Đằng Vân Giá Vũ

Chương 4: Anh bị cô ghét rồi!



Hẹn hò? Không phải là kết hôn sao? Tiêu Đằng Vân liền bấm vào khung chat riêng với Triệu Giá Vũ, giao diện khung chat cũng đã thay đổi. Thay đổi một khung chat là tốn tiền cực kỳ, tốn hơn một tháng “cày” game của người bình thường. Đây có thể xem là một trong những điều phung phí của game thủ. Vậy mà Triệu Giá Vũ không chỉ thay đổi khung chat, nam thần còn nâng cấp cả phông chữ và biểu tượng chat, thậm chí còn để hình nền động. Nam thần, anh giàu đến thế à? Tôi ghen tị mất thôi! Ghen tị...ghen tị...ghen... A, mới đó đã quên mục đích chính rồi. Tiêu Đằng Vân lập tức nói chuyện với đại thi sĩ:

[Tiêu Đằng Vân]: Tại sao phải hẹn hò, kết hôn luôn đi?

[Triệu Giá Vũ]: Người chơi phải hẹn hò ít nhất trong 1 tuần mới được kết hôn, tôi cũng không muốn.

Tiêu Đằng Vân nhìn người kia trả lời mà không biết nói gì. Hóa ra là bắt buộc. Nhưng mà, có cần phải nói thêm vế sau không, rất đả kích người đó!!! Tiêu Đằng Vân bấm chuột vào ô đồng ý trong dòng thông báo. Thôi vậy, cô cũng muốn kết hôn mà.

Triệu Giá Vũ nhìn hệ thống thông báo đối phương đã đồng ý kết hôn, trong lòng vẫn suy nghĩ. Bồi thường thì bây giờ tặng hoa, sau này kết hôn thì tặng thêm trang bị là được. Dù sao đáng lẽ người ta phải kết hôn theo sở thích, ở đây lại là hơn nửa bị anh ép, anh nghĩ ngoài trách nhiệm trong điều kiện ra, anh cũng phải bồi thường một chút. Sau khi nghĩ thông suốt, anh liền tặng loại hoa đắt tiền nhất. Thầm mến mộ là loài hoa duy nhất có chức năng giúp đối phương tăng sức mạnh, anh nghĩ thế là đủ rồi. Được rồi, kết hôn thôi. Khi chuột di chuyển đến chữ kết hôn, anh liền nghĩ đến chức năng hẹn hò trong trò chơi. Dù đây là bắt buộc đối với mỗi người chơi muốn kết hôn, nhưng với thi sĩ cao cấp như anh mà nói, đó là không cần thiết. Đối với hiệp sĩ và các nghề bình thường, tự do tung hoành ngang dọc, kết hôn của hiệp sĩ thời xưa đa số vẫn dựa vào sở thích, bởi vậy hiệp sĩ cần phải hẹn hò ít nhất 1 tuần trước khi kết hôn. Thi sĩ cấp thấp không có nhiều danh vọng, khá tự do nên thời gian hẹn hò bắt buộc chỉ là 3 ngày. Còn đối với thi sĩ cấp cao, các trạng nguyên thời xưa kết hôn ít nhiều luôn phải dựa vào môn đăng hộ đối, thế nên tình cảm không nhiều. Thi sĩ cấp cao không cần phải hẹn hò mà cũng có thể kết hôn. Tuy nhiên, anh vẫn muốn tìm hiểu người đối diện, làm thế nào mà có thể trở thành thi sĩ cấp cao. Chính anh là người thiết lập cho thi sĩ, nên anh hiểu, chỉ cần an nhàn đăng nhập thực hiện nhiệm vụ nhỏ là có thể lên cấp rất nhanh. Bởi vì cái thi sĩ cần chính là đọc sách, vì vậy khiêu chiến thách đấu chỉ khiến cho sức mạnh của thi sĩ giảm đi. Ngoài ra, vì là thi sĩ nên sức mạnh cần dựa vào trí não. Mỗi một trang bị, vật phẩm của thi sĩ đều phải trải qua một bài kiểm tra có các câu hỏi thực tế, đặc biệt là các câu hỏi về khoa học tự nhiên, bởi đó chính là logic để trở nên mạnh hơn. Cấp trận pháp của thi sĩ không phải dựa vào sức mạnh mà phải dựa vào sự tính toán khôn khéo. Tập hợp tất cả những điều trên, không sót bất cứ thứ gì, mới có thể trở thành một thi sĩ cấp cao. Không những là thi sĩ cấp cao, người đối diện anh đây còn là thi sĩ cấp cao duy nhất sau những người bọn anh. Anh thừa nhận đây là một trong những lý do anh đồng ý kết hôn với cô. Tuy nhiên, anh vẫn muốn tìm hiểu kỹ. Vì vậy, hẹn hò thôi!

Đang suy nghĩ liên miên, điện thoại của Triệu Giá Vũ reo lên. Là anh Hạo! Bắt máy, anh chưa kịp chào hỏi thì bên kia đã la lên:

“Đau ruột thừa, Giá Vũ cậu được lắm. Làm việc cũng phải nghỉ chứ. Cậu bị thế thì làm sao tôi sống.”

Nghe được những lời này, Triệu Giá Vũ liền cảm thấy ấm áp. Anh liền trả lời lại:

“Em không sao.”

“Cậu không sao nhưng tôi có sao. Cậu bị bệnh thì cứ bệnh, cho bà nhà tôi biết làm gì. Bả đã hay lo chuyện bao đồng, lại còn khá ưa ý cậu, nghe cậu bị bệnh là bả xả hết lên đầu tôi. Lần sau bị bệnh đừng có cho bả biết.”

Triệu Giá Vũ đột nhiên im lặng. Nói thật nhé, anh có quan tâm đến em không đấy, hay là mắng vợ không được ra đây mắng em hả, đồ sợ vợ!!!

Mang theo tâm trạng khá bực dọc, Triệu Giá Vũ âm thầm nổi nóng trong lòng. Nói vậy thì nói, Triệu Giá Vũ vẫn tiếp tục cầm điện thoại nghe người kia kẻ lể.

“Cậu làm gì im thế, quán bà nhà tôi giới thiệu cậu ăn chưa? Chủ quán đó là đồng hương của mẹ vợ tôi, nói hơi khó nghe, cậu nghe có hiểu ko?”

“Em hiểu mà, được rồi, tạm biệt, không cần lo cho em.”

Triệu Giá Vũ dập điện thoại một cách bất ngờ. Anh đang suy nghĩ về người đó, Tiêu Đằng Vân, cái tên anh nhớ mãi không quên. Đó là người con gái anh rất thích khi học đại học. Tuy nhiên, anh lại không có dũng khí để tỏ tình. Cuối cùng, khi anh đã tốt nghiệp và cũng đã đủ can đảm, thì bạn cô lại nói cô đã có người yêu rồi. Không chỉ bạn cô, cả khoa đều biết người đó là cựu học sinh xuất sắc của trường. Hôm nay gặp lại cô là ngoài ý muốn, tuy đã cố gắng kiềm chế, anh vẫn bước chân vào quán ăn mà anh không định vào. Đi đến sau cô, bắt chuyện với cô, cố gắng ra vẻ lạnh lùng mà cô thích. Nhìn cô tươi cười thì lại vui mừng, nhìn một chút bàn tay của cô, anh lại phát hiện nơi cô kéo áo anh đã bẩn mất rồi. Sao có thể vậy, cô ghét anh thì sao, định nhìn cô một chút thì cô đã quay lại tự nói với bà chủ. Nghe giọng nói của cô, anh cảm thấy rất vô vọng. Cô cho dù cố gắng nói chất giọng khó nói đó cũng không cần anh giúp nữa. Quả nhiên, lúc cô quay lại thì khá bực dọc. Anh bị cô ghét rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.