Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Chương 39



Từ lần đầu tiên gặp cái tên Bốn chữ số này, Sơ Chi đã cảm thấy khắp toàn thân Lục Gia Hành đều ghi “Ông đây có tiền”, “Ông đây có rất nhiều tiền”, “Khắp toàn thân ông đây đều là tiền.”

Hơn nữa anh còn quá lãng phí, nhất định từ nhỏ đã không phải chịu áp lực về kinh tế.

Buổi tối đêm Giáng sinh, Sơ Chi xách một túi táo, lôi kéo Lục Gia Hành chạy đến trường học.

Cô lấy từ trong túi tiền ra một cái túi vải khác bày trên mặt đất, sau đó lấy từng quả từng quả táo đặt ngay ngắn lên trên.

Lục Gia Hành cũng ngồi xổm xuống nhìn cô bày những quả táo: “Em đang làm gì vậy?”

“Bán hàng nha.”

Lục Gia Hành thở dài, một tay anh chống lên mặt đất, nghiêng người ra sau, bị cô làm cho tức giận đến mức cười không ngừng, lặp lại: “Đây là tôi mua cho em.”

Sơ Chi bày quả táo cuối cùng trong túi xong, nghiêng đầu, chăm chú nhìn anh, bắt đầu giảng “Súp gà cho tâm hồn” cho anh nghe: “Lục Gia Hành, tiền đều không phải do gió to thổi tới, lãnh phí rất đáng xấu hổ.”

Lục Gia Hành: “...”

Lục Gia Hành gật đầu, thỏa hiệp: “Được, bán chỗ này đi.”

Sơ Chi giơ tay lôi tay áo anh, kéo về phía trước: “Anh cũng phải bán cùng với tôi.”

“...”

Thái tử kinh ngạc, thái tử không nghĩ tới mình cũng có một ngày phải đi bày bán vỉ hè như thế này.

Lục thiếu gia lớn ngần này rồi, đây là lần đâu có cơ hội cảm nhận được cảm giác bày sạp ven đường là gì.

Không ngờ bán táo.

Nếu như là người khác, Lục Gia Hành có thể trực tiếp ném người này vào trong bồn hoa, còn thuận tiện lấp đất giúp người đó, cắm thêm bông hoa.

Thế nhưng đây không phải là người khác.

Đây là Sơ Chi.

Dường như trong lúc lơ đãng, cô đã chiếm giữ rất nhiều rất nhiều lần đầu tiên của anh, trở thành ngoại lệ và bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời Lục Gia Hành.

Tệ nhất chính là anh còn cam tâm tình nguyện, thậm chí vui vẻ chịu đựng.

Lục Gia Hành ngồi ở ven đường, cánh tay khoát lên đầu gối, một tay che mắt, liếm môi cười bất đắc dĩ: “Được, em nói xem em muốn bán thế nào?”

Đây cũng là lần đầu tiên Sơ Chi làm công việc này, cô có chút phẩn khởi, nóng lòng muốn thử: “Có phải là trước tiên nên định giá không? Chúng ta nên bán bao nhiêu tiền một quả? Ba đồng đi!”

Lục Gia Hành lười nhác chống đầu nhìn cô, bật cười: “Tôi mua 30 đồng một quả đó.”

Dáng vẻ Sơ Chi vô cùng khổ sở: “Nhưng bán 30 đồng một quả không phải là lừa người khác sao?”

Cô mệt mỏi ngồi chồm hỗm, quay đầu liếc mắt nhìn, nhẹ nhàng quét tầng tuyết mỏng đọng lại bên trên gạch bồn hoa, ngồi xuống.

Lục Gia Hành nghiêng đầu, dứt khoát tháo khăn quảng trên cổ xuống, vỗ vỗ chân cô: “Lên.”

Sơ Chi cho rằng anh cũng muốn ngồi, cô liền trượt sang bên cạnh.

Anh không nói thêm, trực tiếp đứng lên, gấp khăn quàng cổ thành một khối, cúi người, đặt xuống chỗ cô vừa ngồi trên gạch bồn hoa. Để xong, anh dương dương tự đắc hất cằm: “Ngồi lên cái này.”

Sơ Chi sửng sốt một chút, vội vã xua tay: “Không cần, anh đeo vào đi, tối nay lạnh đó.”

Lục Gia Hành lại ngồi xổm xuống lần nữa, thích thú nhếch nhếch môi: “Tôi không lạnh, bây giờ tôi cực kỳ nóng.”

Sơ Chi hoàn toàn không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, kiên trì nói: “Đến lúc đó anh lại bị cảm.”

Lục Gia Hành muốn nói thân thể anh rất khỏe mạnh, ngâm nước lạnh nửa giờ và để người trần gió thổi mới sốt 38 độ.

Anh nhíu mày: “Vậy tôi ôm em ngồi nhé?”

Anh vừa dứt lời, khuôn mặt tiểu cô nương đỏ lên, cô đứng lên rất nhanh, đặt mông ngồi lên chiếc khăn quàng cổ của anh.

Chiếc khăn làm bằng lông dê mềm mại, dày dặn, trên mặt còn mang theo nhiệt độ của anh, ngồi lên lại ấm áp dễ chịu.

Sơ Chi chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay nâng gò má nhìn anh: “Vậy chúng ta bán bao nhiêu tiền hả?”

Lục Gia Hành ngồi trước mặt cô, giơ tay vẫy vẫy túi vải: “Ba đồng đi.”

Đôi lông mày thanh tú của Sơ Chi xoắn xuýt vào một chỗ, cô không muốn bán quá cao, lại không muốn khiến anh thiệt thòi nhiều như vậy: “Hay là năm đồng nhỉ?”

Lục Gia Hành nở nụ cười trầm thấp: “Được, vậy thì năm đồng đi.”

Sơ Chi gật đầu, móc một tờ giấy trắng trong túi tiền ở áo lông vũ ra.

Tời giấy trắng được cô xếp rất ngay ngắn, vì cô mang găng tay nên động tác có chút vụng về, vuốt nếp nhăn trên mặt xong cô lại móc một cây bút đen từ trong túi tiền, viết từng nét một: “Quả bình an.”

Tờ giấy mong manh bị cô đặt trên đùi, không ngay ngắn, chữ cũng bị xiêu xiêu vẹo vẹo, có chút xấu.

Sơ Chi cau mày, ngước mắt lên nhìn Lục Gia Hành: “Anh xoay người.”

Anh không lên tiếng, im lặng xoay người, hướng lưng về phía cô.

Sơ Chi cầm tờ giấy trắng, đặt lên lưng anh, nằm sấp viết chữ.

Lục Gia Hành hơi nghiêng đầu.

Tiểu cô nương nhẹ nhàng nằm trên lưng anh viết chữ, chiếc bút trong tay vang lên tiếng sàn sạt nhẹ nhàng, đầu cúi thấp, gò má yên tĩnh, tóc con trên trán buông xuống, lông mi dài bao trùm đầy tinh tế.

Trên lưng truyền đến áp lực nhẹ nhàng, như xuyên thấu qua sống lưng trực tiếp đè lên trái tim anh.

Sơ Chi viết xong, đậy nắp bút, nâng cằm thưởng thức một lúc, không hài lòng cho lắm.

Điều kiện khó khăn, chữ viết hơi xấu.

Lục Gia Hành nghiêng đầu, đột nhiên nói: “Tiếp tục viết một lúc.”

Toàn bộ sự chú ý của Sơ Chi đều đặt trên tờ giấy, cô không chú ý nghe, nhếch miệng, ngẩng đầu lên: “Hả? Cái gì?”

“Không có gì,” Lục Gia Hành quay đầu đi, “Viết xong rồi sao?”

Sơ Chi cất bút vào trong túi tiền, cô đứng dậy, đặt tờ giấy viết xong phía trước đống táo, dùng một quả chặn lại.

Cô đứng ở phía trước chống nạnh thưởng thức một lúc, sạp hàng bày một đống táo, phía sau là một anh chàng đẹp trai, tóc đen da trắng, mắt dài môi mỏng, nở nụ cười.

Dưới ánh đèn đường toàn thân như được bọc một tầng ánh sáng, giống như vị thần anh tuấn lỗi lạc đi nhầm xuống trần gian.

Sơ Chi khá là thỏa mãn, nhảy nhót tung tăng mới vòng ra sau ngồi xuống, hai tay chống gò má chờ mong khách hàng tới cửa.

Buổi tối Giáng sinh, cũng chính là thời điểm lượng người đi trong sân trường nhiều nhất, những đôi tình nhân và nhóm bạn bè đi qua, có lẽ là bởi vì người đằng trước đảm đương về phần giá trị nhan sắc, cũng có thể bán quả bình an này thật sự tiện nghi, trong chốc lát, chỗ táo chỉ còn lại mấy quả.

Sơ Chi cực kỳ hưng phấn, năm đồng lại năm đồng thu nhận, ngón tay nhỏ ngắn cầm một tờ, nhảy nhót đến trước mặt Lục Gia Hành đang ngồi, đôi mắt tỏa sáng, tựa như dâng vật quý: “Chúng ta kiếm được nhiều tiền như vây!”

Lục Gia Hành cười khẽ, nhịn không được giơ tay xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Sơ Sơ thật là lợi hại.”

Sơ Chi đang đếm tiền rất hài lòng, động tác liền dừng lại, hơi sửng sốt.

Trái tim đập lỡ một nhịp.

Đối diện sạp bán của bọn họ, có hai ba cô gái đứng chung một chỗ, vừa lén lút nhìn về phía này vừa khẽ bàn luận.

Lúc này, cuối cùng mấy người đó không nhịn được đi tới.

Chắc hẳn bốn cô gái là bạn cùng phòng với nhau, một người trong số đó mặc chiếc áo khoác lông màu trắng, mặt tròn mắt to, ngồi xổm xuống, cầm một quả táo lên, giọng nói dịu dàng mềm mại: “Xin hỏi cái này là năm đồng một quả sao?”

Sơ Chi hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn cô ấy cười: “Vâng, đúng vậy,” cô khua tay ra hiệu với cô ấy, “Nhưng mà bởi vì chỉ còn sót lại mấy quả thôi nên mình có thể bán cho bạn ba đồng!”

Cô mở to mắt, dáng vẻ chăm chú giống dân buôn bán, rất có phong thái của bà chủ nhỏ.

Còn bán phá giá.

Lục Gia Hành ngồi ở đó, dáng vẻ thâm tình nhìn cô, mu bàn tay che ở bên môi, mỉm cười.

Cô gái kia kêu ôi chao một tiếng, dứt khoát móc ra năm đồng tiền, cầm một quả táo: “Năm đồng đã rất hời rồi, không bằng năm đồng đi!”

Sơ Chi cảm thấy cô gái này thật là quá tốt rồi, cô phấn khởi thu tiền, vừa định cảm ơn một tiếng liền nghe thấy cô gái kia lại hỏi: “Cái đó, xin hỏi hai người là người yêu sao?”

Sơ Chi sững sờ, ngẩng đầu lên.

Cô gái len lén liếc mắt nhìn Lục Gia Hàng đang ngồi ở phía sai, gò má đỏ ửng mang theo chút mất tự nhiên.

Ngón tay Sơ Chi nắm chặt tờ tiền lẻ, cô vội vã lắc đầu: “Không phải.”

Cùng lúc đó phía mấy cô gái đang đứng chờ phát ra tiếng ồn ào dường như là tiếng cười, cô gái đó tựa như cũng thở phào nhẹ nhõm, cô đỏ mặt nhìn về phía Lục Gia Hành, lấy dũng khí cẩn thận hỏi: “Vậy xin hỏi chúng ta có thể trao đổi số điện thoại không?”

Sơ Chi trừng mắt nhìn, rồi cúi đầu xuống.

Cô đeo găng tay đan bằng len sợi, mặt trên chiếc găng tay hồng nhạt khâu một cái lông tơ, cô nắm xấp tiền lẻ trong tay, một tờ lại một tờ, đếm không tập trung.

Đếm tới bao nhiêu tờ rồi nhỉ?

Sơ Chi chôn đầu thật sâu, nhíu nhíu mày.

Thật sự là đáng ghét.

Nhàm chán.

Cô thực sự muốn trả lại cho cô gái đó năm đồng tiền này, đoạt lại quả táo trong tay cô ấy, lớn tiến nói “Tôi không nên bán cho cô! Cho tôi năm đồng nữa tôi cũng không bán! Đi nhanh một chút!”

Cô buồn buồn chờ Lục Gia Hành đọc dãy số, trong lòng lại có chút kỳ vọng.

Sơ Chi cũng không biết mình đang kỳ vọng điều gì.

Bọn họ đã ở bên ngoài một hồi lâu, thời tiết rất lạnh, chóp mũi Sơ Chi hồng hồng, bị lạnh đến phát đau.

Cô khịt khịt mũi, yên lặng cúi thấp đầu không nói lời nào.

Trong lúc Lục Gia Hành im lặng, Sơ Chi có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng thì thầm của các cô gái đó.

“Không thể.” Cô nghe thấy anh nói.

Ngón tay Sơ Chi đang đếm tiền liền dừng lại.

Lục Gia Hành ngừng lại trong chốc lát, đôi mắt buông xuống, nhìn cô gái nhỏ đang chôn cái đầu thật sâu, chầm chậm mở miệng: “Thật xin lỗi, tôi có người mình thích rồi, là đơn phương yêu mến, bây giờ đang theo đuổi.”

Sơ Chi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Cô có chút không phản ứng kịp, lông mi dài vểnh lên, đôi mắt to tròn nhìn anh, dáng vẻ hơi ngốc nghếch.

Chóp mũi cô bị lạnh đến có chút hồng, đôi mắt đen long lanh, trên mi mắt còn mang theo một lớp sương mỏng manh.

Lục Gia Hành hơi cong khóe môi, tầm mắt hơi chếch lên, rơi trên người cô: “Mặc dù hơi khó theo đuổi, thế nhưng thích muốn chết, không thể không có cô ấy, vì lẽ đó thật xin lỗi không thể cho cô số điện thoại được.”

Giọng nói trầm thấp dịu dàng mang theo ý cười, tựa như hờ hững.

Đôi mắt đào hoa đen ánh sáng rực, giọng điệu bảy phần lười nhác, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Lông mi Sơ Chi run lên, trong lòng tựa như có một chiếc lông chim vẫn nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, đột nhiên rơi xuống rồi.

Giống như thuyền thuộc về cảng, như vết bụi lắng xuống trên món đồ nào đó.

Sơ Chi cũng không biết mình đến cùng là đang chờ mong điều gì.

Bây giờ suy nghĩ lại, có thể là đang chờ câu nói này của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.