nói có chút mơ hồ không rõ, cô ấy nhìn bóng người mặc đồng phục xanh trắng một lúc lâu, đoán: "Hình như là Lộ Từ học lớp khoa học xã hội."

"Lộ Từ? Là ai cơ?"

"Học sinh lớp khoa học xã hội đó." Đinh Thi Dao lấy kẹo mút xuống, "Cậu ấy cũng khá kỳ lạ. Lúc lớp 10 không phân lớp là bạn học với bọn mình, thành tích khoa học tự nhiên rõ ràng là rất tốt, thậm chí có thể so với Tịnh Nguyên, nhưng sau đó nhất quyết muốn học khoa văn."

"Hơn nữa cậu ta đối với Tịnh Nguyên có chút đặc biệt." Đinh Thi Dao gãi gãi đầu, "Mình cũng không nói rõ cụ thể là cái gì, chỉ là có gì đó không đúng."

Thẩm Chi Ý lại nhìn về phía Lộ Từ, lẩm bẩm một mình: "Nhưng sao mình cảm thấy cái tên này nghe quen quen..."



Sau giờ thể dục, cảm giác khó chịu của Tống Tịnh Nguyên vẫn chưa thuyên giảm, đi được nửa đường, bụng dưới lại càng đau hơn.

Tống Tịnh Nguyên tính toán ngày tháng, phát hiện lần kinh nguyệt này của cô đến sớm hơn một tuần. Cô nằm gục trên bàn, một chút tinh thần cũng không có.

Thẩm Chi Ý xách một túi kem đi vào, đưa một nửa tới trước mặt cô: "Tịnh Nguyên bảo bối, cậu muốn ăn không?"

"Mình không." Tống Tịnh Nguyên một tay che bụng lắc đầu, "Mình đang trong hoàn cảnh đặc biệt." "

"Tội nghiệp cậu." Thẩm Chi Ý xoa đầu cô, từ trong cặp sách lấy ra một miếng dán ấm, "Cho cậu cái này."

Tống Tịnh Nguyên nhận lấy: "Cảm ơn cậu."

Thẩm Chi Ý chạy ra ngoài, năm phút sau cô ấy bưng một cốc trà gừng đường đỏ đưa đến trước mặt Tống Tịnh Nguyên: "Mau uống đi."

"Oa, thật cảm động." Tống Tịnh Nguyên nhận lấy, hơi nước làm mờ lông mi, cô ngửa đầu uống một ngụm nhỏ, hơi ấm lan tỏa khắp toàn thân, "Cậu lấy nước nóng và trà gừng ở đâu ra vậy?"

Thẩm Chi Ý ngồi xuống bên cạnh cô: "Đến văn phòng tiếng Anh của lão Lý đó."

"Cảm ơn Chi Chi."

Sau một tiết học, trạng thái của Tống Tịnh Nguyên hồi phục một chút, lúc cô thu dọn đồ đạc trên bàn, liếc nhìn chồng sách bài tập mới phát hiện mình quên đưa cho lớp Chín.

Lớp Chín và lớp bọn họ đều ở tầng ba, bất quá một lớp ở xa nhất về phía đông, một lớp ở xa nhất về phía tây, Tống Tịnh Nguyên ôm chồng sách bài tập trong tay, trước khi ra khỏi phòng còn bị ma xui quỷ khiến mượn chiếc gương nhỏ của Thẩm Chi Ý. Kỳ thực, cô không chắc liệu mình có thể nhìn thấy Trần Nghiên hay không.

"Đây là muốn gặp ai?" Thẩm Chi Ý trêu chọc cô, "Đáng để Tịnh Nguyên của chúng ta soi gương như vậy."

"Không ai cả." Tống Tịnh Nguyên có chút chột dạ, "Mình tùy tiện soi thôi."

Học sinh lui tới trên hành lang cười nói, tiếng đùa giỡn lấn át cả lời răn dạy của giáo viên, vài nữ sinh lớp bên cạnh giẫm lên ghế đang trang trí tấm bảng trưng bày đặc sắc ở cửa lớp.

"Bụp" một tiếng, hộp phấn trong tay cô gái rơi xuống đất, Tống Tịnh Nguyên cúi người nhặt phấn vương vãi vào hộp, đứng dậy đưa cho cô gái.

"Cảm ơn cậu nha." Cô gái mỉm cười với cô.

"Không có gì."

Tống Tịnh Nguyên đi đến cửa sau của lớp Chín, dừng lại theo thói quen, chỗ ngồi của Trần Nghiên ở hàng áp chót, chỉ cần nhìn từ góc độ này là có thể nhìn thấy.

Hắn ngồi một bàn đơn, sách trên bàn luôn chất đống ở một bên, túi bút bằng vải màu lam đặt ở góc bàn, còn những cuốn sách giáo khoa chưa kịp mở ra thì nhét vào hộc bàn, xen lẫn thư tình của các nữ sinh đưa tới.

Tống Tịnh Nguyên biết tất cả những điều này, bởi vì trước đó cô đã lén nhìn qua rất nhiều lần. Sợ bị người khác phát hiện, cô chỉ có thể dùng dư quang quét một vòng quanh lớp học.

Lại một vòng nữa, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia. Mặc dù cô đã sớm nghĩ rằng Trần Nghiên có thể không ở đây, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mất mát.

Trong lòng Tống Tịnh Nguyên âm thầm thở dài, lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên sau lưng cô, lười biếng, còn có chút khàn khàn.

"Đang nhìn gì vậy?" Trần Nghiên hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.